chap 10
- Chào
Taerae chào một hơi ngắn gọn sau đó thì đứng yên nhìn người nhỏ đang há hốc mồm trước mặt. Anh thiết nghĩ đã làm việc người ta vào sáng sớm thì bản thân cũng nên có chút lễ nghi, nghĩ là làm Taerae nhoẻn miệng cười. Khổ nỗi đôi mắt sâu hoắm xếch lên, cố mở to một chút, cái miệng cười thật tươi tạo thiện cảm, nhưng rốt cục lại trông như một kẻ bặm trợn, Hanbin nhìn mà muốn rớt nước mắt.
Thấy mình thân thiện như thế mà người kia vẫn trơ trơ bất động liền quay về vẻ mặt cau có hằng ngày, thẳng tay mở cửa vào mà không thèm nhìn sắc mặt chủ nhà
Hanbin ngơ ngác chạy theo ú a ú ớ
- Này! Ai cho anh tự ý vào nhà người khác thế hả
- Hửm?
Taerae cau có quay lại, nhìn cậu ta xem có giống con mèo nhỏ đang nổi giận không chứ, đáng yêu chết đi được
- Tôi nói a...anh đó, sao anh tự tiện vào nhà người ta
- Tôi đâu có vào nhà người lạ- Anh thản nhiên trả lời
- Tôi và anh chẳng quen chẳng biết, không xa lạ thì là gì!- Cậu cau mày
- Thế sao cậu biết tên tôi?
- Anh người nổi tiếng thì ai chả biết
....
- Với cả anh làm như người lạ thì không được biết tên nhau vậy
....
À ừ nhể, Taerae hơi quê thầm tự rủa tại sao bản thân có thể nói cái câu ngu ngốc đó. Chẳng thèm đôi co với Hanbin, mỹ nam chân dài nhanh chóng ngồi thoải mái trên sô pha, ấy thế còn bồi thêm câu:
- Khách tới nhà, cậu còn không mau mời nước?
Hanbin lửa giận đùng đùng, định mở mồm ra chửi thế mà Taerae lại thả tin tức tố khiến cậu mềm oặt đi trông thấy. Mặt cậu còn nhăn nhó nhưng đôi má lại phớt hồng, cái môi chu chu lầm bầm rủa, cái mũi nhỏ khụt khịt nhẹ, tận hưởng mùi thơm từ Alpha của mình.
Và thế lực siêu nhiên nào đã khiến cậu ngoan ngoãn vào bếp lấy nước ra cho anh, ấy còn lấy thêm một đĩa bánh kẹo nhỏ. Taerae nhìn người trước mặt, mỉm cười đầy hài lòng. Uống phải hơn nửa ly nước mà vẫn thấy Hanbin đứng tần ngần gần bàn, anh mới lên tiếng:
- Tôi là chủ hay cậu là chủ, khách đến nhà còn không ngồi xuống tiếp?
- Ngồi xuống!
Hanbin giật mình, muốn đấm người trước mặt, gì chứ ăn nói nhỏ nhẹ một chút không được sao? Người gì đâu cộc cằn thấy ớn, thật xui cho vợ anh sau này, à mà không biết anh lấy vợ được hay không nữa chớ.
Thầm chửi trong tâm nhưng Hanbin vẫn ngồi, ngồi ở phía đầu bên kia của sô pha
- Xích vào đây
-????
Anh hơi quá phận khách rồi nha
- Tôi bảo cậu ngồi xích vào, cậu không nghe rõ hả?
- Không sao, không sao t...tôi ngồi bên này cũng được, ngồi xa cho thoải mái
- Cậu chê tôi
" Phải! Rất chê"
- Không...haha tôi nào dám chứ cậu Kim
Kì kèo mãi mà Hanbin không chịu lại gần, Taerae đành nhào qua bá lấy vai cậu. Hanbin ban đầu cũng giãy giụa nhưng mùi thơm nồng của Alpha thật thoải mái quá, cậu không cưỡng lại được nên chỉ bèn im lặng tận hưởng chút ít khoảnh khắc này.
Omega khi mang thai rất cần mùi hương của Alpha, phần để Omega không bị căng thẳng, phần để không bị em bé đạp đau. Nếu không có Alpha cạnh bên, Omega sẽ rất khó chịu, thậm chí là dễ bị rơi vào trầm cảm. Mà ba, bốn tháng nay, Hanbin chưa bao giờ gần Alpha của mình cả, thành ra gặp lại, lại thấy nhớ nhung vô cùng
Taerae bên đây cũng tận hưởng ngọt ngào như vậy, anh ghé đầu gần cái cổ trắng ngần, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, tay di chuyển từ vai trượt dần xuống eo người nhỏ mà ôm
- Lên giường với nhau rồi thì không còn là người lạ nữa đâu- Anh thì thầm
Hanbin đỏ mặt người ngùng, tay đặt trên ngực người nọ đẩy ra. Taerae vuốt ve cái eo thon bất chợt nhận ra một điều gì đấy, bụng cậu ta có vẻ hơi nhô lên?
Cậu giật mình nhanh chóng gỡ bàn tay đang bám chặt lấy eo mình. Taerae ngơ ngác, mấy đầu ngón tay xoa nhẹ vào nhau như đang kiểm chứng điều lúc nãy.
- Tối hôm qua tôi ăn no nên bây giờ chưa tiêu hóa hết thôi
Anh nhìn người nhỏ cố gắng bao biện mà phì cười, cái miệng bé xinh cứ chu chu nhìn thấy ghét quá chừng ♡
- Ừ, tôi chẳng quan tâm đâu, cho tôi số điện thoại
- Làm gì cơ?
- Cậu mà không đưa thì ngày nào tôi cũng qua đây thậm chí sẽ qua đây sống luôn đấy
- Anh đang dọa người ta đấy à, nhà cao cửa rộng sao anh không về mà ở, đu bám gì ở cái phòng trọ bé tí của tôi!!?
- Có hay không?- Taerae nhìn chằm chằm khiến cậu rén ngang
- ....Được...
- Ừ thế đi - Anh mỉm cười, thế có phải nhanh hơn không, sao cứ bắt anh phải dọa bé nhể?
- Nhưng mà tôi không có thích cậu đâu, cậu đừng có mà mơ
- Rồi rồi, anh không thích không thích- Hanbin bất lực, già đầu rồi còn như trẻ trâu
- Tôi muốn thêm bánh, cậu lấy nhanh cho tôi
- Nhưng trên bàn còn....
Chưa để cậu nói hết câu, anh nhanh chóng bỏ hết đống bánh vào miệng nhai rồm rộp, còn tốt bụng đưa dĩa cho Hanbin.
" Ngang ngược"
Hanbin cầm lấy dĩa đi lấy bánh phục vụ cái thằng mầm non kia. Chỉ chờ lúc cậu khuất bóng, Taerae để lại trên ghế chiếc khăn tay của mình, anh không sử dụng nó nhưng vẫn cứ đem theo, thành ra nó rất nồng mùi của anh. Taerae để lại như vật đánh dấu chủ quyền rằng:
" Này là của bố mày, cấm thằng nào động vào"
Thả thêm một ít tin tức tố, sau đó anh mới ra về. Hanbin trở ra cùng dĩa bánh không thấy anh đâu, hóa ra là đã đứng ở cửa, anh nói lớn:
- Tôi về
Hanbin cảm thấy khá bực vì sáng sớm người nọ quấy phá giấc ngủ rồi còn quậy tùm lum trong nhà cậu nữa chứ. Bất lực mang bánh đi cất, Hanbin dọn dẹp sơ căn nhà trước khi đi học. Cậu thấy chiếc khăn mà Taerae để lại liền cầm lên ngó nghiêng.
Hanbin nhìn chăm chú vào chiếc khăn nhỏ với họa tiết con cú mèo bé tí ở góc thầm cười
" Giống thật"
Cậu ụp mặt vào chiếc khăn hít một hơi thật sâu, mùi thơm nồng nàn đang lan tỏa trong khoang mũi kích thích từng dây thần kinh não, thật thích!
________________
Hanbin vui vẻ tới trường với chiếc khăn bên túi, mặt tươi rói khác hẳn với mọi ngày
- Bạn học Oh- một giọng nói vang lên từ phía sau. Hanbin ngoái đầu lại nhìn thì một cậu trai nhảy chồm lên khoác vai
- A...chào buổi sáng, bạn học Kang!
Người họ Kang cười hì hì nhưng sau lại nghiêm túc nhìn Oh bé nhỏ
- Bạn Oh có quen với Song Jaewon sao?
______________♤♡◇♧______________
🌻😾🦉⚘️💖
* Dạo này ke TaeBin đỉnh quá mấy bồ oi🥺🤌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip