3. Chúng ta

" Anh... Có thật sự là anh không? "

Tôi cảm nhận được từng tế bào trên cơ mặt mình xô lại thành nếp nhăn hằn lên ba đường hắc tuyến khó hiểu trước câu hỏi của em. Em càng lúc càng khiến tôi không tài nào lý giải nổi. Tôi thậm chí còn không biết em có đang hiểu những gì em vừa nói không mà trông nét mặt em bỗng chốc ngây ra đến tội nghiệp. Một mảng lặng im trong sự thổn thức bao trùm lấy hai chúng tôi. Tôi càng muốn chạm vào thế giới lạ lẫm trong em, em lại như muốn như không đẩy tôi vào ngõ cụt. Em khiến tôi tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Nhưng càng bế tắc bao nhiêu, tôi lại càng muốn đi vào sâu tâm hồn em bấy nhiêu. Tôi không hiểu em, và càng không hiểu mình hiện tại đang muốn gì nữa. Tôi làm thế vì điều gì? Tại sao tôi lại khao khát hiểu về em đến vậy? Tại sao những bộn bề nơi đáy mắt tâm hồn em lại khiến tôi trăn trở, day dứt khôn nguôi?

Suốt gần một tuần sau đó, giáo sư không mời tôi đến nhà ông nữa. Điều này khiến tôi mất tập trung trong mọi việc và như có dấu hiệu rơi vào trầm cảm thì phải. Tôi không ngừng nghĩ về em và câu hỏi của em từ chiều hôm ấy cứ ám ảnh tôi trong từng khoảnh khắc. Quả thật tôi đã trải qua quãng thời gian ấy khó khăn hơn mình tưởng. Tôi không thể tập trung vào bất cứ việc gì và luôn khiến người đối diện phải bất mãn trước thái độ làm việc của tôi. Người tôi bắt đầu đậm mùi thuốc lá hơn bình thường, trước đây mỗi ngày chỉ vài điếu và thậm chí là tôi đang cai, bây giờ có khi lại hơn một gói mỗi ngày. Tôi biết làm vậy cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu nhưng ngoài mùi khói thuốc và rượu ra thật chẳng có gì làm tôi ổn hơn được cả.

Thật lòng tôi cũng chẳng hiểu mình bị cái quái gì nữa! Chỉ là một câu nói của thằng nhóc chưa rõ tâm lý có bình thường hay không lại làm tôi phải khốn đốn với chính mình. Mà càng nghĩ đến việc nếu tâm lý em không được ổn định, tôi lại càng rơi vào trạng thái muốn biết xem từng có những chuyện gì đã xảy ra với em. Vì giáo sư từng nói em vốn là người rất thông minh và tình trạng này chỉ mới xảy ra với em hơn một năm trở lại đây. Tôi cũng đoán là vậy, nhìn qua ngũ quan em luôn toát ra một vẻ đẹp sáng láng, khôi ngô và thật sự không có nét gì giống với người kém trí tuệ bẩm sinh cả. Đôi mắt em rất sáng, trừ những lúc sợ hãi khi nhìn thấy tôi thì luôn ánh lên một vẻ tinh anh trông rất khôn ngoan. Nên tôi chắc rằng em phải trải qua chuyện gì đó khủng khiếp lắm mới thành ra như vậy. Bởi một người bình thường không thể tự dưng lại biến chứng không lý do. Huống hồ là người như em lại càng không thể không vì chuyện gì mà thành ra như thế được!

Nhưng mà... Hà cớ gì tôi lại để tâm em đến vậy? Dù sao em cũng chỉ là con của một vị giáo sư như bao người khác thôi mà, tại sao lại khiến tôi đặc biệt lưu tâm nhiều thế chứ? Có chăng là do những phản ứng khác thường của em khi nhìn thấy tôi. Nhưng suy cho cùng điều đó cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, tại sao tôi phải dốc tâm tìm hiểu để tự khiến bản thân mất ngủ nhiều đêm liền thế này?

Tôi thật sự không hiểu nổi em, giờ lại càng không thể hiểu lấy chính mình...

Giáo sư lại mời tôi đến nhà với tần suất dày đặc như cũ. Tôi thật sự thấy mình như được giải tỏa phần nào. Tôi đã rất lo liệu sau hôm ấy em có vì tôi mà kích động suốt nhiều ngày liền nên điều đó trở thành lý do giáo sư không mời tôi đến nhà nữa? Nhưng liệu ông có biết những ngày qua đối với tôi dường như dài đến vô tận. Tôi đã bất lực với mọi thứ và không thể làm gì khác ngoài nghĩ về em. Sở dĩ tôi không dám hỏi đến vì sợ rằng sẽ vô ý làm giáo sư giận và đơn giản rằng chính ông cũng không hài lòng với thái độ làm việc của tôi mấy ngày qua. Thật may là ông vẫn còn mời tôi đến nhà, dù là với bất cứ chuyện gì tôi cũng rất biết ơn vì điều đó!

Lần này đến nhà, tôi thấy em khác hẳn. Tuy vẫn có chút e dè, rụt rè nhất định nhưng lại không rõ ràng khiến tôi choáng ngợp như trước đây nữa. Em cũng chẳng còn nhìn tôi với ánh mắt dè chừng, sợ sệt và hơn cả là không còn kích động mỗi khi tôi đến gần. Nhưng tôi vẫn cảm nhận việc có thể bước vào thế giới của em để hiểu về những gì em đã trải qua thật không phải chuyện dễ. Những lúc hai chúng tôi có thể ngồi xuống cùng nhau, em lại kể tôi nghe những câu chuyện hết sức mơ hồ mà tôi không thể hiểu được. Có lẽ ranh giới giữa tôi và em ngỡ là vô hình mà dường như không thể nào bước qua được. Chúng tôi như hai kẻ đến từ hai thế giới khác nhau, vốn dĩ từ điểm xuất phát đã khác thì khó lòng có thể hòa hợp vào suy nghĩ của đối phương được.

Thế nhưng mỗi lần em dồn tôi vào bế tắc trước những điều mông lung mà em nói. Tôi lại càng khao khát được đến gần em, gần thêm nữa để hiểu tâm hồn ngây dại kia đang nghĩ gì. Em như ngọn đèn dầu chập chờn trước gió khiến người ta khó chịu nhưng càng không thể hiểu lại càng muốn che chắn cho ngọn đèn kia có thể bừng lên một cách rực rỡ, rõ ràng nhất. Song những điều phức tạp nơi em lại không hề làm tôi khó chịu, ngược lại càng muốn nghe nhiều thêm vì tôi biết những người như em cần được chia sẻ nhiều hơn thế nữa. Và chỉ cần người đó là em, tôi sẽ luôn chấp nhận là kẻ không biết gì để ngồi nghe em nói hàng giờ liền mà không chán. Bởi không dễ dàng gì mà hai chúng tôi có những khoảng lặng ngồi xuống cùng nhau thế này...

Chiều nay, tôi đến nhà em và vác theo cây guitar yêu thích của mình vì em nói rằng em muốn nghe tôi hát. Nhưng hôm nay chúng tôi không ở nhà mà đèo nhau ra cạnh bờ dọc một con sông ở ngoại ô thành phố ngắm hoàng hôn rơi. Em nói rằng đã lâu rồi em không được ngắm hoàng hôn cùng tôi. Lạ thật, đây là lần đầu tiên tôi đưa em ra ngoài khỏi tầm kiểm soát của giáo sư để đến một nơi mà chỉ có hai người chúng tôi biết. Nhưng em lại nói cứ như chúng tôi đã từng nhiều lần đi cùng nhau thế này. Tôi thoáng cau mày có chút không hiểu nhưng cũng không bận tâm mấy vì vốn dĩ bình thường những câu chuyện mà em kể tôi cũng có cái hiểu, cái không. Có lẽ em muốn nói đã lâu rồi em không được giáo sư cho ra ngoài để đến những nơi thế này, chắc là vậy, đó là suy nghĩ của tôi!

Tôi dắt tay em đến một phiến đá lớn cạnh ngay bờ hồ, hai chúng tôi ngồi đấy và chẳng nói gì với nhau rất lâu, rất lâu. Tôi không thể đoán được những suy nghĩ trong em bấy giờ nhưng em có biết không rằng chưa bao giờ tôi thấy bình yên như lúc này kể từ lần đầu gặp và quen biết em. Tôi biết, sẽ không dễ dàng gì để bước được vào thế giới nội tâm của một người như em. Nhưng điều hơn cả khiến tôi trân trọng khoảnh khắc này là có thể ngồi xuống cạnh em, được nhìn em vô âu, vô lo, bình yên không nghĩ ngợi thế này là quá đủ. Tôi chẳng biết định nghĩa cảm giác này là thế nào nữa, là rung cảm trước những cảm giác thật lạ lùng mà em đem tới hay chỉ đơn thuần là khát khao muốn tường tận những bộn bề sâu thẳm nơi em. Nhưng dẫu là thế nào cũng được, tôi chỉ hi vọng một điều rằng em hãy luôn bình thản và mong em đừng sợ tôi, vì điều đó đối với tôi chính là ác mộng!

- Anh Hải... - Em gọi tên tôi, đó là lần đầu tiên tôi được nghe thấy thanh âm trìu mến này và cảm nhận hóa ra tên mình đẹp đến vậy.

Tôi gạt bỏ đi những suy tư nơi mình mà quay sang nhìn em đang cặm cụi trong trang giấy với ngòi bút chì đã được gọt đẽo rất cẩn thận. Những lúc em tập trung thế này trông thật đẹp, thật bình yên. Tôi thật lòng muốn chạm vào mái tóc ấy, lên đôi má và cả cánh môi em. Tôi ghen hờn với những cơn gió chiều thu có thể tùy tiện riết vào làn tóc em mà không một lời xin phép. Tôi ghen hờn với chiếc khăn tay được thêu hoa sắc sảo có thể hôn vào đôi má lau đi những giọt mồ hôi óng ánh trên làn da em. Và tôi thật sự không thể chịu được mỗi lần có chiếc lá nào vô tình lướt qua chiếc môi đẹp xinh ấy. Tại sao chúng có thể còn tôi lại không? Mỗi lần khao khát muốn chạm vào em, tôi lại nhớ về những lần đầu tiên gặp gỡ. Chúng ám ảnh tôi không thể tùy tiện với bất cứ hành động nào vì e rằng những khoảnh khắc này sẽ ngay lập tức mất đi nếu như tôi lỡ phạm phải điều gì khiến cho em kích động. Tôi luôn canh cánh một điều rằng em sẽ rời đi bất cứ lúc nào, sợ như cái cảm giác lần đầu khi em nhìn thấy tôi vậy.

- Em muốn nghe anh hát, anh bảo mang đàn theo hát cho em nghe mà sao anh ngồi yên mãi? - Thấy tôi trầm ngâm không trả lời, em liền làm giọng trách mắng rồi dừng bút mà ngẩng đầu lên nhìn tôi, tay em miết nhẹ vào bức tranh còn dang dở và tiếp lời. - Em muốn tiếng hát của anh tràn ngập trong từng trang vẽ này và muốn mỗi ngày lại được cùng anh đến đây ngồi vẽ cho đến khi hoàng hôn tắt nắng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip