Chương 2: cây đàn phủ bụi

Mưa trút xuống như muốn nhấn chìm thị trấn, tiếng nước gào thét hòa vào ký ức Minh không thể xua tan. Cậu ngồi trên giường, tay siết chặt tai nghe, nhưng tiếng mưa vẫn lọt qua, kéo cậu về ngày định mệnh ấy hình ảnh người mẹ gục trên cây đàn piano. Cậu cố gắng thoát khỏi ký ức ấy thì bỗng dưng, tiếng gõ cửa yếu ớt vang lên. "Anh Minh, xuống ăn cơm đi," Linh gọi, giọng cô bé 12 tuổi run run, chất giọng có hơi cầu xin. Minh thở dài, mở cửa. Linh đứng đó, đôi mắt to tròn đỏ hoe, cố nặn nụ cười: "Em làm cá chiên, anh thích nè..." Minh gật nhẹ, bước xuống cầu than

Bàn ăn nhỏ chật chội, không khí ngột ngạt. Cha cậu, Hùng, ngồi đó, tay bấu chặt mép bàn, mặt hằn vẻ cáu kỉnh. Ông gằn giọng: "Ngồi xuống, Minh. Tí Cô Lan sẽ qua. Đừng làm cha mất mặt ." Minh đứng yên, giọng lạnh: "Lại là cô Lan? Còn mẹ thì sao?" Hùng đập bàn, bát đĩa rung lên, "Đừng nhắc mẹ con ở đây!" Linh giật mình, ôm tay Minh, giọng vỡ òa: "Cha, đừng quát anh... " Minh hất tay em gái, ánh mắt tối lại: "Tại sao lại không được nhắc? Ông có nhớ mẹ không? Hay chỉ muốn quên mẹ để cưới người khác?"

"Tất nhiên là ta nhớ rồi, mày nghĩ tao muốn quên à, nhưng người đã mất thì cũng mất rồi, mày muốn gia đình ta mãi như thế này à?" Ngay lúc này đây, cửa mở, cô Lan bước vào, tay cầm túi đồ, giọng ngập ngừng: "Anh Hùng, em tới rồi." Minh cứng người, nhìn cô Lan- Người đàn bà có gương mặt cũng tương tự như mẹ của Minh, gương mặt trái xoan, đôi mắt hiền từ, khi thấy Minh, cô nở một nụ cười hiền dịu, cô bảo " Chào con, con là Minh nhỉ? Lần đầu gặp mặt nhưng cảm ơn gia đình con cho cô qua cùng ăn bữa cơm nhé". Thấy nụ cười ấy, trong một khoảnh khắc, tim Minh như đứng lại, cậu lại nhớ đến mẹ mình, cậu im lặng một lúc và không nói gì. Sau đó cậu quay đi, giọng có hơi dịu đi: "chào cô, chúc cô có bữa cơm ngon miệng." Nói xong, Minh bỏ đi lên lầu để về phòng mình. Hùng quát theo: "Mày định bỏ đi đâu, ăn một bữa cơm khó khăn lắm à?!" Linh cố níu tay Minh, nhưng nước mắt cô bé tuôn rơi. "Anh Minh..." cô bé thì thầm, nhưng Minh đã bước nhanh lên phòng, đóng sầm cửa. Linh lùi lại, khóc nức nở, chạy về phòng mình, để lại tiếng mưa át đi mọi âm thanh.

Minh nằm vật xuống giường, mắt nhắm chặt, nhưng giấc ngủ kéo cậu vào ác mộng. Mẹ ngồi trước đàn, ngón tay run rẩy, chơi Clair de Lune. "Mẹ, đừng chơi nữa," Minh hét, sau đó khung cảnh cây đàn và mẹ của Minh bỗng trở nên méo mó và chìm dần sâu vào trong bóng tối, cậu đứng yên một hồi và rồi xung quanh cậu xuất hiện rất nhiều cái bóng đồng loạt chỉ tay về phía cậu, tất cả đồng thanh bảo: "Tất cả là tại mày, vì mày mà mẹ mày đã chết!!" Minh sợ hãi, cậu cố chạy nhưng âm thanh mãi còn, cậu ngồi xuống, lấy hai tay che lại để không phải nghe tiếng rủa đó, đi cùng với đó là tiếng mưa gào thét, phím đàn vang lên lạc nhịp, phải nó là như một dàn nhạc giao hưởng nhưng không có người chỉ huy, tất cả đều rất hỗn loạn. Minh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm.Mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn ẩm ướt, nặng nề. Minh mở mắt, ánh sáng sớm len qua rèm, chiếu lên Linh đang ôm chặt cậu, ngủ say trên giường. Nước mắt khô đọng trên mi cô bé 12 tuổi, như dấu vết của trận cãi vã tối qua. Minh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt, lòng nhói lên: "Anh xin lỗi, Linh." Cậu khẽ lay em gái. Linh tỉnh dậy, mắt mọng nước, nhưng nụ cười yếu ớt nở ra: "Anh Minh, anh không đi nữa đúng không?" Minh gật nhẹ, giọng trầm: "Anh ở đây. Em ổn không?" Linh gật đầu, nhưng mắt cô bé vẫn buồn. "Em chỉ muốn... cả nhà mình như trước thôi," cô bé thì thầm. Minh xoa đầu em, không biết nói gì, chỉ kéo Linh ngồi dậy. "Đi đánh răng đi, nhóc."

Hai anh em lặng lẽ vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ vòi xen lẫn hơi thở ngập ngừng. Linh cầm bàn chải, kể về món cá chiên tối qua: "Em chiên hơi cháy, nhưng anh ăn thử lần sau nha?" Minh mỉm cười hiếm hoi: "Ừ, lần sau anh ăn." Linh cười rạng rỡ, nhưng cả hai đều tránh nhắc đến cha hay cô Lan. Xuống nhà, Minh né ánh mắt cha, người đang ngồi uống cà phê ở bàn bếp. Ông nhìn cậu, định nói gì, nhưng chỉ thở dài. Minh lặng lẽ bước đến bàn thờ mẹ, góc nhỏ cạnh cây đàn piano phủ bụi. Cậu châm ba nén nhang, khói bay lượn, hình ảnh mẹ chơi đàn lại ùa về. Minh thì thầm: "Mẹ, con xin lỗi." Cậu quay đi, tránh ánh mắt Linh đang nhìn mình buồn bã.

Trên đường đến trường, không khí mát lạnh sau mưa, Minh bước chậm, tai nghe phát nhạc mẹ từng yêu. Tiếng gọi cắt ngang: "Minh! Chờ chút!" Hà chạy đến, nụ cười rạng rỡ như xua tan không khí u ám. Cô mặc áo đồng phục chỉnh tề, tóc dài buộc cao đung đưa. "Cậu ổn không? Tối qua mưa to, tui lo cậu đi đâu đó," Hà nói, giọng đầy năng lượng. Minh nhún vai: "Tui ổn." Hà nghiêng đầu, không bỏ cuộc: "Nè, tui thấy cậu hay ngắm cây đàn ở phòng nhạc. Cậu chơi piano giỏi lắm đúng không? Kể tui nghe đi!" Minh lắc đầu, giọng lạnh: "Tui không chơi." Hà cười, bước sát hơn: "Cậu khó gần thiệt, nhưng tui thích thế! Làm bạn với tui nha, Minh? Tui hứa không làm phiền nhiều đâu!" Minh nhìn Hà, ánh mắt cô lấp lánh, thuần khiết tựa như một thiên thần. Cậu gật nhẹ, không nói gì, nhưng lòng thoáng ấm. Tiếng chim hót vang đâu đó, Minh bước tiếp, bóng hai người đổ dài trên con đường ướt át.

Con đường ướt át sau mưa dẫn Minh và Hà đến cổng trường, không khí mát lạnh nhưng vẫn nặng nề trong lòng Minh. Hà bước bên cạnh, giọng ríu rít: "Nè Minh, cậu thích môn gì? Cậu hay nghe nhạc gì? À, cậu có chơi piano thật không hay tui đoán bừa?" Minh nhún vai, tai nghe vẫn lủng lẳng trên cổ, giọng qua loa: "Tui không chơi. Nhạc gì cũng được." Hà nghiêng đầu, không nản: "Cậu bí ẩn ghê! Kể tui nghe chút đi, như chuyện nhà cậu thế nào?" Minh lắc đầu, cắt ngang: "Bình thường." Hà cười, nhưng ánh mắt thoáng buồn, như hiểu rằng Minh không muốn mở lòng. Cậu bước nhanh hơn, tránh ánh mắt tò mò của cô.

Trong lớp, Minh ngồi ở góc cuối, lặng lẽ mở sách nhưng tâm trí trôi đâu đó. Cậu không học quá chăm, cũng chẳng giỏi xuất sắc, nhưng điểm số luôn đủ để không bị thầy cô gọi tên. Minh thích thế – không nổi bật, không ai chú ý. Ngược lại, Hà ngồi hàng đầu, tay giơ cao trả lời câu hỏi của thầy Nam, giọng đầy nhiệt huyết. Cô ghi chép cẩn thận, điểm số luôn top lớp, và lúc nào cũng xung phong trong các hoạt động. Minh liếc nhìn Hà, tự hỏi sao cô có thể rạng rỡ thế, dù cậu từng nghe bạn cùng lớp thì thầm về chuyện cha mẹ Hà cãi nhau thường xuyên.

Giờ ra chơi, loa trường vang lên thông báo: "Cuộc thi năng khiếu toàn trường sẽ diễn ra vào tháng sau. Các em đăng ký tại phòng đoàn!" Hà quay sang Minh, mắt sáng rực: "Nghe vui ghê! Minh, cậu có tham gia không?" Minh lắc đầu, giọng đều đều: "Không, tui không thích." Hà nhún vai, cười tinh nghịch: "Vậy hả? Để tui nghĩ xem!" Minh không để tâm, mở sách tiếp

Chiều hôm đó, Hà chạy đến chỗ Minh, cầm tờ giấy đăng ký, cười toe toét: "Minh, tui đăng ký cho tụi mình rồi nha! Tiết mục song tấu piano, cậu với tui!" Minh cứng người, giọng gắt: "Cậu làm gì vậy? Tui nói tui không chơi piano mà!" Hà chớp mắt, không nao núng: "Nhưng tui thấy cậu nhìn cây đàn ở phòng nhạc hoài, chắc chắn cậu biết chơi! Thử đi, vui lắm!" Minh siết chặt tay, cậu muốn từ chối, nhưng ánh mắt chờ đợi của Hà làm cậu chùn lại. "Tui... không hứa gì đâu," Minh lẩm bẩm, quay đi. Hà vỗ vai cậu: "Yên tâm, tui sẽ giúp cậu!" Ngoài trời, mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn mưa khác.

Minh bước về nhà, đầu óc nặng trĩu sau lời tuyên bố của Hà về cuộc thi song tấu piano, bên ngoài ây đen vần vũ trên bầu trời, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Ngôi nhà Minh lúc nào cũng vậy, to nhưng luôn có cảm giác lạnh , Linh đang ở bếp, lúi húi rửa bát, hát khe khẽ một bài mẹ từng hát. Minh liếc thấy cô bé, lòng thoáng ấm, nhưng cậu không nói gì, bước vào phòng khách. Cây đàn piano phủ bụi nằm đó, im lìm như một bóng ma. Minh dừng lại, tay run run chạm vào nắp đàn. Cậu mở ra, phím trắng đen hiện lên, lạnh lẽo. Ngón tay cậu lướt nhẹ, một tiếng "đing" vang lên, sắc nhọn. Hình ảnh mẹ hiện ra: đôi tay yếu ớt lướt phím, nụ cười cuối cùng trước khi gục xuống. Minh rụt tay lại, tim đập thình thịch. "Mình không làm được," cậu thì thầm, mắt cay cay.

"Anh Minh?" Linh xuất hiện, giọng nhỏ nhẹ, đôi mắt to tròn nhìn cậu lo lắng. "Anh định chơi piano lại hả? Em nhớ mẹ hay chơi cho anh nghe." Minh lắc đầu, giọng khàn: "Anh không chơi. Đừng nhắc mẹ." Linh bước tới, chạm vào tay anh: "Nhưng mẹ thích anh chơi mà. Em thấy anh giỏi lắm, hồi nhỏ anh hay đàn cho em nghe." Minh quay đi, không muốn Linh thấy mắt mình đỏ hoe. "Anh không muốn, Linh. Để yên đi."

Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Cha Hùng bước vào, tay cầm cốc cà phê, giọng cộc lốc: "Lại cái đàn đó à? Minh, con đừng có ngồi đó mà mơ mộng. Đúng rồi cô Lan tối nay qua, con chuẩn bị tinh thần đi, đừng làm cha mất mặt như hôm trước nữa." Minh siết tay, giọng run: "Ông nhắc đến bà ta ngay tại đay ư? Có nhớ vị trí này là chỗ mẹ chơi piano không?" Hùng cứng người, nhưng giọng vẫn gay gắt: "Đừng lôi mẹ mày ra để cãi! Tao đang cố xây lại gia đình, còn mày chỉ biết sống với quá khứ!" Linh chen vào, giọng nghẹn: "Cha, anh, đừng cãi nữa..." Nhưng Minh đã đóng sầm nắp đàn, bước nhanh lên phòng. Linh đứng lặng, mắt ngân ngấn, thì thầm: "Em chỉ muốn mọi người vui thôi..."

Sáng hôm sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Minh tỉnh dậy, thấy Linh đã dậy sớm, lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng. Cô bé cố cười: "Anh Minh, ăn bánh mì em nướng nha?" Minh gật nhẹ, tránh nhìn cha Hùng đang ngồi đọc báo ở bếp. Cậu thắp nhang cho mẹ trước khi đi họ như thường lệ. Sau giờ học, Hà kéo Minh đến phòng nhạc, giọng hào hứng: "Đi tập piano nào, Minh! Thầy Nam đang chờ tụi mình!" Minh miễn cưỡng theo, lòng nặng trĩu. Trong phòng, thầy Nam, giáo viên âm nhạc, mỉm cười chào: "Minh, lâu lắm thầy không thấy em chơi" Minh ngồi trước cây đàn piano của trường, ngón tay run run chạm phím. Cậu chơi vài nốt đầu của Clair de Lune, âm thanh trong trẻo nhưng gợi ký ức mẹ chơi bản nhạc cuối. Minh dừng lại, đứng dậy: "Tui không chơi được." Hà và thầy Nam ngỡ ngàng. "Minh, cậu chơi hay mà! Sao dừng?" Hà hỏi, nhưng Minh chỉ lắc đầu, bước nhanh ra khỏi phòng, bỏ lại tiếng phím đàn vang vọng. Hà nhìn thầy Nam, thầy cũng chỉ lắc đầu xong nói thầm " hóa ra thằng bé vẫn chưa thể vượt qua được". Hà nghe vậy cũng tự đặt câu hỏi cho bản thân chuyện gì đã xảy ra với Minh?

Hôm sau, Hà quyết tìm hiểu lý do. Cô hỏi bạn cùng lớp, rồi lân la nói chuyện với bà hàng xóm gần nhà Minh. "Cậu Minh à? Từ hồi mẹ mất, nó không đụng đến piano nữa. Nghe nói mẹ nó gục trên cây đàn, tội lắm," bà kể. Hà sững sờ, lòng càng muốn giúp Minh. Tối đó, cô đứng trước nhà Minh, gõ cửa. Linh mở cửa, mắt sáng lên: "Chị là bạn anh Minh hả?" Cha Hùng và cô Lan, đang ngồi ăn tối, ngạc nhiên nhìn cô gái lạ. "anh Minh, có bạn anh đến kìa!" Linh gọi. Minh bước xuống, lưỡng lự khi thấy Hà. "Đi dạo chút đi, Minh! Tui biết chỗ trà sữa ngon lắm," Hà cười. Hùng nhíu mày, nhưng Linh vỗ tay: "Anh đi chơi đi, vui mà!" Minh thở dài, gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip