265 KM - 01

"Cậu tới sớm thế, ăn gì chưa? Lên ăn chút gì đã nhé." Khương Khải nói.

Hai người sóng vai lên lầu. Khương Khải sống trong một tòa nhà căn hộ có mấy tầng và chỉ có thể leo thang bộ. Anh sống ở tầng ba, cũng là phòng thuê của anh. Những thông tin này đều là do Khương Khải nói dông dài cho Hoàng Hoa nghe trên đường leo thang bộ lên. Trong tay anh còn xách đồ nhưng vẫn có thể nói một tràng giới thiệu nơi ở của mình mà không thở dốc, xem ra thân thể cũng không tệ chút nào. Đặc biệt là nếu so với Hoàng Hoa chỉ leo ba tầng lầu tay không mà cũng thở phì phò.

Khương Khải nhìn dáng vẻ yếu đuối mong manh đó của cậu, vừa vào cửa, việc đầu tiên là rót cho cậu một cốc nước. Hoàng Hoa ôm cốc uống, trong khi đó Khương Khải dọn đồ ăn sáng trong tay ra đưa cho cậu.

"Tôi cũng đoán cậu chưa kịp ăn sáng nên mua phần ăn hai người, mau ăn đi." Khương Khải nói.

Nhưng Hoàng Hoa không nhận lấy. Thấy cậu thờ ơ không lung lay, Khương Khải lại hỏi, "Không muốn ăn hay là không ăn được thế? Không ăn sáng sao chạy xe được. Cậu giảm cân đấy à?"

Vốn anh chỉ đang nói đùa thôi, ai ngờ Hoàng Hoa lại nhìn anh bằng vẻ cực kì nghiêm túc, đáp rằng đúng vậy. Khương Khải thấy thế lại vô thức nói dông dài hơn bình thường. "Cậu đã gầy đến như vậy rồi, còn giảm béo nỗi gì nữa. Với lại không phải bây giờ bọn mình đang muốn đi chơi à? Đi du lịch tiêu hao thể lực lắm, không ăn sao có sức đi bộ, rồi lát nữa lên xe lại nằm bẹp ra đấy."

Thật ra Khương Khải vẫn còn một bụng lời muốn nói để khuyên Hoàng Hoa, dù gì anh cũng là người làm trong ngành ẩm thực, chuyện anh hiểu rõ nhất là làm thế nào để khuyên người khác bỏ đồ ăn vào miệng. Nhưng anh chỉ mới vừa nói mấy câu này, Hoàng Hoa liền giống như đã tiếp thu ngay, nhận lấy đồ ăn sáng anh đưa. Khương Khải lại nuốt những lời kia vào bụng.

Tuy rằng Hoàng Hoa có ăn nhưng ăn rất ít, cố hết sức mới ăn được vài miếng lại buông đũa xuống ngay.

Cả một bát mì nhưng cậu chỉ ăn cùng lắm được một phần ba. Hoàng Hoa đẩy đồ ăn cách xa khỏi mình, ý là không ăn nữa.

Khương Khải muốn nói cậu ăn ít quá, nhưng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Hoàng Hoa, anh lại đổi giọng hỏi, "Sao thế, không hợp khẩu vị của cậu à? Đúng là mùi vị ở tiệm này hơi đậm đà thật."

Hoàng Hoa không lên tiếng, Khương Khải cũng không ép cậu. Anh ngồi kế bên Hoàng Hoa, mở hộp đồ ăn của mình, há miệng ăn một miếng to. Khương Khải ăn hết sức ngon miệng, lúc ăn mì còn có tiếng hút mì sồn sột. Hoàng Hoa ngồi bên cạnh nhìn mấy lần, lại cầm đũa lên.

Khương Khải thuận tay gắp cho cậu một cái bánh tiêu. Thấy Hoàng Hoa không đưa bát nhận lấy, anh bèn nhanh tay bẻ cái bánh làm đôi, chia cho cậu một nửa. Vậy là Hoàng Hoa ăn thêm một phần ba bát mì nữa, cộng với nửa cái bánh tiêu. Lúc chuẩn bị đặt đũa xuống lần thứ hai, Khương Khải lên tiếng.

"Ăn cả thịt nữa. Thịt nhà này sạch lắm, mua cùng hàng thịt với tôi đấy." Khương Khải nói.

Vì vậy mà Hoàng Hoa lại gắp miếng thịt trong bát lên. Khương Khải nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ, bữa sáng của Hoàng Hoa xem chừng ăn cũng được kha khá. Nghỉ ngơi thêm một lát, hai người chuẩn bị xuất phát.

Khương Khải xách túi hành lý xuống lầu, Hoàng Hoa mở cốp phía sau xe. Khương Khải vừa nhìn đã thấy ba cái vali 28 inch được xếp ngay ngắn.

"Trời! Đồ của cậu nhiều thật đấy. Tôi để lên thêm liệu có sợ chắn mất gương chiếu hậu không?" Khương Khải cười nói.

Hoàng Hoa đỡ cốp sau, lời ít ý nhiều đáp: "Không."

Khương Khải nghe vậy thì không đùa giỡn nữa. Anh bảo Hoàng Hoa chờ một lát, còn mình thì chủ động đi đánh xe, khuân đồ lên.

"Cậu lên xe nghỉ một lát đi, chỗ này để tôi xếp."

Lúc lùi xe, Khương Khải mở cửa sổ xe vừa đánh xe vừa dặn Hoàng Hoa như vậy. Nhưng Hoàng Hoa đang đứng dưới nắng buổi sớm, tay đút túi, trông khá lạnh, hiển nhiên là không nghe lọt tai lời Khương Khải nói.

Sau khi xe đã sẵn sàng, Khương Khải mở cốp sau. Hoàng Hoa nhanh nhẹn dời một thùng nước và đi nhanh về phía xe. Khương Khải tưởng cậu chân nhỏ tay nhỏ như vậy, ăn cũng ít, hẳn là vai không khiêng nổi tay không xách được chỗ đồ cồng kềnh này. Không ngờ động tác của cậu lại rất lưu loát, hơi thở còn chẳng dồn dập chút nào.

Hai người hợp tác, đồ đạc được xếp lên rất nhanh. Khương Khải hỏi cậu: "Cậu xem còn thiếu gì không?"

Hoàng Hoa nhìn một lượt đáp, "Không thiếu. Xuất phát thôi."

Khương Khải vốn định bảo để anh cầm lái nhưng Hoàng Hoa đã ngồi vào ghế lái mất tiêu. Anh đành ngồi kế bên cậu. Điện thoại Hoàng Hoa mở hướng dẫn chỉ đường, cũng là âm thanh duy nhất vang lên trong buồng xe, đè nén khiến cho bầu không khí trong xe càng lúc càng trở nên lúng túng.

Đến tận lúc này Khương Khải mới thấy hơi sượng sùng. Bạn học cũ nhiều năm không gặp, chỉ vì một bài đăng nho nhỏ trên vòng bạn bè đã tự chủ động hẹn lái xe đi du lịch cùng nhau, chuyện này nghe sao cũng thấy cứ mạo hiểm và kỳ quái thế nào. Người ta đều bảo rằng lái xe du lịch đường dài là một sự thử thách đối với tình cảm giữa hai người. Nhưng quan hệ giữa Khương Khải và Hoàng Hoa cũng chẳng thân thiết đến thế. Năm xưa thì còn có thể miễn cưỡng coi là như vậy, hiện giờ thì hoàn toàn không.

Hai người họ như hai người xa lạ, gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, đột nhiên lại phải ở bên nhau thân cận trong nhiều ngày, quanh đi quẩn lại chỉ có thế, hai ba câu cũng không nói rõ được.

Sau một hồi im lặng thật lâu, Khương Khải hỏi Hoàng Hoa: "Lần này bọn mình có đi cắm trại không?"

Hoàng Hoa gật đầu đáp, "Lều bạt ở dưới hàng ghế thứ ba."

Cậu luôn ít lời súc tích ngắn gọn. Khương Khải không dễ dàng gì mới nát óc nghĩ ra được một chủ đề nói chuyện đã bị cậu cắt đứt ngon lành. Thế là buồng xe lại quay về với bầu không khí im lặng trước đó.

·

Lần thứ hai bầu không khí trầm mặc bị phá vỡ là khi điện thoại di động của Khương Khải vang lên. Sau khi Hoàng Hoa chạy xe lên cao tốc rời khỏi thành phố, còn chưa tới điểm dừng chân đầu tiên, điện thoại di động của Khương Khải đã đổ chuông điên cuồng.

Khương Khải lấy ra xem, là bé trợ lý ở văn phòng.

"Thầy Khương ơi, hôm nay nói chuyện với bên đối tác đồ làm bếp ấy ạ, họ đồng ý sẽ tài trợ toàn bộ đồ bếp cho mình rồi. Thời gian là nửa năm, giá cũng rất hợp lý, nhưng mọi người không quyết được chuyện này. Anh xem..."

Khương Khải hỏi: "Hãng nào thế?"

Bên kia nói ra một cái tên nhãn hiệu, Khương Khải lập tức nổi giận. "Nhãn hiệu cấp bậc này mà tài trợ toàn phần cho chúng ta, thứ nhất, sẽ tương đương với mất đi toàn bộ cơ hội với các nhãn hàng cao cấp, bởi vì đối với họ, chúng ta chỉ nhắm tới nhóm tiêu dùng đó, chỉ dùng đồ ở phân khúc giá cả đó. Thứ hai, nếu đã tài trợ toàn bộ, đến lúc có nhãn hàng khác ngỏ ý, thì có nhận được nữa không? Như thế này không phải là đang tự gây phiền toái cho mình à?"

Bé trợ lý ở đầu dây bên kia khúm núm đáp lại, hẳn là cũng biết bản thân đang quấy rầy thời gian nghỉ phép của Khương Khải nên điện thoại cúp rất nhanh.

Sau khi cúp máy, Khương Khải liếc nhìn sang Hoàng Hoa một cái, phát hiện Hoàng Hoa cũng nhìn mình nên hơi ngượng ngùng, nói: "Chuyện làm ăn ấy mà. Họ không chủ động quyết được nên gọi điện hỏi tôi."

Hoàng Hoa khẽ cười, tỏ ý đã hiểu, cũng không hỏi nhiều. Khương Khải tưởng rằng cậu sẽ nhân cơ hội này thuận tiện hỏi thăm xem dạo này anh đang làm công việc gì, thế nhưng Hoàng Hoa lại có vẻ chẳng hứng thú, nghe đấy nhìn đấy nhưng không hỏi.

Thời còn đi học hình như Hoàng Hoa không giống vậy. Khi ấy cậu là một công tử con nhà giàu vừa thông minh vừa đẹp trai, theo ngành nghệ thuật, chỉ cần cậu vừa xuất hiện là xung quanh huyên náo. Trong đám người, cậu luôn là người bắt mắt nhất.

Thời đó Khương Khải học cùng lớp với Hoàng Hoa. Đám bọn họ đều là học sinh theo ngành nghệ thuật. Khương Khải muốn theo ngành đạo diễn, Hoàng Hoa muốn học thiết kế. Cả hai đều cảm thấy đối phương là một mầm non tương lai sáng ngời, tưởng tượng rằng trên vai người còn lại mai sau sẽ gánh vác trọng trách cứu vớt nền điện ảnh và thời trang quốc gia.

Ngoài giờ học trên lớp, hai người họ còn cùng tham gia lớp đào tạo chuyên sâu của khóa học chuyên ngành nghệ thuật. Bước chân vào cổng trường đào tạo, một người rẽ trái, một người rẽ phải. Tới giờ tan học, gần như các lớp tan cùng với nhau, hai người lại cùng đi về với cặp sách trên vai.

Qua một thời gian dài, quan hệ giữa hai người dần trở nên tốt đẹp hơn. Khương Khải là kiểu người hơi cao ngạo, với lại thành tích học tập trên lớp của anh đúng là tốt thật, nên ở trong lớp khó tránh khỏi việc tỏ thái độ hơi thanh cao lạnh lùng xa cách. Không có nhiều người dám bỗ bã suồng sã thân thiết với anh. So với anh, một người có thành tích cũng tương đối cao, tính tình lại hoạt bát vui vẻ khiến mọi người đều vui như Hoàng Hoa lại càng được nhiều người yêu thích hơn.

Mối quan hệ của Hoàng Hoa và các bạn học trong lớp rất tốt, ai với cậu cũng là bạn bè. Giờ tự học buổi tối, lời cậu nói là nhiều nhất. Sau một ngày học trên lớp và hai tiếng học thêm ở lớp chuyên ngành, Hoàng Hoa vẫn còn dư sức để nói từ hàng đầu tiên tới hàng cuối lớp trong giờ tự học buổi tối.

Lớp trưởng lớp họ là một bạn nữ rất nghiêm túc. Mục tiêu của cô ấy là Học viện Mỹ thuật Trung ương, thành tích học tập có thể sánh ngang với Khương Khải, là kiểu người mà nếu thi hệ văn hóa thì cô ấy cũng có thể đỗ thẳng vào 985 được. Lớp trưởng vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc, luôn nhắc Hoàng Hoa một là trật tự hai là đi ra khỏi lớp.

Hoàng Hoa thì chẳng sợ. Lớp trưởng bắt cậu ra đứng ngoài, cậu liền đi ra ngoài đứng, chẳng hề cảm thấy mất mặt chút nào. Có một cửa sổ trong lớp hướng ra hành lang, Hoàng Hoa sẽ nằm nhoài người bên cửa sổ để trêu lớp trưởng.

"Lớp trưởng ơi, tớ nằm sấp ở đây có được không?"

"Lớp trưởng ơi, cậu đổi dây cột tóc đấy à? Cái nơ bướm này đẹp hơn cả cái hôm qua nữa nè."

"Lớp trưởng ơi lớp trưởng, cậu đừng giận nha, nhưng tớ nói thật cái nơ này trông hơi giống bộ đồ hầu gái, cậu thấy bao giờ chưa? Chắc là chưa thấy phải không?"

Cậu cứ nói một hồi câu chuyện sẽ bay đi xa tít. Lớp trưởng vừa tức vừa giận, véo tai cậu để cậu im miệng không nói nữa. Hoàng Hoa với da mặt dày như tưởng thành vẫn giữ bộ dáng cợt nhả như vậy, chỉ có tai của lớp trưởng là lén đỏ hồng lên.

Khương Khải cũng không biết bản thân bắt đầu từ khi nào đã không tự chủ được chú ý từng cử chỉ ánh mắt của Hoàng Hoa. Nhưng khi anh phát hiện ra thói quen ấy của mình thì đã không sửa được nữa.

Theo thói quen, Khương Khải lại ngó xem Hoàng Hoa đang làm gì, anh len lén âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cậu. Nhìn thấy cậu sau khi bị lớp trưởng 'dạy dỗ' thì cúi đầu xoa xoa tai bị véo. Hai cái má của Hoàng Hoa mềm mại trơn nhẵn, chẳng có chút dấu vết nào của tuổi dậy thì ở đám con trai, không có râu tua tủa, cũng không có mụn lấm tấm. Lúc cậu cúi đầu xoa tai, hai cái má mềm bị xoa tới xoa lui phúng phính, khiến người ta nhìn chỉ muốn cắn một cái.

Nhận ra suy nghĩ này của mình, Khương Khải đã khủng hoảng một trận. Anh sợ. Có bao nhiêu cô gái xinh đẹp như hoa, như trái táo trái đào nhưng anh chưa từng có ham muốn cắn họ một miếng bao giờ, vì sao lại có loại suy nghĩ ấy với Hoàng Hoa?

Sau đó Khương Khải biết loại suy nghĩ ấy của anh được gọi là thầm mến. Anh thầm mến Hoàng Hoa. Chỉ là mối tình thầm mến này đã kết thúc êm đẹp sau khi mất liên lạc với Hoàng Hoa sau tốt nghiệp. Nhiều năm qua Khương Khải sống một cuộc sống bình thường, tưởng rằng mình đã quên hai cái má mềm của Hoàng Hoa và thứ ham muốn không thể kìm nén đó.

Thế nhưng giờ khắc này, Khương Khải lại đang nhìn gò má của Hoàng Hoa khi lái xe. Cậu hai mươi sáu tuổi mà khuôn mặt vẫn hệt như thiếu niên mười sáu, mềm mại căng mọng như thể ấn một cái là sẽ có nước. Đường nét khuôn mặt duyên dáng và thanh tú của cậu ẩn hiện trong ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ, thấp thoáng thấy một quầng sáng viền quanh.

Khương Khải nuốt nước miếng một cái, hầu kết lăn lên trượt xuống, không chịu nổi phải xoa dịu trái tim mình, lại thấy hai bên má nóng bừng đến mức hoảng loạn, nhất thời tay chân luống cuống. Anh vẫn muốn hôn Hoàng Hoa.

Mùi vị tươi đẹp mà thời thiếu niên chưa được nếm trải, ngày hôm nay gặp lại lần nữa, vẫn khiến anh phải mơ tưởng mong ước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip