Chap 78: Khóa giáo dục tư tưởng cho Tiêu Hàn

Editor: Jody Nguyen

Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện đến nhà trẻ, cô vừa xuống xe liền thấy một người phụ nữ trẻ xinh đẹp ngồi xổm trước mặt Tiểu Dịch, cười nói điều gì đó, còn Tiểu Dịch mặc đồng phục xanh đỏ mang cặp da màu đen đang cúi đầu nghịch ngón tay.

"Tiểu Dịch, về nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời daddy nha, hôm nay daddy của em như thế nào không tới à? Ngày thường không phải lúc này daddy đã tới rồi sao?" Người phụ nữ kia đứng dậy nhìn xung quanh, không thấy Tiêu Hàn, bộ dạng có chút thất vọng.

"Tiểu Dịch, daddy của em hôm nay không tới đón em sao?"

"Cô giáo à, không ai quy định nhất định phải là daddy tới đón em đâu!" Tiểu Dịch cười nói đáp lại nói.

Thật là...người nào đó không lúc nào là không toả ra hormone giống đực, cô giáo này từ lúc thấy Tiêu Hàn đưa đón Tiểu Dịch thì sau đó mỗi ngày đều cùng Tiểu Dịch ở chỗ này đợi, Tiểu Dịch có vẻ bất đắc dĩ, kỳ thật cũng không thể trách daddy, động vật giống cái này nhất định đang trong giai đoạn động dục.

"Cô chỉ là tùy tiện hỏi thôi mà!" Cô giáo cười cười vuốt tóc, một thân váy đen, thoạt nhìn có phần khả ái, đặc biệt là lúc cười lộ ra vẻ tình thương của mẹ, nhưng Tiểu Dịch trong lòng lại trợn trắng mắt. Cô giáo đang nhìn xung quanh lúc thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ phong cách của Tiêu Hàn, mặt mày cùng ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, nắm tay Tiểu Dịch nhưng cậu lại cố sức tránh.

"Cô giáo, daddy của em tới!"

"Cô dẫn em qua đó!" Cô giáo cười tủm tỉm, Tiểu Dịch cảm thấy đủ rồi, rõ ràng như vậy. Cô giáo chưa kịp nói dứt câu liền thấy Đông Thu Luyện xuống xe đi tới, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là đôi giày cao gót ba bốn centimet, chắc nhan sắc cũng không 'cao' lắm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt như được khảm kim cương kia của cô dù là lúc hoàng hôn vẫn lóe sáng, tiếp đến là đôi chân thon dài, một thân váy dài trắng, áo khoác ngoài màu xanh lục khiến người khác lóa cả mắt.

Người phụ nữ này vẫn chưa trang điểm nhưng mặt mày lộ rõ phong tình với môi đỏ hoa hồng, mày thon lá liễu, làn da trắng như sứ, quả thật là bảo vật nhân gian, tuyệt đẹp xuất trần.

"Người phụ nữ này......" Cô giáo nói chưa dứt lời, Tiểu Dịch đã một phen buông tay "Mommy!"

"Đừng chạy chờ mẹ qua!" Vì là giao lộ nên rất nhiều xe, Tiểu Dịch gật gật đầu, kỳ thật tính ra lúc ở Pháp, Tiểu Dịch cùng Đông Thu Luyện có thể 24 giờ bên nhau nhưng cũng không nhiều lắm, bởi vì lúc cô sinh Tiểu Dịch tuổi không lớn, hơn nữa còn trong giai đoạn học tập, cho nên sau khi thân thể hồi phục thì phần lớn thời gian đều dốc sức học tập nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ.

"Mẹ của em?" Tiểu Dịch đi học lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua mẹ của cậu, hơn nữa cho tới nay ngoài Tiêu Hàn ra, cũng chỉ có một vị quản gia hơn 50 tuổi, hoặc một trợ lý nam là phần nhiều, trước nay không có gặp qua một phụ nữ nào cả.

Tuy rằng cô biết Tiêu Hàn đã kết hôn, nhưng cũng không thể ngăn cô muốn chim sẻ hóa phượng hoàng. Nhưng hôm nay mộng tưởng trong nháy mắt vỡ tan.

Bởi vì người phụ nữ đối diện bước tới như "đang đạp lên hoàng hôn", dáng người cao gầy, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất xuất thần, hoàn toàn hợp với hình tượng ngự tỷ cao lãnh đang phổ biến hiện nay, hơn nữa cả người phát ra khí thế thanh ngạo làm người khác không thể rời mắt.

Chỉ là một người phụ nữ chậm rãi qua đường, cũng dẫn tới xung quanh rất nhiều đàn ông nhịn không được quay đầu nhìn theo, nhưng người phụ nữ ấy không để ý, đôi mắt không dời hướng nào, hơn nữa mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng cho thấy đã trải qua giáo giục rất tốt, cô giáo nháy mắt cảm thấy trước mặt nữ nhân này mình chỉ là hạt bụi bậm.

"Mommy, hôm nay sao mẹ đến đây?" Tiểu Dịch cười ôm chặt Đông Thu Luyện, con ngươi xanh lam ngọc bích lộng lẫy không khác gì của Tiêu Hàn, Tiểu Dịch không ngừng cọ tới cọ lui trên mặt Đông Thu Luyện.

"Hôm nay công việc không nhiều lắm, xong việc mẹ liền tới đây, đây là cô giáo của con? Đã làm phiền cô quá!" Đông Thu Luyện khẽ cười nhẹ rồi nắm tay Tiểu Dịch xoay người rời đi.

"Không phiền!" Cô giáo cả người đơ, chỉ biết đứng nhìn hai mẹ con ấy đi về phía đường đối diện, Tiêu Hàn xuống xe bế Tiểu Dịch vào trong, giúp người phụ nữ kia mở cửa xe, nhưng người phụ nữ ấy từ đầu đến cuối đều bộ dạng cao lãnh, chẳng lẽ Tiêu Hàn thích loại nữ thần cao lãnh như vậy sao?

Sau khi lên xe , Tiểu Dịch liền nhạy bén cảm nhận được bầu không khí quái dị , đặc biệt trên tay daddy có quấn vài vòng băng gạc, chuyện này là thế nào? Còn có thắt cái nơ hình con bướm...

"Daddy, tay ba...cái này......"

"Không cẩn thận cọ vào đâu đó trầy da!" Tiêu Hàn không muốn đem chuyện của hai người họ làm ảnh hưởng đến con.

"Daddy không biết kiểu băng bó này đang hot sao? Độc đáo vậy?" Tiểu Dịch nhìn chằm chằm cái nơ con bướm kia bật cười, mà Đông Thu Luyện cũng thật sự không nhịn được quay đầu nhìn ra cửa sổ, cúi cúi đầu cười.

"Chẳng lẽ không phải sao? Daddy, con không nghĩ tới ba lại có điểm "nữ nhi" như vậy?"

Tiêu Hàn còn có thể nói gì nữa...... Sự thật là thế này: Sau Đông Thu Luyện nói câu kia xong, cả người Tiêu Hàn rơi vào trạng thái hỗn độn, người con gái ấy có thể thu lại lời nói trước đó không? - Không cách nào, Tiêu Hàn lấy tăm bông chấm cồn i-ốt, tự mình sát trùng, tự làm có chút khó khăn, trên miệng vết thương đã kết vảy máu nhàn nhạt, lúc sát trùng thì vảy này bong ra, vẫn còn đau.

Đông Thu Luyện nhìn, trong lòng liền thật sự cảm thấy khó chịu, cô đi qua, lấy lọ thuốc sát trùng trong tay Tiêu Hàn, cô cúi đầu giúp anh khử trùng, trong lòng anh lúc ấy như mở nhạc, quả nhiên cô vẫn mềm lòng......

Đông Thu Luyện không dùng băng cá nhân, mà trực tiếp cầm lấy băng gạc, Tiêu Hàn liền trơ mắt nhìn tay mình bị quấn một vòng rồi lại một vòng, sau đó cô cột một cái nơ hình con bướm lên mu bàn tay, Tiêu Hàn to mắt nhìn Đông Thu Luyện: "Sao lại thêm một vòng nữa?"

"Có giỏi thì anh mở ra đi!" Cô sắp xếp cuộn băng gạc và các dụng cụ y tế khác lại, Tiêu Hàn cũng trầm mặc, nếu tôi có thể tự mình làm thì đời nào tôi cần em giúp.

Nơ con bướm nào đó quả thực không quá đẹp nhưng khi với anh thì có chút không tương xứng. Tiêu Hàn một thân đầy soái khí với tây trang đen, sơmi trắng lộ xương quai xanh hấp dẫn. Có điều chỉ là "con bướm" trên tay lúc gặp gió sẽ vẫy cánh, chuyện này......

Tiêu Hàn vốn dĩ cho rằng về đến nhà sẽ không còn việc gì nữa, không ngờ tới trong nhà lại có hai vị khách không mời mà đến, hai anh em Bạch gia đều ở Tiêu gia, Bạch Thiếu Hiền liếc mắt liền thấy "con bướm đang vãy cánh" trên tay Tiêu Hàn: "Phốc -- Tiêu Hàn, đây là...... rất thời thượng!"

"Câm miệng!" Tiêu Hàn trừng mắt nhìn Bạch Thiếu Hiền một cái, còn Bạch Thiếu Ngôn cúi đầu cười, Tiểu Dịch cũng cười tủm tỉm: " Chú Bạch, Tiểu Bạch, sao hai người lại tới đây?"

Bạch Thiếu Hiền chỉ vào mấy túi có hình hoạt hình trên bàn "Công ty vừa nghiên cứu sản xuất loại kẹo mềm mới, không đường, đều là nước trái cây tinh luyện, không tới đưa cho con được sao?"

"Hì hì, chú Bạch là tốt nhất!" Tiểu Dịch nói cười tủm tỉm chạy đến bên Bạch Thiếu Hiền, anh cười khom lưng mở vòng tay. Ai ngờ Tiểu Dịch đi ngang qua anh, cậu ôm lấy đống kẹo kia: "Mommy, con có thể ăn sao?"

"Ăn cơm chiều trước đã, kẹo để mai rồi ăn!" Đông Thu Luyện nói xong, hai anh em Bạch gia cũng gật đầu ý bảo đúng với cậu bé, còn bác An vì hôm nay thấy cả nhà ba người cùng trở về nên cảm thấy rất cao hứng, "Tiểu Dịch đêm nay muốn ăn cái gì? Phu nhân, cô muốn ăn gì?"

"Đêm nay để con xuống bếp, dù sao cũng lâu rồi không có làm món Tiểu Dịch thích ăn!" Đông Thu Luyện cười xoa đầu Tiểu Dịch, Tiểu Dịch nháy đôi mắt sáng lấp lánh, "Thật sao?"

"Mẹ đi thay quần áo trước đi, nhanh đi mẹ!" Sau đó cô và bác An vào phòng bếp. Tiểu Dịch quay đầu về phía anh em Bạch gia nói chuyện phiếm. Rồi nói với Tiêu Hàn: " Đồng chí Tiêu Hàn, lên lầu đi, con có chuyện muốn nói với ba" Gương mặt Tiểu Dịch nhanh chóng chuyển biến. Mới vừa vẫn cười tủm tỉm, nhưng giờ lại có vẻ nghiêm trọng, đặc biệt là khi nhìn Tiêu Hàn. Tiêu Hàn cảm thấy ánh mắt này, cách nói chuyện này sao giống cha mình thế. Điều này cũng khó trách, mấy vị trưởng bối của Tiêu gia đối với Tiêu Thần ngốc thường vẫn không còn cách nào khác, nhưng cũng không thể để hắn cứ ngốc nghếch mãi, thông thường sẽ nói như thế này: "Đồng chí Tiêu Thần, lên lầu với tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Tiêu Hàn không có phản ứng gì, lúc Tiểu Dịch bước chân đi lên, Bạch Thiếu Hiền cười vỗ vỗ vai Tiêu Hàn: "Con anh chuẩn bị tiến hành giáo dục tư tưởng cho anh đấy, còn không lên"

Tiêu Hàn cau mày, lên thì lên, địa điểm là phòng của Tiểu Dịch, phòng của cậu bé không giống như phòng của những đứa trẻ khác, những dụng cụ đều là gỗ, hơn nữa ít khi có mấy món đồ chơi linh tinh, Tiểu Dịch nói mình đã qua độ tuổi chơi đồ chơi rồi, nhưng lại có rất nhiều trò chơi ghép hình, cũng không biết đứa nhỏ này sao lại thích ghép hình như vậy, thảm trong phòng còn bày mẫu hình ghép chưa hoàn thành.

"Đồng chí Tiêu Hàn, hiện tại ba có thể ngồi xuống, con đứng hỏi chuyện, hôm nay ba có làm sai chuyện gì không?" Tiêu Dịch vừa nói vừa cởi giày bước lên giường.

"Là sao? Con đây là chuẩn bị giáo dục tư tưởng ba?" Tiêu Hàn ngồi trên sô pha nói.

"Thường mẹ nấu cơm cho con tức là cũng nói rõ tâm tình mẹ không tốt, lúc trước là do mẹ làm luận văn tốt nghiệp, nói thế nào đây, con cảm thấy chuyện hôm nay có liên quan đến ba!" Tiểu Dịch nghiêm túc ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Hàn.
"Daddy, ba thích mommy sao?"

"Ba......" Thích sao? Tiêu Hàn đúng thật không biết "thích" một người là loại cảm giác thế nào, đặc biệt lúc này Tiêu Hàn cảm thấy tim mình rất loạn. Lúc thấy Đông Thu Luyện và Lệnh Hồ Mặc đứng chung một chỗ, trong lòng anh rất khó chịu, anh chỉ muốn đem Đông Thu Luyện hoàn toàn chiếm hữu riêng bên mình.

Loại cảm giác như vậy, Tiêu Hàn biết mình có tính chiếm hữu rất cao, nhưng loại cảm giác "thích" này, chưa có ai dạy anh, mà anh cũng chưa bao giờ hiểu, bởi vì trước giờ cuộc sống của anh không giống như Tiêu Thần, có thể do thằng em đó quá "ngốc". Còn anh từ nhỏ đã bắt đầu tiếp thu sự giáo huấn gia tộc, cái quang trọng nhất chính là không thể hiện tình cảm ra ngoài.

Cho nên trước mặt cha mẹ, Tiêu Hàn khóe môi luôn cười như có như không, không ai biết trong lòng anh nghĩ gì, với lớp ngụy trang như thế mới khiến anh có cảm giác an toàn.

Còn Đông Thu Luyện bởi vì sau khi gia đình có biến cố lớn nên tính cách từ nhỏ mới thay đổi, dùng sự lạnh lùng để ngụy trang. Cả hai người đều vì muốn bảo vệ bản thân mình.

"Daddy... chẳng lẽ ba không thích sao? Nhỡ mommy có thể thích ba Bắc Thần rồi sao?" Tiểu Dịch quyết định sẽ "thuốc nước" tiếp, Tiêu Hàn nghe thấy cái tên Bắc Thần, cả người đều cảm thấy không ổn.

"Ba Bắc Thần?" Tiêu Hàn châu lông mày nhìn Tiểu Dịch.

"Ba Bắc Thần đối xử với con rất tốt, hơn nữa đối với mẹ cũng cực tốt luôn!" Tiểu Dịch vừa nói, bước xuống giường liền chạy xuống nhà, Tiêu Hàn từ phía sau một tay kéo Tiểu Dịch vào lòng "Con nói người đàn ông kia đối với mẹ con rất tốt?"

"Đương nhiên, nếu không thì con cũng không nhận chú ấy làm ba nuôi, chú ấy thích mommy, hơn nữa chú Bắc Thần rất đẹp trai!" Tiểu Dịch nói cười tủm tỉm, sợ Tiêu Hàn đánh nên chạy tới một cái rương, nhìn trái nhìn phải và tìm được một cuốn album, Tiêu Hàn đi qua.

Đầu quyển album đều là ảnh chụp của Tiểu Dịch và Đông Thu Luyện, có thể thấy album ảnh này lưu lại quá trình trưởng thành của cậu bé, cũng có sự xuất hiện một vài người trong Tiêu gia, còn mặt sau của album, Tiêu Hàn thấy một gương mặt không quen, chắc lúc chụp Tiểu Dịch khoảng hai ba tuổi, Tiểu Dịch mặc cái quần yếm, đội mũ Holmes, đôi mắt màu lam to tròn, sáng lấp lánh nhìn vào máy ảnh.

Mà người ôm Tiểu Dịch không phải Đông Thu Luyện mà là một người đàn ông đứng sóng vai cùng cô, vóc dáng người đàn ông này cao khoảng một mét tám lăm, mang kính râm, nên không thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, chỉ có thể thấy sóng mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, nhìn qua có nét giống người nước ngoài, từ khuôn mặt đến hình dáng tương đối thâm thúy, đứng bên cô cũng mang kính mát giống nhau, cô nhoẻn miệng cười nhẹ, không rõ lắm nét mặt của cô, điều cứ làm Tiêu Hàn để ý nhất chính là......
Nơi người đàn ông này đặt tay, một tay ôm Tiểu Dịch, tay kia đạt lên vai Đông Thu Luyện. Tiêu Hàn tay nắm chặt tấm ảnh chụp.

"Thế nào? Bắc Thần daddy thật sự rất đẹp trai, daddy, ba nếu không thích mẹ, thì con sẽ khiến cho Bắc Thần daddy thích mẹ, ba thấy thế nào?"

"Con... đây là đang chuẩn bị cho mẹ con tìm người đàn ông khác" Tiêu Hàn híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo thẳng về phía tấm ảnh có mặt người đàn ông ấy, bàn tay ấy chuẩn bị để ở nơi nào đó, chẳng lẽ không biết cô ấy là phụ nữ đã có chồng sao?

"Con không biết quan hệ giữa ba và mẹ con là hôn nhân hợp pháp sao?"

"Chú nhỏ có nói, vợ chồng nếu ở riêng nhiều năm thì có thể giải trừ hôn nhân" Tiểu Dịch ngây thơ nhìn Tiêu Hàn, con không tin ba thật sự không thích mẹ, được, con phải giúp mẹ tìm người đàn ông khác, nhưng thật ra cũng không vội"

"Chú nhỏ?" Tiêu Hàn híp mắt, hừ, Tiêu Thần, mấy năm nay anh không ở nhà, chú em kiêu ngạo ra rồi, dám xúi giục con anh khiến ba và mẹ nó ly hôn, gan của chú em lớn ra rồi đấy, nhìn dáng vẻ mấy năm nay chắc cũng học được không ít thứ rồi nhỉ?

Tiêu Thần đang cùng ông cụ Tiêu chơi cờ, đột nhiên hắt xì, kết quả làm ông nổi giận, trong tay cầm quải trượng hướng về phía Tiêu Thần: "Ông nội người làm gì vậy, con đâu thể ngăn nổi cơn hắt xì được!"

"Mày xem này cả bàn cờ đều là nước mũi nước miếng của mày đấy!" Lão gia tử ghét bỏ nhìn bàn cờ, "Mày đừng lây vi khuẩn cho tao!"

"Ông nội, mấy ngày trước con vừa mới kiểm tra sức khỏe rồi, thân thể con rất tốt, đời nào có vi khuẩn" Tiêu Thần xoa xoa chân, "Thật là, ông nội chỉ biết đánh con, sớm muộn cũng bị người đánh bầm dập!"

"Mày chính là mang virus ngốc đấy!" Lão gia tử đứng lên, ánh mắt hết thuốc chữa nhìn Tiêu Thần, " Tiêu gia chúng ta sao lại có mày ngốc như vậy!"

Đứng cạnh người ngốc như thế này, lão gia tử còn có thể nói gì đây, ông cạn lời nhìn lên trời, Tiêu Thần xoa xoa cái mũi, "Ông nội, trên trời có cái gì đẹp vậy?"

"So với người ngốc như mày thì tất nhiên đẹp hơn rồi!" Lão gia tử thở dài, thật là, không biết gen này có di truyền cho Tiêu Hàn không, mà sao não của Tiêu Thần lại khác người như vậy, ông đột nhiên liên tưởng tới Tiểu Dịch, không biết một nhà ba người họ hiện tại thế nào, hy vọng Tiêu Hàn có thể từ từ thích Đông Thu Luyện, Tiểu Luyện là đứa bé đáng thương và cũng đáng để thích.

Lúc này Tiêu Hàn đang nhìn chằm chằm bức ảnh kia gần nửa ngày: "Đại Nhân ơi đừng có "trộn" chuyện của ngài vào nữa, nhanh đi thay quần áo, đợi chút xuống ăn cơm!" Tiêu Hàn thành thạo giúp Tiểu Dịch thay đổi quần áo.

Tiêu Hàn đi xuống liền thấy hai anh em Bạch gia đứng quanh Đông Thu Luyện không biết đang nói gì, cô chỉ thỉnh thoảng gật đầu, nhưng Bạch Thiếu Ngôn khá kích động, đánh trả đủ vũ đạo, thấy Tiêu Hàn lập tức im tiếng đứng một bên, giờ phút này trên bàn đã bày ra sáu món và một canh, thoạt nhìn là muốn ăn ngay.

Tiêu Hàn bất chợt nghĩ tới đêm hôm đó sau khi mình uống say, cô ấy nấu canh giải rượu cho mình. Rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu điều đang chờ mình khám phá.

Tiêu Hàn vừa mới muốn cô ngồi kế bên mình thì cô lại đứng dậy ôm Tiểu Dịch ngồi xuống, mọi người đều sửng sốt, chỉ có Tiểu Dịch vui tươi hớn hở nói: "Mẹ, hôm nay mẹ đút con sao?"

"Suy nghĩ nhiều quá, tự mình ăn đi!" Đông Thu Luyện muốn ngồi bên Tiểu Dịch, để hoàn toàn lơ Tiêu Hàn, mà vị trí bên kia của cô đã bị Bạch Thiếu Ngôn ngồi, Bạch Thiếu Ngôn bị Tiêu Hàn nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, anh quay đầu nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn chỉ khoanh tay trước ngực, cười nhẹ nhìn Bạch Thiếu Ngôn.

Được rồi được rồi, tôi nhường được chưa? Bạch Thiếu Ngôn hôm nay bỗng nhiên phát hiện mình như là sinh vật bậc thấp ở tận cùng cây sự sống, tới Tiêu gia làm khách, làm khách không phải được chủ nhà đối đãi tốt sao? Sao mình lại bi ai như vậy, còn bị ông chủ nhà ghét bỏ nữa.

"Lại đây đi!" Bạch Thiếu Hiền vỗ vỗ chỗ kế bên mình, Bạch Thiếu Ngôn dịch chỗ qua, "Tiểu Luyện, chị nấu những món sở trường là vì Tiêu Hàn sao? Đều là thịt bò này"

Tiêu Hàn lúc này mới chú ý tới thịt bò chiếm hơn phân nửa các món trên bàn, trong lòng như có làn khói bay vào mắt, vui tươi hớn hở ngồi xuống, Đông Thu Luyện thình lình thốt một câu: "Trung y cho rằng thịt bò bổ trung ích khí, tẩm bổ tì vị, cường kiện gân cốt, tiêu đàm tức phong, có công dụng ngăn khát ngăn tiên. Tiểu Dịch ở tuổi tăng chiều cao, ăn thịt bò giúp bổ thân kiện cốt"

Anh em Bạch gia có ngốc cũng nhìn ra được cặp vợ chồng này đang giận dỗi nhau, Tiểu Dịch cầm đũa chọc vào cơm, thịt bò còn có thể bổ máu đâu chỉ có những công dụng kia đâu, còn nói là vì mình, mẹ thật là khẩu thị tâm phi, chẳng lẽ Đại Nhân kia thích khẩu thị tâm phi sao?

Tiêu Hàn lúc này tựa hồ không thể hạ đũa xuống, cả bữa cơm cô đều không nói một lời, làm cho hai anh em nọ ăn trong im lặng ngay cả ho cũng không dám, sau bữa cơm, Tiêu Hàn và Bạch Thiếu Hiền vào thư phòng.

"Vợ chồng hai người sao vậy? Mấy hôm trước không phải tốt lắm sao?" Bạch Thiếu Hiền thấy Tiêu Hàn vẫn cứ nhìn về phía cửa sổ. Dưới sân, Đông Thu Luyện đang ngồi trên ghế, còn Tiểu Dịch ngồi cùng Bạch Thiếu Ngôn đang nói cái gì đó, không biết cô ấy đang nhìn gì.

"Chính là cãi nhau!"

"Tiêu Hàn, anh thích Đông Thu Luyện sao?" Bạch Thiếu Hiền đứng cạnh Tiêu Hàn, tối hôm nay anh (BTH) có thể cảm nhận rõ được lúc Đông Thu Luyện không ngồi cạnh Tiêu Hàn có chút mất mát, có thể cảm nhận được cả bữa cơm, Tiêu Hàn luôn nghĩ cô ấy sẽ đáp lời, nhưng mỗi lần đều như không, vẻ mất mát ấy ai tinh ý cũng đều nhìn thấy được.

"Chú nói cho tôi nghe xem thế nào là 'thích'......" Tiêu Hàn nhìn Bạch Thiếu Hiền, Bạch Thiếu Hiền sửng sốt một chút, tựa hồ như vừa nghĩ tới cái gì đó, khẽ thở dài một cái.

"Chưa có ai chỉ tôi thích một người như thế nào, tôi đã thử ở chung với cô ấy nhưng cô ấy chỉ cảm thấy tôi có mục đích không đơn thuần như thế, mà nếu có thì tôi cũng chỉ muốn lấy lòng cô ấy thôi......"

Lấy lòng? Bạch Thiếu Hiền tựa hồ không nghĩ tới Tiêu Hàn sẽ dùng từ như vậy.

"Nếu cô ấy rời đi, anh sẽ làm sao?"

"Nếu cô ấy không muốn sống cùng tôi, hiện tại muốn rút lui sao, có thể sao?" Tiêu Hàn cười cười.

Một hai giờ tối, Tiêu Hàn mới vào phòng, giờ phút này cô đã ngủ say, nghiêng mặt, cả người cuộn tròn, lúc ngủ say cô thoạt nhìn rất yên tĩnh và kiều diễm, chỉ là cau mày một chút dường như trong mơ còn có điều gì phiền não, Tiêu Hàn thở dài, vén chăn nằm xuống, ôm cô vào lòng, cô cũng vòng tay qua ôm lấy anh, Tiêu Hàn cả người đều cứng đờ, tim đột nhiên đập nhanh hơn, chỉ nằm yên chờ, không biết chờ điều gì, qua hồi lâu, lúc này anh mới vòng tay ôm lấy vai cô. Cô giống như con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng anh: "Tiêu Hàn.."

Giọng cô không còn lạnh nhạt như ban ngày nữa, có chút lưu luyến, hơn nữa thanh âm ấy ôn nhu, giống như bao cô gái bình thường khác, khiến Tiêu Hàn quên mất hôm nay bọn họ đã tranh cãi nhau thế nào, giờ phút này ôm cô, Tiêu Hàn cảm thấy một phần thấp thỏm bất an giảm đi.

Nếu nói như thế này là thích, Tiêu Hàn nghĩ mình có thể thử thích cô......

Ngày hôm sau, cô thức dậy thấy rõ ràng có người ngủ cạnh mình, cô chua xót cười, đi rửa mặt. Cô vừa mới xuống lầu liền thấy trong nhà có khách, cô chuẩn bị lấy ly nước ấm, người nọ đứng lên: "Đông tiểu thư, tôi là luật sư đại diện, người ủy thác của Đông lão gia tử"

"Luật sư đại diện của ông nội?" Đông Thu Luyện đánh giá người này một chút, thoạt nhìn tuổi không lớn, cũng cỡ 30. Ông nội qua đời đã 5 năm, lúc này lại xuất hiện một luật sư đại diện, cô làm đổ ly nước, ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm, còn người kia đứng cạnh cô

"Phiền chờ tôi ăn cơm xong, được không?"

Người nọ gật gật đầu, đứng một bên, đúng lúc Tiêu Hàn ôm Tiểu Dịch tập thể dục buổi sáng vừa về, thấy người lạ trong nhà thì dừng lại, bác An vội vàng đi đến giải thích một chút, Tiêu Hàn xoa xoa tóc, lên lầu thay quần áo, cô giương mắt nhìn theo bóng dáng của anh lên lầu.

"Mẹ, chú này là ai thế? Có phải đang đợi mẹ rồi nữa đi cùng không?"

"Không phải, ngồi xuống ăn cơm đi!" Đông Thu Luyện cười xoa xoa đầu Tiểu Dịch, cậu bé mắt nhìn luật sư kia rồi ngồi xuống kế bên cô.

"Anh nói đây là di chúc lúc sinh thời của ông nội tôi? Ông nội hẳn là có lập di chúc sao?" Cô tự giễu cười, lật xem từng trang, "Thời điểm ấy tôi mới mười tám tuổi vẫn còn là sinh viên, anh xác định là ông nội tôi đã lập di chúc sao?"

"Xác thực là Đồng lão gia tử có làm di chúc, chúng tôi sao có gan tới đây lừa chị?" Vị luật sư vẫn luôn dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiêu Hàn, quả thật đây là lần đầu hắn tiếp xúc với Tiêu Hàn, nói thật, so với trên tạp chí thì càng mị lực hơn.

Tạp chí dù sao cũng là vật chết, Tiêu Hàn đang ngồi một bên ăn sáng, từng cử chỉ động tác đều là thể hiện người có gia giáo tốt, đặc biệt khóe miệng vẫn luôn treo kiểu cười như không cười, ánh mắt biết nói, như làm cho người khác như tắm trong gió xuân.

"Sao tự nhiên ông nội lại để lại hết cho tôi?" Sau khi Đông Thu Luyện đọc di chúc nghiêm túc, không thể tin được nhìn luật sư, mà người này chỉ cười cười gật đầu, "Sự thật cô vẫn luôn là cổ đông lớn nhất của Viễn Hàng, cho dù cô đã mất đi 5% cổ phần trước đó, nhưng phần của Đông lão gia tử là 30%, nên cô vẫn luôn là cổ đông lớn nhất Viễn Hàng".

Đông Thu Luyện hơi hơi mỉm cười nhưng đầy sự thoải mái: "Ông nội thật đa mưu túc trí, ông hẳn đã đoán trước được hết thảy mọi chuyện, tôi quả thật đã làm ông ấy thất vọng rồi!"

"Đông tiểu thư đừng nói như vậy, Đông lão gia tử rất tín nhiệm cô!"

"Đúng vậy, ông nội rất tín nhiệm tôi, nhưng chỉ là tôi thật sự không xứng với sự tín nhiệm của ông"

Lúc này Viễn Hàng đang diễn ra cuộc họp cổ đông hằng tháng, dựa theo lẽ thường đều do Đông Tu ngồi ở vị trí chủ tịch chủ trì, nhưng khi cuộc họp tiến hành được một nửa, đột nhiên có vài luật sư đi đến: "Thật ngại quá đã quấy rầy các vị, đây là văn bản chuyển nhượng một phần cổ phần của Viễn Hàng, dựa theo di nguyện lúc sinh thời của Đông lão gia tử, muốn họp mặt tất cả các cổ đông ở Viễn Hàng để tuyên đọc, Đông lão gia tử tự nguyện đem 30% cổ phần trên danh nghĩa của ông chuyển nhượng cho cháu gái mình là Đông Thu Luyện, hơn nữa thông báo đến các vị, Đông tiểu thư đã về C thị!"

Các vị cổ đông nháy mắt liên hồi, nói thật Viễn Hàng mấy năm nay vẫn luôn trên đà xuống dốc, mấy năm trước sau một biến cố lớn, cổ phần của Viễn Hàng bị chia nhỏ, Đông gia hiện tại nắm giữ cùng lắm là 25% cổ phần, ai cũng không biết sao Đông lão gia tử lại nắm giữ cổ phần khống chế nhiều như vậy.

Ngay khi Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện ra ngoài, Tiểu Dịch cầm điện thoại lên điện cho ai đó, rất nhanh người đó bắt máy: "Alo --"

"Bắc Thần daddy! Con là Tiểu Dịch nè!Hôm nay là cuối tuần, hì hì, không phải đi học, người ba đáng ghét của con cho rằng mẹ và ông ấy cùng một type người sao?

"Ừm, sao vậy?" Bên kia điện thoại Cố Bắc Thần đang mở cuộc họp, anh có ý bảo cuộc họp tạm dừng, rất nhiều người đều mặc đồ đen thoạt nhìn giống như hung thần ác bá đều đang tò mò nhìn Cố Bắc Thần, Cố Bắc Thần chỉ xoay xoay cây bút máy, khóe miệng cười nhẹ.

"Bắc Thần daddy, ba có đang vội gì không?" Cố Bắc Thần trong tay cầm lịch trình đã sắp xếp tới năm sau, nhưng anh cười nói một câu: "Dạo này rất rảnh!"

Tất cả mọi người đều trầm mặc, rất rảnh sao? Nói dối không nháy mắt. Mấu chốt là người thư kí bên cạnh Cố Bắc Thần thiếu chút nữa té xỉu, rõ ràng một chồng giấy đều là lịch trình đã sắp xếp, sao tự nhiên lại nói rất nhàn.

"Bắc Thần daddy khi nào ba tới tìm con?"

"Cũng chỉ có con thôi sao?" Cố Bắc Thần nghiền ngẫm cười, trong đầu liền hiện lên hình ảnh người con gái ấy, không phải cô ấy có thích một người? Chẳng lẽ người này không phải chồng cô hay sao?

"Haiz, ba cũng biết đó mẹ con hơi thẹn thùng, mẹ nhất định sẽ không nói ra đâu!" Lời này Cố Bắc Thần thật ra đã tin, anh nhìn lịch trình sắp tới, "Qua một thời gian đi, ba sẽ qua tìm con!"

"Chính là......" Tiểu Dịch bĩu môi, thật là, cũng giống như ba mình đều là cáo già. Hắc hắc...... Vậy thì đừng trách con.

"Mấy con cáo già này gần mẹ quá cũng không tốt, ba cũng không thích mẹ..... Mẹ thật đáng thương, mỗi ngày đều phải đối mặt với người mẹ không thích hẳn sẽ không thoải mái"

Cố Bắc Thần ngừng bút, đẩy lịch trình sang một bên, "Đưa địa chỉ cho ba đi!"

"Được á, con lập tức gửi cho ba!" Nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Dịch liền vui vẻ, ha ha...... Quả nhiên đem mommy ra càng đáng tin cậy, bác An đem sữa lên đứng ngoài cửa rất lâu đã nghe hết, tiểu thiếu gia đang tìm tình địch cho thiếu gia sao? Điều này không thể được, quan hệ giữa thiếu gia và phu nhân vừa mới khởi sắc, nếu chen vào một người thì sẽ thế nào đây?

Bên kia Cố Bắc Thần tắt điện thoại, toàn bộ không khí cuộc họp có vẻ kì lạ, mọi người đều cúi đầu, cũng không biết nên nói gì,

"Chẳng lẽ không có tình huống khác sao?"

"Chúng ta mấy năm trước đình chỉ nghiên cứu cấm dược KN350, dường như xuất hiện cùng với loại dược vật, hơn nữa giống như đã bắt đầu thử nghiệm trên người!" Cố Bắc Thần cười, "Đây là báo cáo thiếu chủ gửi đến."

Một người đàn ông vội đem báo cáo đưa cho Cố Bắc Thần, Cố Bắc Thần chỉ lật vài tờ, ném báo cáo lên bàn, "Các người tra rõ thành phần của dược vật, bao gồm những người có liên quan đến bọn họ, cho dù nhỏ nhất cũng không bỏ qua, hai ngày nữa tôi muốn xem kết quả!"

"Là....!" Tất cả mọi người lên tiếng, Cố Bắc Thần nhìn thời gian, "Tôi muốn ra ngoài một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này có chuyện gì cứ tiến hành họp qua video, không có việc gì nữa thì tan họp!"

Cố Bắc Thần nhìn tất cả mọi người đi ra ngoài, căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại vài người, "Tra một chút về động thái gần đây của tổ chức này, có chuyện gì lập tức báo tôi."

"Gia chủ, bọn họ chỉ cùng chúng ta giao dịch một ít súng ống đạn dược, nghe nói mấy năm trước trong tổ chức của bọn họ nội loạn, thay người nắm đầu, người này rất tàn nhẫn độc ác, lúc cùng chúng ta nói giao dịch là công phu sư tử ngoạm, nhưng thật ra là nghé con mới sinh không sợ cọp!"

"Đó là vì lão hổ không phát uy mà thôi, bọn họ chết bất quá cũng chỉ diễu võ dương oai miêu, mà con miêu này bị ốm!" Cố Bắc Thần xoay cây bút trong tay, lạnh lùng nhìn bản báo cáo kia, "Bọn họ còn không biết đạo lí súng bắn chim đầu đàn......"

Ở Cố gia, vừa mới thu được tin tức từ trong bang gửi tới, Cố Bắc Thần và Cố San Nhiên cả người đều héo queo, Cố San Nhiên suy sụp nhìn Cố Nam Sênh: "Chồng nuôi từ bé, anh ta không phải tới bắt chúng ta về chứ? Em không muốn đâu, em mới ra được một khoảng thời gian thôi mà!"

/// Cố Nam Sênh gọi Cố Bắc Thần là chú nhỏ còn Cố San Nhiên gọi Cố Bắc Thần là ba nuôi///

"Em suy nghĩ nhiều rồi, em cho rằng trên đời này người có thể làm cho chú nhỏ lao tâm khổ tứ như vậy, sẽ là em sao?" Cố Nam Sênh nhịn không được mắt trợn trắng, "Chú nhỏ này là một người vô tâm, em nghĩ em có lực hấp dẫn lớn như vậy à!"

"Ách ách...... Lời này nghe cũng có lý, lúc hai chúng ta bỏ đi, cha nuôi bắt chúng ta về!" Cố San Nhiên không đề cập tới việc này thì tốt, vừa nhắc tới, trong lòng Cố Nam Sênh liền cảm thấy nỗi giận, cái gì mà bị bắt về, rõ ràng là bản thiếu chủ tự nguyện trở về mà.

"Anh sao có thể cố ý tiết lộ hành tung của mình để chú ấy tìm được chứ?" Cố Nam Sênh ôm Cố San Nhiên, vẻ mặt bất mãn.

"Ừ, anh vẫn luôn nói như vậy, em đều hiểu, đừng giải thích!" Cố San Nhiên buồn cười nhìn Cố Nam Sênh.

"Hơn nữa, bị cha nuôi bắt về cũng không phải chuyện gì mất mặt, anh làm gì mà rối rắm vậy?"

"Anh rối rắm hồi nào, anh vốn dĩ cố ý làm lộ hành tung được chưa!" Cố Nam Sênh không vui, chẳng lẽ em không thể cho anh tí mặt mũi nào sao?

"Nếu không phải cha nuôi tìm được chúng ta, em đi theo anh bảo đảm đã chết đói!" Cố San Nhiên ghét bỏ nhìn qua Cố Nam Sênh, "Khó trách tới giờ anh cũng chỉ là thiếu chủ, quả nhiên vị trí gia chủ ấy vẫn do nhân tài như cha nuôi mới có thể ngồi được."

"Anh không ngồi được khi nào?" Cố Nam Sênh mắt lạnh quét quanh các vệ sĩ, mọi người đều quay đầu, làm bộ không nghe thấy, Cố Nam Sênh không vui đáp, "Anh dựa vào thực lực của mình ngồi lên được chưa. Tuy là so với chú nhỏ thì anh vẫn còn kém một chút"

Cố Nam Sênh vừa nói vừa khoa tay múa chân, Cố San Nhiên chỉ biết liếc mắt nhìn một cái, "Em nhớ rõ người nào đó từ trước đến nay chưa từng thắng cha nuôi, kém một chút? Có bản lĩnh thì anh nói trước mặt cha nuôi ấy. Em sẽ thừa nhận anh chỉ kém một chút! Thế nào?"

Nói những lời này trước mặt Cố Bắc Thần, không phải tìm đến cái chết sao, Cố Nam Sênh vừa nghe những lời này cả người yểu xìu, Cố Bắc Thần chỉ để bụng mỗi Đông Thu Luyện, những người khác thì không một chút lưu tình.

"San Nhiên bảo bối, chúng ta có nên đi đón chú nhỏ không?"

"Đừng, nếu anh đi đón cha nuôi, sau đó cha nuôi sẽ cho anh một trận"

"Sao có thể được, anh sẽ ăn mặc nghiêm chỉnh!"

"Cha nuôi sẽ cho rằng anh bị bệnh mà là bệnh không hề nhẹ, sẽ lái xe đưa anh đến bệnh viện tâm thần"

"Sao lại là bệnh viện tâm thần?"

"Vì đầu óc không bình thường!"

Cố Nam Sênh ngưng một chút, yên lặng đi tới góc tường bắt đầu vẽ hình xoắn ốc, nguyên nhân San Nhiên bảo bối ghét bỏ mình, cô ấy cũng cảm thấy đầu óc mình không bình thường sao?

Không phải chỉ mỗi cô ấy cảm thấy thôi chứ? Chẳng lẽ nhiều người khác cũng cảm thấy vậy sao? 'Cậu bé' chồng nuôi từ bé tự mình hiểu lấy vấn đề. Cố Nam Sênh vẻ mặt oán ghét ngồi xổm nơi góc tường, thỉnh thoảng cắn môi, vẻ mặt vô tội, còn Cố San Nhiên cười tủm tỉm đi xem TV, hết sức vô tâm mà.

------ lời nói ngoài lề -----
Này chương dài quá ha, mọi người chắc cũng rất thắc mắc về Bắc Thần thần bí này, thời gian nữa sẽ lên sàn, anh ta là chồng nuôi từ bé, trưởng bối...... Chương sau vợ chồng Tiêu thị sẽ hòa hảo như ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip