.

1.

- Nếu một ngày, em và anh không còn nói chuyện với nhau được nữa. Em muốn nói gì với anh nhất?

Tôi tỉnh giấc sau một cơn mơ không dài, nhưng không biết tại sao lại buồn bã và đau lòng đến thế. Trời đã về chiều, mưa rơi không ngớt từ trưa đến giờ. Tiếng mưa rơi tí tách trên những mái tôn, mùi đất xông vào khe cửa sổ của căn trọ chưa đóng kín làm không gian thêm phần tối tăm và ảm đạm. Chiều rồi, một chiều đầy mưa và tĩnh lặng. Tôi lấy cây dù được đặt gọn gàng trong góc phòng, đeo khẩu trang vào và bước ra bên ngoài. Trước khi đi, tôi liếc nhìn chậu hoa chi quỳnh mà anh và tôi chăm sóc lần cuối, hôn lên nó và đặt lại thật chỉn chu ngay tại bệ cửa sổ đã loang màu. Anh biết không, kể từ ngày anh ra đi, những thứ liên quan đến anh tôi đều cố lưu giữ thật lâu và kỹ càng. Chẳng hiểu sao, tôi vẫn cố mong ngóng anh quay về dù biết đó chỉ là vô vọng. Tôi khóa cánh cửa phòng trọ bằng một cái ổ khóa cũ, để chiếc chìa khóa ngay dưới viên gạch nhỏ ngay trước cửa nhà. Chỉ có anh và tôi biết chỗ bí mật này. Lỡ trong lúc tôi đi, anh quay về còn biết đường mà vào nhà. Đường phố dạo gần đây vắng hoe vì bệnh dịch, không còn những âm thanh ồn ào của Sài Gòn thường ngày. Tôi bước đi thẫn thờ như một kẻ mất trí, rồi dừng lại tại một ngã tư đang đèn đỏ không một bóng người.

Phải chăng cảm giác đáng sợ nhất chính là cô đơn?

Mỗi lần bước chân tôi đặt xuống nền đường đầy nước mưa là một lần tim tôi nhói đau vì nhớ anh. Thì ra đây là cảm giác của một con người đang thất tình. Đau quá đúng không Cường? Lòng tôi bây giờ như một đại dương buồn bã, để rồi chính tôi chìm vào nó và tan ra trăm mảnh. Tôi nhớ anh, nhớ lần cuối mà tôi nắm lấy tay anh và dặn dò anh nhớ ăn đúng giờ, để rồi khi anh bước qua thềm nhà kia, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Anh bảo tôi trẻ con ư? Hãy gọi tình cảm của tôi là trẻ con, vì tình cảm của tôi dành cho anh đã làm tôi thành ra như thế này. Khi chiếc quạt gió vẫn cứ quay đều, cái đèn vẫn cứ chập chờn, trong căn phòng đầy mùi hơi ẩm, tôi, mắt tôi, đã không còn thể khóc được nữa vì đã khóc quá nhiều...

Anh nghe gì không anh?

Ngày yên lành

Anh đau gì không anh?

Một chuyện tình không thành.

2.

Tôi dừng lại tại Circle K khi trời đã chập chờn 6 giờ tối, cả cửa hàng tiện lợi dường như im lặng đến lạ thường. Tôi lại ngồi ngay đấy, chỗ mà tôi và anh đã từng ngồi. Từ không gian tĩnh lặng của của hàng, cả một con đường đầy nước mưa lọt vào đôi mắt thẫn thờ và buồn bã của tôi qua một lớp kính dày. Tôi lại nhớ anh. Tôi nhớ anh qua mỗi lần tôi thở, qua mỗi lần trái tim tôi đập lên từng nhịp, nỗi nhớ ấy nhiều đến nỗi nó đã len sâu vào từng huyết mạch. Khi mà thời gian cứ dần trôi, có lẽ thứ tôi muốn lưu luyến nhất chính là những dòng hồi ức. Tôi nhìn lên bầu trời đầy mưa, và nghĩ về một thế giới khác, phía bên kia bầu trời, liệu có một thế giới mà anh đang ngồi kế bên tôi và nhớ tôi như tôi đang nhớ anh, một thế giới song song nơi mà mọi thứ đều bị đảo ngược. Nếu thế thật thì tôi mong anh hãy quên tôi đi thật nhanh, cho lòng đừng vấn vương và đau khổ bởi vì tôi biết cảm giác ấy kinh khủng thế nào.

Bên kia mặt trời, tại một thế giới khác, khi người mà đang bị bỏ lại là anh chứ không phải là tôi, thì anh sẽ như thế nào nhỉ. Còn tôi thì chắc sẽ lo cho anh lắm, và tôi sẽ khóc nhiều hơn ở thế giới này nữa.

Bên kia mặt trời, liệu chăng có thế giới nào mà cả hai chúng ta được bên nhau, được cùng nhau nắm tay qua những ngày bão giông không?

Bên kia mặt trời, tại một thế giới, anh có đang đau đớn giống như tôi không? Khi mà trái tim tôi đang bị những vụn nắng đốt đi những khát khao. Mỗi chúng ta đều là một tinh cầu, một tinh cầu nhỏ bé xoay quanh thế giới này, và tinh cầu của em, vì chạy theo anh mà tan vỡ mất rồi....

Suy cho cùng, chúng ta không thể tìm được ngôn từ nào diễn tả được tình yêu, chỉ có kẻ điên mới diễn tả được nó. Những ngôn từ của em thì quá đỗi ngu ngốc để níu kéo anh ở lại. Từ tận sâu trong đáy lòng, em đã vẽ nên vô vàn nỗi nhớ về những ngày mà mình còn được yêu anh, là những ngày mà mình nhau nắm tay đi dưới ánh nắng cháy bỏng của Thảo Cầm Viên, hòa vào một ban nhạc hát rong và đánh guitar hát với nhau từ sáng đến chiều, những ngày mà anh đèo em trên con xe cũ, đi dạo quanh Sài Gòn phố để uống những cốc nước vỉa hè. Nhỏ trong linh hồn, em muốn sống lại cảm giác ấy một lần nữa, dù có chết, dù có thịt nát xương tan em vẫn cam lòng.

Có sương mù vây kín linh hồn ta

Thoáng chút mưa rơi vẫn la đà

Tình tan vỡ rồi, hồn đã cũ

Bùng ánh lửa hồng, đốt cháy những ngày qua...

3.

Tôi bước ra khỏi Circle K, theo quán tính, tôi đi ngang qua những nơi đã cùng anh đi đến. Quán cà phê trứng mà anh giới thiệu tôi trong tuần đầu tiên tôi và anh ở chung trọ, nay đã đóng cửa dài hạn vì bệnh dịch, chỉ còn lại chiếc cổng sắt đang bị gỉ màu. Kế bên là khu công viên mà anh đã dạy tôi chơi đá cầu. Anh bảo tôi là thằng con trai yếu nhất mà anh từng thấy, anh bảo sẽ bảo vệ tôi khỏi những thứ xấu xa nhất. Ừ đúng rồi, anh là mặt trời, anh tỏa sáng trong tôi. Mặt trời của tôi, là thứ giúp tôi khỏi những thứ xấu xa, là thứ tôi muốn bên cạnh nhất, soi sáng những nỗi buồn sâu thẳm trong trái tim này. Thời gian bên cạnh anh là mưa rơi, là tia nắng, là mặt trời, và thời gian bên cạnh anh, là tất cả. Tôi cố giữ cho mình không khóc nữa, vì đôi mắt của mình đã thật sự quá mệt mỏi rồi. Đôi mắt tôi bây giờ có lẽ là thành phố đầy sao, và trong thành phố ấy, tôi và anh ngồi cạnh nhau. Anh mãi bên tôi, không rời xa tôi, dù chỉ là một khắc, một giây, tôi cũng yêu anh...

" Này anh yêu, anh là ai hỡi anh, là gió cuốn mây bay trong một chiều tà ? Em yêu anh giữa bao nhiêu đau khổ, chồng chéo lên em thịt nát xương tan, đôi mắt hóa khổ đau vì lìa đời..

Chuyện tình ta, có chết cũng tan thành tro, tro vương vào trái em, vương lên mái tóc em thơm mùi cỏ cháy, bùng lên trong đôi mắt như ánh lửa hồng thiêu đốt linh hồn hai ta..."

4.

Tôi về tới căn trọ, đã 9 giờ tối, trời vẫn còn mưa. Chậu hoa chi quỳnh đã vỡ tan tành vì một con mèo ngồi trên bệ cửa. Đặt cây dù ngay tại một góc phòng, tôi nằm lên chiếc giường của mình và ngủ thiếp đi. Mặc cho chậu hoa bị vỡ dưới sàn nhà, sáng sớm mai tôi sẽ dọn dẹp sau. Dù gì thì đêm nay nó vẫn sẽ nở rộ, nở rộ một lần cuối cùng trước khi tan biến và chết đi vì cái lạnh ngắt của sàn nhà. Hoa à, hãy tỏa hương đi, hãy tỏa một mùi hương của hồi ức, ôm lấy thân thể tôi như anh ấy đã từng làm. Lòng ngực tôi đang rung lên từng hồi, và dường như trong tận phế quản tôi nó cũng đang nở những bông hoa trắng nõn. Mong manh và dễ vỡ, như thủy tinh cố tình hóa thành đá, như một dòng chảy của yêu thương đã cạn kiệt, chỉ cần một tia nắng của đau khổ thôi cũng đủ làm nó vỡ vụn và hao mòn. Chết đi rồi là hết phải không anh? Anh đã ăn cơm chưa? Và anh có từng nghe lời dặn dò nào đau lòng đến thế?

Một cơn mơ dài dần dần đến bên tôi. Dẫu là đau khổ, tôi vẫn chọn mơ về anh. Nếu mà trong cơn mơ, anh lại rời bỏ tôi như ngoài đời, thì mong anh nhớ rằng, khi anh rời đi qua những đám mây hoặc một vì sao mới, anh hãy quay lại nhìn tôi một chút nhé. Dù chỉ là một khắc, tôi vẫn mong anh nhớ đến sự hiện diện của tôi, vì trong tôi, anh luôn là mặt trời. Một mặt trời ở phía bên kia mặt trời, mà dù có bị thiêu đốt, tôi vẫn sẽ ôm chặt lấy nó. Em sẽ mơ một giấc mơ đẹp nhất, một giấc mơ có anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #fiction