Chương 6: Hạ Dược Phản Bị Thôi Tình (Kỵ Thừa, Khẩu Giao)
Trong phòng tức khắc chỉ còn bọn họ hai người.
Bạch Vĩ nhìn chăm chú người đàn ông đang nằm sấp trên giường, ngủ say. Cậu thầm nuốt vài cái hầu kết, kìm nén dục vọng trào ra từ đáy mắt, hô hấp nặng nề từ từ đến gần.
Khi cậu vươn tay, muốn nhẹ nhàng vén sợi tóc che trên mặt người đàn ông. Người đàn ông vốn nên ngủ say, chợt như một con báo nhảy bổ lên. Trong nháy mắt, hắn gắt gao bóp lấy yết hầu của Bạch Vĩ, người không kịp phản ứng.
Cơ Tử Xương hai tròng mắt thâm thúy sóng ngầm cuộn trào, giống như người bị đôi mắt này khóa chặt sẽ bị hút vào vực sâu vạn kiếp bất phục. "Bạch Vĩ."
Bạch Vĩ ngây ngốc nhìn chằm chằm khóe môi người đàn ông nhếch lên, bên tai nghe người đàn ông gọi tên mình. Đáy lòng cậu thế nhưng giống như mặt hồ tĩnh lặng bị ném vào đá, bắn lên từng tầng gợn sóng. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, bùm bùm bùm.
"Bạch Vĩ, lần đầu gặp mặt, không biết vì sao phải hạ độc ta a?" Ngón tay người đàn ông bóp yết hầu cậu, lại tăng thêm lực, thẳng đến mức khiến cậu khó thở.
"Ta. Ngươi.. Khụ. Ngươi đã biết?" Bạch Vĩ nghẹn đến mặt đỏ bừng vì không thể hô hấp, cậu giãy giụa từ cơn sốc vừa rồi lấy lại tinh thần. Cậu bắt đầu không chút lưu tình đấm mạnh một quyền vào bụng người đàn ông. Cơ Tử Xương hiểm hóc né tránh, cũng không thể không buông tay ra.
Hai người tức khắc đánh nhau trong phòng. Bên ngoài cửa, bảo tiêu nghe thấy tiếng động, sôi nổi đẩy cửa xông vào, nhưng lại bị Bạch Vĩ uống lui. "Toàn cút ra ngoài cho ta!!"
Cơ Tử Xương chính là đặc công số một quốc tế, lại là huấn luyện viên chuyên môn huấn luyện tân đặc công. Sử dụng độc dược, là một kỹ năng cần thiết mà đặc công phải có khi hành động. Đồng thời, việc có thể thần không biết quỷ không hay tránh bị người khác hạ độc, cũng là kỹ năng phải có.
Hắn cũng không biết từ đâu, như ảo thuật lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ, khi Bạch Vĩ còn chưa hoàn hồn, nhanh chóng nhét vào trong miệng cậu. Một tay đè cằm cậu, nâng lên. Rầm một tiếng, Bạch Vĩ sắc mặt phức tạp, ánh mắt lấp lánh nuốt viên thuốc.
"Vật quy nguyên chủ." Cơ Tử Xương thu tay về, hai tay khoanh ngực, nhìn người đàn ông đối diện biểu cảm đang thay đổi, nhếch môi nói.
Hắn nguyên bản suy đoán, vừa mới cô mát xa là bị Bạch Vĩ phái tới. Hắn hơi làm thử, phát hiện đối phương cũng không có ác ý, cũng không có bất kỳ động tác khác thường nào. Vậy, nói cách khác, Bạch Vĩ đang chờ. Chờ cái gì? Chờ dược vật phát tác.
Hiện tại hắn cũng rất tò mò, dược hiệu của viên thuốc màu đỏ này như thế nào?
Cơ Tử Xương nhếch môi, đi đến trước cửa sổ sát đất, cúi người nhặt chiếc áo choàng tắm lụa đen đã vứt trên mặt đất, một lần nữa mặc vào. Sau đó, hắn thoải mái tựa vào ghế dài bên cửa sổ, nhìn cảnh mặt trời lặn tuyệt đẹp ngoài cửa sổ.
Đúng như dự kiến, Bạch Vĩ không những không cướp cửa mà đi, cũng không gọi các bảo tiêu đang hầu bên ngoài vào. Mà cậu biểu cảm xấu hổ, đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
"Là xuân dược?" Cơ Tử Xương không quay đầu lại, vẫn mặt hướng ra ngoài, nhìn dải màu tím trên bầu trời ngây người. Tựa hồ lúc này, hắn càng quan tâm nghỉ phép khi thời tiết như thế nào, "Ngày mai cũng sẽ là một ngày đẹp trời."
"Ân.. Ân." Bạch Vĩ đáp lại một cách nặng nề, nhưng ngay khi phát ra một âm đơn, cậu đã nhận ra âm điệu uyển chuyển và giọng nói khàn khàn. Hiển nhiên bởi vì xuân dược thôi tình tác dụng, cậu đã động tình.
"Muốn bị ta thao?" Cái âm thanh vừa mang theo áp lực vừa mang theo ý dò hỏi này, rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của người đàn ông. Cơ Tử Xương quay đầu lại, cười như không cười nhìn có chút chân tay luống cuống Bạch Vĩ, nhếch khóe môi.
"Ta.. Ta là mặt trên." Bạch Vĩ còn muốn làm cuối cùng giãy giụa, tuy rằng cậu trong lòng biết thắng bại đã định.
"Ha ha. Được." Không ngờ người đàn ông thế nhưng cười gật đầu.
Chỉ là rất nhanh, Bạch Vĩ liền dở khóc dở cười. Cậu bị Cơ Tử Xương ôm vào lòng, lưng dựa vào ngực người đàn ông. Đáng giận chính là, quần áo trên người cậu đã không biết từ lúc nào, bị người đàn ông lột sạch trong vài cái. Mà người đàn ông trên người chỉ có mỗi chiếc áo choàng tắm, lại trước sau vẫn mặc nguyên.
"Ngô ân.. Không cần. Ta. Ta không phải ý tứ này." Bạch Vĩ khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, hai mắt mê mang, run rẩy nói ra lời từ chối, ngay cả chính cậu cũng không cảm thấy đó là đang làm bộ làm tịch.
"Không cần? Ngươi xác định?" Cơ Tử Xương hơi cười khẽ, một tay duỗi đến trước ngực Bạch Vĩ, tùy ý dùng đầu ngón tay lôi kéo thưởng thức, viên nhũ đã sớm bị hắn chà đạp đến cứng rắn sưng đỏ. Đồng thời cắn vành tai đỏ bừng của Bạch Vĩ, đầu ngón tay tăng thêm vài phần lực độ, hài hước hỏi.
"Ân a.. Chịu. Chịu không nổi.. Ân ha. Muốn.. Thật muốn." Bạch Vĩ không biết là bởi vì dược vật hay vì bị người đàn ông chạm vào, đã ý loạn thần mê. Cậu khóa chặt mông đang vểnh, ngồi trên đùi Cơ Tử Xương, bất an vặn vẹo, trong miệng lẩm bẩm.
"Chính là ta còn không nghĩ muốn.. Làm sao bây giờ? Hử?" Cơ Tử Xương lại cố ý trêu chọc cậu, không nhanh không chậm tiếp tục gặm cắn vành tai, cùng với cổ trắng nõn của cậu.
Bạch Vĩ bị cắn đến run rẩy, thế nhưng ngay cả khi dương vật phía trước của cậu vẫn chưa bị người khác chạm vào, cậu đã run rẩy hét chói tai mà bắn tinh lần đầu, "Ân a.. A ha.."
"Phốc. Thật đúng là cái mẫn cảm vật nhỏ." Cơ Tử Xương cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó cười phá lên.
Ngay khi Bạch Vĩ đã qua cơn cao trào, dần dần thu hồi một tia thần chí, đối với sự thất thố vừa rồi cảm thấy có chút thẹn quá hóa giận. Chợt từ cúc huyệt truyền đến một trận đau nhức, tức khắc đau đến mức sắc mặt cậu trắng bệch.
"Thả lỏng chút. Thật chặt." Cơ Tử Xương ưỡn động dương vật dưới háng, thật sâu mà thọc vào cúc huyệt chưa từng được khai phá của Bạch Vĩ. Ống tràng khít chặt, kẹp đến mức hắn khẽ nhíu mày. Lòng bàn tay nhéo thịt mềm bên hông Bạch Vĩ, dùng sức bóp một cái.
"A ha.. Đau, đau a.. Ân.. Đi ra ngoài.. Ha a." Bạch Vĩ đâu chịu nổi cái này? Cậu xác thật là một người đồng tính, chỉ thích đàn ông, đây là bí mật mà mọi người đều biết. Bất quá cậu cũng thật sự vẫn còn là một "non".
Cơ Tử Xương duyệt nhân vô số, qua mắt hắn, chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra đối phương tuy rằng giả vờ mạnh mẽ, kỳ thật là một "thụ". Chỉ là không nghĩ tới cái chàng trai đồng tính xinh đẹp này, thế mà phía sau còn chưa được "khai bao". Hắn lại dùng sức nhấc mông về phía trước, đỉnh vào sâu trong cúc huyệt vài cái, dẫn tới trong lòng ngực Bạch Vĩ đau đến ứa mồ hôi lạnh.
"Nếu không chịu nổi, còn dám tới trêu chọc ta?" Người đàn ông có chút bất đắc dĩ giảm bớt một chút lực độ. Dương vật thô dài màu đỏ tím, chỉ có hơn nửa đoạn được hắn đảo nhập vào cái cúc huyệt lầy lội kích thích, nhưng lại không hung hăng cắm rễ vào, thẳng thọc sâu.
"Ân ân.. Ân ha.." Bạch Vĩ đã toàn thân đẫm mồ hôi, nói không ra lời. Chỉ có thể tùy ý dương vật người đàn ông, đưa đẩy vào trong ống tràng đã đau đến tê dại của chính mình.
"Thôi, bỏ qua cho ngươi." Cơ Tử Xương khó được nổi lên lòng trắc ẩn, buông lỏng vòng eo thon của vật nhỏ trong lòng ngực, đồng thời giơ tay ngăn chặn đầu nhỏ của cậu, đem Bạch Vĩ ấn vào hắn rộng mở hai chân chi gian, ra vẻ ban ơn mà nói: "Đổi thành miệng nhỏ để hàm xuất đi."
Bạch Vĩ mơ mơ màng màng ngửi, còn dính dịch tràng từ cúc huyệt của hắn trên dương vật nóng bỏng. Quy đầu màu đỏ tím, lỗ nhỏ phía trước mở to, phun ra vài giọt bọt mép dính nhớp. Chính chống vào môi đỏ ướt dầm dề của cậu cọ xát, tựa hồ là đang thúc giục cậu mau chóng ngậm nó vào miệng nhỏ để hầu hạ.
"Thế nào? Còn muốn dùng phía dưới kia há mồm tiếp tục?" Giọng Cơ Tử Xương đã mang theo chút không vui, hắn không phải là người kiên nhẫn. Nói rồi, hắn một tay nắm lấy cằm của Bạch Vĩ, người đang ngây ngốc không biết phải đáp lại thế nào, dương vật nhắm thẳng vào miệng nhỏ hơi mở ra, thọc vào.
"Nha thu hảo." Cơ Tử Xương nửa nhắm mắt lại, đôi tay ôm đầu Bạch Vĩ, bắt đầu như là thao huyệt vậy, trong miệng nhỏ của cậu, thọc vào rút ra hơn mười lượt.
Thẳng đến khi thao ra rất nhiều bọt mép nhão dính, trào ra từ khóe môi không thể khép lại của Bạch Vĩ, hắn mới nhếch môi nói: "Nuốt đi."
Bạch Vĩ thuận theo nhắm mắt lại, dùng yết hầu hứng lấy tinh hoa quý giá phun ra từ lỗ nhỏ trên quy đầu của người đàn ông. Cậu cuộn lưỡi, không để sót một giọt tinh dịch đặc sệt nào, nuốt vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip