Mật ong của Thỏ
Viết xong khuya hôm qua rồi mà tại buồn ngủ quá chưa check kịp nên đăng trễ =)))))))) anyway, enjoy 🥰
________________
Mùa thu. Fall. Autumn. Không còn cái nắng nóng gay gắt như mùa hạ, không còn những ngày nhiệt độ lên tới 40, thậm chí là vượt ngưỡng 40 độ C. Mùa thu thời tiết chuyển sang mát mẻ, đôi khi có chút se se lạnh nhưng cái lạnh này cũng rất dễ chịu chứ không lạnh cắt da cắt thịt như mùa đông. Có thể nói ngoài mùa xuân ra thì mùa thu là một mùa khá là dễ chịu trong năm.
Tuy nhiên, đối với mấy người yếu yếu hay bệnh thì lúc chuyển mùa không được dễ chịu cho lắm, như giám đốc Bae Joo Hyun chẳng hạn. Dù từ khi quen biết nha sĩ Son Seung Wan thì cô không bị cảm cúm thời tiết nữa nhưng gần đây cô lo làm việc nhiều quá không để ý tới sức khoẻ nên chỉ mới chuyển từ hạ sang thu mà cô đã bệnh rồi. Cơn ho đã kéo dài cả ngày chưa dứt và cô thì lười biếng cuộn mình trong chăn sau khi uống một viên thuốc cảm. Hi vọng là ngủ dậy cô sẽ khỏi, còn đi đón Seung Wan tan làm nữa.
Nhưng kết quả không khả quan lắm, khi Joo Hyun thức dậy bởi tiếng chuông báo thức thì cô nhận ra cơn ho và sổ mũi vẫn không hết. Joo Hyun uể oải ngồi dậy, nhanh chóng thay quần áo và đeo khẩu trang. Dù nha sĩ Son của cô đề kháng rất tốt nhưng cô cũng không muốn mình lây bệnh cho nàng đâu. Gần đây phòng khám của nha sĩ Son cũng nhiều việc không kém vì thiếu nhân sự. Và ai cũng thừa nhận nha sĩ Son là một chú ong rất chăm chỉ siêng năng, một mình phụ trách luôn cả việc của người nha sĩ vắng mặt kia.
Cả hai đều bận rộn và không ai bệnh thì tốt nhưng nếu xu cà na thì một đứa bệnh là đủ rồi. Tất nhiên trong trường hợp xấu này thì cô vẫn mong đứa bị bệnh là cô. Mặc dù Seung Wan sẽ phải chăm cô nhưng ít ra là nàng khoẻ mạnh.
Suốt đoạn đường đến phòng khám Joo Hyun đều chạy rất chậm để giữ an toàn. Vì dậy sớm hơn mọi hôm nên cô vẫn đến đúng giờ, nha sĩ Son xinh xắn đáng yêu của cô cũng vừa ra khỏi phòng khám. Nàng tung tăng chạy đến bên xe trước khi cô mở cửa đón nàng. Trên tay Seung Wanie còn xách thêm một cái túi.
- Sao đeo khẩu trang rồi? Chị lại cảm hả?
Vừa vào xe thì nha sĩ Son đã tinh ý nhận ra sự khác thường của người nàng yêu. Cũng là tại nàng gần đây không tốt, có chút bỏ bê không chăm Joo Hyun kĩ thành ra lại tái phát bệnh do thời tiết.
- Để em lái xe cho.
Joo Hyun gật đầu và hai người đổi chỗ cho nhau. Cô ôm cái túi của Seung Wan ngồi ngoan ngoãn bên ghế phụ, còn tò mò ghé mắt vào miệng túi xem nàng mua gì. Nguyên liệu nấu ăn, có thịt có gừng, chắc là nấu cháo. Vitamin C nè, còn có mật ong nữa. Mấy cái này quá quen thuộc. Mỗi lần chuyển mùa thì nha sĩ Son đều chuẩn bị sẵn hết nên đã lâu rồi cô đâu có bệnh.
- Có mệt lắm không? - Seung Wan nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô, sẵn tiện sờ trán cô xem có sốt hay không.
Joo Hyun mỉm cười nhìn Seung Wanie dịu dàng trước mặt. Có bồ học y chu đáo vậy đó. Có bồ là Seung Wanie thì sự chu đáo nhân lên 7743 lần nữa.
- Bệnh thì cho em hay, em tự đón taxi về, lỡ chị chạy xe có gì thì sao chứ?
Seung Wan giả vờ dùng cái giọng không hài lòng nói nhưng nét mặt thì hết sức lo lắng. Joo Hyun lắc lắc đầu nhẹ giọng nói.
- Không đón em không được.
Nói xong giám đốc Bae lại ho khụ khụ mấy cái làm nha sĩ Son phải xoa xoa vuốt ngực vuốt lưng cho cô. Dứt cơn ho, giám đốc Bae nói tiếp.
- Sợ người ta bắt cóc bé cưng của chị.
- Xuỳ.
Seung Wan trề môi nhưng trên mặt lại hiện lên ý cười. Chiếc xe lăn bánh.
- - -
Vừa khoá cửa nhà xong xuôi thì nha sĩ Son đã đẩy giám đốc Bae vào trong phòng ngủ. Đắp chăn cho cô xong, nàng chạy ra bếp lấy nước ấm pha với mật ong và mang vào ngay sau đó.
- Không nóng không bỏng đâu. Uống đi mới hết ho.
Joo Hyun ngoan ngoãn ngồi dậy uống. Seung Wan vừa xem chừng vừa vuốt tóc cô. Khi Joo Hyun để lại cái ly rỗng vào tay Seung Wan. Nàng cho cô một cái finger heart cổ vũ.
- Bé Thỏ giỏi quá, cô Seung Wan cho trái tim nè.
- Trái tim gì bé xíu.
- Hai cái luôn.
Seung Wan để cái ly lên tủ đầu giường rồi làm 2 cái finger heart áp lên đôi má Joo Hyun khiến cô phì cười.
- Chị nằm nghỉ đi, em nấu cháo gừng cho chị.
Lát sau hai bát cháo thơm lừng cay nóng chuyên giải cảm đã được nha sĩ Son mang vào phòng. Nàng cẩn thận đặt khay cháo lên cái bàn xếp nhỏ trên giường đã được Joo Hyun bật ra. Seung Wan chu đáo bưng một tô lên thổi thổi một hồi rồi đặt nó qua phía Joo Hyun.
- Nè không bỏng đâu, ăn cho nóng mới có tác dụng.
- Dạ cô Seung Wan
Nha sĩ Son khịt mũi rồi cũng bắt đầu ăn. Bữa ăn diễn ra vẫn vui vẻ tíu tít như thường ngày.
- Quý khách có vừa miệng không?
- Hmm ngon lắm.
- Ngon thì phải ăn hết đó.
- Sẽ ăn hết mà.
- Ăn rồi phải mau khỏi bệnh.
- - -
Seung Wan tắm nhanh nhanh cho xong rồi ôm chậu nước ấm vào phòng kèm theo chiếc khăn cỡ vừa. Joo Hyun cũng như nàng đều rất kĩ tính sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm 2 lần mới được nếu không sẽ vô cùng khó chịu. Mà bây giờ Joo Hyun bị cảm nên theo nàng cái việc đi tắm đó không khả thi lắm. Tốt nhất là lau mình bằng nước ấm là được.
- Bé Thỏ thích tự cởi hay để Seung Wanie cởi?
Nha sĩ Son chu môi khi đặt cái chậu nước ấm bên tủ đầu giường. Joo Hyun cười cười ngồi dậy và dang tay ra.
- Phục vụ bổn cung đi.
Seung Wanie nhận lệnh, nàng leo lên giường và ôm mặt Joo Hyun véo véo hai bên má trước khi cởi áo cô ra. Nàng lại di chuyển ngồi ở phía sau lưng cô rồi mới bắt đầu. Chiếc khăn nhúng vào chậu nước ấm rồi được vắt cẩn thận trước khi đặt lên tấm lưng mềm mại của Joo Hyun. Seung Wan cẩn thận lau lưng, gáy cổ, hai cánh tay. Nàng lại làm ướt khăn rồi vắt ráo xong mới bắt đầu luồn tay ra phía trước, tỉ mỉ lau cổ, ngực và bụng.
Một lát sau, Joo Hyun được Seung Wan thay pajamas cho thoải mái rồi mới ngả lưng xuống giường. Đợi Seung Wan mang chậu nước và bộ quần áo dơ ra ngoài rồi Joo Hyun mới thở phào một cái. Cô bị điên rồi, Seung Wan lau mình cho cô thôi mà cô cũng thấy kích thích là thế nào chứ... Cô chắc là bị điên rồi. Muốn lây bệnh cho Seung Wan giống lần đi công tác dưới tỉnh nữa ha gì. Joo Hyun thấy mình đê tiện quá. Cô nhắm mặt lại và cố gắng ngủ, hi vọng không bị mấy ý muốn đen tối đang nhen nhóm kia có cơ hội được trỗi dậy.
- Bé Thỏ ngủ rồi hả?
Seung Wan trở lại phòng với một ly nước ấm pha mật ong.
- Ừm.
- Thôi ráng uống thêm chút nước đi. Bị cảm cần phải uống nhiều nước.
Nàng dỗ dành nhưng Joo Hyun lại trở mình ôm manen, quay lưng về phía nàng.
- Không uống đâu. Chị muốn ngủ.
- Uống cái rồi ngủ. Mật ong và nước ấm giúp cổ họng mau khỏi đau và hết ho.
- Tối nay Seung Wan ngủ ở ngoài đi.
- Hả? À ờ cũng được nhưng mà uống nước xong rồi em đi.
Nha sĩ Son giỏi nhất là kiên nhẫn với mấy em bé khó chiều. Nàng không hiểu sao tự dưng Joo Hyun lại thế nữa nhưng nàng vẫn hết lòng dỗ dành cô.
- Để đó đi lát chị uống.
- Không được, em đút chị.
Seung Wan vừa dứt lời, Joo Hyun thấy mình bị lật lại, môi tiếp xúc với một thứ mềm mại quen thuộc. Còn đang bận ngạc nhiên thì một chất lỏng ngọt ngọt ấm ấm đã chảy vào miệng cô, trôi xuống làm dịu đi cổ họng đang đau rát.
Seung Wan rời ra, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn cô.
- Chị không nghe lời gì hết. Sẽ không khỏi đâu. Giờ cơ thể còn nóng nóng nữa, muốn sốt rồi đó. Chắc phải uống hạ sốt thôi.
- K-hông phải sốt...
Joo Hyun lắp bắp. Cô có chút xấu hổ. Seung Wan phát hiện ra sự thay đổi của cơ thể cô thật dễ dàng.
- Vậy còn nói không sốt nữa?
Hai chân mày của Seung Wan nhíu lại. Joo Hyun đưa ánh mắt vô tội nhìn nàng.
- Tại hồi nãy Seung Wanie ch-chạm vào chị đó...
- Thì em lau mình cho chị, sao mà không chạm vào người chị đượ—— Khoan đã, hôm nay ngày mấy?
Nha sĩ Son tự hỏi tự kiểm tra điện thoại xong rồi vỗ trán. Ôi vậy là Joo Hyun sắp tới kỳ. Thường thì con gái sắp đến ngày đó hay có ham muốn rất lớn, nói chi lúc nãy nàng còn sờ tới sờ lui đủ thứ chỗ trên người cô. Hèn chi Joo Hyun đòi đuổi nàng ra ngoài ngủ.
Seung Wan thở dài ngồi xuống giường, kéo Joo Hyun dậy và ôm ôm dỗ dỗ cô.
- Xin lỗi mà, em không có cố ý kích thích chị.
- Không trách em mà. Chị sợ lây bệnh cho em chứ cũng không cố ý cọc cằn với em đâu. Chị xin lỗi.
Joo Hyun dựa lên người nàng, vòng tay vỗ lưng nàng dỗ dành lại. Lúc nãy cô đuổi nàng ra ngoài ngủ, nói cái giọng hơi khó nghe, Seung Wan chắc tổn thương lắm.
- Em hiểu ý Joo Hyun mà. Nhưng khó chịu thì phải giải quyết chứ?
- Không được, lây bệnh.
Joo Hyun phản đối, lập tức đẩy Seung Wan ra.
- Em khoẻ mà không bị lây đâu.
- Nhưng mà...
- Làm xong em uống thuốc cảm vào ngay.
Joo Hyun không thể từ chối hũ mật ngọt ngào trước mặt được nữa.
- - -
Sáng hôm sau Joo Hyun thật sự khỏi bệnh và đến công ty làm bình thường. Cô trợ lý ngạc nhiên khi thấy sếp bất ngờ bước vào văn phòng.
- Giám đốc Bae khỏi bệnh nhanh thật. Chị dùng cách gì thế?
- Đổ nhiều mồ hôi một chút sẽ nhanh khỏi.
Joo Hyun cười cười đáp. Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh của đêm qua.
- Sếp đi xông hơi à?
Cô trợ lý hỏi lại. Joo Hyun không trả lời câu hỏi đó, chỉ giơ cái túi cơm trưa hình bé ong nâu lên khoe.
- Uống thêm mật ong, sẽ sớm hết ho.
Nói xong, giám đốc Bae đóng cửa phòng làm việc và kéo màn lại. Nụ cười dần trở nên đen tối.
To: Mật ong của Thỏ
"Bé cưng, tối nay chị muốn uống mật ong 🍯😉"
From: Mật ong của Thỏ
"Chị còn thế nữa em sẽ chích chị thật đấy 😡🐝"
To: Mật ong của Thỏ
"Bé muốn chích kiểu nào cũng được. "
"Hát bài Honey nữa nha😘"
"Chị đã ngủ rất ngon."
"Yêu em."
________________
Chuyện giám đốc Bae đi xông hơi rồi uống mật ong cùng nha sĩ Son sẽ được kể vào một ngày đẹp trời nào đó 😗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip