chap4


   Lần này cái âm thanh ấy không phải từ chỗ Sa mà là từ phía cuối lớp, từ chỗ của...Bader. Cậu ta vừa tỉnh ngủ do sự ồn ào của 2 người kia, ánh mắt sắc bén lườm tất cả một lượt từ trai đến gái. Bao trùm cả lớp là sự im lặng khó chịu, và chính Darry đã phá vỡ sự im lặng đó.

  Darry: sao thế mày?

  Darry là bạn từ nhỏ của Bader nếu không muốn nói là bạn thân. Là do bố của 2 người vừa là đối tác cũng vừa là bạn của nhau nên 2 đứa cũng có phần thân thiết với nhau. Và tính cách của cả 2 đều trái ngược nhau cả 😑 Quay lại chủ đề chính đã.

  Bader cũng liếc nhìn lại, nhưng không phải nhìn Darry mà nhìn Sa. Cô vẫn bóp má và sẵn sàng túm tóc Rose bất cứ lúc nào.

  Bader: ồn.

  Không biết vì sao mọi người như hiểu ý hắn liền quay lại mọi thứ ngăn nắp, Rose thả Sa ra rồi quay đi. Sa định lên tiếng thì bị Jack bịt miệng lại ngăn không cho Sa phát ngôn thêm một từ ngu ngốc nào nữa.

   Reng, reng!

Tiếng chuông tiết 2 kêu lên, hắn cứ thế đi ra ngoài lớp. Trước giờ hắn vẫn thế, thích thì trốn tiết, không thích thì trốn tiết nốt. Mọi thầy cô đều đã quá quen với thái độ này của hắn rồi. Nhưng biết làm gì được? Chính bố hắn là người đầu tư xây dựng ngôi trường này nhiều nhất mà nên thầy hiệu trưởng cũng nể cả bố lẫn con hắn lắm chứ. Nếu không, thầy  hiệu trưởng chắc chắn sẽ đuổi thẳng cổ nó ra khỏi trường từ lâu rồi.

   Sa bị Jack bịt mồm lại không cho nói liền lên cơn điên trêu Jack lại và vài cái đánh thật vào lưng nữa. Cả lớp trở về chỗ ngồi của mình, giáo viên cũng đã vào, chỉ có Sa là vẫn đang trêu Jack ... Sa bị thầy phạt viết bản kiểm điểm và đứng ra ngoài hành lang. Mới tiết thứ 2 ngày đầu đi học mà đã thế này rồi, sẽ bị thầy cô ghim mất -_- Nghĩ cũng chán mà thôi cũng kệ, được đâu hay đó đã.

     Nó bị phạt đứng ngoài hành lang nhưng tư thế vẫn ung dung thư thái lắm. Đứng uốn à uốn ẹo ngâm nga bài "Sweet but spycho" thỉnh thoảng lại diễn sâu cười như điên. May là không ai để ý chứ không thì quê lắm :)) lấy quần đội lên đầu chắc chưa đỡ quê mất! Nhưng nó nhầm rồi, nụ cười dần thiếu đạo đức của nó đã đi vào lòng người của một thanh niên lớp trên vô tình đi ngang qua. Thanh niên đó đứng hình mất 5 giây rồi lẳng lặng bỏ đi như chưa từng thấy gì.

  Thanh niên: *hên là tôi mù T^T *

  Nó đứng nghiêm túc được vài phút thì chán rồi ngồi xổm xuống đất mân mê nghịch móng tay và suy nghĩ về cái tên "Bader" kia. Nó thấy quen và thấy lạ lắm. Rồi có 1 bóng người phản chiếu xuống nền sàn nhà tiến lại gần chỗ Sa, nó tưởng là giáo viên nên đứng phắt dậy. À, không phải giáo viên mà là hắn, Bader.

   Đúng là nhắc tào tháo là tào tháo tới mà, còn đây là nghĩ tào tháo, tào tháo tới. Nó còn trưng cái vẻ mặt chán nản khi vừa nhìn thấy Bader. Hắn vẫn cứ lầm lũi tiến lại gần Sa.

  Bader: Sa.

    Giọng hắn trầm và có chút sự lạnh lẽo gọi tên cô. Cô cũng ngơ ngác đáp trả lại.

  Sa:... Bader?
Bader: giờ thì được rồi chứ?
Sa: "cái gì vậy? Cậu ta vẫn đang nói với mình chứ?". Hả?
Bader: cậu quên rồi à?
Sa: chúng ta có quen nhau?
Bader: ... Năm đó... Cậu đã quên một người... Bỏ đi, đừng quan tâm.

  Dứt câu, hắn lẳng lặng bỏ qua Sa và tiến vào lớp. Cô thì vẫn đứng đó ngẫm nghĩ.

     Sa: quên một người?... ! không lẽ nào! Anh haiiiii!

    Lúc này cô mới sực nhớ đến người anh của mình. Cô chạy nghé ra sân trường kêu lớn tên anh hai mình. À, may quá! Anh cô không đợi đó nữa mà chuyển vị trí ra đợi ở hành lang luôn. Cô quay qua nhìn anh mình và định lao lên.

    Sa: Luke!!
Alex: Sa! Trò làm gì thế hả?!

   Cô giật mình liền chuyển tư thế đẩy anh mình xuống cầu thang. Quay qua chỗ thầy, Alex hắng giọng gọi Sa lại gần. Kèo này mà bị gọi về nhà chỉ có ăn đầu bu*i ăn cứt. Sau một trận giáo huấn 30 phút của thầy chủ nhiệm, Sa bị phạt chép bản kiểm điểm và bản cam kết không tái phạm nữa. Giờ ra chơi tiếp theo.

    Sa: Jack, cảm ơn ông đã giúp cái chân của tôi bị tê cứng và cái tay sắp rụng rời hết rồi đây này!!!
Jack: do bà chứ do ai? Lần sau chú ý đi.
Sa: tại ông đấy! Cãi này, cãi này! /Cốc đầu Jack/
Jack: à mà vừa nãy bà làm gì ngoài hành lang thế?
Sa: đầu tiên là múa may quay cuồng, sau đó nói chuyện với Bader rồi...
Jack: khoan! Bà nói chuyện với Bader? Nó ăn hiếp bà à? Nó bắt nạt gì bà không?
Sa: không? Sao ông tự dưng lạ thế?
Jack: Bader nó...
Darry: oy oy, 2 màu.

    Lời nói của Jack bị Darry cắt ngang họng. Cậu ta gọi Sa là 2 màu, thật thô lỗ!

   Sa: tôi?
Darry: ờ, mày khá thú vị đấy! Làm bạn với tao đi.

    Cậu ta vừa nói vừa vươn tay của mình ra trước mặt Sa. Kèm đó là những hành động kì lạ. Sa im lặng nhìn chằm chằm, cậu ta vẫn vươn tay ra như thế nhưng có vẻ cũng sắp mất kiên nhẫn rồi. Nhận ra được điều đó, Sa đứng dậy cũng định vươn tay ra chấp nhận nhưng bất giác dừng lại.

  Darry: mày sao thế?!
Sa: lời đề nghị đẩy mỉa mai. Cách gọi biệt danh đầy khinh thường. Ánh mắt liếc ngang liếc dọc không chớp lấy một lần. Tông giọng ở độ 29Hz. Động tác chần chừ khó chịu. Đó là biểu hiện của 1 sự lươn lẹo! Tôi từ chối.

    Dứt câu, Sa hất tay của Darry đi. Cô tiến ra cửa trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong lớp. Họ đã chứng kiến từ đầu đến cuối và thật sự ngạc nhiên với hành động của Sa. "Thật kì lạ!" "Ôi trời, điều này thật..." "Chuyện gì đã xảy ra vậy?!" "Cô ta có bị ngu không?!" ... Đó là những suy nghĩ của mọi người trong lớp. Darry hồi hồn lại lườm lườm Sa, những gân máu nổi lên tay cậu rất rõ. Cậu lần đầu tiên bị người ta từ chối, cậu đang rất tức giận.

   Darry: đồ 2 màu! Mày sẽ phải hối hận sớm thôi! Đến lúc đó tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ "hội"!
Sa: hừ, được thôi. Lúc đó tao cũng kiếm được voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín "lmao" rồi 😏

     Sa cố tính nói lệch để cà khịa Darry về việc sai chính tả. Mới ngày đầu cô đã có kẻ thù rồi, vui thật! Mà kệ đi, bây giờ cô phải đi tìm thằng anh của mình đã, lúc nãy còn vừa đẩy xuống hành lang mà giờ chắc ở phòng y tế thì phải.

     Cô ung dung đi quanh hành lang trong sự dòm ngó của mọi người, đôi mắt của cô lạ quá sao? Thật phiền phức! Loanh quanh một lúc để quên trường mới, ai ngờ trường rộng quá nên cô lạc luôn. Cô vốn mù đường nhưng vẫn mù đường nhẹ. Còn ở cái trường rộng lớn thế này thì cô xác cmn định rồi :)

    Sa: chết rồi! Chỗ nào trong trường đây?! Mình lạc sáng kí túc xá của trường rồi à? Khônggggg ước gì có Jack ở đây! Cậu ấy sẽ giúp mình tìm đường.

   Sa khóc thầm trong lòng, chưa bao giờ cô hoàng mang như lúc này. Mới tới nên cô mới biết được mỗi Jack là bạn còn lại cô không quen ai cả. Hãy là hỏi ai đó, nhưng mà ngại lắm. Hay tự tìm đường quay lại, nhưng nhỡ lạc xa hơn thì sao? Ôi, rối quá! Biết làm thế nào giờ. Thấy cô đứng bồn chồn hoang mang mãi ở một chỗ như thế, Alan - một học sinh lớp trên - tới gần hỏi Sa.

   Alan: này nhóc, em là học sinh ở đây à?
Sa: à? Dạ vâng. /Lúng túng girl/
Alan: vậy thẻ học sinh của em đâu?
Sa: hả dạ? Em là h-học sinh mới chuyển đến... Nên thẻ học sinh...
Alan:  à, học sinh mới. Chắc em đang lạc đúng không?
Sa: vâng. Tiện luôn là em mù đường ạ 😅
Alan: haha, vậy em biết xem bản đồ không?
Sa: vô dụng thôi anh ạ...
Alan: vậy để anh làm "bản đồ" của riêng em nhé?
Sa: fufu, em có anh trai làm "bản đồ" riêng rồi. Nhưng anh có thể chỉ đường cho em được không?
Alan: tất nhiên. Đằng nào anh cũng đang định về lớp,anh sẽ đi cùng.
Sa: mà anh không thấy mắt em kì dị à?
Alan: tất nhiên là không rồi. Em rất dễ thương mà.
Sa: anh trai em cũng hay nói câu đấy đấy.
Alan: em có vẻ thích nói về anh trai em nhỉ? Brocon à?
Sa: không, anh trai em là siscon, còn em là... Shotacon ạ. 😆
Alan: thế thì anh là anh thích em rồi đấy.
Sa: dạ?
Alan: không có gì. Đi nhanh nào, sắp vào lớp rồi đấy.
Sa: vâng.

       Cả 2 người cùng im lặng và đi ra ngoài kí túc xá. Không ai nói với nhau thêm một lời nào nữa cả. Thỉnh thoảng Sa có liếc sang nhìn Alan ở bên cạnh.

     Mái tóc ngắn màu bạch kim, đôi mắt màu vàng kim rất đẹp. Khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, lại thân thiện và không tỏ vẻ xa lạ với Sa trong lần đầu gặp. Đó là ấn tượng về Alan đối với Sa. Sau đó cô lại tủm tỉm cười thầm. Alan có vẻ như cũng để ý điều đó nhưng anh không quan tâm lắm, anh chỉ thích nhìn Sa cười như thế. 1 lúc sau, 2 người đã quay lại tầng 2 (tầng học của Sa) vừa đúng lúc chuông vào lớp reo. Sa vội vào lớp ngay lập tức. Alan đứng gần ngoài cửa sổ chào.

  Alan: anh là Alan, Alan Maizyto
Sa: Sa, Sa Lilian ạ!

   Cô cũng vui vẻ đáp trả lại lời giới thiệu hời hợt của anh và cũng vẫy tay chào tạm biệt lại. Thật tốt khi có người không xa lánh hay cố lảng tránh cô, có vẻ đây sẽ là cuộc sống tốt đẹp hơn của cô ở ngôi trường này. Không suy nghĩ mông lung nữa, cô ngồi xuống bàn ngay ngắn, thầy Alex cũng đã vào rồi. Bắt đầu tiết học mới và kéo theo một ngày dài nhảm nhí của cô kết thúc.

  Tối hôm đó, mẹ cô xin nghỉ việc làm ca tối để ở nhà dạy học cho 2 anh em cô. Mẹ cô tên Maria, một y tá ở bệnh viện Eplyf. Nổi bật với mái tóc dài ngang hông với màu tóc bạch kim. Đôi mắt màu xanh dương luôn ánh nhìn hiền dịu với mọi người. Luôn quan tâm chăm sóc gia đình và mọi người. Là một người yêu nghề, luôn đặt tính mạng con người là trên hết. Ngoài ra cũng rất thích chơi đùa và thỉnh thoảng đi cà khịa với con cái. Chuẩn mẫu người phụ nữ đảm đang của gia đình.

Maria: con~ học lằm học lốn cuối năm nào con cũng toàn đứng nhất. Nhất trường nhất tỉnh cuối cùng nhất quốc gia. Haizz, chả bù cho em con.

     Maria vừa xoa đầu 2 anh em vừa nhìn 2 đứa làm bài mà bất mãn. Người anh thì học giỏi chăm chỉ, đứa em thì học dở lười nhác. Luke đang làm nốt những bài tập nâng cao ở lớp, Sa thì vắt óc suy nghĩ bài tập về nhà của mình...

Bài tập:
Hoá: Cu + Cl = Baby.

Lý: Newton ngồi dưới gốc cây sầu riêng và bị một quả sầu riêng rơi trúng đầu. Từ đó chúng ta có định luật vạn vật hấp hối.

Toán: sin/tan = cosplay.

Sinh: tiểu cầu là bé loli, bạch cầu là anh chàng cool ngầu, hồng cầu là những cô gái năng động.

Lịch sử: cách mạng Mỹ 1775, tự do cho tất cả mọi người nhưng không phải với người da đen và da đỏ.
Cách mạng Pháp 1789, tự do cho tất cả mọi người nhưng giết hết quý tộc và thầy tu.
Cách mạng Việt Nam 1945, tự do cho tất cả mọi người không nhưng nhị gì hết 😋

Âm nhạc: vào một ngày trăng thanh gió mát, Beethoven đã đập nát chiếc xô. Từ đó bản "Xô nát dưới ánh trăng" của Beethoven ra đời 👌

    Đọc tới đây, Maria làm cái vẻ mặt như muốn ngất lên ngất xuống vì IQ vũ trụ của Sa. Maria cố nói.

  Maria: trời ơi, mày ăn gì mà ngu thế hả con?!
Sa: ... Cơm còn ăn, tay mẹ nấu. Nước con uống tay mẹ đun 😁

       Rồi Maria tác dụng 1 lực 50N lên tay trái của mình và di chuyển với tốc độ 1,2m/giây lên mặt cô.

  Maria: cà khịa ít thì vui, khịa nhiều thì ăn hành nghề con. Tối nay không xong hết những bài mẹ giao thì đừng hòng đi ngủ!

     Lời nói đanh thép của mẹ đã khiến Sa phải cắm cúi làm bài ngay. Mẹ cô một khi đã quyết thì khó lòng thấy đổi. Lại như mọi lần, Luke không biết làm gì để giúp Sa cả. Anh chỉ dám đứng hỗ trợ chút vì anh cũng sợ mẹ.

     Khoảng 30 phút sau, đống bài tập của Sa chưa xong nhưng Maria và Sa đã xong một ngày dài của mình rồi. Cả hai đều lăn ra ngủ rất ngon, cuối cùng ông bố và ông con vác hai người về giường.

    Một ngày của họ đã kết thúc.

_________________________________________________
Au: 4 chap mới xong một ngày bình thường của tất cả mọi người trong truyện 😶

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip