Chương 135: Em không giống cô ấy
Thật lâu sau đó, anh mới nói: "Từ lúc
nào em lại trở nên dễ xấu hổ như vậy,
từ lúc nào em lại đối xử với anh xa lạ
như thế, rốt cuộc là từ lúc nào mà em
lại từ bỏ thói quen từ trước đến nay
không cho phép người khác dùng
khăn giấy lau bàn, sao giờ em lại dùng
khăn giấy lau?"
Biết bản thân làm không đúng. Bạch
Ngưng sửng sốt.
Cô không biết Hứa Tĩnh Hàm có nhiều
thói quen như vậy. Bác Thẩm không
biết, Ngôn Lạc Quân không biết, nhưng
Quan Thừa Diễm biết.
Cô chỉ có thể nói: "Con người rồi sẽ
thay đổi "
Những lời này rất đúng, mặc dù không
đủ để xua tan nghi ngờ trong lòng
Quan Thừa Diễm.
"Tôi. . . . . . tôi ra ngoài trước." Cô vội vã
đi ra cửa, giống như đang trốn tránh
cái gì.
Quan Thừa Diễm cảm thấy tình huống
này giống như đã từng xảy ra.
Vừa nãy khi anh đọc kịch bản.
Là kịch bản của một bộ phim với đề tài
xuyên không rất hot hiện nay.
Trong đó vừa khéo có một cảnh tương
tự. Vai nam chính cảm thấy nữ chính kỳ
lạ, hỏi cô, sau đó nữ chính tâm ý hoảng
loạn rời đi.
Nhưng tình thế hiện giờ, là kịch bản
sao? .
Nhưng cô quả thật không giống cô nữa
rồi.
Buổi tối lúc Quan Thừa Diễm đến
phòng khách pha trà, Bạch Ngưng mới
từ phòng tắm ra ngoài.
"Còn phải làm việc sao?" Cô hỏi.
"Ừ, tối nay phải xem hết kịch bản mới."
Anh trả lời.
"À. . . . . ." Bạch Ngưng nhìn anh, rất
muốn nói chuyện nhà ở.
Cô không muốn ở chung nhà với anh,
muốn vay anh ít tiền, nhưng lại không
biết mở miệng làm sao.
Chuyện này cần da mặt phải dày cơ.
Mà da mặt của cô luôn luôn không dày.
"Thừa Diễm, tôi. . . . . ."
Buổi chiều cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm
thấy nếu như Hứa Tĩnh Hàm có quan hệ
với anh, thì phải gọi tên anh.
"Tôi. . . . . ."
Quan Thừa Diễm ngẩng đầu lên, chỉ
thấy cô xõa tóc, khiến chiếc cổ trắng
noãn trông càng dài nhỏ, nước da mịn
màng và khuôn mặt phiếm hồng của cô
dưới chiếc áo choàng tắm trắng càng
thêm nổi bật khiến người ta mê muội.
Mà cô hơi cúi đầu, cắn môi, dáng vẻ giai
nhân thuần khiến, thật sự vô cùng mê
người.
Trước kia cô quyến rũ diễm lệ, bây giờ
cô ngượng ngùng ngây thờ như thiếu
nữ lần đầu biết yêu. Hình như, loại khí
chất này hợp với gương mặt cô hơn.
Anh say mê, rồi lại nghi ngờ.
Tính cách của một người sao lại thay
đổi nhanh như vậy?
Bất giác anh từ từ đi về phía cô.
Khi anh đi được vài bước rồi cô mới
phát hiện anh đang ở rất gần. Cô hơi
ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó thấy
ánh mắt của anh.
Thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lo lắng, không kiềm chế được lùi về
phía sau một bước.
Thế nhưng anh lại tiếp tục đến gần,
bên trong con ngươi phản chiếu ra
hình ảnh của cô.
Hô hấp của Bạch Ngưng dần trở nên
dồn dập, liên tưởng đến một kết quả
đáng sợ.
Anh tới gần thêm nữa khiến cô bối rối
suýt nữa kêu lên, nhanh chóng lùi về
phía sau, bỗng đụng phải giá sách sau
lưng.
Một con búp bê sứ tinh xảo rơi xuống,
trang sức hình nơ bướm trên đầu văng
ra.
"Thật xin lỗi, xin lỗi. . . . . ."
Lại tiếp tục gây họa, cô nhặt con búp bê
lên, cầm cái nơ bướm vừa long ra, xấu
hổ không chịu nổi, ngượng ngùng hỏi:
"Cái này. . . . . . Cái này, rất đắt đúng
không?"
Quan Thừa Diễm đột nhiên chấn động.
Ánh mắt từ không xác định trở nên sắc
bén và hoài nghi.
Anh đột nhiên tiến đến, vạch cổ áo
choàng tắm của cô ra.
"A –" Bạch Ngưng hét lên một tiếng, lùi
về phía sau, dựa sát vào tường, cầm
búp bê chỉ về phía anh.
"Anh đừng tới đây!"
Anh thấy được nốt ruồi kia vẫn ở đó.
Có lẽ cô thật sự là cô.
Có lẽ là do anh nhìn kịch bản đến thất
thần rồi.
"Em đi nghỉ sớm đi." Anh xoay người đi
về phía thư phòng.
Trong lòng Bạch Ngưng vẫn còn sợ hãi,
đợi anh đóng cửa thư phòng, lập tức
cất con búp bê, chạy vào phòng.
Cô ôm chăn nằm trên chiếc giường
phẳng phiu. Nhìn cửa cô định khóa trái
lại.
Nhưng. . . . . . làm thế được không? Nhỡ
bị anh phát hiện thì không hay lắm thì
phải? Mình ăn nhờ ở đậu tại nhà người
ta, còn coi phòng người ta như phòng
của mình sao?
Nhưng, ngộ nhỡ, anh thật sự. . . . . .
Đột nhiên nhớ ra đây là nhà anh, dù cô
có khóa cửa đi nữa thì anh cũng có
chìa khóa.
Cô chán nản nằm bẹp lên trên giường.
Cô nghĩ, cô phải nhanh chóng nghĩ
cách rời khỏi đây thôi, bằng không quá
nguy hiểm, bây giờ cô không muốn có
bất cứ quan hệ gì với người đàn ông
khác. Trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới
Ngôn Lạc Quân .
Ngôn Lạc Quân, cô đang "thủ tiết" vì
anh sao? Nhưng anh đã không còn ở
đây nữa rồi.
Lúc nào anh sẽ trở về, lúc nào thì anh
sẽ đột nhiên tới đây bắt cô về? Có lẽ
anh sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa?
Trong lòng đột nhiên dậy sóng, mà cơn
sóng này lại mang một cái tên, hình
như gọi là nhớ nhung.
Nửa đêm, Quan Thừa Diễm vẫn ngồi
trong thư phòng.
Trước mặt anh là bàn đọc sách, trên
bàn sách là con búp bê xinh đẹp bị rơi
chiều nay.
Một con búp bê mặc váy ngắn màu
hồng phấn, ngây thơ, lộng lẫy.
Đây là lần thứ hai anh nhìn con búp bê
này. Lần đầu tiên là hơn hai tháng
trước.
Ngày đó, có một chàng trai trẻ tuổi mặc
áo T-shirt trắng, đội mũ lưỡi trai màu
đen nhấn chuông cửa nhà anh, nói cho
anh biết có chuyển phát.
Trên hộp chuyển phát viết hai chữ "hồ
ly" .
Trong lòng anh thấy rất phản cảm. Hồ
ly.......chính là Hứa Tĩnh Hàm. Mà dù cô
không viết, anh cũng biết đây là do cô
đưa tới, bởi vì chỉ có mình cô mới tặng
quà cho anh.
Trước kia khi bọn họ còn ở bên nhau,
cô thường xuyên cho người mang đồ
tới nhà khiến anh và vợ liên tục cãi
nhau.
Cũng đã lâu như vậy rồi, cô kết hôn rồi
mà vẫn tiếp tục làm vậy.
Mặc dù cô giúp anh khiến anh nhớ lại
những điểm đáng yêu của cô, khiến
anh lần đầu tiên có cảm giác thật sự áy
náy, nhưng dù vậy anh vẫn cực kỳ chán
ghét tình cảm điên loạn của cô.
Mở hộp giấy chuyển phát ra, bên trong
là con búp bê sứ.
Lại là cái này, trước kia cô từng đưa
đến búp bê vải, còn là búp bê nguyền
rủa, khi đó bọn họ cãi nhau, cô chờ anh
nói lời xin lỗi trước. Nhưng cô không
biết, anh đã sớm ngán rồi.
"Ba, cơm chín rồi!" Con gái từ phòng
bếp chạy ra.
Anh cuống quít đặt con búp bê lên kệ
trang trí, sau đó bẻ gãy hộp giấy, ném
vào thùng rác.
Ngày đó, chính là lần đầu tiên anh nhìn
con búp bê này, vội vàng nhìn qua loa
một cái. Sau lần đó, nó luôn ở cái chỗ
bụi bặm ấy.
Hôm nay, anh lại nhìn nó.
Bởi vì mới vừa nãy, ngay tại đây, chủ
nhân của con búp bê này, nhìn nó lại
không hề có ấn tượng, còn hỏi có phải
rất đắt không.
Anh thấy ngạc nhiên, hơn nữa chuyện
này cùng với mọi chuyện khác đều có
liên hệ, càng lúc càng kỳ lạ.
Tại sao?
Tiện tay cầm con búp bê lên, tùy ý lắc
lắc.
Sau đó, anh vô ý nhìn thấy mặt dưới có
một cái nút.
Con búp bê này bên dưới có lỗ rỗng,
bên ngoài lỗ rỗng lại dùng nút nhựa bịt
kín.
Anh chậm rãi rút cái nút nhựa ra, bên
trong lộ ra một góc toa thuốc được gấp
lại.
Đêm khuya Bạch Ngưng bất ngờ tỉnh
lại, híp híp mắt, đang chuẩn bị ngủ lại
thì mơ hồ cảm thấy ánh sáng đèn ngủ.
Đợi chút, đèn ngủ thật sự đang bật.
Cô mở mắt ra, thấy ánh sáng chiếu từ
đèn ngủ, cũng nhìn thấy người đứng ở
đầu giường.
Một người, một người đàn ông, một
người đáng lẽ đang ngủ ở ngoài sa lon
— Quan Thừa Diễm.
Cô định kêu to nhưng rồi lại thôi, lập
tức co chân núp ở trên giường, đôi mắt
kinh hãi lại phòng bị nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật
lâu, anh đột nhiên hỏi: "Tĩnh Hàm, còn
nhớ rõ khi chúng ta ở biển Aegean, em
nói gì với anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip