#4: Zou

Đã đến hòn đảo Zou rồi, nó trông thật khổng lồ. Là khổng lồ theo cách mà không ai ngờ tới, là một con voi sao?

"Hòn đảo ấy tại sao có thể nằm trên lưng một con voi được chứ?!"

"Khoan hẵn quan tâm đến chuyện đó, cái ta cần nói đến là làm sao để lên trên đó đây?"

Suy nghĩ một lúc cuối cùng thì Kanjiro đã dùng năng lực trái ác quỷ để vẽ ra hình thù của một con rồng leo núi...

"C-con này có chắc là đi được chứ?..."

"Đây cũng là cách duy nhất rồi, mau lên thôi"

Hắn lựa chọn chỗ ngồi ngay sau nàng và một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi hắn khi nhìn thấy nàng ấy và cyborg không ngồi gần nhau.

Chuyến leo lên lưng voi đã bắt đầu. Hành trình vô cùng cồng kềnh và gian nan. Mọi thứ chẳng hề suông sẻ tí nào, giống như chuyện của hắn và nàng vậy... Cứ lên rồi xuống mãi chẳng có hồi kết...

––––––

"D-dễ thương..."

Nàng ấy đang khen ai vậy chứ?! Tên cyborg biến thái kia??? Không thể nào, trông hắn ta không đẹp đến nổi nàng ấy có thể khen đâu! Vậy thì ai?!

Không lẽ là cái sinh vật kinh dị mà hắn đang cưỡi sao...? Dễ thương gì chứ... Nó thậm chí còn không thể hoàn thành việc leo lên lưng của con voi này.

"Tch- nó có gì hơn mình?"

Hắn ganh ghét nhìn về phía gương mặt xấu xí của sinh vật kì lạ được tạo ra bởi trái ác quỷ kia. Nó còn chả có thật! Hắn lẽ nào lại thua một con vật như vậy sao?!

–––––

Sau khi đã lên được đến nơi thì hắn không thèm nói chuyện với nàng một lời. Hắn giận nàng lắm! Nhưng hắn làm gì có tư cách chứ?! Bây giờ dù hắn giận không nói chuyện với nàng thì sao? Nàng cũng không quan tâm đến hắn, nàng còn rất nhiều người bên cạnh không riêng gì hắn. Nàng dường như còn chả nhận ra việc hắn đang "cố" bơ nàng vì vốn dĩ hai người rất ít nói chuyện mà? Thậm chí nàng còn nghĩ hắn ghét nàng...

–––––

"Luffy!! Mọi người!!"

"Oi Nami!! Lâu quá không gặp rồi nhỉ. Sanji đâu rồi?"

Vậy là bọn họ đã đoàn tụ rồi nhỉ. Bây giờ thì hắn cũng nên đi để tìm lại băng của hắn thôi...

Khoan đã...

Cái quái gì kia?! Ả hoa tiêu đang ôm tên mũ rơm?! Cái quái gì thế?! Tại sao? Vì đã lâu không gặp hay là vì tên đầu bếp kia?

Họ trông thân thiết thật! Hắn với nàng đến chừng nào mới được như thế đây...?

Ánh mắt si tình ấy của hắn lại đặt lên gương mặt xinh đẹp của nàng. Hắn tưởng tượng về tương lai của hắn và nàng nhưng rồi lại cười khổ vì nó sẽ không xảy ra!

Hắn quay người đi trong sự tiếc nuối. Hắn muốn đến và tạm biệt nàng nhưng hai người có là gì đâu chứ? Những tên này thì quá ồn ào, hắn chỉ muốn tạm biệt mỗi nàng thôi...

"Này! Không tính tạm biệt cô ta sao?"

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai hắn theo đó là một giọng nói trầm vang lên bên tai. Hắn quay lại nhìn thì thấy chàng kiếm sĩ lạc đường ấy đã đứng sau hắn từ bao giờ

"Tại sao?"

"Không phải ngươi thích cô ta à?"

Câu nói thốt lên một cách vô cùng nhẹ nhàng ngỡ như chỉ là một chuyện vô cùng bình thường thôi. Nhưng hắn vừa nghe xong như bị hòn đá đè nặng lên người. Mặt bỗng chốc đỏ lên như trái cà chua

"S-sao cậu....----"

"Lúc ngươi say, ta đã vô tình nghe thấy"

Hắn đã nói hắn thích nàng sao?! Cho tên kiếm sĩ này? Sao hắn không hề nhớ gì... Phải rồi lúc say mà. Khi say con người lại nói ra điều thật lòng của mình.

Hắn yêu nàng thật rồi

Vậy là không còn lời nào để chối cãi. Nhưng tình cảm này sẽ đi về đâu chứ? Nàng không hề yêu hắn!

"Cô ấy ghét tôi. Tạm biệt có ý nghĩa gì?"

"Tại sao ngươi biết? Cô ta chưa từng ghét ai!"

"Giờ thì có rồi"

Vừa dứt câu hắn liền quay đi không một lời tạm biệt. Chả ai biết hắn đã rời đi từ bao giờ, chỉ có mình Zoro là hiểu được tâm trạng của hắn nhưng anh cũng không thể giúp được. Anh vốn không hiểu về những chuyện tình cảm này!

––––––

"Cô ghét Law sao?"

"Hm?"

"Chỉ là tôi thấy có lẽ hai người ít nói chuyện"

"Tôi không ghét cậu ấy nhưng có lẽ là cậu ấy ghét tôi mới đúng, fufufufu"

Robin cười? Tại sao chứ. Bị Law ghét cô ta vui sao? Zoro nhìn cô có chút thắc mắc

"Sao cậu lại hỏi câu hỏi kì lạ vậy?"

"Bộ nó kì lạ lắm sao"

"Bình thường cậu sẽ không hỏi vậy đâu Zoro. Có chuyện gì với cậu hổ à?"

"Không"

Zoro biết ngay là Robin sẽ không ghét tên bác sĩ kia mà. Nhưng tại sao ả ta lại bảo hắn ghét ả? Hai con người này đúng là rắc rối. Nhưng cũng vì là bạn nhậu với nhau nên anh sẽ ra tay giúp thử



––––––




Hắn đã được gặp lại các đồng đội của mình. Niềm vui này đúng là khó tả khi đã lâu rồi không gặp nhau. Nhưng vẫn có một nỗi buồn ở tận đáy lòng. Hắn buồn lắm, sao nàng ấy lại lạnh nhạt với hắn như vậy? Tình yêu của hắn thì ngày một lớn hơn còn nàng thì vẫn không quan tâm đến hắn... Ra đây là cảm giác của đơn phương sao? Đau thật nhỉ...

Sau đấy hắn cùng băng của mình đi đến gặp băng mũ rơm. Bọn họ đã cùng đi đến một cái hang trên núi để gặp một ninja từ Wano

"Câu chuyện của hai người thú vị thật đấy"

Hắn quay lại nhìn thì lại là tên kiếm sĩ ấy. Sao tên này cứ phải quan tâm đến chuyện của hắn vậy?!

"Tại sao?"

"Robin của chúng tôi không ghét ngươi, cô ta nói ngươi ghét cô ta"

Tim hắn chỉ là đập hơi mạnh hơn chút. Hắn hiểu mà, có vẻ hắn đã biết trước rồi. Trong mắt nàng ấy có lẽ hắn hơi lạnh nhạt. Hai người cũng khá ít tương tác với nhau, cũng vì hắn vô cùng ngại khi phải đối mặt với nàng. Nếu nhìn vào gương mặt ấy quá lâu, hắn sợ sẽ nói những điều không nên nói mất.

"Sao cũng được"

Lòng thì đang rối bời nhưng lại vô cùng mạnh miệng. Hắn rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật. Hắn yêu nàng nhưng mọi chuyện chỉ đến đấy. Hắn không mong là nàng sẽ biết, hắn không mong là ai đó sẽ đến và giúp đỡ hắn.

Một kẻ tầm thường như hắn không thể đến bên cạnh nàng được! Hắn không dám bước đến đối diện với tình yêu ấy. Hắn sợ lắm...

Chưa bao giờ hắn biết sợ thứ gì nhưng giờ đây thì hắn hiểu rồi! Sợ một thứ gì đó đúng là một cảm giác đáng ghét. Hắn thậm chí còn sợ một người phụ nữ sao?

Người phụ nữ ấy xinh đẹp thật. Nhìn bóng lưng của nàng thôi cũng khiến lòng hắn rạo rực. Mái tóc đen ấy, đôi mắt trong veo và làn da trắng sáng. Tại sao nàng lại đẹp như vậy...? Nàng ấy đẹp từ vẻ ngoài đến tận tâm hồn... Một người phụ nữ như nàng xứng đáng nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn bây giờ, nàng ấy xứng đáng được mọi người yêu quý chứ không phải trốn tránh khỏi sự truy đuổi của chính quyền...



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip