84


Mấy ní trung thu vui vẻ nhé🥮🎑
___________

Yujin tròn mắt ngạc nhiên không nói nên lời, loạng choạng đến bên Chaewon giữ lấy người chị gặng hỏi.

- Sao lại như vậy?

- Hỏi chính em đi! Lần cuối cùng chị cảnh cáo em, đừng làm tổn thương nhau nữa!

Chaewon nén tức giận đưa địa chỉ bệnh viện và số phòng cho chị. Yujin theo địa chỉ trên điện thoại không do dự phóng thẳng đi.
__________

Wonyoung với gương mặt trắng bệch, mệt mỏi đưa đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Bỗng nhiên cửa phòng bệnh bất chợt bị mở ra,em hoảng hốt nhìn con người đứng trước cửa hô hấp khó khăn kia không tự chủ mà lại lặng lẽ rơi nước mắt quay mặt đi.

Yujin đi lại ngồi xuống ghế bên cạnh em, nhìn xuống cổ tay đang được băng bó kia của em mà hỏi.

- Tại sao phải làm đến mức này?

Wonyoung ấm ức quay mặt đối mặt với Yujin bằng đôi mắt đỏ ửng.

- Chẳng phải chị một chút cũng không chú ý đến em sao?! Đến đây làm gì?!!

- Wonyoung à! Tỉnh táo lại đi, cô cứ như vậy là đang bức tôi, dồn tôi đến đường cùng đấy.

- Ở cạnh em thôi mà...khó khăn đến vậy sao?

Wonyoung giương đôi mắt đầy mệt mỏi, tủi thân nhìn chị. Yujin nắm lấy bàn tay đang cắm chằng chịt dây của em trấn an.

- Không khó.

Được chị nắm tay nói những lời trấn an, an ủi làm em cảm thấy có chút thoải mái hơn. Nhưng em vẫn không thôi e sợ hỏi.

- Vậy có thể ở bên em không? Dù chỉ vài ngày thôi, cầu xin chị Yujin...

Yujin trầm ngâm nhìn em một lúc lâu rồi mới nhẹ gật đầu, chỉ cần như vậy thôi cũng làm em từ một con người không sức sống đã vui tươi trở lại.

Yujin cũng nhẹ mỉm cười đi sang bên sau lưng em lật chăn ra rồi nằm xuống ôm trọn lấy em vào trong lồng ngực rồi nói.

- Em đừng hồ nháo, không được quay người lại nếu không dây chuyền nước của em sẽ bị tụt đấy. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi nào.

Nói xong rồi hôn nhẹ lên tóc em rồi dần thở đều đều.

Còn Wonyoung như ăn phải mật ngọt không ngừng cười rồi nắm lấy bàn tay của chị đặt trên eo nhỏ của mình 10 ngón tay đan chặt với nhau rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Cả hai đánh một giấc đến giữa trưa Yujin là người dậy trước liền hối thúc Wonyoung mau dậy để ăn trưa, Wonyoung mè nheo đòi hỏi chị.

- Hôn em đi!

Yujin cũng yêu chiều hôn hôn nhẹ lên môi em rồi gọi bác sĩ đến rút kim.

Ông bác sĩ già nhìn Wonyoung nghiêm khắc dậy dỗ.

- Tuổi trẻ đừng có dại dột như vậy! Về nhà nhớ thay bông băng và bôi thuốc nghe chưa!

- D..dạ

Wonyoung rén nhìn sang Yujin đang ở sau bác sĩ khoanh tay lại hùa theo bác sĩ gật gù.

Thu dọn một chút rồi đưa em đến một nhà hàng nhỏ mà em thích. Vì những vết rạch tay của em mà rất khó để chọn đồ ăn để không bị sẹo.

- Em thấy em thiệt chưa hả? Không cẩn thận còn có thể lên sẹo.

Yujin vừa ăn vừa dạy đời em.

- không phải tất cả là do Chin sao?! Không nói không rằng vứt em một mình hic...

Nhắc đến lại thấy tủi thân, vừa định khóc nấc lên thì chị liền nhét một miếng thịt vào miệng em.

- Mau ăn đi rồi chị đưa em về.

- Chị không ở lại với em sao?

- Hôm nay không được rồi, chị còn phải dọn dẹp sắp xếp quần áo.

Yujin vừa xé thịt ra cho em vừa nghiêm túc nói. Còn em nghe đến như vậy vẫn lơ ngơ không hiểu

- Để làm gì?

Yujin cũng không thể lí giải được sự ngây thơ này của em mà nhíu mày nói

- Vậy tôi không qua nhà ở với em nữa nhé.

Đến bây giờ Wonyoung mới ồ lên một tiếng rồi lấy nĩa găm thịt mà Yujin xé cho vào miệng nhai ngon lành.

_____________
Sau khi ăn xong chị đưa em về nhà, em cũng không quên hôn tạm biệt. Sau khi thấy em đã đi vào chị mới đánh lái về phía chung cư của mình.

Yujin vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy một đống hỗn loạn ở phòng khách và ba con người đang nhập tâm xem phim, chị không nhịn được mà lên tiếng.

- Con vịt kia! Ai cho mày về đây? Còn chị nữa Gaeul chị đến rồi sao không gọi cho em? Còn Seungtak sao mày không gọi tao đến đón chị ấy?

Gaeul nhìn Yujin cười tinh nghịch rồi nói.

- Tại hai đứa nó nói là muốn tạo bất ngờ cho em.

Yujin chu môi gật gù như hiểu ra rồi bình tĩnh nói.

- Tạo cho em bất ngờ bằng đống rác này hở?

- Chị mới từ Daejeon về mệt mỏi, mày hỏi nhiều thế làm gì?

Yena bị chi phối cảm xúc nên trách mắng Yujin. Chị ngơ mặt ra nhìn con bạn mình rồi thôi quay sang Gaeul nói.

- Chị cứ coi như đây là nhà của chị nhé, em cũng sẽ chuyển đồ ra ngoài sống nên chị cứ tự nhiên.

Seungtak nghe Yujin nói vậy liền thắc mắc hỏi.

- Chuyển ra ở đâu vậy?

Yena tỉnh bơ đáp cho cậu một câu.

- Ở với Wonyoung chứ ở đâu, xa nhau bằng đấy năm bây giờ về với nhau là được rồi.

Seungtak tròn mắt bất ngờ nhìn Yujin, chị cũng đành gật đầu thay câu trả lời.

- Mọi người cứ chơi đi nhé, em vào trong soạn đồ.

Vừa đi ra ngoài chuẩn bị tạm biệt mọi người thì con vịt kia đã bám chân xin đi ké.

- Xe mày đâu?!

- Nay t đi ké xe Seungtak, cho về ké đi mò dù sao cũng cùng chung cư.

Yujin hết cách đành cho đi ké, vừa mới ngồi vào xe nó đã bật máy rap khoe về chuyến đi tuần trăng mật của mình khiến Yujin đau đầu.

_________
End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip