25
"Cạch" cửa đột ngột bị mở ra, Mẫn Doãn Kỳ bước vào.
"Chào anh Doãn Kỳ." Khương Thang và Tiểu Mễ đồng thanh chào.
Mẫn Doãn Kỳ gật đầu, vừa bước tới thì thấy hộp đựng bánh mì sandwich đang để trên bàn.
Anh bước đến, tự nhiên cầm lấy một miếng.
"Sao cậu lại biết mình chưa ăn sáng?" Anh giải quyết miếng sandwich trong vòng một nốt nhạc.
Lâm Nhã Nghiên lười nhìn anh, "Ai nói là mình làm cho cậu?"
Mẫn Doãn Kỳ, "Nàng chính là hoàng hậu của trẫm, không làm cho trẫm, vậy nàng muốn làm cho ai?"
"Phụt" Lâm Nhã Nghiên không nhịn được mà bật cười.
"Mẫn Doãn Kỳ, cậu diễn sâu quá đi, đây là bệnh, phải trị."
Mẫn Doãn Kỳ lại ăn thêm một miếng sandwich, "Cho nàng một phút giải thích, ta sẽ tha thứ cho nàng."
Lâm Nhã Nghiên lườm anh, "Mẫn Doãn Kỳ, cậu bị bệnh hả?"
"Thật hả?"
"Ha há"
"Được thôi, ta đã cho nàng một cơ hội rồi." Mẫn Doãn Kỳ cười thần bí.
Lúc Lâm Nhã Nghiên vẫn còn đang khó hiểu với nụ cười thần bí ấy, Mẫn Doãn Kỳ đã xoay người ra khỏi phòng.
Lâm Nhã Nghiên nhìn bóng lưng của anh, có chút đăm chiêu.
"Kì lạ, kì lạ thật" Vài giây sau, cô lên tiếng.
Tiểu Mễ, Khương Thang đều im lặng.
*
Cảnh quay này chính là lúc Lạc Nghê Thường nhận sắc phong trở thành hoàng hậu, là cảnh cùng hoàng thượng bước lên đài làm lễ.
"Diễn viên chuẩn bị, Action!"
Đến khi bắt đầu quay, Lâm Nhã Nghiên mới hiểu nụ cười thần bí ấy của Mẫn Doãn Kỳ là ý gì.
"Mẫn Doãn Kỳ, cậu đạp váy mình." Lâm Nhã Nghiên nhỏ giọng nhắc Mẫn Doãn Kỳ ở bên cạnh.
"Xin lỗi, mình không thấy." Mẫn Doãn Kỳ nghiêng nghiêng đầu mỉm cười xin lỗi cô, nhưng nụ cười của anh lại khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Chú ý một tí"
"Ừ"
Nhưng cũng không lâu sau, váy của Lâm Nhã Nghiên lại bị Mẫn Doãn Kỳ đạp lần nữa, "Mẫn Doãn Kỳ!"
"Không thấy thật mà."
Lâm Nhã Nghiên giận dữ mà không thể làm gì, camera ở đằng trước, cô đang rất bực, thế nhưng trên mặt phải nở nụ cười nhàn nhạt, cô cảm thấy thật bội phục chính mình.
Đến khi máy quay chuyển sang phía sau, Lâm Nhã Nghiên mới thu lại nụ cười, "Mẫn Doãn Kỳ, cậu cố ý đúng không?"
"Hả? Cố ý cái gì?" Mẫn Doãn Kỳ hỏi lại.
"Đừng có giả ngu với mình, không phải là do chuyện lúc sáng sao, cậu trả thù mình đấy à?"
"À, đúng rồi." Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên quay lại mỉm cười với cô.
Lâm Nhã Nghiên không thể nhịn được nữa, nhéo một cái lên tay anh.
Lâm Nhã Nghiên đúng là không nể tình tí nào, một cái nhéo thôi cũng khiến cho anh nhịn không được xém tí nữa la làng lên rồi.
"Lâm Nhã Nghiên, cậu ác thật"
"Ha ha, như nhau thôi"
Mẫn Doãn Kỳ nhìn cô, sau đó kéo mạnh sợi dây màu đỏ trong tay mình, Lâm Nhã Nghiên không đề phòng liền bổ nhào về phía Mẫn Doãn Kỳ, cả hai đều loạng choạng.
"Cut"
Đạo diễn Lý cầm loa hô to.
"Sao thế hả? Có muốn nghỉ một lát hay không..."
"Không cần!"
Mẫn Doãn Kỳ và Lâm Nhã Nghiên đồng thanh nói, đạo diễn Lý ngơ ngác.
"Vậy tiếp tục thôi"
"Action!"
"F***, Mẫn Doãn Kỳ, cậu thử đạp váy mình một lần nữa xem!"
"Mình cứ đạp đấy, cậu làm gì được mình?" Mẫn Doãn Kỳ không sợ lại tiếp tục đạp lên một dấu chân to.
Lâm Nhã Nghiên cũng không nể tình, trực tiếp đạp một phát lên giày của Mẫn Doãn Kỳ.
"Lâm Nhã Nghiên, cậu giỏi lắm!" Mẫn Doãn Kỳ biến sắc, nhưng khi máy quay lia tới, vẻ mặt đổi từ xanh mét sang mỉm cười thản nhiên một cách nhanh chóng.
"Mẫn Doãn Kỳ cậu kéo dây chặt quá"
"Mình thích"
"Mẫn Doãn Kỳ, cậu mà giẫm nữa thì váy nó thành đen luôn đấy."
"Váy cậu màu đậm mà, có đen cũng không thấy đâu."
"Mẫn Doãn Kỳ, cậu muốn chết hả? có phải lâu rồi không bị đánh nên cậu ngứa da rồi phải không?"
"Ha ha ha "
"......"
*
Khương Thang, "Chắc không phải mình em nhìn thấy bầu không khí kì lạ giữa bọn họ chứ?"
Tiểu Mễ, "Váy của nữ thần nhà em bị anh Doãn Kỳ giẫm bẩn rồi."
Nhân viên ánh sáng, "Hậu kì đợt này lại sắp bận rồi rồi đây."
Nhân viên tạo hình: "Một bầu trời xấu hổ mà!"
Đạo diễn Lý : "Tôi đau lòng cái váy quá, nếu hư thì phải làm sao đây?"
Mọi người: "....."
Mất công bọn họ nói nhiều vậy, thế mà đạo diễn chỉ chú ý đến cái váy kia?
Cảm nhận được những ánh mắt khinh bỉ từ mọi người xung quanh, đạo diễn Lý hùng hồn nói, "Không lẽ mấy cậu không biết kinh phí của đoàn phim đang eo hẹp sao, rủi như váy bị hư thì phải bồi thường, bồi thường đó."
"......"
*
Kim Tại Hưởng vừa mới lấy di động, lướt tin tức thì thấy Lâm Nhã Nghiên đăng weibo.
Lâm Nhã Nghiên [V]: Tôi đau cho cái váy của tôi, nhưng ai đến đau cho tôi đây!
Anh phóng to hình ảnh lên.
Lâm Nhã Nghiên mặc bộ triều phục hoàng hậu thời Hán màu đỏ sậm, hơi cúi đầu, ngón tay chỉ chỉ làn váy của mình, dáng vẻ yêu kiều, anh thấy có vài dấu chân in lên váy của cô.
"Kim Tại Hưởng, cậu xem cái gì đó, có đi ăn cơm không?"
Điền Chính Quốc vừa tới đã thấy Kim Tại Hưởng ngồi ở bàn làm việc cầm di động, không biết đang nhìn cái gì.
Anh bước đến gần, định xem thử thì Kim Tại Hưởng nhanh tay cầm điện thoại ở trên bàn cất vào túi.
Điền Chính Quốc vuốt vuốt mũi.
"Cậu vừa mới xem gì đấy, đã vậy còn giấu?"
"Cậu quan tâm làm gì?" Nói xong, hai tay nhét túi quần rồi bước ra khỏi phòng.
"What the f***? Kim Tại Hưởng, từ bao giờ mà cậu có bí mật giấu mình thế hả?" Điền Chính Quốc không cam lòng đuổi theo sau.
"Ha ha"
Kim Tại Hưởng cầm hộp cơm tìm chỗ trống để ngồi.
Điền Chính Quốc ngồi xuống chỗ đối diện.
Hai người ăn chưa được mấy muỗng, bỗng nhiên có một cô gái dáng cao gầy bước về phía họ.
"Mình nói này, cậu phải sửa cái tính của cậu lại đi."
"Hả?"
"Cậu không thể lúc nào cũng như thế được"
"Mình làm sao?" Kim Tại Hưởng thờ ơ hỏi.
"Cậu còn nói..."
"Hello"
Ngay lúc Điền Chính Quốcđang chuẩn bị lên lớp Kim Tại Hưởng thì có một giọng nói quen thuộc vang lên cắt ngang lời anh.
Điền Chính Quốc buồn bực ngẩng đầu lên nhìn kẻ đầu sỏ.
Sh*t.
Đây không phải là tiểu tổ tông – Tiểu Viện nhà anh sao?
Điền Chính Quốc vội vàng đứng dậy, "Sao em lại đến đây?"
"Sao em lại không thể đến chứ?" Tiểu Viện hỏi ngược lại, ngồi xuống bên cạnh Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng bình tĩnh dịch người sang bên cạnh,Tiểu Viện thấy nhưng cũng không làm gì được.
"Anh Kim ăn cơm hả?"
"Ừ"
"Ngon không ạ?"
"Cũng được"
"Kim...."
"Tiểu Viện, hôm nay là thứ ba, em không đi học à, sao lại ở đây, tính trốn học đúng không?"Điền Chính Quốc nổi giận
Nhưng Tiểu Viện cũng chả đoái hoài gì đến anh, hớn hở hỏi chuyện Kim Tại Hưởng.
Điền Chính Quốc bước đến, nắm cổ tay lôi cô đứng dậy, "Em mau về trường học cho anh."
"Á, đau quá" Tiểu Viện nổi nóng muốn vùng khỏi tay anh.
Điền Chính Quốc nghe cô bảo đau liền bỏ tay ra.
"Em không có trốn học mà" Tiểu Viện thấy anh mình sắp sửa nổi bão liền nói nhanh,
"Vậy em đến đây làm gì?"
"Thực tập"
"Thực tập?"
Không chỉ Điền Chính Quốc kinh ngạc, Kim Tại Hưởng cũng bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô.
"Thực tập cái gì?"
"Anh quên rồi hả, em là sinh viên ngành Y, sắp tốt nghiệp rồi, vừa may được phân vào bệnh viện hai người thực tập, surprise không nào?" Tiểu Viện vui sướng hoa tay múa chân.
Cô cũng không ngốc đến nỗi kể cho bọn họ nghe, để đến đây thực tập cô đã phải năn nỉ ỉ ôi với thầy hướng dẫn, bị cô làm phiền đến nỗi thầy ấy phải phân cô vào bệnh viện này.
"Surprise? Ha ha, anh chỉ có khiếp đảm chứ không có bất ngờ" Điền Chính Quốc nói.
"Anh có phải là anh trai của em không hả? Sao có thể nói em như thế? anh Kim, anh có gì muốn nói với em không?" Tiểu Viện vui vẻ chạy đến bên cạnh Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng cầm hộp cơm lên, nhàn nhạt nói, "Chúc mừng."
Nói xong liền rời khỏi.
Tiểu Viện nhìn bóng lưng của Kim Tại Hưởng, vẫn đẹp trai như ngày nào, bệnh mê trai của cô lại tái phát nữa rồi.
Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ mê mẩn của em gái, không nhịn được chọt chọt trán cô.
"Em thực tập ở đây thì phải an phận cho anh, đừng có mà gây rắc rối đấy, có nghe không hả?"
Tiểu Viện nắm ngón tay đang chọt chọt trán mình, "Nghe rồi nghe rồi, em sẽ nghe lời mà."
"Vậy mới được chứ."
"Anh, hôm nay mọi người ăn gì vậy? Em đói muốn chết rồi." Tiểu Viện nhìn cái hộp cơm của anh.
Yeah, có cánh gà áp chảo, món tủ của cô.
Vì thế cô liền ngồi xuống, kéo hộp cơm của Điền Chính Quốc đến gặm cánh gà một cách tự nhiên.
Điền Chính Quốc nhìn Tiểu Viện cúi đầu chăm chú gặm cánh gà, lắc đầu bất dắc dĩ, anh vuốt mái tóc cô, "Ăn canh không? Anh múc cho em một chén."
"Được được."
Điền Chính Quốc xoay đi múc canh cho Tiểu Viện.
"Này, tiểu Hạ, cô gái đó là ai vậy? Cô ấy tự nhiên ăn cơm hộp của bác sĩ Điền như thế mà anh ấy cũng không thèm để ý." Y tá ở bên cạnh Sa Hạ nói.
"Không phải là bạn gái của anh ấy chứ?" Y tá hỏi
"Nói gì vậy, bác sĩ Điền là của nhà Sa Hạ đấy nha"
Sa Hạ rầu rĩ, gẩy gẩy đồ ăn trong chén của mình, "Bác sĩ Điền nhà tôi cái gì? Anh ta không phải của tôi? Anh ta làm cái gì thì có liên quan gì đến tôi chứ?"
Tuy là nói vậy nhưng không hiểu sao Sa Hạ lại thấy có chút hoảng hốt, hôm nay có món cánh gà yêu thích của cô, nhưng sao lại không có khẩu vị thế này?
Cô dầm dầm cơm một lúc, lại quay sang nhìn thấy Điền Chính Quốc đang bưng canh đến chỗ cô gái đó, rõ ràng là mang canh cho cô ấy.
Sa Hạ hung hăng dầm cơm sau đó đập mạnh đũa xuống bàn cái "bộp". bưng hộp cơm lên nói với hai cô y tá ngồi cạnh, "Tôi no rồi, đi trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip