Ngứa răng

Minjeong bị ngứa răng, mấy hôm nay gặp cái gì có thể cạp được đều đưa vào miệng cạp lấy cạp để. Giống như bây giờ, em đang ôm lấy đầu gối của cô Jimin ngồi bên cạnh mình mà... gặm như thỏ gặm bắp cải.

Jimin đang tập trung xem toán, bỗng cảm giác chỗ xương bánh chè có gì đó ươn ướt. Quái, nhà cô làm sao dột được, mà nước mưa cũng đâu thể tạt vào đến trong này, hơn nữa thời tiết hôm nay đâu có báo mưa. Vừa lật sách Toán vừa thắc mắc nhưng mấy công thức có thể áp dụng để giải ra bài toán trên trang giấy lại hấp dẫn quá, đâm ra mặc kệ. Cho tới khi sự ươn ướt ấy đi kèm với cơn đau nhoi nhói da thịt thì Jimin mới ngẩng đầu lên, hết hồn, trợn mắt ngạc nhiên nhìn bé con tròn xoe mắt đang mài răng trên chân mình.

"Dăng Minchon, nhứa..."

Minjeong há miệng, lấy ngón tay xinh gõ gõ vào hai cái răng cửa đi gặm đồ đến sắp mòn luôn rồi.

Jimin vội vàng bỏ bút chì đang cầm trên tay xuống, bế em ngồi vào lòng mình, ngửa đầu Minjeong ra, nhíu mày xem mấy cái răng trắng bé xíu và nướu răng có bị làm sao không.

"Không có sưng, cũng không bị đỏ. Mindoongie có thấy đau không?"

Minjeong lắc đầu. Mấy hôm nay em đâu được ăn kẹo, trời lạnh quá mấy chú bán kẹo bông nghỉ hết trơn, mẹ cũng không cho ăn quá nhiều vì sợ em bị sâu răng. Mỗi ngày chỉ được một viên thôi, Minjeong còn đang buồn quá trời vì chuyện đó đây nè.

Jimin suy nghĩ một lát, lâu sau mới quyết định.

"Ngày mai chúng ta đi-..."

"HÔNG!!!"

Minjeong biết mà, nghe câu này thì thế nào cũng là đi chỗ đó, cái chỗ mà mấy cô mấy bác toàn mặc đồ màu trắng, cầm mấy cây kim loại vừa dài vừa nhọn đem chọt vào miệng em á. Đau lắm, Minjeong đi một lần hồi còn tí tèo tẹo mà tởn tới giờ, chuyện đã qua lâu nhưng mỗi lần xem TV thấy cô chú ấy xuất hiện thì mặt liền tái mét đi, lủi như chuột chũi, trốn liền.

Jimin dở khóc dở cười nhìn em cố thoát khỏi vòng tay mình mà chạy. Nhắc tới nha sĩ hay việc đi khám răng là y như rằng mông gắn tên lửa, chạy mất dép.

"Thả Minchon! Thả Minchon!"

Minjeong vùng vẫy trong bất lực, phải chạy về nhà trốn thôi, ở đây với cô Jimin nữa thì ngày mai cô Jimin sẽ bế đi gặp "ắc quỹ chọt dzăng" thật đó. Nhưng cô Jimin lại thì thầm vào tai Minjeong rằng, về nhà mẹ cũng bắt Minjeong đi nha sĩ hà, giờ Minjeong chọn đi, đi với cô Jimin hay đi với mẹ?

Minjeong tiếp thu lời nói của cô Jimin xong, ỉu xìu, người như cọng bún ngã ngửa ra sau, bất lực thở dài như vừa đánh rơi mười cây kẹo bông xuống đất làm Jimin nén cười. Đi với ai cũng chung số phận khóc dầm non dầm nước thôi, còn hỏi người ta làm cái chì.

"Nhứa dăng chứ hông có đau mà..."

Minjeong cố bao biện, biết vậy nãy đi gặm cái chân bàn cho rồi, gặm đầu gối cô Jimin chi cho giờ khổ cái thân già này.

"Ngoan, nghe lời Jimin."

Jimin vuốt ve mái đầu nhỏ, em bé đã gần 4 tuổi, ngứa răng xuất hiện bất thường thế này hơi đáng lo, hôm nay chỉ ngứa thôi nhưng lỡ mai sưng và tệ hơn là mưng mủ sao. Phòng trước vẫn hơn. Không có bệnh thì cũng là dịp đi kiểm tra răng cho Minjeong.

Cô dỗ dành bé con đang buồn bực, Minjeong mới tắm xong thơm mùi phấn rôm, mặc một áo len trắng dày nên giờ nhìn y chang cục bột cuộn trong lòng Jimin. Cô với lấy quyển sách tranh đưa cho em, Minjeong đã đọc gần hết sách trong nhà rồi, ngày mai tiện thể đưa em đi mua luôn vậy.

Tối đó Minjeong không đi ngủ sớm được, nằm bên cạnh Jimin mà lăn qua lăn lại như con cún ngốc, hết gặm góc chăn lại cắn đầu ngón tay. Sau một hồi như vậy cũng chán, mon men bò lên người cô Jimin đang đọc sách mà nằm sấp xuống, trề đôi môi mỏng ra tỏ vẻ khó chịu.

"Mindoongie ngủ đi, đã muộn rồi. Hay Jimin đọc truyện cổ tích cho nghe nhé?"

Nhưng Minjeong lắc đầu, nghĩ đến ngày mai đi khám răng lại buồn vô cùng. Bây giờ cũng ngứa nữa, sao mà quá trời sự buồn ập đến vậy nè.

Phàm trên đời ngứa thì phải cạp, thế là bé con há miệng, nhè đường xương quai hàm chưa trưởng thành đã bén ngót của cô Jimin mà cạp.

"Oái!"

Jimin lần thứ hai trong một buổi tối giật mình, mắt chớp chớp ngạc nhiên theo từng chuyển động rất có hồn của hàm răng bé con đang nằm trên người cô.

"Min- mindoongie..."

"Cho Minchon cạp miếng mò..."

Mắt long lanh vô tội.

Nhất định phải dẫn em đi khám răng! Jimin thề!

Nhưng mà tại nhướng người lâu quá đâm ra mỏi, Minjeong đành tha cho cái xương quai hàm của cô Jimin giờ đã đầy dấu răng. Jimin dở khóc dở cười lau cằm mình, song thấy Minjeong cứ cắn cắn đôi môi mỏng của em lại sốt ruột, cắn thế thì chảy máu mất, đành đẩy đầu Minjeong vào vai mình.

"Có ngứa quá thì nói Jimin nhé. Lo quá đi mất."

Lúc nãy cô đã gọi báo mẹ Kim rồi, mẹ Kim cũng lo quá trời nhưng bây giờ đã khuya, Minjeong lại nằng nặc đòi ở bên này không muốn về nên đành nhờ Jimin để mắt đến em. Cô đã cho em súc nước muối và đánh răng kĩ càng, sáng ngày mai sẽ đi thật sớm để kiểm tra.

Minjeong mài răng mãi rồi ngủ lúc nào cũng chẳng biết. Jimin đọc xong cuốn sách, nghe tiếng thở nhè nhẹ của em mà thấy quắn quéo trong lòng. Cô nhẹ nhàng đặt bé con xuống chiếc gối nhỏ bên cạnh, sau lại nghĩ thế nào, khẽ khàng ôm em tới sát mình, đặt mái đầu nhỏ lên cánh tay phải, Minjeong nhận thức được hơi ấm quen thuộc liền chui vào.

Ôm Minjeong sướng quá trời quá đất. Jimin mỉm cười, xoa xoa lưng con cún nhỏ mặc đồ ngủ họa tiết caro.

Mindoongie cứ mãi bé bỏng như thế này được không, Mindoongie ơi?

...

Jimin đảo mắt, vỗ về Minjeong đang chôn đầu vào trong hõm cổ mình chặt cứng không gỡ ra được, cả người run cầm cập. Em hôm nay được mặc nguyên một bộ màu hồng phấn nhìn xinh yêu biết bao, vậy mà không ló mặt ra cho ai ngắm hết.

"Mindoongie, chúng ta chỉ khám thôi, không có nhổ răng mà."

Minjeong tách ra, lừ lừ mắt nhìn cô Jimin. Hồi trước cô Jimin và mẹ cũng nói vậy á, rồi sau đó thì sao, sau đó khóc từ phòng khám khóc về đến nhà. Minjeong không thèm nhìn mặt cô Jimin hai ngày trời, cô Jimin đứng bên hàng rào vẫy tay sang mà bị Minjeong liếc cho cháy cả mặt. Dỗ mãi mới chịu tha lỗi đó.

Hôm nay cô Jimin cứ liệu liệu.

"Kim Minjeong."

Minjeong co rúm người, dí mặt sâu vào người Jimin rên ư ử, cuối cùng thời khắc này cũng đến rồi.

Ai cứu Minchon với, Minchon hứa chơm chơm mười cái vào má.

Hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo sơ mi của cô Jimin, Jimin khó khăn lắm mới tách được em ra, xoay người lại để em đối mặt với nha sĩ. Mặt mũi mếu xệch, Minjeong run rẩy chuyển sang nắm lấy ngón tay trỏ của cô Jimin, nước mắt lưng tròng nhìn cô nha sĩ.

"Em bé ngoan, há miệng để cô kiểm tra nhé?"

Một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt, môi mím chặt, mũi đỏ lên hít hít.

Cô nha sĩ đổ cái rầm, trời ơi sao mà dễ thương, sao mà đáng yêu thế này, lòng mềm ra mất tiêu.

Nhưng công việc vẫn là công việc, dù chỉ muốn ôm bé vào lòng và nựng thôi nhưng thế người ta đánh giá cho, đành phải nhịn lại, dụ dỗ bé con há miệng.

"Minjeongie nói theo cô nào. Aaaa"

"Eee..."

Jimin nhịn cười đến run người, thường ngày to mồm lắm, đi tới đâu rôm rả tới đó, chưa thấy hình đã thấy tiếng, bây giờ gặp khắc tinh cuộc đời mới sợ mất mật.

"Mindoongie, aaaaa."

Giờ thì Minjeong mới "Aaaa", mắt mũi nhắm tịt vào nhau khi thấy cây kim loại dài dài lành lạnh đưa vào miệng mình. Nhưng đúng là cô nha sĩ chỉ kiểm tra răng miệng, lưỡi họng thôi, chứ không có nhào vô bẻ răng như bác già hồi trước.

"Em bé bị lâu chưa em?"

"Hôm qua thôi ạ."

Cô nha sĩ kiểm tra lại một lần nữa, bỏ dụng cụ xuống, bắt đầu kê đơn thuốc.

"Không có gì quá nghiêm trọng, tạm thời em đừng cho bé ăn nhiều đồ ngọt và đồ nóng quá. Nhớ súc miệng, đánh răng kĩ và uống thuốc, độ hai ba ngày sẽ hết hẳn."

Cô nha sĩ trẻ vốn là muốn dừng lại ngang đó thôi, nhưng nhìn bản mặt phúng phính vui vẻ trở lại vì không bị nhổ răng đang tựa cằm lên bàn khám còn hai chân ngắn tũn thì đung đưa kia kìa, đáng bị trêu.

Cô hắng giọng, làm ra vẻ nghiêm trọng.

"Nhưng mà tôi phát hiện ra một cái răng sâu. Ái chà chà, có lẽ do ăn kẹo nhiều quá. Chúng ta nên nhổ đi nhỉ?"

Giả vờ cầm dụng cụ lên lần nữa.

Minjeong tròn mắt nhìn.

"Oa..."

Hai giây sau mới ý thức được nguy hiểm cận kề, điếng người, giật lùi lại, lắc đầu kịch liệt, nhảy phốc xuống khỏi đùi cô Jimin, chạy biến khói.

"HUOAAAAAAAA HÔNG NHỔ DĂNG ĐÂU HUHUHUHUHUUUUU"

"Mindoongie!"

Jimin vội vàng dứt cơn cười mà đuổi theo, chân có một khúc mà chạy nhanh dữ.

Sau đó, cô Jimin bị giận hai ngày.

Cũng không biết sao, không có nhổ răng, nhưng cô Jimin vẫn bị giận.

Cô Jimin ngơ ngác gãi đầu, nhìn bé con không thèm ăn bánh cá cô mua cho mà giậm chân đùng đùng đi vào nhà.

"Ủa rồi sao giận mình... Mình có làm cái gì đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip