Chương 166: Nóng lòng
"Hình như?" Đội trưởng Trần hỏi: "Ngôn
tiên sinh, tại sao anh không nhớ rõ? Ngày
đó anh uống rượu sao?"
Ngôn Lạc Quân lắc đầu: "Không. Hôm đó tôi
rất tỉnh táo."
"Vậy anh có biết tại sao mình quên chuyện
đêm hôm đó không? Trí nhớ cuối cùng khi
anh còn tỉnh táo là gì?"
"Xuống máy bay, sau đó vội vàng lái xe về
nhà, sau đó tôi đã ở nhà rồi. Nguyên nhân là
gì tôi cũng không biết."
Một người rõ ràng tỉnh táo, lại nói không
nhớ rõ chuyện xảy ra ba ngày trước; một
người luôn miệng nhận mình giết người,
nhưng không nói được quá trình giết
người. Đội trưởng Trần nhìn sổ ghi chép
trên tay, nghĩ đôi vợ chồng này thật khác
thường, lại nhíu mày.
Trong một gian phòng khác, nữ cảnh sát
hỏi Tiểu Hân: "Bạn nhỏ, em tên Tiểu Hân
sao?"
"Vì sao mọi người lại mang mẹ em đi?" Tiểu
Hân hỏi.
"Bởi vì. . . . . ." Nữ cảnh sát sửng sốt một
chút, nói: "Bởi vì các chị có chuyện muốn
hỏi mẹ em, hỏi rõ ràng thì mẹ em có thể về
nhà."
"Vậy chị nhanh hỏi rõ ràng đi!" Tiểu Hân lập
tức nói.
Nữ cảnh sát cười nói: "Cho nên bây giờ chị
đang ở hỏi em đó, em sẽ nói những chuyện
em biết cho chị nhé?"
"Cô giáo bảo cảnh sát là tốt người, em sẽ
nói cho chị."
Nữ cảnh sát lại cười, hỏi: "Đêm hôm sinh
nhật ba em, em ngủ lúc mấy giờ?"
"Rất khuya, em và chị gái ngủ trên ghế sa
lon."
"Ngủ trên ghế sa lon? Vậy mẹ em đâu?"
"Mẹ không ở nhà."
"Mẹ em đi đâu à?"
"Đi gặp Chú Quan."
Nữ cảnh sát lập tức hỏi: "Sao em biết?"
"Mẹ em nói, Chú Quan gọi điện thoại cho
mẹ, bảo mẹ đi gặp chú ấy."
"Sau đó thì sao? Mẹ em đi ra ngoài, rồi xảy
ra chuyện gì nữa? Mẹ em có gọi điện thoại
về không?"
"Không ạ. . . . . ." Tiểu Hân nghĩ tới chuyện
Ngôn Lạc Quân gọi điện thoại về, rồi lại nhớ
sáng hôm sau Bạch Ngưng dựa vào gối,
bảo cậu dù thế nào cũng không được phép
nói chuyện đêm hôm đó ba gọi điện thoại
về, liền lắc đầu, không nói nữa.
Tiểu Hân và Cảnh Di nói giống hệt nhau,
không ngờ sau khi cảnh sát thẩm vấn Bạch
Ngưng về quá trình giết người lần thứ hai,
mặc dù cô không nói được nhưng lại khai
ra chuyện cô cầm hung khí vào xe, mang về
chôn ở trong vườn hoa biệt thự.
Căn cứ vào địa điểm cô nói, cảnh sát thật sự
tìm được cái cuốc kia.
Buổi chiều, Ngôn Lạc Quân cực kỳ gấp
gáp gọi điện thoại.
"Tại sao không dễ làm? Tôi không tin là cô
ấy giết!"
Bên đầu kia điện thoại là giọng đàn ông:
"Nhưng bây giờ cô ấy đã nhận tội, tất cả
chứng cớ cũng đều nhằm vào cô ấy. Huống
chi lần này là cái chết của một đạo diễn nổi
tiếng, chuyện huyên náo ầm ĩ, bên trên đã
đưa văn kiện xuống nhất định phải điều tra
ra manh mói, trừ phi tìm được đối tượng
tình nghi mới, nếu không cô ấy thật sự
không có cách nào trốn tội."
"Ý anh là nếu không tìm được người khác,
cho dù là chịu tội thay cũng phải gán tội
danh lên người cô ấy hả ? Đây là điều tra
manh mối anh nói sao?" Ngôn Lạc Quân
kích động nói.
"Vấn đề là bây giờ ngay cả nơi chôn hung
khí cô ấy cũng đã khai ra rồi, cũng có chứng
cớ chứng minh ngày đó cô ấy đến nơi xảy
ra án mạng. Chính cô ấy không nói, bộ tư
pháp có thể làm gì được?" Thở dài, bên kia
nói: "Tôi thấy, anh nên nhanh chóng tìm
luật sư, xem xem có thể cố gắng chuyển tội
danh thành ' tự vệ ' hoặc là ' phòng vệ chính
đáng ', chỉ là hơi chút."
"Được rồi, cám ơn anh."
Cúp điện thoại, Ngôn Lạc Quân phiền muộn
xoay người lên xe.
"Ba, lúc nào mẹ mới có thể trở về?" Bên
trong xe, Tiểu Hân hỏi.
"Nhanh thôi."Ngôn Lạc Quân trái lương tâm
nói, lái xe về.
"Nhanh là lúc nào?" Tiểu Hân lại hỏi.
Ngôn Lạc Quân không muốn trả lời nữa,
nói: "Sáng mai ba đưa con đi học, buổi tối
sẽ có một cô tới đây chăm sóc các con, ở
trường học phải ngoan, biết không?"
"Nhưng mẹ. . . . . ."
"Mẹ sẽ trở lại."Ngôn Lạc Quân không kiên
nhẫn nói.
Anh không biết, nếu như cô không trở về
nữa, anh nên đối mặt với hai con như thế
nào, lại nên đối mặt với tương lai như thế
nào.
Xe còn chưa về tới cửa nhà, Cảnh Di liền chỉ
vào cửa nói: "Có người ở đó."
Ngôn Lạc Quân nhìn lại thấy Vu Nhược Tình
ngồi ở cửa biệt thự!
Vu Nhược Tình vừa nhìn thấy xe anh , lập
tức đứng lên, gọi: "Lạc Quân!"
Ngôn Lạc Quân dừng xe, sau khi mở cửa
phụ anh quay sang nói với Tiểu Hân và Cảnh
Di: "Hai đứa vào trước đi."
Hai đứa bé nhìn Vu Nhược Tình mặt đẫm
nước mắt, nghe lời đi vào vườn hoa.
"Lạc Quân, anh ta đánh em, anh ta đánh
em. . . . . . Em không chịu nổi nữa, anh cứu
em, cứu em được không?" Vu Nhược Tình
lập tức nhào tới, ôm chặt lấy anh.
Ngôn Lạc Quân đang phiền lòng định đẩy
tay cô ra, lại bị cô nắm chặt. Anh nhất quyết
dùng sức đẩy cô ra.
"Nhược Tình, đừng như vậy, anh nói, anh đã
kết hôn rồi!"
Vu Nhược Tình lảo đảo về sau mấy bước,
suýt chút nữa ngã xuống, không dám tin
nhìn anh: "Anh đẩy em? Tại sao. . . . . . Tại
sao cả anh cũng đối xử với em như vậy?"
"Nhược Tình, em đã trưởng thành, đã là vợ
là mẹ, không còn là cô gái nhỏ trước kia
nữa rồi, không thể vĩnh viễn đều bắt người
khác nhân nhượng bảo vệ em nữa!" Lúc này
anh không còn sức an ủi cô, quanh co với
cô nữa. Đừng nói là nín nhịn lâu khiến anh
mệt mỏi, chỉ cần chuyện "Tĩnh Hàm" đã đủ
để anh không còn sức quan tâm đến những
chuyện khác.
Vu Nhược Tình nước mắt càng trào ra
mãnh liệt, nhìn anh lạnh lùng cô khóc ròng
nói: "Lạc Quân, rõ ràng anh từng nói, anh sẽ
luôn luôn nhường nhịn em, sẽ luôn giúp
em, sẽ luôn yêu thương em . . . . . . Tại
sao. . . . . . Tại sao bây giờ lại thay đổi. . . . . ."
"Nhược Tình, chuyện lúc nhỏ em tội gì cứ
canh cánh trong lòng? Thời gian đó anh chỉ
là anh trai, đương nhiên sẽ bảo vệ em gái.
Nhưng bây giờ anh có vợ, người anh phải
nhường nhịn, phải bảo vệ đương nhiên là
vợ của anh !"
"Em gái? Em gái gì?" Vu Nhược Tình hỏi.
Ngôn Lạc Quân nói: "Không sai, anh chỉ luôn
coi em như em gái, người anh yêu là Tĩnh
Hàm, luôn là Tĩnh Hàm. Cho nên anh sẽ
không đi cùng em. Nếu như anh thích em
thì ngay từ đầu cũng sẽ không để em gả
cho Phương Tuyền, anh không phải loại
người bỏ rơi người mình yêu!"
"Anh nói cái gì?" Trong nháy mắt Vu Nhược
Tình dường như ngây dại, từ từ lùi về phía
sau, không ngừng lắc đầu.
"Không thể nào, rõ ràng là anh yêu em,
giống như em yêu anh, anh là vì cha mẹ em,
cha mẹ anh mới không thể lấy em. . . . . . Anh
yêu em . . . . . ."
"Anh không phải! Em biết tính anh rồi, nếu
anh thật sự yêu em, làm sao có thể vì gia
đình mà từ bỏ?"
"Vậy tại sao anh không nói, anh vẫn luôn
nói yêu em, cho tới bây giờ cũng chưa từng
nói không yêu em!"
"Nói yêu em đó là lúc nhỏ, là để dỗ em vui
vẻ, cũng chỉ là yêu thương giống anh em
bạn bè, sau này không nói rõ ràng là vì ba
mẹ em sợ em bị kích thích nên không cho
anh nói!" .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip