3
05.
Tôi không thể biết được những chuyện đã xảy ra giữa hai người ở trường học.
Trời chuyển lạnh, vào một ngày chủ nhật người trong nhà đi vắng hết, cậu chủ dẫn Aoki đến nhà.
Cậu chủ nhỏ mở cửa gọi tôi vào, nói hôm nay Aoki đến để chơi cùng tôi, tôi đã quen với cậu ấy nên không còn sợ nữa, ve vẩy cái đuôi bước đến gần, anh trai xinh đẹp ngồi xuống luôn tay vuốt ve mặt tôi.
Nhưng lần này hai người họ không học nhóm, âm thanh của trò chơi điện tử vang dội trong phòng, trên màn hình hiện ra một chữ "WIN" thật lớn.
"Mình lại thua nữa rồi... Rõ ràng mình chơi trò này giỏi lắm màaaa..." Aoki bĩu môi khóc không ra nước mắt, tay cầm chơi game trên tay từ từ trượt xuống bàn.
Cậu chủ không nhịn được bật cười.
"Không được, cậu mau đổi điều khiển cho mình đi!" Aoki ngồi dưới đất, giở trò nghịch ngợm.
"Tại sao?"
"Điều khiển màu đỏ mới có thể phát huy tối đa khả năng của mình!" Aoki tự nhiên như không vươn tay cầm lấy điều khiển của cậu chủ.
"Không cho." Có lẽ cậu chủ cảm thấy trêu chọc cấu ấy rất vui, vừa cười vừa trốn tránh bàn tay vươn tới của Aoki, "Cậu là trẻ con à?"
"Dạo này cậu làm sao ấy." Aoki làu bàu, "Tóm lại cứ đưa điều khiển cho mình đi!"
Trong lúc đang đùa giỡn, chén sứ trên bàn vô tình bị ai không cẩn thận làm đổ, toàn bộ chất lỏng trong cốc bắn hết lên quần áo của cậu chủ.
"Ôi xin lỗi cậu! Không sao chứ?" Aoki hốt hoảng đem máy chơi game ra xa khỏi hiện trường phạm tội của mình, lúng túng nói xin lỗi.
"Không có gì, chỉ là trà thôi mà, mình thay quần áo là được." Anh ấy nói xong thì bắt đầu thản nhiên cởi quần áo.
"Mình vẫn ngồi đây nè, đừng có mà tùy tiện cởi đồ! Mau kéo áo xuống che bụng đi!" Trên đầu Aoki dường như đang bốc hơi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Việc cậu chủ chơi bóng chuyền mỗi ngày có công lao rất lớn, chỉ cần lộ ra một chút cơ bụng là Aoki đã không nhịn được, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, cả người co nhỏ thành một cục tròn trên mặt đất, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
"Cậu thay xong chưa?" Cục tròn nhỏ kia nói nhỏ.
"Chưa xong." Thật ra cậu chủ đã thay xong bộ quần áo mới lấy ra từ trong tủ.
"... Cậu thay xong chưa?" Một lát sau, cục tròn kia khẽ nhúc nhích một chút.
"Chưa xong." Cậu chủ thậm chí còn thong thả tự rót cho mình một chén trà, uống liền hai ngụm.
Aoki nhìn trộm anh qua kẽ ngón tay, lập tức nhảy dựng lên như mèo con xù lông, "Rõ ràng là cậu đã thay xong lâu rồi!"
Cậu chủ nhỏ bật cười.
Không ngờ Aoki lại đột nhiên tức giận, cậu cắn chặt môi dưới, vành mắt phiếm hồng, "Trêu chọc mình vui đến vậy sao? Cố ý biến mình thành trò cười như vậy cậu thấy vui lắm sao?"
"Không... Ý mình không phải như vậy..." Cậu chủ nhỏ ngừng cười, ngơ ngác.
"Cậu... Ngay từ đầu cậu đã không muốn thật lòng xác định quan hệ với mình, cho nên mới đối xử với mình như vậy." Aoki cúi đầu, tôi không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy, chỉ thấy ngón tay cậu ấy nắm chặt lấy góc áo, "Mỗi khi mình thật sự nghiêm túc, cậu ở bên cạnh vẫn mặt không đổi sắc, dường như mình là người duy nhất nghiêm túc với mối quan hệ này."
Tôi cảm thấy bầu không khí không ổn, lo lắng đứng dậy, đi quanh quẩn vài vòng bên cạnh Aoki.
"Mình về đây, hôm nay làm phiền cậu rồi." Aoki cầm lấy túi của mình, quay đầu bước ra ngoài.
"Gâu!" Tôi lo lắng quay đầu lại nhìn cậu chủ một cái, cẩn thận đi theo Aoki ra ngoài, nhưng cũng chỉ có thể tiễn cậu ấy ra đến cổng.
Tôi đột nhiên lại có suy nghĩ, ơ, biết đâu, người thật sự bị thu phục lại là cậu chủ thì sao?
Lại nữa, lại giận dỗi nhau rồi.
Ida Kousuke, đồ ngốc!
Tôi dùng móng vuốt đào một chút đất phía dưới.
Một tuần đã qua đi, hiểu lầm vẫn chưa được giải quyết.
Khi cậu chủ dắt tôi ra ngoài đi dạo tình cờ gặp được bạn trong câu lạc bộ của anh ấy, hai người họ tán gẫu vài câu, người bạn kia hỏi anh, "Vậy nên cả tuần nay Aoki vẫn luôn tránh mặt cậu?"
"..." Cậu chủ im lặng không trả lời.
"Xem ra mình không nên nhiều chuyện như vậy..." Người bạn kia gãi đầu, dùng quả cầu đồ chơi chơi đùa cùng tôi.
"Không phải lỗi của cậu." Cậu chủ cũng buồn rầu đưa tay đỡ trán, "Mình cũng thấy ngạc nhiên, biết cậu ấy dễ nổi nóng nhưng vẫn muốn trêu chọc cậu ấy. Nếu thật sự thích cậu ấy, tại sao mình lại nỡ làm như vậy với cậu ấy chứ."
Cậu bạn kia có vẻ như không nói nên lời.
Lúc này có một cô bé dễ thương thắt hai bím tóc đi tới, chỉ vào tôi rồi hỏi cậu chủ, "Em có thể chơi với nó chút không ạ?"
"Được." Cậu chủ đưa cho cô bé quả cầu yêu thích của tôi.
Tôi thích nhất là trò ném bóng bắt bóng, bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng, đợi cô bé ném bóng đi.
Không ngờ cậu bé cùng đi với cô đột nhiên giật lấy quả bóng trong tay cô bé rồi ném đi thật xa.
Tôi chạy theo quả bóng như một phản xạ có điều kiện, khi tôi ngoạm quả bóng quay về bên cạnh cậu chủ, cô bé đã bị cậu bé kia chọc cho khóc, "Sao cậu lại cướp bóng của mình!"
"Bởi vì cậu phản ứng chậm quá đấy, đồ ngốc." Cậu bé làm mặt quỷ.
"...Mình ghét cậu!" Bé gái khóc nấc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nước mắt như trân châu đua nhau lăn xuống.
"Em làm em ấy khóc rồi." Bạn của cậu chủ an ủi cô gái nhỏ, quay sang nói với cậu bé, "Tại sao các bé trai lại muốn bắt nạt người mình thích vậy?"
"Cậu nói gì đi chứ, Kousuke?" Người bạn nhìn cậu chủ đầy ý tứ.
"..." Cậu chủ mở miệng muốn nói gì, cuối cùng nhận lấy quả bóng từ chỗ tôi nhét vào lòng bàn tay cậu bé, "Cầm lấy nó, xin lỗi bạn ấy đi."
"Xin lỗi..." Cậu bé đưa quả bóng cho cô bé, vẻ mặt vừa lúng túng vừa áy náy.
Tình bạn của những đứa nhỏ thật trong sáng thuần khiết, cô bé nhanh chóng nín khóc, mỉm cười như chưa có việc gì xảy ra, lau nước mắt và mỉm cười rạng rỡ, "Ừ, không sao hết."
Hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi xa, cậu chủ đăm chiêu nhìn theo bóng dáng bọn họ.
Đương nhiên trẻ con đều rất hiểu chuyện.
Vậy nên đương nhiên cậu chủ của tôi không phải là ngốc hết thuốc chữa.
"Ngày mai phải đi gặp Aoki, nói rõ với cậu ấy." Cậu chủ ngồi xuống buộc lại dây xích cho tôi, "Chúng ta về nhà thôi."
Trên thế giới này có rất nhiều rào cản, cũng giống như khi tôi đi dạo luôn gặp phải gạch đá vụn và những bậc thang rất cao.
Nhưng tôi tin rằng, rồi sẽ có người cùng bạn vượt qua tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip