Phần 80

  Tần Thư Lôi nửa nằm trên giường bệnh, đầu ngón tay có chút run rẩy cầm lấy túi giấy, cảm giác bên trong có một đoạn hình nặng trĩu, cô giật mình, gương mặt nóng lên, đầu ngón tay run tẩy, từ bên trong rút ra từng tấm hình, tấm thứ nhất là hình ở trong khu vui chơi, Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, dắt tay Hạ Tuyết, đi dưới tán cây hoa anh đào, lúc đó vẻ mặt của Hàn Văn Hạo thong thả, thậm chí hai mắt lộ ra một chút dịu dàng khác thường.

Trái tim như bị bóp chặt, hơi thở nghẹn ứ trong cổ, không thở nổi.

Tần Thư Lôi nín thở, rút tấm hình tiếp theo xem, nhìn thấy Hàn Văn Hạo ôm ngang eo Hạ Tuyết, đi về phía chỗ nghỉ ngơi, lúc hai người đi chung với nhau, thân mật khắng khít, trong tấm hình, Hạ Tuyết ở trong ngực của Hàn Văn Hạo, ôm cổ của hắn, mặt tựa vào trên bả vai hắn, vô cùng phóng túng như thế!

Vẻ mặt Tần Thư Lôi co quắp, vẫn nhìn từng tấm, từng tấm hình cả nhà bọn họ ba người, hoà thuận vui vẻ đi chung với nhau, vẻ mặt của cô càng lúc càng trở nên bình tĩnh, hai mắt thoáng qua hận ý, đầu ngón tay của cô vẫn run rẩy, lúc lật hình cảm giác ngón tay tê dại, cô cắn chặt răng, tiếp tục lật xem một xấp hình khác, tấm thứ nhất, trong bóng đêm, hai tròng mắt của cô trừng lớn, rốt cuộc cả người như vỡ tan, bi thương tràn lấp, trong nháy mắt xâm chiếm trái tim mình, nước mắt từ trong hai tròng mắt lăn ra, nhìn trong tấm ảnh, Hàn Văn Hạo mặc thường phục, thân thiết, dịu dàng ôm lấy Hạ Tuyết, đứng ở đầu đường cuồng nhiệt hôn, người người đi tới, đi lui, giống như khán giả trong thế giới của bọn họ, mặc dù không hoan nghênh, nhưng đã đủ đặc sắc!

Tay Tần Thư Lôi mềm nhũn, hình rơi xuống giường, quay đầu, nhìn mưa phùn mờ mịt ngoài cửa sổ, hai tròng mắt chớp một cái, không thể tin nổi, nước mắt buồn bã rơi xuống, cô vừa rơi lệ, vừa cảm thán cuộc sống này, việc đời quả thật khó đoán, bạn nghĩ cuộc đờn đơn giản, nhưng người khác lại phức tạp hơn bạn nhiều, sau đó từng bước, từng bước đẩy bạn xuống vực sâu vạn trượng, những gì được dạy dỗ trước kia, vào lúc này, tất cả đều trở nên rất mỉa mai.

Cô chớp mắt, hai dòng nước mắt lại lăn xuống, lúc mở mắt ra, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, hai tròng mắt của cô xẹt qua màu trắng thật dày, màu trắng mờ mịt, trong mờ mịt có chút gì nhỏ bé đang từ từ nảy sinh, từ từ nảy sinh, cô cắn chặt răng, trong tròng mắt xuất hiện hai ngọn lửa, cuối cùng đem tất cả mọi thứ xung quanh cô đốt cháy hừng hực.

Hạ Tuyết phát hiện mình thật sự là quỷ đói đầu thai, vừa rồi cùng con gái đang ngủ trưa, dỗ cô bé ngủ xong, cô đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, tự mình làm lấy, trộn một đĩa salad thật to, đem quả táo, chuối, Lê, dưa chuột, quả thạch anh, và rau mầm, cắt vài lát thịt nguội, đem tất cả sắp phía trên đĩa salad, rắc chút muối, cái đĩa salad thật lớn giống như đang cầm một cái chậu rửa mặt, ngồi xổm trước TV, vừa xem ti vi, vừa ăn, mắt nhìn, tay vơ vét salad, lúc này điện thoại di động vang lên.

Cô vừa cầm cái muỗng ăn salad, vừa trả lời: "Alô"

"Hạ Tuyết" Tần Thư Lôi nắm điện thoại, hai mắt lạnh lùng nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy trong mưa, bay bay từng chút, bay bay từng chút máu tanh, từng chút máu tanh, bay bay trong mưa, ào ạt rơi rụng.

Trong miệng Hạ Tuyết đang nhai dưa chuột, nhưng vì sửng sốt, cắn nhầm đầu lưỡi, vẻ mặt của cô nhăn nhó đau đớn, nuốt xong miếng dưa chuột, có chút căng thẳng hỏi nhỏ: "Tần tiểu thư, thân thể cô khỏe chưa?"

Tần Thư Lôi đột nhiên khẽ mỉm cười, hai mắt bùng lên lãnh ý, nói: "Cô còn nhớ rõ, tôi mới vừa sinh non? Tôi cho rằng đây là chuyện mấy thế kỷ, không ai còn nhớ tới Tần Thư Lôi tôi nữa, bởi vì sự kiện CD của Hạ Tuyết cô, mà tôi mất đi đứa con quý báo".

Hạ Tuyết căng thẳng, hai tròng mắt mãnh liệt chớp lóe, hơi thở càng lúc càng khó khăn, cô vội vàng muốn giải thích một chút gì đó, nhưng lại không nói ra được lời nào, chỉ đành im lặng.

"Một nhà ba người của cô, ngày hôm qua cùng hưởng khung trời hạnh phúc, có nghĩ tới hay không, Tần Thư Lôi tôi đáng thương nằm trên giường bệnh, nhớ nhung con của mình ? Vận khí cô thật tốt, đứa bé được sinh ra, mà không phải vừa ra đời đã bị người ta bóp chết" Ánh mắt Tần Thư Lôi đột nhiên lạnh lẽo, nói.

Hạ Tuyết có chút căng thẳng, nói: "Tần tiểu thư, cô có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, trẻ con vô tội, đừng nói lời tàn nhẫn như vậy".

"Cô làm ra chuyện tàn nhẫn, cô còn sợ tôi nói lời tàn nhẫn sao ? Con của tôi, ngày hôm qua vẫn còn gọi ta, mẹ ơi, con chết thật thảm ....... đó là con của tôi và Văn Hạo, đáng lẽ nó là đứa bé xinh đẹp đáng yêu, nhất định một thân hào quang đi tới thế giới này, hưởng thụ tình yêu của hai gia đình hiển hách chúng tôi, là cô, là cô làm cho tôi mất đi đứa bé, tôi vừa mất đi đứa bé ngày thứ ba, cô lại cùng với chồng chưa cưới của tôi công khai đi khu vui chơi, vui chơi quên cả trời đất! vui chơi thật là hạnh phúc! ! Rốt cuộc cô có còn lương tâm hay không? Nếu cô là một người phụ nữ có chút lương tâm, vào lúc này, cô không nên nhảy ra kích thích tôi! ! Bây giờ cô muốn công khai so tài với Tần Thư Lôi tôi sao? Cô dựa vào cái gì ? Bất quá, cô chỉ là một con hát mà thôi! !" Tần Thư Lôi tức giận toàn thân phát run, nói!

Sắc mặt của Hạ Tuyết trắng bệch, cả người run run và mềm nhũn, thở phì phò, tay chống xuống sàn, di chuyển thân thể, thối lui đến bên giường, hai mắt đỏ bừng, trong lòng nghẹn ngào, không nói nên lời.

Tần Thư Lôi tức giận đến nước mắt lăn ra, nói: "Rốt cuộc tôi đã làm gì sai ? Ông trời trừng phạt tôi như vậy? Để cho tôi và loại phụ nữ như cô trở thành đối thủ? Cô thắng được tôi sao? Chẳng qua cô chỉ sinh ra một đứa con hoang!"

"Không! Cô đừng nói con gái của tôi như vậy! Con bé là con của Hàn Văn Hạo , con bé là mạng của tôi, con bé là tôi dùng tánh mạng để đổi lấy! ! Cô không có tư cách nói con bé như vậy ! !" Nước mắt Hạ Tuyết run rẩy lăn xuống.

"Cô danh chánh ngôn thuận sinh con của Hàn Văn Hạo, đứa con chết đi của tôi cao quý hơn đứa con hoang của cô vạn lần! Cô làm ra chuyện như vậy, còn sợ xấu mặt đứa bé ? Cô công khai trở thành người thứ ba, chẳng lẽ không sợ trở thành tội nhân lịch sử? Chỉ cần tôi nhảy xuống lầu, để lại lá thư tuyệt mệnh, hận cô một vạn năm, tôi xem cô và con gái cô làm thế nào để trở mình! !" Tần Thư Lôi mất hết lý trí, nói.

"Cô không cần làm loạn! Sinh mạng không phải dùng để hủy hoại như vậy! Mọi chuyện đều có thể giải quyết! ! Ngàn vạn lần không được lấy sinh mạng lại nói giỡn!" Hạ Tuyết lo lắng gọi!

"Nếu cô vẫn cùng Văn Hạo dây dưa, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết! ! Tôi cho cô biết, tôi sống là người của Hàn gia, chết là quỷ của Hàn gia! Tôi đến chết cũng sẽ không buông tha Văn Hạo! Tôi muốn sinh cho hắn đứa bé thứ hai, sớm muộn tôi sẽ phải cùng với hắn, sinh đứa bé thứ hai! Nếu cô còn dám tiến lên một bước, chúng ta cùng nhau gặp ở địa ngục, bao gồm đứa con gái đáng yêu của cô, cùng nhau chết! !" Tần Thư Lôi "phịch" một tiếng, đem điện thoại ném trên tường, tức giận đến sắc mặt tái nhợt run rẩy!

Hạ Tuyết nắm điện thoại, trừng mắt nhìn bức tường trắng xanh, nước mắt lăn xuống, đột nhiên cảm giác thân thể muốn nôn mửa dữ dội, cô lập tức che miệng, vọt vào toilet, nằm trên bồn cầu, không ngừng nôn mửa! ! Vừa nôn, vừa cảm thấy ủy khuất, nước mắt chảy xuống, cuối cùng khóc rống lên. 

  Isha đang ngậm điếu thuốc, ngồi trong phòng làm việc, nghe hai diễn viên vì ăn trứng cá ở đầu đường bị chụp hình, cô lập tức liếc mắt nhìn, điếu thuốc trong tay dụi xuống, nhìn họ, tròng mắt hơi nheo lại, nói: "Các người nghĩ các người là Hạ Tuyết? Công khai xuất hiện ở ngoài quầy hàng, cũng có thể nổi tiếng như cô ấy? Các người là thứ gì? Nhân vật của công chúng thì phải chú trọng hình tượng! ! Nếu các người không có hình tượng, làm sao trở thành ngôi sao?

Hai cô gái đứng đó, cúi đầu, không dám lên tiếng.

"Không phục sao, học không được à? Vậy thì đừng ăn cơm ? Còn ăn cơm làm gì? Lần sau triển lãm ảnh quốc tế, các người đừng đi, đi cũng uổng phí!" Isha đem tài liệu cho nện trên bàn

"Không cần a" Một người trong đó khóc, nói: "Tôi chờ thật lâu, mới có cơ hội này? Isha, cô đừng nóng giận, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa".

"Đúng vậy, đúng vậy, chẳng qua tôi xem báo đăng tin, cũng không có người hâm mộ điện ảnh phản ứng xấu" Một người khác lại nói.

Isha liếc mắt, nhìn chòng chọc cô gái chết tiệt kia, cười lạnh nói: "Nếu cô muốn làm Hoàng Hoa Thái, Lương Chiêu Ba, thì tùy tiện ........"

Hai cô gái lập tức không nói.

Isha nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Nếu các người muốn ăn vây cá, giá cả đắt đỏ, bây giờ, tốt nhất đừng làm chuyện tầm thường cho tôi ? Công ty tôi hàng năm tiêu tốn nhiều tiền như vậy, bao bọc cho các người, để rồi có một ngày các người thèm ăn, đưa tới lời đánh giá rất vô tư của công chúng? Nếu là như vậy, cũng có thể không cần bao bọc nữa! Nếu các người muốn làm ngôi sao, các người ở nhà ăn chao đậu phụ, cũng không có ai để ý đến! Tốt nhất ở bên ngoài đàng hoàng một chút cho tôi! ! Đừng để một ngày nào đó, hình ảnh của các người xuất hiện tại triển lãm ảnh quốc tế, tôi tranh thủ mang tới cho các người mấy chục triệu châu báu tài trợ, sướng như tiên trên trời, sau đó lại bị bọn người lòng dạ hiểm độc, đem hình ảnh các người ăn mặc cao quý và ăn trứng cá đặt cùng nhau, để người khác phê bình, các người muốn chết ở quầy trứng cá rồi ! Cút! ! Cút ra ngoài! ! Trong vòng ba ngày, đừng để cho tôi nhìn thấy các người! Ra thông báo lại, nói tôi không tiếp khách, đi làm Hoàng Hoa Thái, Lương Chiêu Ba đi!" Isha chì chiết, nói

"Vâng" Hai nữ diễn viên lập tức vừa muốn đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng cửa phòng làm việc "phịch" một tiếng, mở ra!

"Ai không muốn sống?" Isha lập tức ngẩng đầu, tức giận hét lên, lại nhìn thấy Hạ Tuyết mặc T shirt màu trắng, quần short màu đen, giày bó, trong tay cầm túi xách, cả người bị ướt mưa, đứng ở cửa, hai mắt rưng rưng nhìn mình.

Isha nhìn cô sững sờ, lập tức nhìn hai người nữ diễn viên, nói: "Cút! ! Cút ra ngoài! ! Đóng cửa lại! !"

"A ồ!" Hai cô gái nhìn thấy Hạ Tuyết tới, trên khuôn mặt có chút sùng bái, sau đó thuận tay đóng cửa lại, Isha lập tức đi tới trước cửa sổ, kéo cửa xuống, kéo Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, lo lắng nhìn cô hỏi: "Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Bộ dáng như vậy? Cô lại khóc nữa? Có phải vì chuyện Cẩn Nhu hay không?"

Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, hai mắt rưng rưng, ngây ngốc lắc đầu.

Isha nhìn kỹ bộ dáng cô, đau lòng, nắm tay của cô hỏi: "Cô làm sao vậy hả ?"

Hạ Tuyết cũng không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sa lon, mờ mịt rơi lệ.

Isha nhìn bộ dáng của cô, thở dốc một hơi, nói: "Tổ tông a! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nói ra xem ! ! Cô tìm đến tôi, nhất định là muốn tôi giúp cô a! Cô nói đi ! !"

Hạ Tuyết quay đầu nhìn Isha, hai mắt rưng rưng, trở tay nắm chặt tay bạn tốt, nghẹn ngào, nói: "Tôi yêu Hàn Văn Hạo, tôi yêu hắn"

Isha sững sờ, nhìn cô, hai mắt cũng không nhịn được đỏ lên, trong lòng hiểu rất rõ, nhìn cô.

Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng nhìn bạn tốt, nói: "Cho nên bây giờ tôi đã gặp báo ứng rồi, tôi biết, tôi đã bị báo ứng rồi."

Isha nhíu chặt mày nhìn tới Hạ Tuyết, không hiểu hỏi: "Cái gì? Là thế nào ?"

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nhìn bạn tốt, linh hồn run rẩy, khổ sở, nói: "Có thể tôi sẽ chết, có thể sẽ chết"

"Cô nói gì vậy ?" Isha nghe cô nói như vậy, trong lòng đau nhói, nghẹn ngào hỏi.

Hạ Tuyết khổ sở nhìn về một góc trước mặt, nở nụ cười thê lương, nói: "Tôi yêu người đàn ông đó, tôi muốn dùng thân phận ảnh hậu của tôi, cuối cùng, có một ngày, đứng trên khán đài, hướng về Microphone, lớn tiếng nói, Hàn Văn Hạo, em yêu anh ........ tôi muốn lúc đó, nhất định hắn sẽ ở dưới khán đài nhìn tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau mỉm cười"

Isha lo lắng nhìn cô.

Thân thể Hạ Tuyết càng run rẩy, nước mắt lăn xuống "Ba mẹ của tôi đã ra đi trước, em trai bị đưa đi Cô Nhi Viện, lúc ấy, tôi chỉ có một mình, loại cảm giác đó, giống như ngày mai tôi sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, nếu tôi không tự bảo vệ mình, có thể tôi sẽ chết, tôi mất đi tình yêu của ba mẹ, thiếu chút nữa tôi mất đi đứa em trai yêu quý, trong cuộc đời tôi, tình yêu rất quan trọng, rất quan trọng, tình yêu có thể giết chết tôi, phá hủy tôi, ngoại trừ tình yêu của ba mẹ tôi ra, tôi cũng không dám tiếp nhận những tình yêu khác, tôi sợ có một ngày, tôi chấp nhận tình yêu của ai đó, có thể tôi sẽ chết, bởi vì cảm giác giông tố, sẽ giết chết tôi ........ tôi đã từng yêu Bác sĩ Hàn, nhưng tôi không thể bôi đen tình yêu của hắn, không thể bôi đen thế giới của hắn, cho nên một mình tôi ngây ngốc nhìn chiếc khăn tay 7 năm"

Nước mắt Isha lăn xuống, nhìn cô.

Hạ Tuyết khổ sở nhìn bạn tốt, khóc nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ ra, muốn tham lam cuộc đời của ai, nhưng Hàn Văn Hạo, hắn là người duy nhất cầu xin một cái hôn của tôi, từ đó về sau, sẽ xem như người xa lạ, nếu một người đàn ông như vậy quý trọng nụ hôn của tôi, tôi làm sao không động lòng ? Cùng với tôi nhảy xuống vách núi, cùng trải qua sống và chết, làm sao không động lòng ? Cõng tôi leo qua mấy ngọn núi hoang dã, mệt mỏi vất vả đi nữa, cũng không bỏ tôi lại, làm sao không động lòng? Hắn nói với tôi, muốn sống với tôi, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng muốn ở cùng một chỗ với tôi, làm sao tôi không động lòng ? Hắn không che giấu tình yêu của hắn, thật ra tình yêu của hắn đối với tôi quá mãnh liệt, tình yêu của hắn, nụ hôn của hắn, mỗi lần hắn đụng chạm, làm cho tim tôi đập rộn lên, lúc tôi phát hiện ra mình yêu hắn, tôi đã không có cách nào thoát khỏi nữa!"

Isha đau lòng nhìn cô.

Hạ Tuyết buồn bã rơi lệ nói: "Cho nên tôi tham lam, cũng vì tôi tham lam, không bận tâm đến cảm thụ người khác, cho nên bây giờ tôi gặp báo ứng! Hiện tại tôi tình nguyện chết dưới phong ba bão táp! Tôi nguyện ý ...... tôi nguyện ý ...... tôi nguyện ý mang theo tình yêu của hắn, chết đi"

Isha khiếp sợ nhìn cô.

Hạ Tuyết khổ sở nhìn Isha khóc nói: "Isha, tôi không muốn cầu xin cô cứu tôi, cũng không cầu xin bất cứ ai cứu tôi, cô chỉ cần lặng yên nghe tôi nói về tình yêu của tôi đối với hắn là được ........ tôi chỉ muốn có một người biết tôi yêu hắn, bởi vì tôi là ngôi sao, tôi là ảnh hậu, tôi nói một câu, khắp thiên hạ người thiên hô bách ứng, dời núi lấp biển, cho nên tôi chỉ có thể đè nén tình yêu trong lòng, đối mặt với khán giả, đối mặt với tương lai, gượng cười! ! Nếu có một ngày, sự thật bị phơi bày, tôi biến mất khỏi sân khấu, tôi sẽ vì một chút tình yêu này, mà lớn tiếng nói ra! tôi bị cuốn vào trong dòng nước lũ lịch sử, để lại tiếng xấu muôn đời, tôi cũng sẽ không tiếc! ! Cho nên cô không cần cứu tôi! !"

Trong lòng của Isha đau nhói, vội vàng tiến lên ôm chặt cô, nghẹn ngào nói: "Đứa ngốc này, rốt cuộc nói cái gì ?"

"Không ......." Hạ Tuyết nắm chặt tay bạn tốt, khóc nói: "Isha, đời người là một bến mê, mà tình yêu là một trò chơi lớn nhất trong đời, trong nháy mắt, cô sẽ vì sự biến đổi khôn lường của tình yêu, mà chết đi sống lại. Nếu cô không muốn khổ sở, không muốn chết nhanh, cô phải cắn chặt răng, dũng cảm thừa nhận tình yêu! ! Trước đây tôi khổ sở, cũng vì tôi không dám nói tiếng yêu! ! Mà tình yêu của Hàn Văn Hạo, thật ra vẫn luôn rõ ràng nhất! ! Từ lúc hắn đeo kẹp cravate lên, tôi đã biết ngay rồi ! Tôi mặc kệ quá khứ của hắn có bao nhiêu người yêu, nhưng hắn đối với tôi rõ ràng, tôi cam tâm tình nguyện bị chìm đắm !"

Trong lòng Isha đau nhói, ôm chặt Hạ Tuyết, kinh tâm khiếp đảm, hỏi: "Vậy ...... phải làm thế nào? Rốt cuộc nên làm thế nào ?"

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nước mắt lăn xuống, giống như đóng chặt linh hồn ....... cô sâu kín nói: "Nếu như ...... biết yêu .......hiểu được tình yêu ...... hiểu được tình yêu ....... nói tiếng yêu ........thì đã làm tốt mọi thứ rồi".

  Một phòng tập yoga nhiệt độ.

Một cô gái, chân trần đi tới, trong tay xách theo giỏ trúc trống không, nhẹ nhàng kéo gỗ cửa sau lưng, chỉ nghe từ trong khe hở bay ra bài nhạc tập yoga Ấn Độ, du dương bên trong, âm thanh nghe có chút quỷ dị.

Trầm Ngọc Lộ mặc đồng phục tập yoga màu đen, ngồi ở giữa cánh hoa đủ màu sắc bay bay bên trong phòng tập yoga, xếp bằng thiền định. . . . . . Chỉ thấy đầu cô ta hơi ngửa lên, trên mặt tràn đầy giọt mồ hôi vừa mới tập xong yoga, nhẹ nhàng hít thở, hai tay đặt trên đầu gối, toàn thân buông lỏng, giống như tư tưởng đã thanh tĩnh, nhớ lại một chút hình ảnh liên quan đã qua, cô ta nằm trên giường, mặc cho đàn ông xa lạ xoa nắn, tiến vào.

Hai tròng mắt của cô ta đột nhiên chớp động, lông mi rung động rất nhẹ.

Có người nhẹ nhàng kéo cửa gỗ.

Một cô gái mặc ki-mô-nô màu xanh lá cây, cẩn thận đi vào, hai tay nhẹ nhàng kéo cửa đóng lại, nửa quỳ gối trước mặt của Trầm Ngọc Lộ, nhỏ giọng nói: "Đã đem hình đưa đến phòng bệnh Tần Thư Lôi rồi. . . . . .

Trầm Ngọc Lộ vẫn ở trong thiền định, nhưng có một tư tưởng, nhẹ rơi vào trong thân thể của cô ta, làm cho cô ta chậm rãi mở mắt phượng ra, nhìn chằm chằm vào một bức tranh thiếu nữ phía trước, chẳng qua là thiếu nữ xích lỏa khoác một tấm lụa mỏng nằm tránh trên ghế, đầu ngửa ra sau, hai chân hơi cuốn lên, trên giữa đùi có một con bò cạp, dáng vẻ muốn bò vào bên trong, dường như thiếu nữ đang sợ, kinh hãi, kích thích, mong đợi.

Trầm Ngọc Lộ vừa nhìn bức họa này, cảm giác trong thân thể của mình đột nhiên chảy ra dòng nước ấm, làm cho cô talập tức nằm xuống giữa những cánh hoa, cô ta yêu thích mùi hoa, yêu rất nhiều mùi hoa, khóe miệng cô ta cong lên, mỉm cười nói: "Trò chơi đã bắt đầu rồi. . . . . .

Cô gái mặc Ki-mô-nô cũng mỉm cười gật đầu, hỏi tiếp: "Những tấm hình này, muốn truyền thông phát ra không ?

"Chúng ta không cần lặp lại trò chơi. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ cười khẽ.

"Vậy bữa tiệc tối nay. . . . . ." Cô gái mặc ki-mô-nô nhìn Trầm Ngọc Lộ, hỏi thăm ý tứ.

Trầm Ngọc Lộ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Bữa tiệc tối nay, nhất định sẽ rất đặc sắc. . . . . . Có người muốn tìm kiếm đáp án!

***

Hàn Văn Hạo vừa nói chuyện với em trai xong, chậm rãi đi tới phòng bệnh của Tần Thư Lôi, nhưng tay phải vừa mới chạm cửa, đã nghe một tiếng "xoảng", hắn ánh mắt hắn đông lại, lập tức đẩy cửa đi vào, đã thấy Tần Thư Lôi mặc áo len cao cổ màu tím thanh nhã, váy dài, đứng trước cửa sổ sát đất, dường như đang muốn trang điểm, nhưng vì tay mềm nhũn, chiếc gương rơi xuống sàn.

"Em đang làm gì thế?" Hàn Văn Hạo ngạc nhiên nhìn Tần Thư Lôi, hỏi.

Tần Thư Lôi lập tức quay đầu lại, hai mắt thoáng qua một chút buồn bã nhìn Hàn Văn Hạo, người đàn ông này vẫn khí thế nghiêm nghị đứng đó, không cho phép kháng cự, không cho phép phản bác, hai tròng mắt phát ra ánh sáng kiên định, hình ảnh trong hình chợt lóe lên, hai tròng mắt cô xốc xếch, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo có chút ngạc nhiên nhìn Tần Thư Lôi.

Thân thể Tần Thư Lôi vẫn có chút suy yếu, nhưng vì mềm mại, mà dáng vẻ quyến rũ bước đi trên đôi giày cao gót màu vàng đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, ánh mắt dịu dàng có chút biến hóa nhìn Hàn Văn Hạo, sâu kín nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lãnh phu nhân, em là thập đại danh viện, được mời tham dự . . . . . . Anh cũng nhận được lời mời chứ? Lãnh Tổng Tài và anh là đồng bạn hợp tác trên thương trường. . . . . ."

"Ừ" Hàn Văn Hạo tùy tiện đáp lời, nhìn Tần Thư Lôi mặc đồ, có chút lo lắng nói: "Thân thể em như vậy có thể đi được không?"

"Em có thể đi được" Tần Thư Lôi sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo, vì cô cao gần 1,7 mét, mang giày cao gót, vóc người uyển chuyển, phối hợp chiều cao ấn tượng, đứng chung một chỗ với Hàn Văn Hạo rất xứng đôi, cô sâu kín đưa hai tay, đặt nhẹ trên ngực Hàn Văn Hạo, nhìn hắn mỉm cười nói: "Anh để cho em tham dự đi, gần đây vì chuẩn bị chuyện hôn lễ, hiếm khi tham gia các bữa tiệc, bữa tiệc này cũng không thiếu bạn bè của em, em không muốn bọn họ nghị luận ầm ĩ với em, anh là chồng chưa cưới của em, anh là sự kiêu ngạo của em, em là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, tất cả cô gái khác, nhìn đến em cũng phải ngẩng đầu . . . . . ."

"Thư Lôi!" Hàn Văn Hạo nhìn ra không ổn, gọi cô.

Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên làm nũng, cười khẽ, mặt tựa vào bờ vai của hắn, dịu dàng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Dường như em biết, em sắp gả cho anh, em vui sướng phát điên rồi. . . . . ."

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ đứng tại chỗ.

Tần Thư Lôi lập tức ngẩng đầu lên, tình tứ chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười giống như lúc mới gặp mặt, nở nụ cười quyến rũ, kêu nhỏ: "Hôn em đi. . . . . . Văn Hạo. . . . . . Hôn em đi. . . . . ."

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nhấp nháy, nhìn cô.

Tần Thư Lôi chăm chú nhìn vào ánh mắt của hắn, đột nhiên có chút ủy khuất nói: "Có phải em không đẹp hay không? Cho nên anh không muốn hôn em nữa ? Hay bởi vì. . . . . Em mất đi đứa bé, anh trách em ? Một cái hôn, cũng không nguyện ý cho em sao ?"

"Đừng nói mê sảng. . . . . ." Hàn Văn Hạo sững sờ, mở hai mắt, nhìn Tần Thư Lôi đã sáp đến, hôn lên môi của mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng ở ngoài môi xẹt qua, hắn nhướng mày, hai tay nắm cánh tay Tần Thư Lôi, đẩy nhẹ thân thể của cô ra, nhìn cô, nghiêm túc, nói: "Bây giờ anh chỉ hy vọng thân thể của em có thể mau sớm khôi phục, bữa tiệc tối nay, anh không cho em tham gia, thân thể của em còn chưa khỏe mạnh . . . . . ."

"Không! Em muốn tham gia. . . . ." Tần Thư Lôi đột nhiên cố chấp nhìn hắn nói!

*****

Lam Anh ngồi trong xe, cầm tay lái, dừng xe ngoài cửa phòng tổng thống, nhìn lão già Hàn Trung Trí, trong tay xách theo một đống lớn món đồ chơi, đứng ngoài cửa, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không dám vào đi, bà đột nhiên cười đắc ý, chắc lưỡi chậc, chậc, chậc, lắc đầu nói: "Hàn Trung Trí ơi, Hàn Trung Trí, ông cũng có hôm nay. . . . . . ông trời thật có mắt!"

Bà nói xong, đạp chân ga, láy xe chạy tới phía trước.

Hàn Trung Trí nghe tiếng xe hơi, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Lam Anh vẻ mặt hả hê, mặc áo đầm màu xanh dương, bước xuống xe, giả vờ như không nhìn thấy ông ta nhấn chuông cửa, xem ông ta như không khí, muốn lướt qua bên người !

"Đứng lại!" Hàn Trung Trí đột nhiên gọi Lam Anh lại !

Lam Anh lập tức quay đầu, nhìn Hàn Trung Trí, kỳ quái hỏi: "Ông là ai vậy? Ông gọi ai vậy?"

"Nói bà đó ! Điếc sao ?" Hàn Trung Trí nhìn Lam Anh nói thẳng.

"Ôi chao! Ông gọi tôi sao! ? Tại sao tôi không nghe được vậy? Tôi là Đệ Nhất Phu Nhân nước Pháp, ông là cái thứ gì ? Không phải vì có mấy tiền dơ bẩn sao? Ông chết, có thể mang theo xuống địa ngục sao ?" Lam Anh đột nhiên nhìn Hàn Trung Trí không khách khí nói.

"Bà. . . . . ." Hàn Trung Trí tức giận đến sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Lam Anh nói: "Từ trước đến giờ, tính khí của bà vẫn như thế! ! Bà không trông nom tốt cho mình, cũng không trông nom con dâu của bà cho tốt!"

"Tại sao không nói ông dạy dỗ con trai mình không tốt, để cho con trai ông tới trêu chọc con dâu tôi?" Lam Anh đứng ở cửa, nhìn chòng chọc Hàn Trung Trí, không khách khí nói! !

  "Con mắt nào của bà nhìn thấy con trai tôi trêu chọc con dâu của bà" Hàn Trung Trí không khách khí nhìn Lam Anh hỏi!

"Ánh mắt của ông bị mù, mới nhìn thấy con cô dâu tôi trêu chọc con trai ông!" Lam Anh không khách khí đáp trả!

"Tôi thật sự không hiểu, bộ dáng của bà như vậy, làm sao có thể làm Đệ Nhất Phu Nhân!" Hàn Trung Trí tức giận đến sắc mặt xám ngắt, nhìn Lam Anh nói!

"Ơ, ông xem lại bản thân của mình đi! Sáng nay tôi đã nghe nói, tối hôm qua ông và bà vợ ông chia phòng ngủ, ông vui vẻ sao? ông cao hứng sao? ngay cả làm một người chồng, ông cũng làm không được, còn dám tới dạy dỗ tôi làm sao làm Đệ Nhất Phu Nhân, ông có xấu xa hay không ?" Lam Anh không khách khí mắng chửi ông ta.

"Chuyện nhà tôi, không cần bà lắm mồm!" Hàn Trung Trí chỉ vào Lam Anh, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói

"Tôi mới không thèm quản chuyện trong nhà của ông đấy ? Nhưng ông tới nhà tôi làm gì?" Lam Anh đột nhiên cười khẽ, nhìn Hàn Trung Trí.

"Tôi tới thăm cháu gái của tôi! !" Hàn Trung Trí lập tức nói.

"Cháu gái của ông bây giờ không rãnh! Con bé cùng ông nội nó đi thăm viếng rồi ! ! Ông không có việc gì thì đừng thường xuyên đến chơi! !" Lam Anh đẩy cửa ra, sải bước đi vào, "phịch" một tiếng, đóng cửa lại!

"Bà. . . . . ." Hàn Trung Trí bị không cho vào cửa, tức giận đến cả người run rẩy nói: "Tôi cho bà biết, Lam Anh, bà không thể, bà cũng không có quyền ngăn cản tôi tới gặp cháu gái của tôi! !

Ông ta vừa nói xong, lập tức xoay người, lại vừa lúc nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở ngoài hoa viên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình, ông ta vừa nhìn thấy Hạ Tuyết, toàn thân bốc lửa, nện bước đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Tôi cho cô biết, tôi còn có một lý do để chán ghét cô, tôi chưa nói với cô!

Sắc mặt của Hạ Tuyết trắng bệch, cả người mệt mỏi muốn chơi vơi, nhìn Hàn Trung Trí, không nói nên lời.

Hàn Trung Trí nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, vẻ mặt giận dữ nhìn cô nói: "Bởi vì cô rất giống Lam Anh! ! Cô và bà ta cùng một loại người! ! Là phụ nữ ghê tởm ! Tự cho là thông minh, rất giỏi, cầm một chút xíu tử, đã cảm thấy có thể chiến thắng khắp thiên hạ! ! Tôi sẽ không chấp nhận cô là con dâu của tôi, tuyệt đối không! ! Cô chết tâm đi! ! Nếu cô dám cùng Văn Hạo ở chung một chỗ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! ! Cô sẽ phá hủy cả đời của hắn! ! Bao gồm sự nghiệp của hắn và người thành ra hắn! Đây là tình yêu của các người sao! ! Hừ!"

Ông ta nói xong, lập tức xoay người rời đi.

"Bác trai. . . . . ." Hạ Tuyết đột nhiên sâu kín xoay người gọi ông ta.

Hàn Trung Trí dừng trên sân cỏ, cũng không xoay người.

Hạ Tuyết nhìn bóng lưng Hàn Trung Trí, đột nhiên trong lòng đau xót, hỏi: "Bác còn lý do khác để chán ghét cháu hay không. . . . . . "

Sắc mặt của Hàn Trung Trí miễn cưỡng, nhưng cũng không lên tiếng.

Hạ Tuyết mệt mỏi nhìn Hàn Trung Trí, nói: "Nói ra một chút lý do khác. . . . . . Có thể thuyết phục cháu rời khỏi Văn Hạo. . . . . . Lý do khác. . . . . ."

Hàn Trung Trí đột nhiên không nói lời nào.

Hạ Tuyết nhìn bóng lưng Hàn Trung Trí, hai mắt đột nhiên ửng đỏ, giống như ông ta là trưởng bối của mình, không hận ông ta, chỉ muốn xin chỉ bảo : "Cháu yêu con trai của bác, cháu rất yêu con trai của bác, nhưng bác không cho phép cháu yêu hắn, có thể nói ra lý do khác hay không ?"

Hàn Trung Trí lập tức xoay người, nhìn Hạ Tuyết, cười lạnh nói: "Cô còn muốn ở cùng với hắn ? Cô có nghĩ tới, nếu cô ở cùng với hắn, Toàn Cầu và Hàn thị thật sẽ bị phá hủy hay không! ! Cô là cô gái xui xẻo! Cô không cảm thấy, từ khi cô bắt đầu xuất hiện đến bây giờ, cô làm đảo loạn cuộc sống bao nhiêu người ? Cô muốn phản bội Daniel, cùng con trai của tôi ở chung một chỗ, phá hủy Thư Lôi, hủy diệt công ty hai trăm năm . . . . . Đến bây giờ, cô còn dám nói yêu ? Còn có tư cách nói yêu ? Nếu cô không muốn yêu Daniel, sáu năm trước cô không nên đi cùng hắn! ! Sau 6 năm cùng với hắn, cô lại còn cùng con trai tôi quấn chung một chỗ? Cô có liêm sỉ hay không? Trong lòng cô có xấu hổ hay không?"

Hạ Tuyết sâu kín nhìn ông ta, nước mắt lăn xuống, nói: "Phải. . . . . . hiện tại cháu ngoại trừ dám nói yêu, cái gì cháu cũng không thể làm. . . . . . Cho nên cháu muốn hỏi bác. . . . . ."

Hàn Trung Trí đột nhiên sửng sốt nhìn Hạ Tuyết.

"Cháu đột nhiên rất nhớ cha mẹ của cháu. . . . . ." Hạ Tuyết quay đầu, nhìn về phía rào chắn biển thật dài ở đầu kia khách sạn, nghe mặt biển mênh mông mãnh liệt vô cùng, cô đón gió, để gió thổi phất vào người mình, nói tiếp: "Cháu muốn hỏi bọn họ, cháu nên làm thế nào ? cháu ích kỷ một lần được không? Hay để xuống tôn nghiêmi, cùng người yêu của mình chung sống? Để cho cuộc đời trở nên hèn mọn ? Có ai dạy cháu nên làm thế nào không !"

"Trong lòng của cô hẳn đã rõ ràng!" Hàn Trung Trí nói với Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết chớp mắt, không lên tiếng.

Hàn Trung Trí lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu cô đã rõ ràng rồi, thì làm theo suy nghĩ của cô đi! Tuyệt đối đừng hối hận! ! Nếu cô hối hận, mọi người sẽ coi thường cô! Bao gồm chính bản thân cô! !"

Ông ta nói xong, liền xoay người rời đi!

Hạ Tuyết đứng tại chỗ, mặc cho cho mưa gió thét gào, phất lên mái tóc dài đen nhánh của mình, từ lúc nhỏ, cô chỉ vì nhìn một chút gió, một chút mây, một chút mưa, đây cũng là giới hạn, cô khẽ chớp mắt, nước mắt lăn xuống.

****

Hàn Văn Hạo từ bệnh viện đi ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Tuyết . . . . . ."Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được !"

Ánh mắt hắn đông cứng, đứng trong mưa, đột nhiên nhớ lại chuyện nhiều năm trước, buổi tối đó ........ ánh mắt hắn mãnh liệt chớp lóe, nhanh chóng ngồi lên xe, sau đó nổ máy xe phóng như bay về phía trước ! !

  Gió mưa bay tán loạn! ! Mưa to gió lớn trút xuống!

Hàn Văn Hạo vội vã lái xe, lao đi trong mưa, chạy như bay về hướng khách sạn, nhìn thấy gần đến phòng tổng thống, vẫn chưa kịp đến, Hàn Văn Hạo đã đạp chân ga, xông qua lan can, lan can gảy lìa trong mưa gió, "ầm" một tiếng, hắn cắn chặt răng, tiếp tục đạp chân ga, để cho xe xông thẳng tới phía trước .......

Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa nhìn phòng tổng thống xuất hiện trong mưa to, ánh mắt hắn lóe lên, cắn răng, cho xe xông thẳng đến cửa chính phòng tổng thống!

"Chi......." Một tiếng thắng gấp! Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhanh chóng bước xuống xe, sau đó đi tới trước cửa phòng tổng thống, vươn tay dùng sức gõ cửa rầm, rầm, rầm, kêu to: "Hạ Tuyết ........ Hạ Tuyết ....... mở cửa! !

"Rầm, rầm, rầm ! !" Hàn Văn Hạo thấy bên trong không có phản ứng, tiếp tục gõ mạnh cửa, lo lắng kêu to: "Mở cửa! ! Mở cửa cho anh ! ! Anh biết em đang ở bên trong! !

Nhưng cánh cửa kia vẫn đóng thật chặt, đóng thật chặt! ! Giống như ngăn cách giữa thiên đường và địa ngục, một cánh cửa đóng thật chặt!

Hàn Văn Hạo đứng ngoài cửa, mặc cho mưa gió thét gào trút lên người, hắn cũng không để ý, cả người ướt đẫm đứng ngoài cửa, cố sức vỗ cánh cửa kia, gầm lên: "Anh biết em ở bên trong! ! Em ra đây cho anh! ! Rốt cuộc em có chuyện gì, nói với anh ! ! Đừng tắt máy! ! Đừng dùng lại cách đó giày vò anh ! ! Sáu năm trước, cuộc điện thoại đêm đó, đã giày vò anh sáu năm rồi ! ! Hạ Tuyết! ! Mở cửa! ! Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt! Mở cửa! ! Cho anh gặp em đi .........đừng để cho anh cảm giác em biến mất, biến mất giống như sáu năm trước! !

"Anh cầu xin em ! ! Anh cầu xin em ! ! Mở cửa! ! Mở cửa! !" Hàn Văn Hạo đứng trong mưa gió, toàn thân ướt đẫm, mặc cho gió lớn quất lên mặt của hắn, mưa to xẹt qua hai tròng mắt đỏ ngầu đang rưng rưng của hắn, chảy dọc theo cằm nhỏ, hắn tức giận nói: "Anh mặc kệ em gặp phải chuyện gì! Anh mặc kệ mình sẽ gặp phải chuyện gì! ! Anh vẫn tin là cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau! ! Anh biết là lỗi của anh! Anh biết anh nợ rất nhiều người trên thế giới này ! ! Anh đã nói rồi, nếu muốn có người chịu tội, vậy để anh gánh vác là được! Em chỉ cần ở bên cạnh anh là được! Tất cả mọi việc giao cho anh! ! Tất cả mọi thứ đều cần có thời gian để giải quyết! ! Hạ Tuyết! ! Mở cửa ....... mở cửa ...... anh cầu xin em .......mở cửa ...... hãy tin anh ...... nhất định phải tin tưởng anh ! !

Hắn sâu kín nhìn cánh cửa này, hai mắt đỏ lên, hai tay ướt đẫm chống trên cửa, rốt cuộc nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn : "Anh biết anh làm cho em khổ! ! Lúc ở chân núi, không phải đã nói, ở bên anh, có thể phải chịu đựng rất nhiều sao? Nhưng anh nguyện ý cõng em vượt núi băng đèo, mặc kệ anh mệt mỏi thế nào, anh cũng nguyện ý cõng em leo núi vượt đường xa! Sống chết có nhau! ! Đừng dễ dàng buông tha đoạn tình cảm không dễ có này ! ! Hạ Tuyết! ! Mở cửa ........ cho anh gặp em một chút, anh cầu xin em! Mở cửa ......chúng ta. . . . . . Cùng nhau vượt qua? Chúng ta cắn chặt răng, cùng đi về phía trước! Được không? Anh không muốn buông tay em ra. . . . . . Anh yêu em. . . . . anh yêu em . . . . . . Hạ Tuyết. . . . . ."

Gió lốc thổi lên rất nhiều chuyện xưa, mưa to phất phới rất nhiều chuyện xưa.

Hàn Văn Hạo đứng trong mưa gió, mặc cho nước mưa trút mạnh lên người mình, vẫn cố chấp nhìn cánh cửa kia, trong hai tròng mắt sáng rực, chợt ửng đỏ, cuối cùng mùi vị khổ sở, hòa vào trong nước mưa, hội tụ vào một chỗ, ở trên gương mặt rơi xuống. Ánh mắt hắn ẩm ướt, cắn chặt răng, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vịn trên cửa, đột nhiên đau lòng hỏi: "Có phải em ở bên trong khóc hay không ? Có phải em đang khóc hay không ?"

Cuộn rút thân thể, run rẩy, cô cắn chặt ngón trỏ, đứng ở cạnh cửa, mặc cho nước mắt lăn xuống, số mạng bấm chặt cổ họng của cô, cô không thể động đậy, nhưng khổ sở, run rẩy rơi lệ.

Hàn Văn Hạo đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn cánh cửa kia, nói: "Em khóc phải không ? Em không bỏ được anh! Sẽ không rời khỏi anh ! Có đúng không? Mặc kệ xảy qua chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh, đúng không? Mặc dù chúng ta ở bên nhau, chịu đựng tiếng xấu của người khắp thiên hạ, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, có đúng không? Em không có lỗi với ai, em chỉ có lỗi với chính mình! ! Là anh có lỗi với mọi người! ! Vậy hãy để cho anh xuống địa ngục! Chỉ cần em ra gặp mặt anh một chút, anh sẽ xuống Địa ngục! ! Cho anh gặp em một chút thôi! Một chút thôi!"

Lam Anh đứng một bên, hai mắt rưng rưng nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

"Em không thể vì anh cố gắng một lần sao?" Hàn Văn Hạo đau khổ nói tiếp: "Dũng cảm một chút, cố gắng một lần nữa! ! Em đừng vì bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, rời khỏi anh! Chuyện này đối với anh, quá tàn nhẫn! ! Chuyện này đối với anh không công bằng! ! Đáng lẽ có một con đường rất bằng phẳng, chúng ta đi đường của mình! Cũng không thiếu nợ nhau! Là số mạng để cho chúng ta rối rắm chung một chỗ! Anh chấp nhận chịu đựng số mạng như vậy! ! Anh chịu đựng nó để anh được yêu em, nhưng cuối cùng lại để em chịu khổ! ! Em phải tin tưởng anh, anh sẽ mang cho em hạnh phúc! ! Chỉ cần chúng ta đừng để ý thời gian! anh nhất định sẽ cố gắng! Lúc này đừng buông tay của anh! ! Anh cần em, Hạ Tuyết! ! Anh cần em! !"

Hạ Tuyết khổ sở vịn chặt cánh cửa, ánh mắt vội vàng nắm chặt khóa tâm, lại nhớ tới lời của Hàn Trung Trí và Tần Thư Lôi: Nếu cô ở cùng với hắn, Toàn Cầu và Hàn thị thật sẽ bị phá hủy hay không! ! Cô là cô gái xui xẻo! Cô không cảm thấy, từ khi cô bắt đầu xuất hiện đến bây giờ, cô làm đảo loạn cuộc sống của bao nhiêu người ? Cô muốn phản bội Daniel, cùng con trai của tôi ở chung một chỗ, phá hủy Thư Lôi, hủy diệt công ty hai trăm năm . . . . . . Đến bây giờ, cô còn dám nói yêu ? Còn có tư cách nói yêu ? Nếu cô không muốn yêu Daniel, sáu năm trước cô không nên đi cùng hắn! ! Sau 6 năm cùng với hắn, cô lại còn cùng con trai tôi quấn chung một chỗ? Cô có liêm sỉ hay không? Trong lòng cô có xấu hổ hay không?"

"Cô công khai trở thành người thứ ba, chẳng lẽ không sợ trở thành tội nhân lịch sử? Chỉ cần tôi nhảy xuống lầu, để lại lá thư tuyệt mệnh, hận cô một vạn năm, tôi xem cô và con gái cô làm thế nào để trở mình! !"

"Tuyết. . . . . ." Lam Anh đau lòng ngồi xổm xuống, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cuộc đời thật ra rất khó tìm được chân tình, tìm được một người yêu mình, mình yêu người đó thật không dễ dàng. . . . . . Con đã suy nghĩ kỹ chưa ? Muốn buông tay tình yêu như vậy sao ? Có thể cả đời này, con cũng không có cách nào có được tình yêu như vậy. . . . . ."

Hạ Tuyết cắn chặt răng, lặng lẽ rơi lệ, lắc đầu, trong ánh mắt lóe lên quyết định của mình.

Lam Anh đau lòng nhìn cô.

"Hạ Tuyết ........." Hàn Văn Hạo vỗ mạnh cửa, kêu to: "Mở cửa! ! Anh cầu xin em, mở cửa! ! Anh cầu xin em! ! Bây giờ anh muốn phát điên rồi! ! anh chỉ muốn nhìn em một chút! ! Anh và em ở bên nhau, anh cũng biết rõ, anh có lỗi với mọi người! ! Nhưng anh không cách nào kiềm chế được! ! Đó là tình yêu của anh! ! Anh yêu em chân thật ! ! Mặc dù tất cả mọi người không hiểu anh! ! Nhưng em nên hiểu, anh đối với em không thể kiềm chế được! ! Hạ Tuyết! ! Cầu xin em, mở cửa! ! Anh chấp nhận bỏ hết tất cả, cùng em đi đến chân trời góc biển! ! Anh cầu xin em! Mở cửa đi ..........."

Hạ Tuyết đột nhiên ôm mặt khóc rống lên, khóc đến đau xé tim gan.

"Hạ Tuyết........" Hàn Văn Hạo đập mạnh cửa, kêu to: "Mở cửa! ! Rốt cuộc anh làm sai chuyện gì để em đối xử tàn nhẫn với anh như vậy! ! Số mạng để cho anh gặp em! Số mạng để cho anh yêu em! Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì ? Em mở cửa đi ........ Anh cầu xin em ........"

Cánh cửa "soạt" một tiếng, chậm rãi mở ra.

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên chăm chú, vội vàng đứng bên cửa, cả người ướt đẫm nhìn vào bên trong.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Hi Văn đứng bên cửa lớn, có chút tức giận rưng rưng nhìn cha.

"Hi Văn. . . . . ." Hàn Văn Hạo muốn vội vã tiến lên.

Hi Văn lại đi ra, hai mắt tràn đầy nước mắt đi đến trước mặt của cha, đẩy hắn, nghẹn ngào nói: "Cha đi đi! ! Cha đi đi! ! Con không muốn gặp lại cha nữa! ! Cha đã làm cho mẹ khóc, cha không phải là người cha tốt ! Cha đi đi! Cha đi đi!"

"Hi Văn!" Hàn Văn Hạo lui về phía sau một bước, đau lòng nhìn con gái.

"Con không muốn người cha này nữa, con một chút cũng không thích cha, cha nói cha yêu mẹ, mỗi ngày cha đều làm cho mẹ khóc! ! Còn khóc đau lòng như vậy! Cha đi đi. . . . . . Cha đi cho con. . . . . . Con không muốn gặp lại cha nữa. . . . . . Cha đi đi. . . . . ."

Thân thể nhỏ nhắn của Hi Văn đứng trong mưa, không ngừng đẩy cha lui về phía sau.

Hàn Văn Hạo đau lòng lui về phía sau, vừa lui vừa nhìn con gái nói: "Hi Văn. . . . . . Đừng đối xử với cha như vậy, cha yêu con và mẹ. . . . . Đừng như vậy . . . . ."

"Cha đi đi ! ! Cha đứng chỗ này dầm mưa làm gì ! Mẹ cũng nói không thích cha! Cha đi đi! Cha dầm mưa làm gì ?" Hi Văn đứng trong mưa, ngẩng đầu nhìn cha, khóc nói: "Cha đi đi! ! Cha đừng đứng ở cửa, bây giờ khí trời rất lạnh ! ! Cha dầm mưa làm gì ? Hãy về nhà đi! ! Cha đi đi ! ! Cha không cần dầm mưa ! ! Chúng tôi cũng không muốn cha nữa! ! Con và mẹ không cần cha nữa! Chúng tôi sẽ trở về Pháp! Cha và dì sống hạnh phúc đi! ! Khi nào con có thời gian, sẽ từ Pháp trở về thăm cha, cha cũng đừng quấy rầy mẹ! Con không muốn nhìn thấy mẹ khóc! Bởi vì mẹ sinh ra con rất khổ sở! Con không muốn mẹ khóc! Cha đi đi! ! Con cũng không muốn nhìn thấy cha dầm mưa! Dầm mưa sẽ rất lạnh, sẽ sinh bệnh! Cũng không thể sống cùng nhau, cha còn đứng đó làm gì ! Về đi thôi! Cha! Về đi thôi. . . . . ."

Hi Văn nói dứt lời, thân thể nhỏ nhắn, chặn trước mặt của cha, đứng trên con đường đá trắng, ngửa đầu khóc rống lên, mưa to gió lớn trút xuống thân thể nhỏ nhắn của cô bé, toàn thân ướt đẫm, lạnh lẽo run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt nắm tay nhỏ, mặc váy nhỏ màu hồng, khóc đến thảm thiết.

Trong lòng của Hàn Văn Hạo đau đớn, ngồi xổm xuống, muốn ôm lấy con gái. . . . . .

"Cha đi đi! !" Hi Văn lập tức lại đẩy cha ra, không ngừng đẩy lui về phía sau, vẫn khóc nói: "Về sau không cần trở lại nữa! ! Con và mẹ đã quyết định rời khỏi cha! ! Cha đi mau! ! Nhanh về nhà đi! ! Đi đi! !"

Hàn Văn Hạo tuyệt vọng đứng trong mưa, đau lòng nhìn con gái, hai tay nắm chặt quả đấm, nhìn con gái.

Hi Văn lại khóc sải bước, xoay người, vừa đi vừa lau nước mắt và nước mưa trên mặt, lau lau, rồi oa một tiếng, khóc rống lên, chạy thật nhanh vào cửa nhà, phịch một tiếng, đóng chặt cửa!

Ánh mắt Hàn Văn Hạo ở trong mưa lóe lên, nhìn cánh cửa kia, sâu kín thu vào trong thế giới của mình, hắn cúi đầu, cắn chặt răng, cố nén nước mắt, chậm rãi cất bước, đạp sân cỏ ướt đẫm, xoay người từng bước, từng bước đi về phía trước. . . . . . Vừa đi vừa nắm chặt quả đấm, thở hổn hển, hai mắt xẹt qua tia tuyệt vọng. . . . . .

Cửa nhẹ nhàng mở ra lần nữa, Hi Văn rơi lệ nhìn theo bóng lưng của cha biến mất trong màn mưa, cái miệng nhỏ của cô bé mếu máo, nước mắt lăn xuống, khóc nói: "Cha, về nhà phải tắm nước nóng, đừng để lạnh, sẽ bị cảm. . . . . . Phải chăm sóc tốt cho mình. . . . . ."

Bóng dáng kia cuối cùng biến mất trong màn mưa tối tăm. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: