Chương 40 - 45

Chương 40:

Diêm Thiếu Kiệt có thể không giận sao? Có lẽ không có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện như vậy? Anh ta hết lòng hết dạ muốn cho Hạ Khuynh Thành một cuộc sống tốt đẹp, cố gắng đứng vững gót chân tại Diêm thị, biết hắn và Thủy Ân Trạch không hợp nhau, từ lúc Thủy Ân Trạch đến gặp gia trưởng trong nhà, anh ta luôn muốn cho Hạ Khuynh Thành cũng tới ra mắt gia trưởng trong nhà, chủ yếu là không muốn để cho hắn chịu một chút ủy khuất.

Kết quả thì sao? Hạ Khuynh Thành đối với mình như vậy, hung hăng đánh vào mặt không nói, còn làm cho mình hết sức nhục nhã và đau lòng, sao có thể không hận đây?

Thái độ của người trong nhà càng rõ ràng, bọn họ ghê tởm Hạ Khuynh Thành, ngay cả mình cũng bị ghét lây, mặc dù đó không phải là lỗi của mình, không quan hệ tới mình, nhưng bởi vì là tôn tử của Diêm gia, cho nên bị Hạ Khuynh Thành làm mất mặt không chỉ bản thân mà mặt mũi Diêm gia tự nhiên cũng bị ảnh hưởng.

Diêm An Quân hối hận đến mức đấm ngực dậm chân, ông ta sao có thể mở miệng thiếu suy nghĩ như vậy, vì ngang bằng với cháu mình mà tích cực xác nhận với lão gia tử, quyết đồng ý cho Hạ Khuynh Thành đến Diêm gia, hiện tại hối hận cũng không kịp, Hạ Khuynh Thành đúng thật là người không biết xấu hổ, loại chuyện này cũng có thể làm được, mất mặt, thật sự là rất mất mặt.

Lão gia tử cùng lão thái thái giận rồi cũng qua, nhưng Diêm An Quân thì rất tức giận, không có chỗ trút giận cho nên ông ta đem lửa giận ngút trời trút xuống Diêm Thiếu Kiệt, "Con thử nói con đi, người nào có khó tìm, cố tình đi tìm loại người không biết xấu hổ như thế, bây giờ còn đem chuyện xấu xa đê tiện này cho dư luận bàn tán xôn xao ầm ĩ, đừng nói tới con mà chúng ta hiện tại cũng không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người."

"Ba, người đừng nóng giận, con biết sai rồi."

Diêm An Quân lạnh lùng nói: "Con biết sai rồi? Con lần nào mà không phải nói con biết sai rồi, kết quả thì sao? Còn không phải như cũ làm theo ý mình, ta cho con biết, lần này con nhất định chia tay với nó, không có tranh cãi gì hết, nghe hiểu không?"

"Ba, con..."

Diêm An Quân nắm cái gạt tàn thuốc thủy tinh trong tay hung hăng ném xuống sàn nhà, khói bụi theo tiếng vỡ thủy tinh mà bay ra, miểng thủy tinh xẹt qua mu bàn tay Diêm Thiếu Kiệt, mặc dù không chảy máu nhưng anh ta vẫn thấy đau.

"Con cái gì? Con tiếp tục quanh co một lần nữa thử xem? Thiếu Kiệt, ta cho con biết đừng tưởng rằng lần này sẽ dễ dàng cho qua như lần trước, con còn dám ngoan cố cứng đầu thì Diêm gia sẽ không chấp nhận con." Diêm An Quân cũng do tức giận mới nói ra những lời này, nhưng sau khi nói xong thì ông ta lại có chút hối hận, thấy bộ dáng không dám tin của con trai thì ông ta chỉ biết thở dài trong lòng.

"Thiếu Kiệt, đừng trách ba ba bức con, con cũng là đàn ông, chẳng lẽ thật sự có thể chịu được Hạ Khuynh Thành đội nón xanh cho con, không cần ta nói con cũng có thể tưởng tượng được, hiện tại khẳng định con đã trở thành trò cười cho toàn bộ thành phố Thiên Hải, con không quan tâm thể diện của ba ba cũng phải lo lắng thể diện của Diêm gia, mà coi như bỏ qua thể diện của Diêm gia, chẳng lẽ con có thể ngay cả thể diện của mình cũng không cần sao?"

"Ba ba già rồi, không còn bao nhiêu ngày có thể cùng đi với con, ta chỉ là hi vọng trước khi ta xuống mồ con có thể ngồi yên vị trong Diêm thị, có một nguời vợ có năng lực có thể trợ giúp cho sự nghiệp của con, có một đứa con thông minh đáng yêu, ta sẽ an tâm, chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện cuối cùng của ba ba, con cũng không có thể thỏa mãn một chút sao?" Không đợi nói xong nước mắt Diêm An Quân đã rơi xuống.

Quả nhiên Diêm Thiếu Kiệt vừa nhìn thấy Diêm An Quân như vậy lập tức hoảng sợ, "Ba, người đừng nóng giận, đừng nóng giận, con nghe ba, con đều nghe ba, con chắc chắn chia tay với cậu ta, con hứa!" Thực tế lúc nãy anh ta chính là muốn nói chuyện này, cũng như theo như ba ba nói, không có người đàn ông nào có thể chịu được được chuyện như vậy, hoặc là nói anh ta yêu càng sâu thì bị tổn thương càng sâu sắc, cũng càng hận Hạ Khuynh Thành.

Diêm An Quân cầm lấy tay Diêm Thiếu Kiệt hỏi: "Thật sự? Con thật sự sẽ chia tay với nó?"

Diêm Thiếu Kiệt rất kiên định gật đầu, "Thật sự, giống như ba đã nói, con đối với cậu ta không tệ, nhưng cậu ta lại đối với con thế nào?"

Nghe được lời nói của Diêm Thiếu Kiệt, mắt của ông ta chợt lóe lên, không thể không nói Diêm An Quân thật quả thực rất hiểu Diêm Thiếu Kiệt, có lẽ Kiệt trong lòng Diêm Thiếu Kiệt sớm đã có quyết định, không nghe được lời cam đoan của con trai Diêm An Quân trước sau không thể yên lòng. Nhưng nếu ông ta cứ một mực ép buộc có lẽ Diêm Thiếu Kiệt sẽ nảy sinh chống đối trong lòng, không chừng sẽ phá quán tử phá suất [1] với Hạ Khuynh Thành. Nên ông ta dùng lời lẽ thuyết phục như vậy, dùng tình cảm lây động lại vừa đúng lúc chỉ ra đường đi cho Diêm Thiếu Kiệt.

Nhưng mà Diêm An Quân không nghĩ tới vì lời nói này của mình, sẽ làm cho cơn giận ban đầu của con trai mình mạnh lên như thêm dầu vào lửa, thiếu chút không có biện pháp dọn hậu quả.

Chuyện này xảy ra lúc Hạ Khuynh Thành đang ở công ty bàn chuyện đại diện phát ngôn, cho nên trước đó bản thân hắn cũng không có biết chuyện này, đến khi nhân viên công tác liều mạng phá cửa vào phòng làm việc, hô to "Đã xảy ra chuyện", những người đang ở đàm luận văn phòng mới biết được chuyện này.

Lúc đầu Hạ Khuynh Thành không nghĩ là chuyện của mình, còn ôm tâm tình xem náo nhiệt đi theo giúp vui, kết quả lúc sau nhìn thấy clip hắn liền hóa đá, bởi vì hắn hoàn toàn không biết phải biểu lộ cảm xúc gì, mà ánh mắt nhân viên công tác khác nhìn về phía hắn dạng gì cũng có, trơ trẽn, xấu xa, dơ bẩn thậm chí còn có mờ ám.

Hạ Khuynh Thành không biết mình đi ra chỗ đó như thế nào, nhưng khi hắn vừa đi đến hành lang chợt nghe tiếng Diêm Thiếu Kiệt gầm lên giận dữ. Diêm Thiếu Kiệt đã đến nhà của Hạ Khuynh Thành nhưng hắn không ở nhà, đập vỡ đồ trong nhà cũng không thể dập tắt được lửa giận của anh ta, đợi không được người nên lái xe tới Ấn Tượng, vừa đi vào tầng trệt đã thấy được Hạ Khuynh Thành đứng ở trên hành lang.

Diêm Thiếu Kiệt xông lại vung nắm đấm vào mặt Hạ Khuynh Thành, "Tiện nhân, tiện nhân..." Mỗi lần đánh Diêm Thiếu Kiệt lại mắng một câu, hận không thể đem đem hết cơn giận trút hết xuống, nhân viên công tác nghe thấy tiếng động bên ngoài đều chạy đến ngăn cản. Nhưng Diêm Thiếu Kiệt chết sống không buông tay, túm lấy Hạ Khuynh Thành một đấm lại tiếp một đấm, cuối cúng cũng bị người ta kéo ra, Hạ Khuynh Thành nhấc chân bỏ chạy, Diêm Thiếu Kiệt vừa nhìn lại càng nóng nảy, đẩy ra người lôi kéo mình sau đó đuổi theo. Hạ Khuynh Thành chạy vào trong một căn phòng, cửa còn chưa kịp khóa lại đã bị Diêm Thiếu Kiệt một cước đá văng.

Thấy lửa giận của Diêm Thiếu Kiệt, Hạ Khuynh Thành đột nhiên cảm thấy được thực sợ hãi, hắn ra sức né tránh. Diêm Thiếu Kiệt bước nhanh đuổi theo, một cước đá ngã lăn một cái kệ, các loại đồ thủy tinh cùng đồ sứ ở trên bị văng ra tung toé đầy đất, người phía sau cũng đuổi theo tiến vào, căn phòng không lớn liền lập tức chứa đầy người, Hạ Khuynh Thành muốn tránh cũng không có chỗ trốn. Diêm Thiếu Kiệt bắt lấy Hạ Khuynh Thành đá một cước vào bụng của hắn, cả người Hạ Khuynh Thành đều ngã văng ra ngoài, mọi người lập tức xúm lại ngăn cản, lúc sau chợt nghe tiếng la thét chói tai của Hạ Khuynh Thành...

Hạ Khuynh Thành được khẩn cấp đưa vào bệnh viện, sau khi sơ cứu, bác sĩ nói mặt của Hạ Khuynh Thành bị thương quá sâu, rất có thể sẽ để lại vết sẹo, nếu không phẫu thuật thẩm mỹ thì sự nghiệp của hắn có lẽ sẽ không tiếp tục được. Mặc dù bác sĩ nói khá uyển chuyển, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ, Hạ Khuynh Thành là bị hủy dung!

Người quản lý của Hạ Khuynh Thành lập tức nhảy ra chỉ vào Diêm Thiếu Kiệt nói: "Chúng tôi muốn kiến anh, là anh hại Khuynh Thành bị hủy dung."

Lúc này Diêm Thiếu Kiệt cũng ngây ngẩn cả người, anh ta cực kỳ hận Hạ Khuynh Thành, cũng thực sự muốn đánh hắn để trút giận, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ làm hắn hủy dung? Đây là phải chịu trách nhiệm pháp lý.

Diêm Thiếu Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Diêm An Quân, nghe xong lời nói của con trai, Diêm An Quân lập tức chạy tới bệnh viện. Nhưng chuyện này không phải một câu hai câu nói là có thể giải quyết, cho nên bọn họ hẹn thời gian thảo luận cụ thể chuyện này.

Tạm thời không nói chuyện của Diêm Thiếu Kiệt và Hạ Khuynh Thành, mấy ngày gần đây Diêm Thiếu Liệt cũng có chút không yên lòng. Tuy rằng anh đánh thắng một trận, hơn nữa kết quả tốt hơn so với tưởng tượng, nhưng gần đây vợ nhà mình không thèm để ý anh nữa, nguyên nhân à, là vì câu kia của Phùng Thiên Hâm "Diêm nhị thiếu, anh sao lại chảy máu mũi thế?"

Thủy Ân Trạch tỏ ra chút biệt nữu, việc này cũng thật không thể trách y, nam nhân của mình lúc nhìn thấy người khác làm thì chảy máu mũi, hơn nữa nhân vật chính còn là Hạ Khuynh Thành, trong lòng y có thể dễ chịu sao? Đây là nói mình biểu hiện không tốt sao? Hay là chê chân mình không đủ dài, eo không đủ nhỏ, bụng không đủ phẳng, mông không đủ vểnh sao?

Nghĩ vậy Thủy Ân Trạch còn ý soi gương nhìn nhìn cái mông của mình, lập tức nhíu mày, hình như là không đủ vểnh, tiếp tục cẩn thận nhớ lại một chút mông của Hạ Khuynh Thành, vẻ mặt liền hắc tuyến, hình như là rất vểnh, nhưng cho dù là như vậy, A Liệt cũng không thể nhìn thấy cái mông của cậu ta thì chảy máu mũi chứ? Cái này có khác gì đánh vào mặt mình đâu?

Không đủ vểnh không sao mình có thể rèn luyện, thứ này bẩm sinh không hoàn mỹ thì sau nay có thể sửa chữa, không phải sao? Sau đó lập tức Thuỷ Ân Trạch đến gặp huấn luyện viên thể hình, chú trọng rèn luyện phần eo, chân, bụng, đương nhiên còn có là bộ phận cực kỳ quan trọng, mông!

Tuy rằng chỉ ngắn ngủn trong vòng một tuần nhưng hiệu quả vẫn là rõ ràng, thân hình của y không tồi, sau khi rèn luyện càng thêm săn chắc. Hơn nữa chính mình cũng cảm thấy rõ ràng phần eo mềm mại rất nhiều, xem ra Ân Hi bảo mình luyện tập động tác yoga cho eo rất hiệu quả, quan trọng nhất là mông cũng thay đổi rất rõ ràng, hình dáng đẹp không nói, rõ ràng so với trước còn vểnh hơn chút, nhất là xúc cảm, nhỏ gọn vả lại còn đàn hồi. Tuy rằng tạm thời cùng người nào đó vẫn không thể so được, nhưng Thuỷ Ân Trạch tin tưởng chỉ cần mình kiên trì rèn luyện sẽ một ngày vượt qua hắn.

Thủy Ân Hi biết ý nghĩ của anh trai thì lắc đầu, nghĩ thầm đây nhất định là tâm lý trong lòng ảnh hưởng, cậu là kiên trì rèn luyện nhiều năm mới có dáng người như vậy, anh ấy mới rèn luyện một tuần đã nghĩ có kết quả là không có khả năng. Nhưng có một ngày lúc ở nhà tắm rửa vô tình thấy mông anh trai, ý nghĩ của cậu liền thay đổi, hình như có vểnh một ít.

Đương nhiên chuyện Thủy Ân Trạch rèn luyện Diêm Thiếu Liệt không biết, y là cố ý gạt anh, nghĩ là chờ cho anh một bất ngờ, lại không nghĩ đến Diêm Thiếu Liệt cho y một bất ngời lớn hơn nữa. Hôm nay Diêm Thiếu Liệt đến trường quay, vừa đúng lúc Thủy Ân Trạch và Phùng Thiên Hâm đang quay phim, anh ngồi ở một bên chờ, đợi đến lúc Thủy Ân Trạch nghỉ ngơi anh mới qua tìm người.

Phùng Thiên Hâm vừa nhìn Diêm Thiếu Liệt đến lập tức đi ra ngoài, Thủy Ân Trạch nhìn thoáng qua Diêm Thiếu Liệt rầu rĩ nói: "Đến rồi."

Diêm Thiếu Liệt biết tính tình mấy ngày giận dỗi của vợ nhà mình, nếu không kịp thời vuốt ve thì e rằng khốn đốn, "Ah, anh tới đón em, buổi tối đi ăn cơm, em muốn ăn cái gì?"

"Không đi, em về nhà ăn."

Diêm Thiếu Liệt bày ra bộ dáng rất chi là đáng thương nói: "Vợ yêu, em đừng không đi mà, anh đã đặt chỗ rồi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh một mình ngồi đó ăn sao? Người khác đều có đôi có cặp anh một miếng em một miếng, chỉ có một mình anh cô đơn chiếc bóng đáng thương lắm á? Ở thành phố Thiên Hải có người nào không biết em là người của anh, nếu để cho người ta thấy anh một mình ăn cơm còn không nghĩ đến hai chúng ta như thế nào sao? Em coi như anh đáng thương thế này, theo anh cùng ăn bữa cơm thôi?"

Thủy Ân Trạch hếch mũi cười nhạo nói: "Toàn là mấy câu gạt người thôi, vừa mới nảy không phải còn hỏi em muốn ăn cái gì sao? Thế mà đã đặt chỗ rồi sao? Anh tính đặt trong tưởng tượng sao?"

Diêm Thiếu Liệt một chút cũng không biết là xấu hổ, cười hì hì nói: "Vị trí thì đã chọn tốt, nếu em không thích thì anh sẽ ăn cái khác mà, vợ, bây giờ em đi với anh nhé? OK?" Mặt Thủy Ân Trạch thật sự rất muốn xị mặt, nhưng thấy bộ dạng lấy lòng của Diêm Thiếu Liệt thật sự rất khó hạ quyết tâm từ chối anh.

Kết quả buổi tối lúc kết thúc công việc Diêm Thiếu Liệt vui vẻ phấn chấn nắm tay nhỏ bé của vợ mình, trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người hâm mộ rởi khỏi trường quay, vị trí đặt trước rốt cuộc vô dụng, bởi vì Thủy Ân Trạch nói gần đây ăn thanh đạm, muốn đi ăn món có khẩu vị nặng chút, cho nên Diêm Thiếu Liệt mang theo vợ mình đi đến nhà hàng cay Tứ Xuyên quen thuộc.

Thấy vợ nhà mình ăn ngốn ngấu như vậy, anh tin thật sự là vợ mình đã lâu không ăn như vậy, "Nào, nào, đừng nóng vội, anh giúp em bỏ xương." Diêm Thiếu Liệt giúp Thủy Ân Trạch đem xương cá từng cái một lấy ra, sau đó lại bỏ vào chén của y, "Vợ yêu, dạo này mẹ vợ đối với em không tốt sao? Không làm món cay cho em."

Thủy Ân Trạch trừng mắt liếc anh một cái, "Bớt nói lung tung, mẹ của em là người thế nào anh còn không biết?" Diêm Thiếu Liệt ngẫm lại cũng đúng, mẹ vợ đại nhân hiểu rõ nhất hai anh em bọn họ, biết Ân Trạch thích ăn cay làm sao có thể không nấu cho em ấy chứ?

"Thế tại sao?"

Thủy Ân Trạch bĩu môi, "Không nói cho anh biết."

Diêm Thiếu Liệt trừng mắt, thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm.

Vui vẻ ăn xong cơm tối, bỗng nhiên Diêm Thiếu Liệt lôi kéo Thủy Ân Trạch không cho người ta về nhà, cũng không nhắc đến chuyện đưa người về nhà, sau lại rõ ràng trực tiếp lái xe trở về chỗ kia của chính mình, Thủy Ân Trạch còn có cái gì không rõ, thì ra ngày bữa cơm hôm nay là "Hồng Môn Yến". [2]

Thật ra ngày hôm nay Diêm Thiếu Liệt là cố ý, ban đầu anh cũng không biết mình rốt cuộc như thế nào làm vợ yêu giận dỗi, sau lại vẫn là Phùng Thiên Hâm mỗi ngày cùng Thủy Ân Trạch quay phim nhìn ra manh mối, trộm báo tin cho Diêm Thiếu Liệt. Diêm Thiếu Liệt như thế nào cũng không ngờ vợ nhà mình vì vậy mà cáu kỉnh, nhưng anh rõ ràng chính là nghĩ đến hình ảnh của vợ mình ở trên giường mới chảy máu mũi mà, nếu em ấy biết ý tưởng của mình có cảm giác mình thực xấu xa thực đen tối không?

Thủy Ân Trạch đi tắm rửa, Diêm Thiếu Liệt trải giường mở điều hòa chuẩn bị hết thảy đồ vật này nọ cần thiết. Thủy Ân Trạch tắm rửa xong ở trong phòng tắm không có mặc quần áo, lau khô hơi nước trên gương, xoay người soi gương nhìn nhìn, nhìn lại đánh giá, sau đó xoay vặn eo, lắc lắc hai cái mông, cảm thấy hài lòng gật gật đầu nói: "Đẹp, rất gợi cảm, thật hấp dẫn." Lúc sau choàng lên khăn tắm lớn đi ra ngoài.

Diêm Thiếu Liệt thấy vợ đi ra, híp mắt lại mồm ngoác tận tới tai, Thủy Ân Trạch nguýt anh một cái, thấy Diêm Thiếu Liệt đưa tay ra vẫn là ngoan ngoãn đi tới....

Tắt đèn – làm việc – ngủ, ban đầu Diêm Thiếu Liệt nghĩ cùng mọi ngày giống nhau, nhưng hôm nay vợ yêu của mình có chút khác biệt, không ngờ chủ động như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy thật tuyệt, đặc biệt tuyệt, quả thực là cầu còn không được, hơn nữa... Ah? Xúc cảm rất tốt, thấy biểu tình của Diêm Thiếu Liệt, Thủy Ân Trạch vô cùng kiêu ngạo, thấy không, ngày hôm nay thành quả mình rèn luyện được nghiệm thu.

Diêm Thiếu Liệt cảm thấy có hiểu lầm phải nhanh giải thích rõ ràng, bằng không rất dễ tích luỹ thành vấn đề lớn hơn, đến lúc đó mâu thuẫn càng không thể cứu vớt mới là phiền phức, cho nên thừa dịp cơ hội này anh thở hổn hển nói: "Vợ yêu à, anh chảy máu mũi không phải vì Hạ Khuynh Thành, mà vì em, anh nghĩ đến bộ dáng của em mà giống như vậy nên mới chảy máu mũi, "

Đột nhiên Thủy Ân Trạch ngừng lại, trừng lớn hai mắt hỏi: "Anh nói cái gì? Anh không phải vì nhìn clip của Hạ Khuynh Thành nên mới chảy máu mũi sao?"

"Đương nhiên không phải, cậu ta làm sao có khả năng làm cho anh chảy máu mũi, bởi vì lúc ấy trong đầu anh tất cả đều là bóng hình em, cho nên anh mới chảy máu mũi."

Thủy Ân Trạch chớp mắt mấy cái, "Thật sao?"

Thấy Diêm Thiếu Liệt gật gật đầu, Thuỷ Ân Trạch mím môi nở nụ cười, còn gì so với việc Diêm Thiếu Liệt làm rõ ràng càng làm cho cậu hạnh phúc, hiển nhiên trong khoảng thời gian này dấm chua mình ăn không phải trả tiền.

"Vợ à, đừng ngừng, chúng ta tiếp tục."

Lửa nóng ban đêm giờ mới bắt đầu....

Sáng sớm hôm sau Diêm Thiếu Liệt gọi điện thoại cho Phùng Thiên Hâm, "Vợ tôi vẫn chưa rời khỏi giường, cho nên ngày hôm nay sẽ không đến trường quay, làm phiền Thiên Hâm tỷ giúp dùm, giải thích với đạo diễn một chút." Nói xong không đợi Phùng Thiên Hâm đáp lại Diêm Thiếu Liệt đã cúp điện thoại, Phùng Thiên Hâm trừng mắt nhìn điện thoại, giống như có thể xuyên qua điện thoại trừng Diêm Thiếu Liệt.

Cô như thế nào xui xẻo như vậy, đắc tội ai không tốt cố tình đắc tội người này, thật là rảnh rỗi tự tìm phiền phức cho mình, có để cho người ta vui vẻ quay phim không hả?

Diêm Thiếu Liệt nghĩ Thủy Ân Trạch sẽ giống như mọi lần ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh, nhưng lần này Thủy Ân Trạch tỉnh rất sớm không nói, hơn nữa rõ ràng không có cảm thấy mệt chết, điều này làm cho Diêm Thiếu Liệt thật bất ngờ, thấy bộ dạng đắc ý của vợ mình lập tức kéo người vào trong lòng, "Mau nói cho anh biết nào, sao lại như vậy?"

Hai người náo loạn một hồi, Thủy Ân Trạch mới im lặng tựa vào trong ngực Diêm Thiếu Liệt nói: "Trong khoảng thời gian gần đây em luôn kiên trì rèn luyện, Ân Hi còn dạy em mấy động tác yoga, đặc biệt rèn luyện phần eo, em ấy nói sẽ không quá mệt còn có thể kiên trì lâu một chút." Nói đến phần sau giọng của Thủy Ân Trạch càng ngày càng nhỏ gần như nghe không được. Lông mày Diêm Thiếu Liệt nhếch lên, trong lòng đã sớm vui như nở hoa, nghĩ thì ra là rèn luyện nha, rèn luyện tốt, không có việc gì thì rèn luyện nhiều chút, rèn luyện nhiều thì thời gian "Vận động" có thể kéo dài chút.

Nếu Thủy Ân Trạch biết ý nghĩ trong lòng Diêm Thiếu Liệt, có lẽ sẽ cũng không rèn luyện đến sáu bảy mươi năm, đương nhiên lời này Diêm Thiếu Liệt cũng dấu diếm vợ nhà mình cả đời.

Vài ngày sau Tiền Nguyên bị truy tố tội danh tiết lộ bí mật thương nghiệp, tuy rằng Tiền Nguyên đã sớm cảm giác được sự tình không đúng, nhưng đã quá muộn. ngay cả gặp mặt lần cuối Diêm Thiếu Liệt cũng không gặp hắn, anh cho tới bây giờ không xem Tiền Nguyên trở thành là đối thủ của mình. Cho nên đối với việc xử lý những người như vậy, Diêm Thiết Liệt rất lười làm, Diêm Trí Viễn không cần tốn nhiều sức chỉ dựa vào chứng cớ có sẵn đã ném được hắn vào tù.

Mà sau khi hắn vào thì sẽ có cái gì chờ đợi, Diêm Thiếu Liệt một chút hứng thú cũng không có, anh chỉ cần biết tuyệt đối sẽ làm cho Tiền Nguyên cả đời khó quên là đủ rồi!

__________

[1] phá quán tử phá suất: bình mẻ chẳng sợ vỡ

[2] Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc.

Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.

Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.

Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!

==> còn ở đây, có nghĩa là anh nhà đãi vợ ăn cho no, sau đó âm mưu ăn lại vợ:v

Chương 42:

Vài ngày sau Hạ Khuynh Thành xuất viện, vết thương trên người hắn vốn không nặng, chủ yếu là vết thương trên mặt, trừ bỏ một trầy da nhỏ rõ ràng để lại sẹo, hắn biết mình bị thương, cũng biết vết thương trên mặt có bao nhiêu nặng, nhưng tạm thời hắn không rảnh đi lo chuyện này, bởi vì hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Thực tế thì từ lần đầu tiên Thủy Ân Trạch và Phùng Thiên Hâm hợp tác đóng quảng cáo, mục đích Philip ở lại trong nước đúng là vì hắn. Tuy rằng khi đó hắn từ chối Philip, nhưng không phải là dùng lời nói dứt khoát cự tuyệt, hắn muốn lợi dụng một ít nền tảng ở nước ngoài của Philip, nhưng đồng thời lại không muốn phản bội Diêm Thiếu Kiệt, trên thế giới này làm gì có bữa trưa ăn không trả tiền?

Cho nên thời gian Philip ở trong nước tuy rằng hắn đã từ chối khéo lời tỏ tình của đối phương, nhưng cũng không bài xích gặp anh ta, ăn cơm, thậm chí là cùng nhau hẹn hò. Thái độ ban đầu của Hạ Khuynh Thành có chút đánh giá thấp Philip, cho dù hắn như thế nào ám chỉ, Philip cũng không đồng ý giúp hắn giật dây, trừ khi hắn đáp ứng tình cảm của Philip.

Sau khi quay xong quảng cáo Philip quay về nước nên chuyện đó không đi tới đâu, nhưng Thủy Ân Trạch vì quảng cáo này mà mức độ nổi tiếng tăng vọt, ở công ty lại càng vững vàng áp qua hắn, lúc sau Thủy Ân Trạch lại đến Diêm gia, dựa vào các phương diện phản ánh tựa hồ như địa vị của Thủy Ân Trạch cũng vững vàng ở Diêm gia, mọi chuyện xảy ra làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu, mà đúng lúc này Philip lại gọi điện thoại cho hắn.

Philip nói cho Hạ Khuynh Thành biết là anh ta đã liên hệ với một tạp chí nổi tiếng, nếu hắn đồng ý thì có thể qua đó chụp ảnh bìa. Hạ Khuynh Thành biết nếu như hắn nhận lời mời của Philip thì sẽ không chỉ đơn giản đi chụp ảnh bìa như vậy, vừa đúng lúc này có một bộ phim cần tìm nhân vai vật chính muốn mời hắn, nhưng còn chưa thỏa thuận sau đó đối phương lại thay đổi người. Hắn đã bí mật tìm hiểu một chút mới biết được, thì ra là có người chi tiền cho đối phương lấy vai diễn này.

Hắn muốn tìm Diêm Thiếu Kiệt hỗ trợ, nhưng vừa nghĩ tới địa vị hiện tại của Diêm Thiếu Kiệt ở Diêm thị thì hắn lại từ bỏ ý định này. Nguyên nhân chủ yếu là một tháng trước, có một sự kiện tuyển chọn diễn viên chính cho một bộ phim, đối phương nhả ra tin tức cho biết giá nhận người rất cao, ý tứ rõ ràng như vậy, lúc ấy Diêm Thiếu Liệt còn muốn mua cho Thủy Ân Trạch vai diễn này, nhưng mà lúc sau Thủy Ân Trạch lại từ chối, bởi vì khi đó công việc của y đã quá nhiều. Nhưng Hạ Khuynh Thành lại rất muốn vai diễn này, lúc sau hắn nói với Diêm Thiếu Kiệt, Diêm Thiếu Kiệt lại mượn đủ loại lí do từ chối, câu nói cuối cùng chính là vai diễn như vậy không cần cũng được, nhưng thật ra là anh ta thật sự không có mấy ngàn vạn lấy ra để giúp Hạ Khuynh Thành mua vai diễn kia.

Chuyện này có vẻ này lập tức làm cho Hạ Khuynh Thành hiểu được nhiều điều, ví như hắn hiểu được trên đời này dựa vào ai cũng không đáng tin bằng dựa vào chính mình, giống như địa vị của Phùng Thiên Hâm ở giới giải trí, mặc kệ ai chi bao nhiêu tiền cũng không dám lấy vai diễn của cô ta. Hắn muốn trở thành người như vậy, có một ngày hắn đứng ở đỉnh cao sẽ không còn ai nói hắn không xứng với Diêm Thiếu Kiệt, ai còn dám tùy tiện đoạt vai diễn của hắn, ai còn dám tùy tiện giẫm lên hắn, đây là cuộc sống, thực tế rất tàn nhẫn!

Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, Hạ Khuynh Thành vui vẻ tiếp nhận lời mời của Philip đi Anh quốc, nhưng đồng thời hắn cũng đưa ra điều kiện tương ứng, đây cũng là lí do vì sao công ty Ấn Tượng nhận được lời mời từ tạp chí nước ngoài, lúc ấy ở công ty chuyện này thật đúng là náo động không nhỏ, Hạ Khuynh Thành cũng thực sự có một phen nở mày nở mặt.

Hắn mang theo trợ lý cùng đi Anh quốc, trợ lý lại càng tùy thời đem tin tức hắn ở Anh quốc truyền về trong nước, tuy rằng Hạ Khuynh Thành ở nước ngoài, nhưng truyền thông trong nước vẫn là tranh nhau đưa tin chuyện này. Ở nước ngoài xa xôi, Hạ Khuynh Thành thông qua internet để biết tất cả mọi thứ của mình ở trong nước, hầu như đều là đánh giá cao hắn. Hạ Khuynh Thành đọc được những tin tức này hết sức hài lòng, hắn cảm giác mình đi một chuyến này thật sự rất giá trị.

Đối với lời mời của Philip thì hắn lại càng không từ chối, hơn nữa vài ngày ở nước ngoài hắn cũng biết được khả năng của Philip. Hạ Khuynh Thành cảm thấy được cây đại thụ này rất đáng giá ôm chặt, đây đối với việc hắn tiến quân ra thị trường quốc tế sẽ rất hữu ích.

Philip hiển nhiên đối biểu hiện của Hạ Khuynh Thành cũng rất vừa lòng, cho dù là công việc hay là trên giường, Hạ Khuynh Thành luôn có thể làm cho anh ta thực thuởng thức. Hạ Khuynh Thành muốn nhanh ôm lấy cây đại thụ Philip này, đương nhiên cố gắng nổ lực lấy lòng anh ta, nhưng mà Hạ Khuynh Thành chưa từng có nghĩ đến biểu hiện trên giường của hắn sẽ bị người ta quay lén, hơn nữa còn phát tán trên mạng.

Mà biểu hiện sau đó của Diêm Thiếu Kiệt cũng làm cho hắn thật bất ngờ, người nam nhân trước giờ luôn nâng hắn trong lòng bàn tay lại có thể đánh hắn, còn đánh đến ác độc như vậy. Hạ Khuynh Thành dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên khuôn mặt của mình, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua.

Sau khi Hạ Khuynh Thành xuất viện, Diêm An Quân sắp xếp luật sư đàm phán với hắn, bản thân ông ta và Diêm Thiếu Kiệt đều không ra mặt. Hạ Khuynh Thành thấy loại tình huống này rất tức giận, nói thẳng nếu Diêm Thiếu Kiệt không ra mặt thì làm theo trình tự pháp luật bình thường đi. Luật sư của Diêm An Quân cũng không phải là người ăn chay, lúc ấy liền uy hiếp Hạ Khuynh Thành nếu không chấp nhận điều kiện của bọn họ, bọn họ không để ý để chuyện này phát triển lớn hơn, đến lúc đó mất mặt hiển nhiên vẫn là Hạ Khuynh Thành.

Lúc này Hạ Khuynh Thành lại cực kỳ liều mạng, "Tùy ý, dù sao hiện tại tôi đã như vậy, tiếp tục mất mặt thì có sao? Nhưng tôi có thể viết trước di thư, các người làm cho tôi sống không nổi, tôi lập tức nhảy lầu, đến lúc đó di thư được công bố, toàn bộ Diêm gia đừng hòng chạy được."

Đối mặt với Hạ Khuynh Thành có chút điên cuồng, luật sư đành phải đem lời chuyển cho Diêm An Quân, sau khi Diêm An Quân nghe được liền giận không thể kềm chế.

Diêm An Quân không để cho Diêm Thiếu Kiệt ra mặt, mà là tự mình tự mình đi gặp Hạ Khuynh Thành. Diêm An Quân đáp ứng cho Hạ Khuynh Thành một khoản tiền để cho hắn đến Hàn Quốc phẩu thuật thẩm mỹ, nhưng Hạ Khuynh Thành lại không hài lòng, trừ bỏ tất cả các chi phí đến Hàn Quốc phẩu thuật thẩm mỹ, ngoài ra hắn còn yêu cầu muốn hai ngàn vạn coi như bồi thường. Hai ngàn vạn cho dù là đối bản thân Diêm An Quân hay là đối với Diêm gia mà nói cũng không đáng kể, chẳng qua là một tờ chi phiếu, nhưng Diêm An Quân lại không muốn cho Hạ Khuynh Thành số tiền kia.

"Hai ngàn vạn? Cậu thật dám mở miệng, cho dù là lúc cậu hồng nhất cũng không tới cái giá hai ngàn vạn, cậu cũng không đáng hai ngàn vạn. Lại thêm hiện tại cậu rõ ràng đã tai tiếng, dựa vào cái gì muốn tôi cho cậu hai ngàn vạn?"

Hạ Khuynh Thành cũng không bị lời nói của ông ta chọc giận, mà là cười nói: "Diêm tổng, ông không cần nói lời này vô ích với tôi, hồng hay không hồng, giá trị thương mại có đáng giá hai ngàn vạn hay không, tất cả cũng không quan trọng, quan trọng là ... Tôi muốn truy cứu trách nhiệm, Thiếu Kiệt tất nhiên phải chịu trách nhiệm, Diêm gia đại thiếu gia bị khởi tố thì ông nói việc này có phải toàn bộ Thiên Hải thị mọi người sẽ thực cảm thấy hứng thú không?"

Diêm An Quân đập bàn một cái, lạnh lùng nói: "Hạ Khuynh Thành, cậu đây là muốn uy hiếp tôi? Cậu cho Diêm gia là nhà nào, muốn đấu với chúng ta?"

Hạ Khuynh Thành cười nhạo nói: "Uy hiếp ông? Như lời ông nói Diêm gia các người là hạng người gì, một trong bốn đại gia tộc, tôi là người như thế nào? Một minh tinh nhỏ bị hủy dung, làm thế nào tôi dám chống lại đây? Tôi chỉ là muốn giành lấy thứ tôi nên được."

"Cậu nên được? Cái gì là cậu nên được? Rõ ràng chính cậu tự chuốc lấy, con trai của tôi cho cậu làm ra những chuyên không biết xấu hổ vậy sao?" Đây mới là chỗ Diêm An Quân rối rắm, chuyện thấp hèn mà Hạ Khuynh Thành làm đã hại Diêm Thiếu Kiệt và Diêm gia mất mặt, hiện tại còn mặt dày mở miệng đòi hai ngàn vạn?

Hạ Khuynh Thành kéo xuống khăn quàng vây quanh má, chỉ vào vết sẹo trên mặt của mình nói: "Tôi nên được cái gì? Có nhìn thấy không? Đây chính là tôi nên được, không cho tôi hai ngàn vạn, ta sẽ tố cáo Diêm Thiếu Kiệt, kiện anh ta ra trước toà án."

"Cậu dám?"

"Ông xem tôi có dám hay không?"

Hai người cũng không thoả thuận được, cuối cùng Diêm An Quân đi thẳng ra cửa, từ nhỏ đến lớn Diêm An Quân chưa từng bị người như vậy uy hiếp qua, Hạ Khuynh Thành thật sự thách thức tới điểm mấu chốt của ông ta, nếu Hạ Khuynh Thành ngoan ngoãn cầu xin, có lẽ ông ta sẽ cho hắn hai ngàn vạn, dù sao đây cũng không phải là số tiền lớn. Nhưng thái độ của Hạ Khuynh Thành không chỉ có làm cho ông ta không hài lòng mà còn rất tức giận, muốn tiền? Đừng nói hai ngàn vạn, một phân tiền cũng không có cửa đâu!

Hạ Khuynh Thành cũng không có nóng lòng phản ứng, hắn đang cho Diêm An Quân thời gian xem xét. Những năm nay hắn cùng con cháu hào môn thế gia tiếp xúc cũng khá nhiều, biết đối với gia đình danh giá mà nói thì bọn họ sợ nhất những chuyện gièm pha, nói trắng ra là đem mình nâng quá cao, đâu muốn bị người kéo xuống. Cho nên hắn cảm thấy được Diêm An Quân không có lý do gì từ chối mình, ông ta cũng không dám từ chối mình, nếu Diêm Thiếu Kiệt thật sự bị khởi tố vậy Diêm gia sẽ cực kì mất mặt.

Nhưng dường như hắn đánh giá sai Diêm An Quân, cũng xem thường cơn giận của đối phương, hai ngày sau KTV do mẹ của Hạ Khuynh Thành là Dương Tiểu Mỹ mở ra bởi vì có dính líu tới ma túy nên bị niêm phong. Khi Hạ Khuynh Thành nhận được tin tức là lúc đang liên hệ với bệnh viện Hàn Quốc, bên đó muốn hắn qua đó một chuyến để xem trước, xem tình trạng cụ thể vết thương của hắn như thế nào, bây giờ có thích hợp làm phẫu thuật hay không, bên này hắn mới vừa liên hệ tốt thì liền nhận được điện thoại của cảnh sát.

Trên thực tế, quan hệ của Dương Tiểu Mỹ và Hạ Khuynh Thành cũng không tính rất tốt, bình thường cơ hội hai mẹ con gặp mặt cũng không nhiều. Hạ Khuynh Thành mặc dù là đại minh tinh lại có tiền, nhưng Dương Tiểu Mỹ cũng là bà chủ nhiều tiền. Dương Tiểu Mỹ đối Hạ Khuynh Thành từ nhỏ cũng không tốt, ngay cả sau này Hạ Khuynh Thành thành đại minh tinh Dương Tiểu Mỹ cũng không có thân thiết với Hạ Khuynh Thành, quan hệ hai mẹ con từng đến độ không nhận nhau, cả đời không qua lại với nhau.

Thẳng đến quan hệ của Hạ Khuynh Thành và Diêm Thiếu Liệt được phơi bày, Dương Tiểu Mỹ mới bắt đầu dính lại, đương nhiên Hạ Khuynh Thành không có khả năng để bà ta chiếm được lợi gì từ trên người mình. Khi đó Dương Tiểu Mỹ còn uy hiếp Hạ Khuynh Thành, nói hắn không nhận mình thì bà ta sẽ bôi đen hắn trước truyền thông, đến lúc đó Diêm Thiếu Liệt nhất định sẽ bỏ hắn. Nhưng lúc đó Diêm Thiếu Liệt yêu Hạ Khuynh Thành đến chết đi sống lại, anh không chỉ không bỏ Hạ Khuynh Thành, còn đe dọa Dương Tiểu Mỹ nếu dám nói lung tung sẽ khiến cho việc làm ăn của bà ta không xong.

Cuối cùng Dương Tiểu Mỹ sợ bối cảnh Diêm gia, việc này cuối cùng cũng thất bại. Nhưng sau vẫn là có phương tiện truyền thông đưa ra thân thế của Hạ Khuynh Thành, lúc này Dương Tiểu Mỹ lựa chọn làm người thông minh, khi đối mặt phỏng vấn của truyền thông thì ủng hộ con trai, nói Hạ Khuynh Thành như thế nào hiếu thảo, bà ta hiện tại ở nhà lớn cùng xe đều là con trai mua cho, đến nỗi chuyện bà ta mở KTV, thì bị nói thành là bạn mở ra, mình ở nhà không có việc gì nên giúp đỡ bạn bè, nhưng thật ra là nhà lớn cùng xe đều là chính bà ta mua.

Trải qua chuyện này, quan hệ giữa mẹ con Hạ Khuynh Thành rõ ràng dịu lại rất nhiều, Dương Tiểu Mỹ lại càng tận sức biểu hiện tình thương của mẹ, điều này làm cho Hạ Khuynh Thành thực hưởng thụ. Sau đó Diêm Thiếu Liệt lại lấy thân phận con rể chính thức gặp bà ta, mà Hạ Khuynh Thành trải qua chuyện này lúc sau cũng hiểu được nguy hiểm, cho nên cùng với Dương Tiểu Mỹ thương lượng để bà ta lui lại phía sau hậu trường, đại minh tinh có mẹ mở một KTV cũng bình thường, nhưng quan trọng là trong KTV có một số chuyện bẩn thỉu, cái này thực nghiêm trọng. Lúc này Dương Tiểu Mỹ đồng ý mà không suy nghĩ, tìm một chị em tốt giúp bà ta quản lý, mà mình thì chỉ huy đằng sau hậu trường.

Sau khi Hạ Khuynh Thành cùng Diêm Thiếu Liệt chia tay, bà ta một lần nữa hoài nghi lúc trước mình quyết định rốt cuộc đúng hay không, nhưng vài ngày sau con trai qua lại với Diêm đại thiếu gia, điều này làm cho bà ta rất hài lòng. Quả nhiên con trai có một gương mặt đẹp vẫn rất có nhiều ích lợi, đương nhiên gương mặt này cùng bà ta cơ bản không có quan hệ gì, tuy rằng Dương Tiểu Mỹ lớn lên cũng rất xinh đẹp, nhưng Hạ Khuynh Thành càng giống cha của hắn.

Khi Hạ Khuynh Thành đến gặp Dương Tiểu Mỹ phát hiện bà ta tiền tuỵ rất nhiều, nhưng cho dù như vậy bà ta cũng có một loại hình thái người đẹp bệnh. Hắn biết mở KTV sớm muộn cũng có chuyện này, không chỉ một nhà hắn, Dương Tiểu Mỹ mở KTV ở bên cạnh khu đông, khu vực kia là làng chơi nổi danh Thiên Hải thị. Mà Dương Tiểu Mỹ kinh doanh KTV là chỗ lớn nhất sang trọng nhất, được như vậy rõ ràng là bà ta móc nối các mối quan hệ luôn đúng chỗ. Nhưng lần này lại đột nhiên KTV bị tra xét, hơn nữa còn dán băng đóng cửa, một chút báo trước đều không có. Tuy rằng Dương Tiểu Mỹ tránh ở phía sau, nhưng vẫn là bị người kéo đi ra.

Sau khi sự cố lần này xảy ra, Dương Tiểu Mỹ tìm người quen biết hỏi thăm nguyên nhân, người ta ẩn ý nói vài câu, đại khái chính là người ở bên trên lên tiếng, hẳn là có người cố ý chỉnh của bà ta, bảo ngẫm lại có phải đã đắc tội nhân vật lớn nào.

Hạ Khuynh Thành vừa nghe lập tức biết nguyên nhân, tốt lắm Diêm An Quân, dám hạ độc thủ sau lưng, coi như quan hệ của hắn và Dương Tiểu Mỹ không tốt thì đó cũng là mẹ của hắn, huống chi mấy năm gần đây quan hệ của hắn và Dương Tiểu Mỹ đã tốt hơn rất nhiều. Sau khi an ủi Dương Tiểu Mỹ, hắn nói rất nhanh có thể đem bà ta đi ra, hơn nữa còn mở lại KTV, Dương Tiểu Mỹ đối lời nói của con vẫn tin tưởng.

Ba ngày sau Hạ Khuynh Thành rùm beng tố cáo Diêm Thiếu Kiệt, tố cáo anh ta tội cố ý gây thương tích, dù sao công ty Ấn Tượng có rất nhiều người chứng minh và camera ghi hình cùng các bằng chứng khác. Điều này làm cho Diêm An Quân ngây người, ông ta không nghĩ tới Hạ Khuynh Thành dám khởi kiện Diêm Thiếu Kiệt. Trong nhận thức của ông ta không có bao nhiêu người dám đối đầu với Diêm gia, ít nhất người như Hạ Khuynh Thành là tuyệt đối không dám. Nhưng lúc này Hạ Khuynh Thành đã bị Diêm An Quân ép đến không có gì không dám làm, rất có ý tứ liều mạng cá chết lưới rách.

Hành động này làm Diêm An Quân hoảng sợ, lập tức liền liên hệ với luật sư. Phát sinh chuyện lớn như vậy Diêm lão gia cũng biết, ông gọi Diêm An Quân tới hỏi cẩn thận, mới biết được những lúc trước Diêm Thiếu Kiệt gây ra bao nhiêu hoạ, mà con trai lại làm ra không ít chuyện ngu xuẩn.

Lên tòa án? Loại chuyện này căn bản không có khả năng thắng, bởi vì chứng cớ vô cùng xác thực, không quan tâm Hạ Khuynh Thành đã ngủ cùng bao nhiêu, làm nhiều chuyện thấp hèn không biết xấu hổ, bởi vì toàn bộ là chuyện cá nhân của hắn, cho dù Diêm Thiếu Kiệt đang cùng hắn yêu đương, cũng không có quyền được đánh người. Luật sư cũng nói với Diêm An Quân như vậy, muốn Diêm Thiếu Kiệt không chịu một chút trách nhiệm là tuyệt đối không có khả năng.

Người như Hạ Khuynh Thành không đáng sợ, nhưng nếu bị buộc đến đường cùng sẽ trở nên rất đáng sợ, bởi vì không ai biết hắn điên cuồng lên sẽ làm ra những chuyện gì. Diêm Thiếu Liệt cũng cho rằng nếu như bình thường anh tin tưởng Hạ Khuynh Thành chắc chắn không dám làm chuyện gì khác người, hắn là người rất yêu quý mạng sống của mình, nhưng bởi vì Diêm An Quân dùng cách thức như vậy gây chuyện, hiện tại Hạ Khuynh Thành nếu dám công khai ầm ĩ khởi kiện Diêm Thiếu Kiệt, vậy hắn có lẽ sẽ làm ra chuyện càng điên cuồng hơn.

Có một câu châm ngôn "Mềm sợ cứng, cứng rắn sợ không muốn sống ", mà hiện tại Hạ Khuynh Thànhđã muốn muốn trở thành cái loại người không muốn sống. Sau khi quyết định Diêm lão gia đồng ý với điều kiện của Hạ Khuynh Thành, cho hắn hai ngàn vạn, người nhà bình an so với bất kì các gì khác đều quan trọng hơn, mà cùng người được chọn đàm phán cùng Hạ Khuynh Thành thì đổi thành Diêm Thiếu Liệt.

Lão gia tử không phải không tin tưởng Diêm An Quân, nhưng quan tâm sẽ bị loạn, đụng đến chuyện Diêm Thiếu Kiệt thì Diêm An Quân sẽ khống chế được bản thân, nếu không phải ông ta đem bỏ tù Dương Tiểu Mỹ, có lẽ Hạ Khuynh Thành cũng sẽ không rùm beng khởi tố Diêm Thiếu Kiệt.

Sau khi Thủy Ân Trạch biết chuyện này muốn dùng một ít quan hệ của Cố Quân Viêm để đối phó Hạ Khuynh Thành, nhưng Diêm Thiếu Liệt lại từ chối, đầu tiên là không muốn cho người trong nhà biết mối quan hệ giữa vợ yêu của mình và Cố gia, tiếp theo chuyện này là cha con Nhị thúc gây ra chuyện, anh không muốn vận dụng quan hệ của vợ giúp bọn họ chùi đít. Huống chi hiểu biết của anh đối với Hạ Khuynh Thành không khác gì lòng bàn tay, chỉ cần anh muốn thì chuyện tiền bạc đó cũng giải quyết dễ dàng.

Diêm Thiếu Liệt gặp Hạ Khuynh Thành, ghi cho hắn chi phiếu hai ngàn vạn, điều kiện chính là muốn hắn rút đơn kiện, đương nhiên Dương Tiểu Mỹ cũng sẽ được thả ra, KTV nhà bọn họ cũng sẽ một lần nữa mở cửa. Hạ Khuynh Thành vừa nhìn Diêm gia cho tiền dễ dàng như vậy, lập tức đem bảng giá nâng tới năm ngàn vạn, Diêm Thiếu Liệt đã sớm dự tính tới hắn có thể như vậy, lập tức nói: "Hai ngàn vạn cũng đã không ít, năm ngàn vạn chắc chắn là không thể."

Hạ Khuynh Thành thờ ơ lên giọng nói: "Không cho tôi năm ngàn vạn, tôi sẽ không rút đơn kiện, hơn nữa đến lúc một đống chuyện trên toà khiến Diêm gia các người sẽ có nhiều xấu hổ đây?"

Diêm Thiếu Liệt nhướn mày, "Cậu xác định sao? Nếu cậu tiếp tục khởi tố, đầu tiên là mẹ cậu không khả thể đi ra, KTV nhà các người cũng sẽ không mở cửa một lần nữa. Theo tôi được biết khoản tổn thất này cũng không ít, hơn nữa nếu theo trình tự tư pháp bình thường, cuối cùng cậu có thể lấy được nhiều hay ít trong lòng cậu hẳn là cũng có thể nghĩ tới?"

Liếc thấy sắc mặt Hạ Khuynh Thành khẽ biến, Diêm Thiếu Liệt tiếp tục nói: "Tôi vẫn nói câu nói kia, hai ngàn vạn đã là không ít, cậu xác định mình không nhận hai ngàn vạn, cùng với Diêm gia vạch mặt vì thêm một ít tiền sao? Để tôi nhắc nhở thêm cho cậu một câu, ở thành phố Thiên Hải không có công ty điện ảnh hoặc là xí nghiệp nào dám mạo hiểm đắc tội với Diêm gia, để mời cậu quay phim hoặc là đại diện."

Không thể không nói Diêm Thiếu Liệt rất hiểu khuyết điểm so đo của Hạ Khuynh Thành, anh đã phân tích rõ các lợi thế khác nhau và bất lợi cho Hạ Khuynh Thành, chỉ cần không phải người ngu ngốc sẽ lựa chọn thế nào. Tuy rằng Hạ Khuynh Thành đã muốn điên cuồng, nhưng ít nhất hắn vẫn là có lý trí, khi kí tên lên trên văn kiện, Hạ Khuynh Thành cầm chi phiếu hai ngàn vạn rời khỏi.

Hạ Khuynh Thành rất nhanh đã đi Hàn Quốc, nhưng sau khi xem qua vết sẹo của hắn, bệnh viện phẩu thuật thẩm mỹ nói ít nhất phải nửa năm sau thì mới có thể bắt đầu tiến hành phẩu thuật thẩm mỹ, nhưng đồng thời cũng cho Hạ Khuynh Thành ăn một viên thuốc an thần, bởi vì vết thương của hắn cũng không tính là quá nghiêm trọng, cho nên sau khi phẩu thuật thẩm mỹ có thể hồi phục đạt tới trăm phần trăm. Điều này làm cho hắn rất vui mừng, nhưng vui mừng đồng thời hắn lại có chút lo lắng, bởi vì nửa năm này hắn phải tránh ở trong nhà, chờ hắn trở lại tiếp tục công việc còn có thể có người nhớ rõ hắn sao?

Chuyện Hạ Khuynh Thành tạm thời không đề cập tới, nhà ở khu mở rộng Bắc Sơn đã được trang trí hoàn thiện, đám người Diêm Thiếu Liệt chuẩn bị chuyển nhà.

Chương 43:

Diêm Thiếu Liệt chưa bao giờ nghĩ sẽ nói chuyện này cho Thủy Ân Trạch hoặc là Ninh Tử Mị, thứ nhất việc này sẽ làm bực mình, thứ hai nếu để cho Ninh Tử Mị biết Thủy Linh Lung mắng mình như vậy, mẹ vợ nhất định sẽ phát hoả không có điểm dừng thì phải sao bây giờ? Hơn nữa anh xem ra Ninh Tử Mị rất rõ ràng thái độ làm người của Thủy Linh Lung, cho nên dù anh không nói chuyện này với mẹ vợ đại nhân, cũng không sợ mẹ vợ bị Thủy Linh Lung lừa.

Ý định của anh thực sự tốt, rất tốt, vì vợ lo lắng vì mẹ vợ lo lắng vì lo lắng cho hài hòa gia đình mà suy xét, thực sự là không dễ dàng, nhưng lại có người cố tình không muốn cho anh hài lòng, muốn cho anh ngột ngạt, ngày thứ hai chuyện Diêm Thiếu Liệt cùng Thủy Linh Lung ở Diêm thị dưới lầu lôi kéo ảnh chụp bị chụp ảnh đăng báo.

Tại sao là ngày thứ hai mà không phải ngày đầu tiên? Bởi vì ngày đầu tiên tòa soạn báo vì chuyện này mà rối rắm, nguyên nhân là do một phóng viên nhỏ đi ra ngoài phỏng vấn trở về vừa đúng lúc đi qua cao ốc Diêm thị, sau đó thì thấy Diêm Thiếu Liệt đang nói chuyện với Thủy Linh Lung, lúc đó cậu ta không nghĩ nhiều mà cho rằng đây là nói chuyện bình thường, đang chuẩn bị tăng tốc lúc bước đi liền thấy Diêm Thiếu Liệt xoay người rời đi, Thủy Linh Lung đuổi theo giữ chặt Diêm Thiếu Liệt, phóng viên nhỏ không bình tĩnh, đờ-phắc, tình tiết cẩu huyết phim ảnh hả?

Lúc này không cần dựa vào nhạy cảm của nghề nghiệp, cậu ta cũng biết đây là tin sốt dẻo, sau đó liền chụp n tấm hình, hai người lôi kéo, Thủy Linh Lung điên cuồng mắng Ninh Tử Mị, thậm chí là Diêm Thiếu Liệt xuống tay đánh người đều bị chụp được, cũng ghi nhớ lại một chút nội dung cuộc nói chuyện của hai người. Nhưng khi cậu ta đem tin về tòa soạn báo, chủ biên rất là khó xử, đây đúng là tin sốt dẻo, nhưng có nên đăng hay không? Đăng như thế nào? Đăng xong thì gánh vác hậu quả thế nào? Đây là một vấn đề khó khăn.

Ngày đầu tiên bọn họ là rối rắm những vấn đề trên, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là quyết định đăng, vì thế chuyện này mới bị đăng sau ngày thứ hai xảy ra. Diêm Thiếu Liệt xem báo xong không biết nên thái độ gì mới phải, muốn đăng thì đăng đi, vì sao chỉ đăng ảnh chụp anh và Thủy Linh Lung lôi kéo, nhưng không đăng lên ảnh chụp anh đánh người? Khiến cho quan hệ hai người nhìn dường như mờ ám, có trời mới biết anh chán ghét Thủy Linh Lung đến chết được không?

Việc này thật đúng là không trách tòa soạn báo, tuy rằng cuối cùng bọn họ quyết định đăng chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy chuyện Diêm Thiếu Liệt đánh người không thể đăng, làm không tốt cảnh sát cũng tìm tới cửa, vậy lúc đó tòa soạn báo chính là thật sự tìm chết, cho nên vì bảo vệ bản thân và Diêm Thiếu Liệt, bọn họ không đăng ảnh Diêm Thiếu Liệt tát Thủy Linh Lung.

Diêm Thiếu Liệt biết nặng nhẹ, cho nên trước tiên anh đi trường quay, việc này trước hết phải giải thích rõ ràng với vợ mình mới được. Anh vội vàng tới trường quay thì thấy vợ yêu của mình đang quay phim, mà ảnh chụp anh và Thủy Linh Lung ngày hôm đó ở trường quay tuỳ tiện là có thể thấy được.

Kết quả làm anh lo lắng vô ích một hồi, bởi vì Thủy Ân Trạch nhìn xem nội dung trên báo không mấy quan tâm, còn nói với Phùng Thiên Hâm, "A Liệt căn bản sẽ không đổ cô ta, uổng phí tâm tư."

Ban đầu Phùng Thiên Hâm muốn an ủi y hai ba câu, kết quả vừa nghe lập tức biết đối phương chẳng đem chuyện này để vào mắt, đây cũng là vì tình cảm giữa hai người rất tốt, không cần giải thích Thủy Ân Trạch đã lập tức tin tưởng Diêm Thiếu Liệt.

Thừa dịp thời gian nghỉ giảo lao của Thủy Ân Trạch, Diêm Thiếu Liệt đem chuyện hôm đó nói cho y nghe, hơn nữa còn nói chuyện mình ra tay đánh người, đương nhiên không nói lại nguyên văn mấy câu Thủy Linh Lung chửi rủa Ninh Tử Mị, chỉ nói Thủy Linh Lung nói lời khó nghe cho nên anh mới ra tay. Nhưng Thủy Ân Trạch làm sao không hiểu được lời khó nghe này là có ý gì? Y cẩn thận suy nghĩ liền biết lý do Diêm Thiếu Liệt giấu diếm, anh không phải lo lắng mẹ mình sẽ bị tực giận, ngược lại là sợ gia đình Thủy Linh Lung không chịu nỗi lửa giận của mẹ mình.

Hai người bọn họ đã nghĩ kỹ giải thích tốt chuyện này với ngưởi trong nhà, lại không nghĩ tới Ninh Tử Mị đã gọi điện đến. Thủy Ân Trạch ở trong điện thoại đơn giản giải thích vài câu sau đó cúp điện thoại, mắt nhìn Diêm Thiếu Liệt nói: "Em xem việc này không dễ giải thích như vậy."

Sự tình giống như Thủy Ân Trạch đoán trước, cực kỳ rắc rối, buổi tối Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch cùng xuống lầu dưới, vừa vào cửa đã thấy một bàn đồ ăn, tất cà mọi người trong nhà đều ở bao gồm cả Cố Quân Viêm, hai người liếc nhau, tình huống có vẻ không tệ lắm nha!

Lúc ăn cơm Ninh Tử Mị hỏi Diêm Thiếu Liệt chuyện lần này, Diêm Thiếu Liệt lựa chọn ăn ngay nói thật, mẹ vợ đại nhân của anh không phải là tùy tiện dùng hai câu nói là có thể lừa gạt, đồng thời khi nói đến Thủy Linh Lung chửi rủa của nàng, anh cũng một câu lướt qua, nhưng Ninh Tử Mị vẫn là bắt được điểm quan trọng trong lời nói của anh.

"A Liệt, con nói bởi vì Thủy Linh Lung nói dì vài câu khó nghe, cho nên con ra tay đánh nó?" Diêm Thiếu Liệt gật gật đầu, Ninh Tử Mị tiếp tục nói: "Tòa soạn báo là sợ con bị ảnh hưởng không tốt, cho nên mới không có đăng ảnh con đánh người?" Diêm Thiếu Liệt tiếp tục gật đầu, vì giải thích rõ ràng mình không phải đang cùng Thủy Linh Lung lôi kéo, có mấy lời anh nhất định phải nói, lông mày Ninh Tử Mị nhíu lại, "Thủy Linh Lung nói dì cái gì khó nghe, khiến con phải ra tay đánh người?"

"Này..." Diêm Thiếu Liệt thực rối rắm, lời này có thể nói sao? Nói xong có đem mẹ vợ lửa giận ngút trời không, nhưng không nói thì hôm nay khó mà xong được, anh liếc mắt cầu cứu nhìn Thủy Ân Trạch một cái, Thủy Ân Trạch lập tức nói: "Mẹ, dù sao cũng không phải lời hay gì, mẹ còn muốn nghe lại một lần để làm gì? Đây không phải là không có việc gì tự mình tìm khó chịu sao?"

"Mẹ sẵn lòng tìm khó chịu." Giờ phút này Ninh Tử Mị rất có vài phần không nói lý lẽ, nàng biết Diêm Thiếu Liệt có lòng tốt, nhưng lần này nàng không cò ý định cứ như vậy bỏ qua, không để cho Thủy Linh Lung và mẹ cô ta một chút sắc mặt, bọn họ sẽ cho rằng Ninh Tử Mị này dễ bắt nạt sao?

"Bà xã, bọn nhỏ có ý tốt." Thủy Thiên Lệ cũng hiểu rõ, Thủy Linh Lung chắn chắn nói rất khó nghe, A Liệt và Ân Trạch mới không muốn nói.

"Em biết, vì biết nên em mới càng muốn biết rốt cuộc nó nói cái gì mà có thể khiến cho A Liệt ra tay?" Nói xong Ninh Tử Mị quay qua Diêm Thiếu Liệt nói: "A Liệt, có chuyện nói thẳng, đừng có dài dòng."

Diêm Thiếu Liệt liếc mắt nhìn Thủy Ân Trạch cân nhắc một chút nói: "Dì, thật ra cũng không có cái gì, cô ta nói gia gia của mình qua đời là có liên quan đến dì, sau đó mắng hai câu."

Ninh Tử Mị trừng mắt nhìn Thủy Thiên Lệ, quay qua Diêm Thiếu Liệt nói: "Thật sự không có gì khác sao?"

Diêm Thiếu Liệt vội vàng gật đầu, "Thật không có."

Ninh Tử Mị tin rằng Thủy Linh Lung không bao giờ ăn nói khéo léo như vậy, nếu nói chuyện khéo như thế Diêm Thiếu Liệt sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng, quan trọng là nàng đã biết vấn đề nằm ở đâu.

Sau đó Ninh Tử Mị không nhắc lại chuyện này, mọi người giống như không có việc gì cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó mọi người tự về nhà mình, Ninh Tử Mị lại khẽ ngâm nga hát, ở trong phòng bếp rửa chén. Thủy Thiên Lệ lén lút chạy tới phòng bếp nhìn thoáng qua, xem ra vợ mình thật sự không có việc gì, nghĩ lại chuyện kia đã qua nhiều năm như vậy, lần bà xã đi làm ầm ĩ gần nhất đã cách đây hơn mười năm. Biết nàng không có việc gì Thủy Ân Trạch và Diêm Thiếu Liệt trở về trên lầu.

Mới vừa vào cửa Diêm Thiếu Liệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lúc nãy mẹ vợ làm anh sợ muốn chết, may mà mẹ không tức giận."

Thủy Ân Trạch rót ly nước đưa cho anh cười cười nói: "Tính tình bây giờ của mẹ đã tốt hơn nhiều, nếu trước kia nghe nói như thế chắn chắn cực kỳ tức giận, nói không chừng lại sẽ đánh tới nhà Thủy Linh Lung rồi."

"Trước đây mẹ vợ từng làm như vậy?"

Thủy Ân Trạch nghĩ nghĩ nói: "Trong ấn tượng của em từng có hai lần, em nghe ba nói mẹ trong lúc mẹ mang thai em cũng có một lần."

Diêm Thiếu Liệt kinh ngạc sửng sốt nói: "Lúc mang thai mẹ vợ còn dám đánh tới cửa? Không sợ làm em rớt ra hả?"

"Mẹ đối với chuyện khác đều tốt, chỉ riêng chuyện liên quan tới cái chết của gia gia, mẹ một bước cũng không nhường. Em nghe ba nói ba lần đánh tới nhà Thủy Linh Lung đều bởi vì mẹ của Thủy Linh Lung lại lấy cái chết của gia gia ra nói. Sau ba lần thì mẹ của Thủy Linh Lung coi như hoàn toàn yên tĩnh, hơn mười năm này không dám một lần nữa nhắc tới chuyện của gia gia."

"Gia gia của em đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Mẹ vợ sao lại tức giận lớn như vậy?"

Thủy Ân Trạch nhướng mày nói: "Thực ra, em không biết cụ thể, có một lần đánh tới cửa em cũng đi theo, hình như chuyện ông nội chết có liên quan tới mẹ của Thủy Linh Lung, nhưng bà ta lại bóp méo sự thật, nói rằng gia gia chết là do mẹ em làm ông tức chết."

"Khó trách Thủy Linh Lung nói như vậy, xem ra mẹ của cô ta nhất định lải nhải bên tai việc này không ít lần."

Thủy Ân Trạch gật gật đầu nói: "Phải, từ trước đến nay cô ta luôn tin tưởng những gì mẹ cô ta nói."

"Nếu không có cha mẹ thế này thì sao có con gái như thế, sau này chúng ta giáo dục con cái nên cẩn thận một chút. " Thủy Ân Trạch cười cười không nói gì, nhưng y cảm thấy lời nói của Diêm Thiếu Liệt có hợp lý.

Diêm Thiếu Liệt đem ly nước để trên bàn sau đó ngẩn người một lát, lập tức quay lại nói: "Vợ yêu, em vừa mới nói mẹ vợ ba lượt đánh tới nhà của Thủy Linh Lung, đều bởi vì mẹ của Thủy Linh Lung lấy cái chết của ông nội chết nói?"

Thủy Ân Trạch gật gật đầu, lập tức hiểu ra nói: "Ngày hôm nay biểu hiện của mẹ rất khác thường, mẹ hẳn phải tức giận hơn nữa sau đó sẽ đánh tới nhà Thủy Linh Lung mới đúng?"

Hai người liếc nhau dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thủy Ân Trạch lập tức gọi điện cho Thủy Thiên Lệ, y còn chưa hỏi thì đã nghe Thủy Thiên Lệ hỏi: "Ân Trạch, mẹ con khi nào sẽ xuống dưới?"

"Xuống dưới?"

Thủy Thiên Lệ tiếp tục nói: "Đúng vậy, vừa rồi con và A Liệt chân trước mới vừa đi, mẹ con nói A Liệt để quên điện thoại, cho nên cầm lên đưa nó."

Thủy Ân Trạch vừa nghe còn có gì không rõ, kêu Thủy Ân Hi và Cố Quân Viêm, vài người vội vàng đi xuống lầu. Thủy Thiên Lệ cũng đuổi tới, ban đầu hai anh em không muốn để cho ông đi, nhưng Thủy Thiên Lệ nói, ông không đi bọn họ không thể kéo được Ninh Tử Mị về. Đoàn người xuống tầng hầm ga ra xem, quả nhiên chiếc xe Ninh Tử Mị thường đi đã không thấy, đám người lập tức lên xe tới nhà Thủy Linh Lung.

Bên kia Ninh Tử Mị đã đến nhà Thủy Linh Lung, đậu xe dừng ở dưới lầu từ phía sau lấy ra gậy bóng chày, đầu chày có rất nhiều vết trầy xước lồi lõm, Ninh Tử Mị hít sâu một hơi rồi mang theo gậy bóng chày đi lên lầu, ấn chuông cửa nhà Thủy Linh Lung.

Đến mở cửa là mẹ của Thủy Linh Lung, Chu Hân Quỳnh, bà ta vừa mở cửa ra liền thấy một thân mặc đồ ở nhà là Ninh Tử Mị, đợi đến lúc bà ta muốn đóng cửa lại Ninh Tử Mị đã muốn dùng sức đẩy cửa bước vào, nàng chặn cửa cười lạnh nói: "Chu Hân Quỳnh, cô không chào đón tôi đến sao?"

Thấy gậy bóng chày trong tay của Ninh Tử Mị, sắc mặt Chu Hân Quỳnh không còn chút máu, "Tử Mị, xem chị nói cái gì kìa, em làm sao không hoan nghênh chị tới đây?"

Ninh Tử Mị cười nhạo nói: "Hoan nghênh tôi tới?" Không đợi Chu Hân Quỳnh trả lời, nàng vung cây gậy bóng chày trong tay đánh tới cái bể cá thủy tinh bên cạnh, "A..." Khi tiếng thét chói tai của Chu Hân Quỳnh vang lên, đáp lại là tiếng vỡ của thuỷ tinh, nước lập tức liền chảy ra, cá vàng trên nền nhà một chút một chút ngoe ngoảy cái đuôi.

Nghe tiếng động Thủy Linh Lung và một người đàn ông trung niên từ theo phòng bước ra, người đàn ông trung niên chính là cha của Thủy Linh Lung, Thủy Thiên Thành, thấy Ninh Tử Mị đến đây Thủy Linh Lung lập tức trốn về phòng. Thủy Thiên Thành bước lại muốn mở miệng khuyên Ninh Tử Mị, còn không đợi ông ta mở miệng Ninh Tử Mị đã bắt đầu đập phá nhà bọn họ, chỉ trong chốc lát phòng khách đã bị đập đến nỗi ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Ninh Tử Mị không thấy hả giận, thấy TV đang mở liền vung gậy bóng chày đi qua, Thủy Thiên Thành vừa nhìn thấy lập tức đi qua ngăn cản nàng.

"Tử Mị, chị đập cái này sẽ bị nổ mạnh." Thực ra ông ta cũng không chắc chắn có nổ hay không, nhưng TV này là ông ta muốn xem World Cup nên một tuần trước mới đối mới, Ninh Tử Mị không thể cứ thế đập đi.

Ninh Tử Mị có lẽ có chút mệt mỏi dừng lại, thở dốc một hơi nàng chỉ vào Chu Hân Quỳnh nói: "Chu Hân Quỳnh, cô còn muốn chút mặt mũi nào không? Tôi từng nói cô còn dám vu khống hãm hại tôi làm lão gia tử tức chết, tôi sẽ cào nát cái mặt không biết xấu hổ của cô, xem ra trí nhớ của cô không được tốt nhỉ?"

Chu Hân Quỳnh vừa nghe lời của nàng lập tức sửng sốt, nghĩ thầm con nhỏ chết tiệt kia ra chuyện lớn như vậy thế mà không nói gì.

Ảnh của Thủy Linh Lung bị đăng ra, Chu Hân Quỳnh và Thủy Thiên Thành tự nhiên cũng nhìn thấy, nhưng thực tế từ lúc Thủy Linh Lung ở dưới nhà Thủy Ân Trạch chờ Diêm Thiếu Liệt, hai người đã biết con gái thích Diêm gia nhị thiếu gia một trong tứ đại gia tộc, bọn họ đương nhiên biết chuyện của Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch.

Nhưng Thủy Linh Lung nói, Diêm gia là đại gia tộc có lẽ sẽ cho phép Diêm nhị thiếu và Thủy Ân Trạch cùng một chỗ, nhưng Diêm Thiếu Liệt khẳng định tương lai cả hai sẽ kết hôn, Diêm nhị thiếu không phải sẽ tuyệt hậu sao? Hơn nữa Diêm gia sẽ không đồng ý, Thủy Ân Trạch không sinh được, nếu Diêm Thiếu Liệt cưới một con gái thế gia khác, người ta chắc chắn sẽ không tha thứ chuyện anh và Thủy Ân Trạch. Nhưng cô có thể, cô có thể cam đoan sẽ không can thiệp chuyện của Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch. Cô tin tưởng cho dù là vì trong nhà hay vì con cái, Diêm Thiếu Liệt sớm muộn gì đều sẽ gật đầu, đến lúc đó chỉ cần cô gả vào Diêm gia tự nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp xử lý Thủy Ân Trạch.

Tự tin của Thủy Linh Lung cũng không biết từ đâu mà có, đem tất cả ảo tưởng đều lý tưởng hoá thành sự thật. Hơn nữa trải qua cô không ngừng cố gắng và thuyết phục cha mẹ của mình, đã thực sự đồng ý. Thủy Linh Lung nói Diêm gia nhiều tiền mà không biết tiêu xài như thế nào, đến lúc đó ta đây là Nhị thiếu nãi nãi muốn giúp nhà mẹ đẻ, không ai có thể nói điều gì, đúng không? Thủy Linh Lung còn nói mối quan hệ xã hội lẩn quẫn của Diêm gia mới là chân chính xã hội thượng lưu, cô là Nhị thiếu nãi nãi tham dự yến hội mang theo cha mẹ mình cũng rất bình thường đúng không? Thủy Linh Lung còn nói mẹ của Diêm gia Nhị thiếu nãi nãi mới mới thực sự là quý phu nhân, đến lúc đó muốn đem Ninh Tử Mị dẫm nát dưới chân chẳng phải dễ như chơi? Thủy Linh Lung nói tiếp....

Tóm lại Thủy Linh Lung dùng một bản kế hoạch tốt đẹp khiến cho cha mẹ tin tưởng, cô thật cho mình đã trở thành Diêm gia Nhị thiếu nãi nãi, cho nên đối với chuyện lần này bọn họ cũng không nói cái gì. Nhưng Chu Hân Quỳnh thật sự không biết Thủy Linh Lung còn nhắc tới cái chết của Thủy lão gia, trước kia bà ta không sợ chết nói ba lần, nhà bị đập phá ba lần, bọn họ bị buộc chuyển nhà ba lần.

Ngày hôm nay bà ta thấy Ninh Tử Mị mang theo gậy bóng chày tới, còn tưởng rằng con gái quyến rũ Diêm nhị thiếu cho nên chọc giận nàng, vì thế nhìn thấy Ninh Tử Mị phá nhà bọn họ, ngay cả ngăn cản một chút đều không dám. Mà ý nghĩ của Thủy Thiên Thành cơ bản giống với Chu Hân Quỳnh, bởi vì bọn họ đuối lý, vì bọn họ ngầm đồng ý cho con gái quyến rũ Diêm nhị thiếu, cũng bởi vì bọn họ biết quan hệ của Thủy Ân Hi và Cố Quân Viêm, và thủ đoạn Cố Quân Viêm từng dùng với người nhà bọn họ

"Tử Mị, việc này nhất định là hiểu lầm, em cũng đã thừa nhận qua là em không đúng, làm sao còn có thể vu khống hãm hại chị làm lão gia tức chết đây?"

"Cô tránh ra cho tôi, thối lắm, mau, đem con tiện nhân Thủy Linh Lung kia kêu đi ra cho tôi, tôi muốn giáp mặt hỏi nó vài thứ." Lần này Chu Hân Quỳnh nào dám kêu con gái mình đi ra, lấy lửa giận hiện tại của Ninh Tử Mị chắc chắn sẽ đánh con mình, nhưng không gọi... liếc nhìn Ninh Tử Mị kia bộ dáng thề không bỏ qua bà ta liền run sợ.

Đang lúc tình thế khó xử thì tiếng đập cửa vang lên, không đợi bà ta phản ứng Ninh Tử Mị đã mở cửa, không cần nghĩ nàng đã biết là ai đến đây, quả nhiên ngoài cửa là chồng nàng và hai con trai, hai đứa con rể.

Đối lập với phản ứng của những người khác Diêm Thiếu Liệt thực sự chấn động, mẹ vợ của anh một thân quần áo giản dị màu trắng, mái tóc đen buộc đuôi ngựa, trong tay cầm gậy bóng chày còn đang nhỏ nước, khí thế mười phần đứng ở trong phòng, trong phòng có một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, một người đàn ông trung niên đang che chắn trước TV, không cần đoán anh cũng có thể tưởng tượng được, đây chính là cha mẹ Thủy Linh Lung, nhìn lại trong phòng, sàn nhà thành một đống lộn xộn, cùng với hung khí trên tay nhạc mẫu đại nhân, anh còn có cái gì không hiểu.

Mẹ vợ đại nhân uy vũ!

Chu Hân Quỳnh vừa nhìn thấy người ngoài cửa lập tức nói: "Thiên Lệ, anh đã tới, anh mau khuyên nhủ Tử Mị đi, việc này chúng em thật sự không biết, Linh Lung cũng sẽ không nói lung tung."

Thủy Thiên Lệ liếc nhìn em trai lại nhìn về phía Ninh Tử Mị, nhíu mày mở miệng nói: "Tử Mị." Ông còn chưa nói xong, lông mày Ninh Tử Mị nhíu lại, "Anh im đi, ngày hôm nay việc này không nói rõ ràng ai cũng đừng mong sống dễ chịu!"

"Mẹ, đừng nóng giận, không đáng vì bọn họ mà tức giận như thế."

Thủy Ân Hi cũng đi theo Thủy Ân Trạch đi tới cạnh Ninh Tử Mị nói: "Mẹ, mẹ nếu muốn thu thập bọn họ nói cho con biết một tiếng là được, sao phải tự mình ra tay, con xem ra có chút người da dày, đã quên chuyện năm đó, không sao con sẽ lần nữa khiến bọn họ lần này ghi nhớ thật lâu."

"Ân Hi, đi vào phòng đem con tiện nhân Thủy Linh Lung kia bắt ra cho mẹ, đừng tưởng rằng trốn ở trong phòng thì không có chuyện gì."

Thủy Ân Hi không nói gì lập tức đi vào phòng đó, thấy Thủy Ân Hi đi hai vợ chồng Chu Hân Quỳnh không dám nói bất cứ cái gi, bởi vì Cố Quân Viêm đứng ở cửa. Cửa phòng bị khóa lại từ bên trong, "Thủy Linh Lung, cô tốt nhất đi ra cho tôi, nếukhông tôi sẽ đá nát cửa phòng của cô."

Thấy không có tiếng động Thủy Ân Hi thật sự đá một cước đá vào trên cửa, không có tiếng động gì cậu tiếp tục đá, thẳng đến khi cửa phòng có chút nới lỏng Thủy Linh Lung tức giận mở cửa nói: "Thủy Ân Hi, anh dám đá cửa phòng của tôi, tôi cho anh biết, tôi đã vừa mới gọi điện thoại báo án, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay, Ninh Tử Mị bà đập phá nhà của tôi thì cứ chờ bị bắt đi."

"Thủy Linh Lung, mày còn dám báo cảnh sát?" Thấy Ninh Tử Mị xông lại Thủy Linh Lung muốn trốn vào trong phòng đi, lại bị Thủy Ân Hi kéo đi ra, Ninh Tử Mị giương tay đánh cho hai bạt tai.

"Anh hai, các người muốn làm gì?"

Vừa nhìn thấy tình cảnh này Thủy Thiên Thành mới mở miệng, Ninh Tử Mị vừa nghe ông ta nói thì lạnh lùng mở miệng: "Thủy Thiên Thành, cậu chính là đồ phế vật, năm đó bị con đàn bà Chu Hân Quỳnh này tính kế bò lên giường thì thôi đi, còn cùng với cô ta giựt giây lão gia đem Thiên Lệ đuổi ra Thủy gia, lão gia tử bị Chu Hân Quỳnh làm cho tức chết, cậu không truy cứu chính là đại bất hiếu, thế nhưng còn dám đi theo Chu Hân Quỳnh đổi trắng thay đen đẩy đến trên người của tôi. Trước đây tôi đập phá nhà các người đã nói gì với cậu có phải đã quên rồi, dám vu khống hãm hại tôi một lần, tôi sẽ phá nhà các người một lần, trí nhớ của hai người đúng thật không tốt."

"Bà nói bậy, rõ ràng chính là bà làm gia gia tức chết, bà còn đổ lỗi cho mẹ tôi, Ninh Tử Mị, sao bà không biết xấu hổ như vậy?" Thủy Linh Lung bất chấp đau đớn trên mặt chỉ vào Ninh Tử Mị mắng, đều do Ninh Tử Mị tức chết gia gia của mình, nhà của cô mới thê thảm như vậy.

"Thiên Thành, cậu dạy dỗ con gái như vậy sao? Đúng sai chẳng phân biệt được, đổi trắng thay đen? Cậu không muốn Tử Mỵ đến nhà ngươi phá, vậy sao cậu không dám nói nói sự thật cho con gái mình?"

"Anh hai."

Thấy bộ dạng hèn nhát của Thủy Thiên Thành, Thủy Thiên Lệ liền giận run cả người, "Thiên Thành, cậu tự nói cho con gái mình nghe, rốt cuộc cha chết như thế nào? Chuyện này rốt cuộc có quan hệ với Tử Mị hay không? Vừa đúng lúc hôm nay có đủ mọi người trong nhà, chúng ta hãy nói rõ ràng."

"Ba, ba nói đi? Có phải Ninh Tử Mị tức chết ông nội, ba sợ cái gì, một lúc nữa cảnh sát sẽ tới, con muốn tống hết bọn họ đều vào tù."

Tuy rằng Diêm Thiếu Liệt cảm thấy lúc này cứ giả làm cảnh nền đi, nhưng nghe lời nói của Thủy Linh Lung thì anh vẫn không nhịn được, "Thủy Linh Lung, cô nghĩ ngục giam là nhà mình mở ra sao? Cô nói ai sẽ đưa ai?"

Thủy Linh Lung luôn luôn ở bên trong, bên người lại có Thủy Ân Hi và Ninh Tử Mị chặn lại cho nên không thấy Diêm Thiếu Liệt đứng ở cạnh cửa, "Anh Diêm, anh đã tới, anh thấy không, Ninh Tử Mị chính là người như vậy, con trai của bà ta có thể là người tốt sao?" Nghe được lời của von gái, Chu Hân Quỳnh và Thủy Thiên Thành đã biết thân phận của Diêm Thiếu Liệt.

Ninh Tử Mị vừa nghe lời này của cô ta lại chỉ vào Chu Hân Quỳnh nói: "Chu Hân Quỳnh, tôi đã nói Thủy Linh Lung sao có thể không biết xấu hổ như vậy, còn chạy tới ngăn đón xe của con rể tôi, thì ra đều là do người làm mẹ như cô dạy, làm sao ngươi cứ như vậy không biết xấu hổ? Muốn đào được góc tường trên đầu con trai Ninh Tử Mị này, xuỳ, nó cũng xứng? Cái mặt lừa của nó đúng thật là giống hệt mặt của mẹ nó, cái tốt không học lại cố ý đi học chuyện thấp hèn này."

Ninh Tử Mị quay sang Thủy Linh Lung nói: "Mày còn phẩu thuật thẩm mỹ? Mày có chỉnh một ngàn lần một vạn lần cũng không thể bằng một góc cùa con trai tao, A Liệt nhìn trúng mày mới là mắt bị mù."

"Bà có tư cách gì thay anh Diêm quyết định, anh ấy muốn thích ai là chuyện của anh ấy, bà nghĩ là do bà quyết định sao?"

"Dì Tử Mị nói không có sai, tôi thích Ân Trạch, coi như không có Ân Trạch tôi cũng chướng mắt cô."

Vừa mới bị Ninh Tử Mị đánh Thủy Linh Lung còn chưa khóc, nhưng khi nghe được lời nói của Diêm Thiếu Liệt thì cô ta liền chịu không được, nước mắt lả chã rớt xuống.

Chu Hân Quỳnh không dám tức giận với Ninh Tử Mị, một bụng lửa giận đang nghẹn không chỗ nào phát, nghe được lời nói của Diêm Thiếu Liệt bà ta bất chấp tất cả, quát: "Cậu sao có thể nói như vậy?"

"Sao tôi không thể nói? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Con gái của bà ở trung tâm thương mại chặn đường tôi, ở dưới lầu nhà Ân Trạch chặn xe của tôi, còn tới dưới lầu công ty của tôi chặn đường tôi, giống như tên biến thái điên cuồng theo dõi tôi. Cho tới bây giờ tôi chưa từng chủ động nói một câu với cô ta, cô ta liền chủ động dán lên. Tôi đã nói rõ ràng cho cô ta biết tôi không thích cô ta chán ghét cô ta, cô ta vẫn còn như vậy? Các người làm cha mẹ không quản tốt con mình, còn muốn đổ lỗi lên đầu tôi?"

Diêm Thiếu Liệt nói một hồi khiến cho Chu Hân Quỳnh và Thủy Thiên Thành xấu hổ muốn chết, bởi vì Diêm Thiếu Liệt nói đều là sự thật, trước kia bọn họ cũng không nghĩ như thế nào? Hai người cảm thấy con gái mình làm như vậy chính là đang theo đuổi hạnh phúc của mình, cũng không sai, hơn nữa châm ngôn nói "nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách lớp giấy" hai người còn rất ủng hộ con gái mình tích cực như vậy. Nhưng hiện giờ bị Diêm Thiếu Liệt vừa nói như thế, hai người mới cảm thấy được việc này xấu hổ đến cỡ nào.

"Ha ha, thật là có mẹ loại gì thì sẽ có con gái loại đó, Thủy Linh Lung, mày và mẹ mày thật đúng là giống, năm đó cô ta cũng giống như thế truy ngược ba của mày. Đáng tiếc là con thứ hai của quốc hoạ đại sư căn bản chướng mắt mẹ mày, cô ta nhờ cơ hội bạn học tụ họp đem cha ngươi chuốt say, sau đó thì bò giường lên ba của mày, bây giờ mày đã biết mình làm sao được sinh ra chứ? Tiện nhân sinh con gái cũng là tiện nhân."

"Chị dâu, chị đừng nói nữa."

Ninh Tử Mị nhìn thoáng qua Thủy Thiên Thành, lạnh lùng nói: "Đừng nói, vì sao tôi không được nói? Năm đó cậu còn chạy về để cho tôi và anh hai cậu giúp giải quyết, tôi đã đem Chu Hân Quỳnh giải quyết. Ai biết cậu lại vô dụng như vậy, bị người tính kế một lần còn không biết cẩn thận, lại bị người đàn bà Chu Hân Quỳnh tính kế lần thứ hai. Chu Hân Quỳnh tìm tới cửa, sau khi lão gia biết yêu cầu cậu cưới Chu Hân Quỳnh, cậu ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, cậu nói xem cậu làm được tích sự gì? Tôi và Thiên Lệ chỉ hi vọng cậu có ngày tốt lành, nhưng cậu đã làm gì, bị Chu Hân Quỳnh xúi giục vài câu đã tính kế tôi và Thiên Lệ, chia rẽ mối quan hệ của Thiên Lệ và lão gia tử, những lời nói năm đó của Chu Hân Quỳnh cậu đã không nhớ rõ sao?"

Mỗi một câu nói của Ninh Tử Mị làm Thủy Thiên Thành cảm thấy xấu hổ không thôi, đến cuối cùng ông ta khóc không thành tiếng, "Chị dâu, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, là lỗi của em tất cả đều là lỗi của em."

Nhưng hiển nhiên Ninh Tử Mị không có ý buông tha cho ông ta, chỉ vào ông ta nói: "Đương nhiên là lỗi của cậu, nếu không phải cậu cưới loại đàn bà thấp hèn như Chu Hân Quỳnh thì làm sao lão gia tử bị tức chết?"

"Còn mày nữa Thủy Linh Lung, tao cho mày biết, còn dám quyến rũ con rể của tao, tao sẽ đập nát cái mặt xấu xí này của mày."

Nói xong Ninh Tử Mị lại quay qua Chu Hân Quỳnh nói: "Chu Hân Quỳnh ngày hôm nay tôi nói thêm một lần nữa, Ninh Tử Mị này một ngày trôi qua không thoải mái thì một nhà các người đừng nghĩ sống dễ chịu, tôi muốn xem tôi với nhà các người coi ai chết trước."

Diêm Thiếu Liệt rốt cuộc đã nhìn ra, mẹ vợ đại nhân của mình đến đây làm cho hả giận!

Chương 44:

Cảnh sát đến rất nhanh, nhưng sau đó rất nhanh lại đi, bởi vì Cố Quân Viêm gọi điện thoại, cũng vì Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh nói là bọn họ do chuyện nhà mới ầm ĩ. Cảnh sát nhìn thoáng qua hung khí trong tay Ninh Tử Mị, lại nhìn trên mặt Thủy Linh Lung có dấu tay, những người khác thì không có gì.

Bọn họ còn muốn hỏi một chút, nhưng ngay lúc đó nhận được điện thoại của cấp trên, nếu chủ nhà đã nói không có việc gì bọn họ còn ở nơi này đòi mất mặt sao, cho nên rất nhanh liền rời đi. Thủy Linh Lung muốn ngăn cản bọn họ rời đi, nhưng bị mẹ mình trừng mắt nên cô lập tức thành thật.

Sau khi cảnh sát rời khỏi Thủy Thiên Lệ bị Ninh Tử Mị liếc mắt một cái, ngạc nhiên một lát rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt nói: "Ngày hôm nay tại đây đều là người nhà mình, trước kia tôi luôn nghĩ giữ cho hai người mặt mũi, cho các người ở trước mặt con gái mình có thể ngẩng đầu, ngày hôm nay xem ra là tôi đã làm sai, nếu đã vậy thì đang lúc mọi người đều ở đây thì nói cho rõ ràng đi."

"Chị dâu." Nghe Chu Hân Quỳnh gọi mình, Ninh Tử Mị lạnh lùng nói: "Chu Hân Quỳnh, cô đừng gọi tôi là chị dâu, tôi cũng không phải là chị dâu của cô." Chu Hân Quỳnh trên mặt đầy xấu hổ, lời này nhiều năm trước Ninh Tử Mị đã nói.

"Năm đó..." Không bận tâm Chu Hân Quỳnh, Ninh Tử Mị tự kể lại chuyện đã qua, năm đó Ninh Tử Mị là nữ minh tinh giống như Phùng Thiên Hâm, nhưng nữ minh tinh ở thời đại đó khác với nữ minh tinh bây giờ, mặc dù không phải xã hội cũ, nhưng vẫn có rất nhiều người tư tưởng cổ hũ nghĩ rằng nghề nghiệp của họ không vẻ vang, là nữ con hát, là nghề nghiệp bần tiện.

Nhưng Thủy Thiên Lệ yêu Ninh Tử Mị, hơn nữa hao hết tâm tư thuyết phục Thủy lão gia tử, một vị quốc hoạ đại sư có một con dâu như vậy tại niên đại đó chắc chắn không dễ nghe. Ninh Tử Mị cũng rất yêu Thủy Thiên Lệ, không hề nghĩ ngợi nàng liền vì Thủy gia liền lựa chọn dần rút khỏi ngành giải trí, đối với việc làm của Ninh Tử Mị Thủy lão gia đúng thật rất hài lòng. Sau khi kết hôn gia đình bọn họ sống rất hạnh phúc và mỹ mãn, Ninh Tử Mị làm con dâu duy nhất trong nhà, trên hiếu thảo cha chồng, dưới chăm sóc em chồng, Thủy Thiên Lệ đối với sự hi sinh của bà xã trong lòng càng biết ơn.

Sau Thủy Thiên Thành bị Chu Hân Quỳnh tính kế, vẫn là Ninh Tử Mị ra mặt giải quyết Chu Hân Quỳnh, nàng hiểu Chu Hân Quỳnh vô cùng rõ ràng, cô bé này thích Thủy Thiên Thành là không giả, nhưng cũng rất coi trọng bối cảnh của Thủy gia, đối phó người như vậy Ninh Tử Mị có rất nhiều biện pháp. Chuyện của Chu Hân Quỳnh giải quyết xong, Thủy Thiên Thành năn nỉ chị dâu và anh trai đừng nói chuyện này cho lão gia tử, bằng không lấy tính tình chính trực của lão gia tử nhất định sẽ bắt mình cưới Chu Hân Quỳnh. Khi đó Thủy Thiên Thành cảm thấy Chu Hân Quỳnh căn bản không xứng với mình. Việc này Ninh Tử Mị không tỏ thái độ gì, Thủy Thiên Lệ đáp ứng rồi nàng cũng không nói cái gì. Kết quả mấy tháng sau Thủy Thiên Thành lại bị Chu Hân Quỳnh tính kế, hơn nữa chuyện lần này rắc rối, bởi vì Chu Hân Quỳnh mang thai!

Hơn nữa lần này cô ta khôn ngoan hơn, không nói với Thủy Thiên Thành mà trực tiếp tìm tới Thủy gia, còn khóc lóc kể lể với Thủy lão gia tử là mình bị Ninh Tử Mị uy hiếp. Lão gia lập tức tức giận không chịu được, nhưng lúc này Ninh Tử Mị cũng đã có thai, cho nên lão gia không có la mắng nhiều, mà đem lửa giận đều trút lên người Thủy Thiên Lệ, trút giận xong lão gia tử buộc Thủy Thiên Thành cưới Chu Hân Quỳnh. Đừng nhìn Thủy Thiên Thành bình thường diễu võ dương oai, nhưng hắn chính là miếng đậu hủ mềm, ai cũng có thể nắm vài cái, lão gia tử lên tiếng hắn chỉ là phản bác vài câu, sau đó thì nín thinh.

Ninh Tử Mị cũng nói cho lão gia tử biết tính tình của Chu Hân Quỳnh, nhưng coi như biết Chu Hân Quỳnh cố ý hãm hại Thủy Thiên Thành, lão gia tử vẫn để cho Thủy Thiên Thành cưới Chu Hân Quỳnh. Nói ông cổ hủ cũng tốt nói ông ngoan cố cũng thế, ông chỉ nghĩ Chu Hân Quỳnh có con của Thủy Thiên Thành, hơn nữa hai người bọn họ đã có quan hệ vợ chồng, Thủy Thiên Thành nên cưới người ta.

Mặc phản đối của Ninh Tử Mị và Thủy Thiên Lệ, nhưng Thủy Thiên Thành vẫn phải cưới Chu Hân Quỳnh. Chu Hân Quỳnh mới vừa vào cửa không bao lâu đã dỗ được Thủy Thiên Thành, Ninh Tử Mị không biết cô ta rốt cuộc dùng cách gì, nhưng hai người bọn họ đúng thật càng ngày càng ân ái, càng là như vậy càng khiến nàng nhắc nhở Thủy Thiên Thành đề phòng Chu Hân Quỳnh.

Ninh Tử Mị diễn cũng không ít bộ phim, bởi vì khi đó nàng rất hồng, hơn nữa thời của bọn họ căn bản không có cái gọi là phim tình cảm mãnh liệt thậm chí cả diễn cảnh hôn môi đều gần như không có, nhưng những tin đồn nhảm nhí về nàng vẫn bị truyền ra, nói nàng và đạo diễn quan hệ không rõ, nói nàng là kẻ thứ ba của nam diễn viên nào đó, tại thời điểm đó loại lời đồn đãi này rất ảnh hưởng danh dự, đối với phụ nữ đã kết hôn như Ninh Tử Mị mà nói càng là đòn chí tử.

Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù Ninh Tử Mị là người có nội tâm kiên cường cũng chịu không nổi, Thủy Thiên Lệ rất tin tưởng nàng, sự tin cậy này cỗ vũ rất lớn cho nàng. Nhưng làm cho hai người bọn họ trăm triệu không nghĩ tới chính là, Thủy Thiên Thành lại ở sau lưng đâm bọn họ một dao, không nghĩ tới hắn đem những chuyện này nói cho lão gia tử, còn thêm mắm thêm muối cường điệu, điều này làm cho Thủy lão gia rất tức giận, gọi Thủy Thiên Lệ tới hỏi quả nhiên có chuyện như vậy.

Không ai không biết đến tranh thuỷ mặc của Thủy lão gia, tất cả mọi người có thói quen tâng bốc ông, có lẽ thế nên ông rất nhiều thứ che mờ hai mắt, danh dự, lợi ích, địa vị, đã không còn nhìn rõ được sự thật trước mắt mà muốn cho Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị ly hôn.

Thủy Thiên Lệ kiên quyết không đồng ý, sau vô số lần cãi vả rốt cuộc Thủy lão gia tử tức giận, đuổi Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị ra khỏi Thủy gia. Cho dù không có Thủy gia hai người bọn họ cũng có cuộc sống vô cùng tốt, nhưng không lâu sau đó Thủy lão gia tử liền hối hận, bởi vì Thủy Thiên Thành đối hội hoạ hoàn toàn không có thiên phú, mà có thiên phú là con trai lớn đã bị ông đuổi đi.

Nhưng ông lại không vứt được kiêu ngạo để gọi hai người trở về, việc này cứ luôn căng thẳng như vậy. Mãi đến khi lão gia tử nghe lén được Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh thì thầm, mới biết được là hai người này cố ý hãm hại Ninh Tử Mị, vì muốn đem bọn họ đuổi ra Thủy gia, tương lai sau này hai người này sẽ kế thừa tác phẩm lão gia tử để lại.

Lão gia vừa đau lòng vừa tức giận không thôi, lúc sau đã bị bệnh không dậy nổi, lão gia tử muốn gặp hai người Thủy Thiên Lệ, Chu Hân Quỳnh ngăn chặn không cho gặp mặt, may mà Thủy Thiên Thành không quá khốn nạn, để anh trai và chị dâu về nhà gặp lão gia tử. Nhưng Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh thế nào cũng không còn nghĩ đến, lão gia tử lại có thể nghe được hai người nói chuyện, hơn nữa còn là trước mặt mọi người đem chuyện này nói ra. Tuy rằng lúc ấy Chu Hân Quỳnh và Ninh Tử Mị đều mang thai, nhưng Ninh Tử Mị vẫn tức giận mà tát Chu Hân Quỳnh hai cái, Chu Hân Quỳnh một câu cũng không dám nói.

Sức khoẻ của lão gia tử vốn đã không tốt lắm, hơn nữa lớn tuổi lần này khó thở đau tim làm cho tình trạng cơ thể càng tệ, không bao lâu sau thì qua đời. Làm cho hai người bọn họ tức giận chính là lúc này Chu Hân Quỳnh lấy ra một phần di chúc, nội dung trong đó đại khái là nói Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị đã bị đuổi ra Thủy gia, đã đoạn tuyệt quan hệ với lão gia tử, cho nên lão gia tử để lại toàn bộ gia sản cho hai người họ.

Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị không phải là không có nghi ngờ đây là di chúc giả, nhưng hai người bọn họ không có tâm đi tranh giành cái gì, ông cụ đã không còn, tranh này đó còn có ý nghĩa gì nữa sao?

Nhưng làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, cuối cùng lão gia sáng suốt một phen, khi ông bị bệnh không bao lâu đã tìm đến người bạn già của mình, đem toàn bộ tranh trong tay đều bán lấy tiền quyên góp ra ngoài. Ông hy vọng có thể tích chút công đức cho con cháu, thực sự thì ông cũng không muốn cho Chu Hân Quỳnh chiếm lợi, bởi vì chủ mưu kiện kia chính là Chu Hân Quỳnh, lan truyền tin đồn cho Ninh Tử Mị, để Thủy Thiên Thành ở trước mặt lão gia tử nói bậy Ninh Tử Mị, toàn bộ đều là chủ ý của cô ta, mà Thủy Thiên Thành lại tai mềm nên nghe tất cả lời nói của cô ta, lại làm theo tất cả.

Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh không có tìm được tranh hoạ nào, sau đó mới từ người bạn kia của lão gia tử nghe được chuyện này, hai người còn tìm người ta gây sự, nhưng vị bằng hữu kia của lão gia tử rất có thân phận địa vị, hai người cuối cùng đều phải thành thật. Lúc ấy Chu Hân Quỳnh cầm bản di chúc lừa gạt của lão gia tử hận nghiến răng, cô ta hao hết tâm tư đến cuối cùng lại chẳng nhận được gì.

Thủy Thiên Thành cũng rất thất vọng, bởi vì Chu Hân Quỳnh nói, chỉ cần dựa vào tranh của lão gia tử thì hai người cả đời ăn uống không lo, mà con trai và con dâu của quốc họa đại sư cũng đủ vinh quang, nhưng hiện tại tất cả đều thất bại!

Chu Hân Quỳnh đem tất cả chuyện này đều đỗ lỗi lên người Ninh Tử Mị và Thủy Thiên Lệ, cái gọi là tội thêm tội, giận chó đánh mèo cũng không hơn, Ninh Tử Mị là điển hình nằm cũng trúng đạn.

Lúc bụng Ninh Tử Mị được tám tháng đi chợ gặp cụ hàng xóm cũ, nghe được lời đồi đại về mình, nói bởi vì scandal của mình mà lão gia tử mới tức chết, còn nói là Chu Hân Quỳnh nói với mọi người, dưới cơn thịnh nộ Ninh Tử Mị ngay cả nhà cũng không quay về, trực tiếp ở chợ rau mua vài cây mía đi tìm Chu Hân Quỳnh tính sổ.

Chờ Thủy Thiên Lệ đến nơi trong nhà đã bị Ninh Tử Mị đập phá, vài cây mía cũng bị gãy nát, dù sao sức mạnh của cây mía có hạn, cho nên trong nhà tuy bị đập phá nhưng cũng không quá nghiêm trọng, cái thời đại đó hàng xóm rất hay qua lại, nhà bọn họ có động tĩnh gì thì có rất nhiều hàng xóm đến khuyên can, lúc Thủy Thiên Lệ tới thì trong nhà đã đông nghịt người.

Ninh Tử Mị trước mặt mọi người đem chuyện Chu Hân Quỳnh như thế nào lan truyền scandal cho mình, như thế nào lừa lão gia tử viết di chúc, như thế nào đem chuyện lão gia tử tức chết nói ra. Vừa mới bắt đầu còn có người không tin, nhưng nhìn Chu Hân Quỳnh không chỉ không có giải thích, nhưng lại sợ hãi nhìn Ninh Tử Mị, mọi người biết Chu Hân Quỳnh chắc chắn làm ra những việc này, cho nên mới không dám phản bác Ninh Tử Mị.

Cũng là vào ngày hôm đó, Ninh Tử Mị đã nói, "Ninh Tử Mị tôi và Chu Hân Quỳnh cô không đội trời chung, tôi cũng không nhận cô là em dâu, cô sau này cũng đừng gọi tôi là chị dâu, tôi cũng cảnh cáo cô, Chu Hân Quỳnh, nếu còn dám vu không là tôi làm lão gia tử tức chết thì tôi sẽ đến đập phá nhà cô, cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của cô."

Lúc ấy Chu Hân Quỳnh còn tưởng rằng chuyện này cũng không có cái gì, nhiều lắm chính là mất mặt chút thôi, nhưng ở cái niên đại tư tưởng người ta có chút đơn giản, trong quan niệm của bọn họ thì Chu Hân Quỳnh không chỉ bất hiếu mà còn là điển hình cho tiểu nhân. Cho nên hàng xóm láng giềng cũng bắt đầu không thân thiết với nhà bọn họ. Thủy Thiên Thành cũng cảm nhận được thay đổi, bình thường ra ngoài người chào hỏi rất nhiều, hiện tại gần như không ai nói chuyện với hắn, thậm chí gặp hắn cũng giả vờ không phát hiện mà đi qua, có một vài cụ hàng xóm thì không làm lơ được, cũng chỉ gật đầu cười một cái liền xong. Mà đãi ngộ của Chu Hân Quỳnh so với hắn càng tệ, mấy nhà bình thường thân thiết hiện tại những người đó ai cũng bàn tán chuyện của cô ta, chờ sau khi Thủy Linh Lung sinh ra ngay cả người tới cửa tặng trứng chim cũng không có, cuối cùng hai người không có cách đành phải dọn nhà.

Thủy Thiên Thành không có công việc, Chu Hân Quỳnh cũng không có công việc, ăn vài năm vốn ban đầu của hai người cũng không còn tiền, mà lúc này đây tranh của Thủy Thiên Lệ dần dần có danh tiếng, Thủy Thiên Thành tuy rằng vẽ tranh là không tốt lắm, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra phong cách Thủy Thiên Lệ, hắn và Chu Hân Quỳnh thương lượng sau đó tìm tới Thủy Thiên Lệ. Thấy Thủy Thiên Lệ ở nhà lớn hai người bọn họ càng thèm thuồng, dĩ nhiên đã muốn đánh chủ ý lên tranh của Thủy Thiên Lệ, nhưng vì có Ninh Tử Mị nên bọn họ cũng không dám làm quá rõ ràng.

Các loại khóc than, các loại chua xót, Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị đến chỗ ở của hai người bọn họ, quả thật điều kiện rất kém, Thủy Thiên Lệ không cần quan tâm Chu Hân Quỳnh cuộc sống ra cái dạng gì, nhưng rốt cuộc Thủy Thiên Thành là em trai của mình, ông không thể thực sự mặc kệ, cho nên cho bọn họ mấy bức tranh.

Sau đó cứ cách một thời gian hai người bọn họ sẽ khóc than một trận, Thủy Thiên Lệ cảm thấy được đây cũng không phải là biện pháp, giúp cho hai người tìm công việc. Chu Hân Quỳnh nhìn thấy Ninh Tử Mị mỗi ngày ở nhà làm thái thái, mà mình lại vì cuộc sống mà đi làm trong lòng thấy không công bằng, lúc sau có hàng xóm hỏi Chu Hân Quỳnh hai người vừa tới kia là ai? Chu Hân Quỳnh miệng tiện còn nói bậy không ít chuyện về Ninh Tử Mị, đương nhiên chính là chuyện Ninh Tử Mị tức chết Thủy lão gia tử.

Chờ đến lúc Ninh Tử Mị biết, nhà của bọn họ cũng bị đập nát, hơn nữa hàng xóm một lần nữa biết cách làm người của Chu Hân Quỳnh, rơi vào đường cùng vợ chồng Thủy Thiên Thành đành phải mang theo con gái một lần dọn nhà, hơn nữa lần này Thủy Thiên Lệ cũng không để ý tới hai người nữa, vài năm sau hai người kia lại càng vô sỉ bảo Thủy Linh Lung tìm đến nhà bác cả đòi tranh.

Thủy Linh Lung bị Chu Hân Quỳnh dạy dỗ thành một đứa con gái cực kỳ ích kỷ, tự kỷ lại tuỳ hứng điêu ngoa, mỗi lần không cầm được tranh sẽ không đi, Ninh Tử Mị dù chán ghét như thế nào cũng không thể đánh một tuổi cô bé mới mười tuổi, đúng chứ? Nhưng nàng không ra tay thì còn có hai con trai, Thủy Ân Trạch là mặc kệ cô ta nhưng Thủy Ân Hi lại lấy bắt nạt cô ta làm niềm vui. Mỗi lần vì cần bức họa Thủy Linh Lung đều bị Thủy Ân Hi bắt nạt vô cùng thê thảm, nhưng da mặt của cô ta từ lúc còn rất nhỏ đã tu luyện tới trình độ nhất định, chỉ cần có thể lấy được tranh đem đổi thành tiền mua cho mình quần áo mới, cô ta tuyệt không để ý những chuyện này.

Hơn nữa mẹ mình nói nếu không phải bởi vì Ninh Tử Mị làm gia gia tức chết, cô chính là cháu gái duy nhất của quốc hoạ đại sư, rất quang vinh, cho nên tuy rằng tuổi rất nhỏ, nhưng Thủy Linh Lung lại sớm hận thù Ninh Tử Mị. Nhưng Thủy Linh Lung vào lần thứ ba khi Ninh Tử Mị đập phá nhà mình xong, cô chưa bao giờ biết Ninh Tử Mị lại có thể lợi hại như vậy, tận mắt nhìn thấy Ninh Tử Mị tát mẹ mình hai bạt tai, thậm chí mẹ mình đều không dám động, cô cũng không dám đến nhà bọn họ đòi tranh.

Về sau Thủy Ân Trạch vào giới giải trí, Thủy Ân Hi thành trợ lý chủ tịch Cố thị, Thủy Linh Lung đã muốn nịnh bợ hai người bọn họ, còn muốn đem Lý Uyển giới thiệu cho Thủy Ân Hi, việc này sau khi Cố Quân Viêm biết đã thu thập nhà Thủy Linh Lung một phen, từ đó về sau gia đình Thủy Linh Lung xem như yên tĩnh.

Nhưng mà lúc Thủy Linh Lung cần tiền thì cô ta vẫn mặt dày mày dạn tới cửa, chẳng qua là bị Ninh Tử Mị đánh mà ngay đến cửa cũng không thể nào vào được, lần đầu tiên Diêm Thiếu Liệt nhìn thấy Thủy Linh Lung chính là lúc cô ta tới cửa cần tranh, bị Ninh Tử Mị đánh.

Ninh Tử Mị không nói hết chi tiết trong chuyện này, bằng không nói đến sáng mai cũng nói không xong, hai anh em Thủy Ân Trạch chỉ biết đại khái nguyên do, nghe được Ninh Tử Mị chính mồm nói như vậy càng vô cùng chán ghét Chu Hân Quỳnh.

Ninh Tử Mị đem chuyện năm đó nói ra toàn bộ, sau đó nhìn về phía Thủy Linh Lung nói: "Mày hỏi cha mẹ mày xem tao nói có bịa đặt không?"

Thủy Linh Lung không dám tin nhìn Chu Hân Quỳnh, chuyện này sao hoàn toàn không giống với mẹ nói? Chu Hân Quỳnh nhìn thoáng qua Thủy Linh Lung lại không nói chuyện, này cần bà ta nói như thế nào? Cũng quá mất mặt.

Ninh Tử Mị lạnh lùng nói: "Chu Hân Quỳnh, nói, lời nói của tôi có một câu là giả không?" Thấy ánh mắt phun lửa Ninh Tử Mị, Chu Hân Quỳnh rốt cục khúm núm thốt một câu dạ.

Lúc này Thủy Linh Lung xem như hoàn toàn trợn tròn mắt, tức chết gia gia của cô chính là mẹ cô, vinh quang vốn nên thuộc về của cô là bị mẹ cô làm hỏng?

Ninh Tử Mị đứng lên liếc mắt nhìn bọn họ vài cái, "Thủy Thiên Thành, cho dù là Thiên Lệ hay là cái chị dâu này, hai chúng tôi tự nhận không chỗ nào có lỗi với cậu, nhưng cậu làm như thế nào? Tôi nói cậu vong ân bội nghĩa cũng không đủ, cậu nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau hai nhà nước sông không phạm nước giếng, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau."

Nói xong Ninh Tử Mị dẫn đầu đi ra ngoài, hai con trai và hai con rể cũng lục đục đi ra ngoài, Thủy Thiên Lệ nhìn thoáng qua Thủy Thiên Thành nói: "Thiên Thành, tôi đây làm anh trai chưa từng có lỗi với cậu, mấy năm nay tôi làm cũng quá nhiều, sau này... Cứ như vậy đi!" Nói xong Thủy Thiên Lệ cũng đi ra ngoài.

Một nhà Thủy Thiên Thành như thế nào tạm thời không nói, Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch đi ở phía sau, anh hỏi vợ mình cha vợ cuối cùng sẽ bồi thường tiền cho nhà em trai mình không, dù sao lần này mẹ vợ làm cho nhà bọn họ tổn thất không ít.

Thủy Ân Trạch cười cười nói: "Ba mới sẽ không làm như vậy, chỉ cần là những thứ bị mẹ phá hư ba chắc chắn sẽ không đền tiền." Diêm Thiếu Liệt nháy mắt mấy cái nghĩ thầm đây là cái logic gì, đám người ở dưới lầu đợi không đến hai phút Thủy Thiên Lệ cũng xuống đi....

Sau khi về nhà Ninh Tử Mị còn đặc biệt gọi bốn người đi xuống lầu, tự mình xuống bếp chuẩn bị ăn khuya, Diêm Thiếu Liệt không hiểu được đây là ý gì, chợt nghe Ninh Tử Mị nói: "Hôm nay buổi tối bận đập phá, mọi người chắc cũng mệt mỏi chứ? Ăn một chút gì tiếp tục trở về ngủ." Diêm Thiếu Liệt trừng mắt nhìn về phía mẹ vợ của mình, bận đập phá? Mệt mỏi sao? Bận chính là nàng mệt cũng là nàng đi? Bọn họ là đến làm bối cảnh, mẹ vợ đập đồ vật này nọ cũng dùng không ít sức lực.

Sau khi trở lại trên lầu Diêm Thiếu Liệt mới dám hỏi: "Vợ yêu, anh thấy hình như ba vợ có chút sợ mẹ vợ phải không? Hay bởi vì chuyện Chu Hân Quỳnh mẹ vợ mới nói chuyện như vậy?"

"Như vậy?"

"Ba vợ vừa mới vào nhà họ, vừa muốn nói chuyện, mẹ vợ đặc biệt hung dữ bảo ba vợ im lặng, lúc ấy làm anh giật mình."

Thủy Ân Trạch ha ha cười, "Ha ha, anh không biết, bọn họ cố ý."

Diêm Thiếu Liệt sửng sốt, "Cố ý?"

Thủy Ân Trạch gật đầu tiếp tục nói: "Đối với chuyện của nhà thúc thúc, mẹ vĩnh viễn đều sắm vai kẻ ác."

"Vì sao?"

Thủy Ân Trạch đi đến Diêm Thiếu Liệt bên người nằm ở trên đùi của anh, "Ba kỳ thật cũng không phải không muốn nói, nhưng thúc thúc chung quy là em trai của ba, có mấy lời ba vẫn là nói không được hoặc là ông nói không dứt khoát, mẹ bởi vì biết ba có thể sẽ vì như vậy mà khó khăn, cho nên mới phải gánh vác. Trước giờ những chuyện cũ này hai người không bao giờ nói trước mặt em và Ân Hi, mẹ cũng không nói, ngày hôm nay mẹ nói ra nhất định là ba để mẹ nói."

"Chẳng lẽ ba vợ đã sớm biết mẹ vợ sẽ đi đến nhà của Thủy Linh Lung sao?" Không đúng, nói như vậy như thế nào vừa rồi lúc bọn họ đi mà ba vợ là một bộ dạng thật bất ngờ.

"Anh cho là mẹ và ba sống với nhau đã bao nhiêu năm? Đối với hai người mà nói, có một số việc căn bản không cần nói, chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu được ý nghĩ của nhau."

Diêm Thiếu Liệt đúng là thực hâm mộ đôi vợ chồng như ba mẹ vợ, đồng thời anh cũng hi vọng tương lai mình và vợ nhà mình cũng có thể như vậy, tình hình trước mắt xem ra hai người so với ba mẹ vợ thì tốt hơn nhiều đúng không?

Nửa tháng sau mấy nhà bọn họ rốt cục đều thu dọn gọn gàng, Ninh Tử Mị liền thu xếp cho mọi người cùng nhau tụ họp lại. Triệu Chi Lâm và Diêm An Lý nghe con trai nói chuyện này cố ý đặc biệt từ sở nghiên cứu chạy trở về, trừ bỏ trưởng bối và tiểu bối là bọn họ, bạn bè còn có Tần Hiếu Luân và Đường Tống lại còn thêm một Cố Quân Suất đến đây.

Thu Đình Nhã đi về nhà đón cha mẹ, những người khác đều đến sớm, nhưng thật ra có thể ở trong phòng bếp giúp đỡ chỉ có Cố Quân Viêm, thấy mẹ vợ nói chuyện vui vẻ với Cố Quân Viêm, Diêm Thiếu Liệt nghĩ đến trù nghệ của chính mình cũng phải nâng cao, anh nghe được cậu em vợ đang ở đó khoe khoang, "Mấy món sở trường của Quân Viêm nhà tôi đều là mấy món tôi thích ăn." Những lời này làm cho Diêm Thiếu Liệt thật đả kích, tuy rằng mấy món Ân Trạch thích cũng là anh thích ăn, anh quả thật cũng biết làm, nhưng để mà nói ăn ngon thì còn kém xa lắc.

Lúc Diêm Thiếu Liệt nhận được điện thoại của Thu Đại Đồng thì rất ngạc nhiên, bởi vì tính toán thời gian Thu Đình Nhã hẳn là đã đón bọn họ rồi nhanh trở lại mới đúng, nhưng Thu Đại Đồng nói Thu Đình Nhã còn chưa trở về, hơn nữa ông gọi điện thoại thì không có ai bắt máy. Diêm Thiếu Liệt nghĩ một chút cho dù kẹt xe trên đường cũng sẽ không lâu như vậy, huống chi điện thoại liên tục không có ai bắt máy có chút không đúng, Diêm Thiếu Liệt an ủi Thu Đại Đồng vài câu rồi bắt đầu gọi cho Thu Đình Nhã, nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe.

Thẳng đến lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm, Diêm Thiếu Liệt mới nhận được điện thoại từ bệnh viện của Thu Đại Đồng, Thu Đình Nhã bị tai nạn giao thông đã nhập viện!

Chương 45:

Cảnh sát đến rất nhanh, nhưng sau đó rất nhanh lại đi, bởi vì Cố Quân Viêm gọi điện thoại, cũng vì Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh nói là bọn họ do chuyện nhà mới ầm ĩ. Cảnh sát nhìn thoáng qua hung khí trong tay Ninh Tử Mị, lại nhìn trên mặt Thủy Linh Lung có dấu tay, những người khác thì không có gì.

Bọn họ còn muốn hỏi một chút, nhưng ngay lúc đó nhận được điện thoại của cấp trên, nếu chủ nhà đã nói không có việc gì bọn họ còn ở nơi này đòi mất mặt sao, cho nên rất nhanh liền rời đi. Thủy Linh Lung muốn ngăn cản bọn họ rời đi, nhưng bị mẹ mình trừng mắt nên cô lập tức thành thật.

Sau khi cảnh sát rời khỏi Thủy Thiên Lệ bị Ninh Tử Mị liếc mắt một cái, ngạc nhiên một lát rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt nói: "Ngày hôm nay tại đây đều là người nhà mình, trước kia tôi luôn nghĩ giữ cho hai người mặt mũi, cho các người ở trước mặt con gái mình có thể ngẩng đầu, ngày hôm nay xem ra là tôi đã làm sai, nếu đã vậy thì đang lúc mọi người đều ở đây thì nói cho rõ ràng đi."

"Chị dâu." Nghe Chu Hân Quỳnh gọi mình, Ninh Tử Mị lạnh lùng nói: "Chu Hân Quỳnh, cô đừng gọi tôi là chị dâu, tôi cũng không phải là chị dâu của cô." Chu Hân Quỳnh trên mặt đầy xấu hổ, lời này nhiều năm trước Ninh Tử Mị đã nói.

"Năm đó..." Không bận tâm Chu Hân Quỳnh, Ninh Tử Mị tự kể lại chuyện đã qua, năm đó Ninh Tử Mị là nữ minh tinh giống như Phùng Thiên Hâm, nhưng nữ minh tinh ở thời đại đó khác với nữ minh tinh bây giờ, mặc dù không phải xã hội cũ, nhưng vẫn có rất nhiều người tư tưởng cổ hũ nghĩ rằng nghề nghiệp của họ không vẻ vang, là nữ con hát, là nghề nghiệp bần tiện.

Nhưng Thủy Thiên Lệ yêu Ninh Tử Mị, hơn nữa hao hết tâm tư thuyết phục Thủy lão gia tử, một vị quốc hoạ đại sư có một con dâu như vậy tại niên đại đó chắc chắn không dễ nghe. Ninh Tử Mị cũng rất yêu Thủy Thiên Lệ, không hề nghĩ ngợi nàng liền vì Thủy gia liền lựa chọn dần rút khỏi ngành giải trí, đối với việc làm của Ninh Tử Mị Thủy lão gia đúng thật rất hài lòng. Sau khi kết hôn gia đình bọn họ sống rất hạnh phúc và mỹ mãn, Ninh Tử Mị làm con dâu duy nhất trong nhà, trên hiếu thảo cha chồng, dưới chăm sóc em chồng, Thủy Thiên Lệ đối với sự hi sinh của bà xã trong lòng càng biết ơn.

Sau Thủy Thiên Thành bị Chu Hân Quỳnh tính kế, vẫn là Ninh Tử Mị ra mặt giải quyết Chu Hân Quỳnh, nàng hiểu Chu Hân Quỳnh vô cùng rõ ràng, cô bé này thích Thủy Thiên Thành là không giả, nhưng cũng rất coi trọng bối cảnh của Thủy gia, đối phó người như vậy Ninh Tử Mị có rất nhiều biện pháp. Chuyện của Chu Hân Quỳnh giải quyết xong, Thủy Thiên Thành năn nỉ chị dâu và anh trai đừng nói chuyện này cho lão gia tử, bằng không lấy tính tình chính trực của lão gia tử nhất định sẽ bắt mình cưới Chu Hân Quỳnh. Khi đó Thủy Thiên Thành cảm thấy Chu Hân Quỳnh căn bản không xứng với mình. Việc này Ninh Tử Mị không tỏ thái độ gì, Thủy Thiên Lệ đáp ứng rồi nàng cũng không nói cái gì. Kết quả mấy tháng sau Thủy Thiên Thành lại bị Chu Hân Quỳnh tính kế, hơn nữa chuyện lần này rắc rối, bởi vì Chu Hân Quỳnh mang thai!

Hơn nữa lần này cô ta khôn ngoan hơn, không nói với Thủy Thiên Thành mà trực tiếp tìm tới Thủy gia, còn khóc lóc kể lể với Thủy lão gia tử là mình bị Ninh Tử Mị uy hiếp. Lão gia lập tức tức giận không chịu được, nhưng lúc này Ninh Tử Mị cũng đã có thai, cho nên lão gia không có la mắng nhiều, mà đem lửa giận đều trút lên người Thủy Thiên Lệ, trút giận xong lão gia tử buộc Thủy Thiên Thành cưới Chu Hân Quỳnh. Đừng nhìn Thủy Thiên Thành bình thường diễu võ dương oai, nhưng hắn chính là miếng đậu hủ mềm, ai cũng có thể nắm vài cái, lão gia tử lên tiếng hắn chỉ là phản bác vài câu, sau đó thì nín thinh.

Ninh Tử Mị cũng nói cho lão gia tử biết tính tình của Chu Hân Quỳnh, nhưng coi như biết Chu Hân Quỳnh cố ý hãm hại Thủy Thiên Thành, lão gia tử vẫn để cho Thủy Thiên Thành cưới Chu Hân Quỳnh. Nói ông cổ hủ cũng tốt nói ông ngoan cố cũng thế, ông chỉ nghĩ Chu Hân Quỳnh có con của Thủy Thiên Thành, hơn nữa hai người bọn họ đã có quan hệ vợ chồng, Thủy Thiên Thành nên cưới người ta.

Mặc phản đối của Ninh Tử Mị và Thủy Thiên Lệ, nhưng Thủy Thiên Thành vẫn phải cưới Chu Hân Quỳnh. Chu Hân Quỳnh mới vừa vào cửa không bao lâu đã dỗ được Thủy Thiên Thành, Ninh Tử Mị không biết cô ta rốt cuộc dùng cách gì, nhưng hai người bọn họ đúng thật càng ngày càng ân ái, càng là như vậy càng khiến nàng nhắc nhở Thủy Thiên Thành đề phòng Chu Hân Quỳnh.

Ninh Tử Mị diễn cũng không ít bộ phim, bởi vì khi đó nàng rất hồng, hơn nữa thời của bọn họ căn bản không có cái gọi là phim tình cảm mãnh liệt thậm chí cả diễn cảnh hôn môi đều gần như không có, nhưng những tin đồn nhảm nhí về nàng vẫn bị truyền ra, nói nàng và đạo diễn quan hệ không rõ, nói nàng là kẻ thứ ba của nam diễn viên nào đó, tại thời điểm đó loại lời đồn đãi này rất ảnh hưởng danh dự, đối với phụ nữ đã kết hôn như Ninh Tử Mị mà nói càng là đòn chí tử.

Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù Ninh Tử Mị là người có nội tâm kiên cường cũng chịu không nổi, Thủy Thiên Lệ rất tin tưởng nàng, sự tin cậy này cỗ vũ rất lớn cho nàng. Nhưng làm cho hai người bọn họ trăm triệu không nghĩ tới chính là, Thủy Thiên Thành lại ở sau lưng đâm bọn họ một dao, không nghĩ tới hắn đem những chuyện này nói cho lão gia tử, còn thêm mắm thêm muối cường điệu, điều này làm cho Thủy lão gia rất tức giận, gọi Thủy Thiên Lệ tới hỏi quả nhiên có chuyện như vậy.

Không ai không biết đến tranh thuỷ mặc của Thủy lão gia, tất cả mọi người có thói quen tâng bốc ông, có lẽ thế nên ông rất nhiều thứ che mờ hai mắt, danh dự, lợi ích, địa vị, đã không còn nhìn rõ được sự thật trước mắt mà muốn cho Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị ly hôn.

Thủy Thiên Lệ kiên quyết không đồng ý, sau vô số lần cãi vả rốt cuộc Thủy lão gia tử tức giận, đuổi Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị ra khỏi Thủy gia. Cho dù không có Thủy gia hai người bọn họ cũng có cuộc sống vô cùng tốt, nhưng không lâu sau đó Thủy lão gia tử liền hối hận, bởi vì Thủy Thiên Thành đối hội hoạ hoàn toàn không có thiên phú, mà có thiên phú là con trai lớn đã bị ông đuổi đi.

Nhưng ông lại không vứt được kiêu ngạo để gọi hai người trở về, việc này cứ luôn căng thẳng như vậy. Mãi đến khi lão gia tử nghe lén được Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh thì thầm, mới biết được là hai người này cố ý hãm hại Ninh Tử Mị, vì muốn đem bọn họ đuổi ra Thủy gia, tương lai sau này hai người này sẽ kế thừa tác phẩm lão gia tử để lại.

Lão gia vừa đau lòng vừa tức giận không thôi, lúc sau đã bị bệnh không dậy nổi, lão gia tử muốn gặp hai người Thủy Thiên Lệ, Chu Hân Quỳnh ngăn chặn không cho gặp mặt, may mà Thủy Thiên Thành không quá khốn nạn, để anh trai và chị dâu về nhà gặp lão gia tử. Nhưng Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh thế nào cũng không còn nghĩ đến, lão gia tử lại có thể nghe được hai người nói chuyện, hơn nữa còn là trước mặt mọi người đem chuyện này nói ra. Tuy rằng lúc ấy Chu Hân Quỳnh và Ninh Tử Mị đều mang thai, nhưng Ninh Tử Mị vẫn tức giận mà tát Chu Hân Quỳnh hai cái, Chu Hân Quỳnh một câu cũng không dám nói.

Sức khoẻ của lão gia tử vốn đã không tốt lắm, hơn nữa lớn tuổi lần này khó thở đau tim làm cho tình trạng cơ thể càng tệ, không bao lâu sau thì qua đời. Làm cho hai người bọn họ tức giận chính là lúc này Chu Hân Quỳnh lấy ra một phần di chúc, nội dung trong đó đại khái là nói Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị đã bị đuổi ra Thủy gia, đã đoạn tuyệt quan hệ với lão gia tử, cho nên lão gia tử để lại toàn bộ gia sản cho hai người họ.

Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị không phải là không có nghi ngờ đây là di chúc giả, nhưng hai người bọn họ không có tâm đi tranh giành cái gì, ông cụ đã không còn, tranh này đó còn có ý nghĩa gì nữa sao?

Nhưng làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, cuối cùng lão gia sáng suốt một phen, khi ông bị bệnh không bao lâu đã tìm đến người bạn già của mình, đem toàn bộ tranh trong tay đều bán lấy tiền quyên góp ra ngoài. Ông hy vọng có thể tích chút công đức cho con cháu, thực sự thì ông cũng không muốn cho Chu Hân Quỳnh chiếm lợi, bởi vì chủ mưu kiện kia chính là Chu Hân Quỳnh, lan truyền tin đồn cho Ninh Tử Mị, để Thủy Thiên Thành ở trước mặt lão gia tử nói bậy Ninh Tử Mị, toàn bộ đều là chủ ý của cô ta, mà Thủy Thiên Thành lại tai mềm nên nghe tất cả lời nói của cô ta, lại làm theo tất cả.

Thủy Thiên Thành và Chu Hân Quỳnh không có tìm được tranh hoạ nào, sau đó mới từ người bạn kia của lão gia tử nghe được chuyện này, hai người còn tìm người ta gây sự, nhưng vị bằng hữu kia của lão gia tử rất có thân phận địa vị, hai người cuối cùng đều phải thành thật. Lúc ấy Chu Hân Quỳnh cầm bản di chúc lừa gạt của lão gia tử hận nghiến răng, cô ta hao hết tâm tư đến cuối cùng lại chẳng nhận được gì.

Thủy Thiên Thành cũng rất thất vọng, bởi vì Chu Hân Quỳnh nói, chỉ cần dựa vào tranh của lão gia tử thì hai người cả đời ăn uống không lo, mà con trai và con dâu của quốc họa đại sư cũng đủ vinh quang, nhưng hiện tại tất cả đều thất bại!

Chu Hân Quỳnh đem tất cả chuyện này đều đỗ lỗi lên người Ninh Tử Mị và Thủy Thiên Lệ, cái gọi là tội thêm tội, giận chó đánh mèo cũng không hơn, Ninh Tử Mị là điển hình nằm cũng trúng đạn.

Lúc bụng Ninh Tử Mị được tám tháng đi chợ gặp cụ hàng xóm cũ, nghe được lời đồi đại về mình, nói bởi vì scandal của mình mà lão gia tử mới tức chết, còn nói là Chu Hân Quỳnh nói với mọi người, dưới cơn thịnh nộ Ninh Tử Mị ngay cả nhà cũng không quay về, trực tiếp ở chợ rau mua vài cây mía đi tìm Chu Hân Quỳnh tính sổ.

Chờ Thủy Thiên Lệ đến nơi trong nhà đã bị Ninh Tử Mị đập phá, vài cây mía cũng bị gãy nát, dù sao sức mạnh của cây mía có hạn, cho nên trong nhà tuy bị đập phá nhưng cũng không quá nghiêm trọng, cái thời đại đó hàng xóm rất hay qua lại, nhà bọn họ có động tĩnh gì thì có rất nhiều hàng xóm đến khuyên can, lúc Thủy Thiên Lệ tới thì trong nhà đã đông nghịt người.

Ninh Tử Mị trước mặt mọi người đem chuyện Chu Hân Quỳnh như thế nào lan truyền scandal cho mình, như thế nào lừa lão gia tử viết di chúc, như thế nào đem chuyện lão gia tử tức chết nói ra. Vừa mới bắt đầu còn có người không tin, nhưng nhìn Chu Hân Quỳnh không chỉ không có giải thích, nhưng lại sợ hãi nhìn Ninh Tử Mị, mọi người biết Chu Hân Quỳnh chắc chắn làm ra những việc này, cho nên mới không dám phản bác Ninh Tử Mị.

Cũng là vào ngày hôm đó, Ninh Tử Mị đã nói, "Ninh Tử Mị tôi và Chu Hân Quỳnh cô không đội trời chung, tôi cũng không nhận cô là em dâu, cô sau này cũng đừng gọi tôi là chị dâu, tôi cũng cảnh cáo cô, Chu Hân Quỳnh, nếu còn dám vu không là tôi làm lão gia tử tức chết thì tôi sẽ đến đập phá nhà cô, cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của cô."

Lúc ấy Chu Hân Quỳnh còn tưởng rằng chuyện này cũng không có cái gì, nhiều lắm chính là mất mặt chút thôi, nhưng ở cái niên đại tư tưởng người ta có chút đơn giản, trong quan niệm của bọn họ thì Chu Hân Quỳnh không chỉ bất hiếu mà còn là điển hình cho tiểu nhân. Cho nên hàng xóm láng giềng cũng bắt đầu không thân thiết với nhà bọn họ. Thủy Thiên Thành cũng cảm nhận được thay đổi, bình thường ra ngoài người chào hỏi rất nhiều, hiện tại gần như không ai nói chuyện với hắn, thậm chí gặp hắn cũng giả vờ không phát hiện mà đi qua, có một vài cụ hàng xóm thì không làm lơ được, cũng chỉ gật đầu cười một cái liền xong. Mà đãi ngộ của Chu Hân Quỳnh so với hắn càng tệ, mấy nhà bình thường thân thiết hiện tại những người đó ai cũng bàn tán chuyện của cô ta, chờ sau khi Thủy Linh Lung sinh ra ngay cả người tới cửa tặng trứng chim cũng không có, cuối cùng hai người không có cách đành phải dọn nhà.

Thủy Thiên Thành không có công việc, Chu Hân Quỳnh cũng không có công việc, ăn vài năm vốn ban đầu của hai người cũng không còn tiền, mà lúc này đây tranh của Thủy Thiên Lệ dần dần có danh tiếng, Thủy Thiên Thành tuy rằng vẽ tranh là không tốt lắm, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra phong cách Thủy Thiên Lệ, hắn và Chu Hân Quỳnh thương lượng sau đó tìm tới Thủy Thiên Lệ. Thấy Thủy Thiên Lệ ở nhà lớn hai người bọn họ càng thèm thuồng, dĩ nhiên đã muốn đánh chủ ý lên tranh của Thủy Thiên Lệ, nhưng vì có Ninh Tử Mị nên bọn họ cũng không dám làm quá rõ ràng.

Các loại khóc than, các loại chua xót, Thủy Thiên Lệ và Ninh Tử Mị đến chỗ ở của hai người bọn họ, quả thật điều kiện rất kém, Thủy Thiên Lệ không cần quan tâm Chu Hân Quỳnh cuộc sống ra cái dạng gì, nhưng rốt cuộc Thủy Thiên Thành là em trai của mình, ông không thể thực sự mặc kệ, cho nên cho bọn họ mấy bức tranh.

Sau đó cứ cách một thời gian hai người bọn họ sẽ khóc than một trận, Thủy Thiên Lệ cảm thấy được đây cũng không phải là biện pháp, giúp cho hai người tìm công việc. Chu Hân Quỳnh nhìn thấy Ninh Tử Mị mỗi ngày ở nhà làm thái thái, mà mình lại vì cuộc sống mà đi làm trong lòng thấy không công bằng, lúc sau có hàng xóm hỏi Chu Hân Quỳnh hai người vừa tới kia là ai? Chu Hân Quỳnh miệng tiện còn nói bậy không ít chuyện về Ninh Tử Mị, đương nhiên chính là chuyện Ninh Tử Mị tức chết Thủy lão gia tử.

Chờ đến lúc Ninh Tử Mị biết, nhà của bọn họ cũng bị đập nát, hơn nữa hàng xóm một lần nữa biết cách làm người của Chu Hân Quỳnh, rơi vào đường cùng vợ chồng Thủy Thiên Thành đành phải mang theo con gái một lần dọn nhà, hơn nữa lần này Thủy Thiên Lệ cũng không để ý tới hai người nữa, vài năm sau hai người kia lại càng vô sỉ bảo Thủy Linh Lung tìm đến nhà bác cả đòi tranh.

Thủy Linh Lung bị Chu Hân Quỳnh dạy dỗ thành một đứa con gái cực kỳ ích kỷ, tự kỷ lại tuỳ hứng điêu ngoa, mỗi lần không cầm được tranh sẽ không đi, Ninh Tử Mị dù chán ghét như thế nào cũng không thể đánh một tuổi cô bé mới mười tuổi, đúng chứ? Nhưng nàng không ra tay thì còn có hai con trai, Thủy Ân Trạch là mặc kệ cô ta nhưng Thủy Ân Hi lại lấy bắt nạt cô ta làm niềm vui. Mỗi lần vì cần bức họa Thủy Linh Lung đều bị Thủy Ân Hi bắt nạt vô cùng thê thảm, nhưng da mặt của cô ta từ lúc còn rất nhỏ đã tu luyện tới trình độ nhất định, chỉ cần có thể lấy được tranh đem đổi thành tiền mua cho mình quần áo mới, cô ta tuyệt không để ý những chuyện này.

Hơn nữa mẹ mình nói nếu không phải bởi vì Ninh Tử Mị làm gia gia tức chết, cô chính là cháu gái duy nhất của quốc hoạ đại sư, rất quang vinh, cho nên tuy rằng tuổi rất nhỏ, nhưng Thủy Linh Lung lại sớm hận thù Ninh Tử Mị. Nhưng Thủy Linh Lung vào lần thứ ba khi Ninh Tử Mị đập phá nhà mình xong, cô chưa bao giờ biết Ninh Tử Mị lại có thể lợi hại như vậy, tận mắt nhìn thấy Ninh Tử Mị tát mẹ mình hai bạt tai, thậm chí mẹ mình đều không dám động, cô cũng không dám đến nhà bọn họ đòi tranh.

Về sau Thủy Ân Trạch vào giới giải trí, Thủy Ân Hi thành trợ lý chủ tịch Cố thị, Thủy Linh Lung đã muốn nịnh bợ hai người bọn họ, còn muốn đem Lý Uyển giới thiệu cho Thủy Ân Hi, việc này sau khi Cố Quân Viêm biết đã thu thập nhà Thủy Linh Lung một phen, từ đó về sau gia đình Thủy Linh Lung xem như yên tĩnh.

Nhưng mà lúc Thủy Linh Lung cần tiền thì cô ta vẫn mặt dày mày dạn tới cửa, chẳng qua là bị Ninh Tử Mị đánh mà ngay đến cửa cũng không thể nào vào được, lần đầu tiên Diêm Thiếu Liệt nhìn thấy Thủy Linh Lung chính là lúc cô ta tới cửa cần tranh, bị Ninh Tử Mị đánh.

Ninh Tử Mị không nói hết chi tiết trong chuyện này, bằng không nói đến sáng mai cũng nói không xong, hai anh em Thủy Ân Trạch chỉ biết đại khái nguyên do, nghe được Ninh Tử Mị chính mồm nói như vậy càng vô cùng chán ghét Chu Hân Quỳnh.

Ninh Tử Mị đem chuyện năm đó nói ra toàn bộ, sau đó nhìn về phía Thủy Linh Lung nói: "Mày hỏi cha mẹ mày xem tao nói có bịa đặt không?"

Thủy Linh Lung không dám tin nhìn Chu Hân Quỳnh, chuyện này sao hoàn toàn không giống với mẹ nói? Chu Hân Quỳnh nhìn thoáng qua Thủy Linh Lung lại không nói chuyện, này cần bà ta nói như thế nào? Cũng quá mất mặt.

Ninh Tử Mị lạnh lùng nói: "Chu Hân Quỳnh, nói, lời nói của tôi có một câu là giả không?" Thấy ánh mắt phun lửa Ninh Tử Mị, Chu Hân Quỳnh rốt cục khúm núm thốt một câu dạ.

Lúc này Thủy Linh Lung xem như hoàn toàn trợn tròn mắt, tức chết gia gia của cô chính là mẹ cô, vinh quang vốn nên thuộc về của cô là bị mẹ cô làm hỏng?

Ninh Tử Mị đứng lên liếc mắt nhìn bọn họ vài cái, "Thủy Thiên Thành, cho dù là Thiên Lệ hay là cái chị dâu này, hai chúng tôi tự nhận không chỗ nào có lỗi với cậu, nhưng cậu làm như thế nào? Tôi nói cậu vong ân bội nghĩa cũng không đủ, cậu nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau hai nhà nước sông không phạm nước giếng, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau."

Nói xong Ninh Tử Mị dẫn đầu đi ra ngoài, hai con trai và hai con rể cũng lục đục đi ra ngoài, Thủy Thiên Lệ nhìn thoáng qua Thủy Thiên Thành nói: "Thiên Thành, tôi đây làm anh trai chưa từng có lỗi với cậu, mấy năm nay tôi làm cũng quá nhiều, sau này... Cứ như vậy đi!" Nói xong Thủy Thiên Lệ cũng đi ra ngoài.

Một nhà Thủy Thiên Thành như thế nào tạm thời không nói, Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch đi ở phía sau, anh hỏi vợ mình cha vợ cuối cùng sẽ bồi thường tiền cho nhà em trai mình không, dù sao lần này mẹ vợ làm cho nhà bọn họ tổn thất không ít.

Thủy Ân Trạch cười cười nói: "Ba mới sẽ không làm như vậy, chỉ cần là những thứ bị mẹ phá hư ba chắc chắn sẽ không đền tiền." Diêm Thiếu Liệt nháy mắt mấy cái nghĩ thầm đây là cái logic gì, đám người ở dưới lầu đợi không đến hai phút Thủy Thiên Lệ cũng xuống đi....

Sau khi về nhà Ninh Tử Mị còn đặc biệt gọi bốn người đi xuống lầu, tự mình xuống bếp chuẩn bị ăn khuya, Diêm Thiếu Liệt không hiểu được đây là ý gì, chợt nghe Ninh Tử Mị nói: "Hôm nay buổi tối bận đập phá, mọi người chắc cũng mệt mỏi chứ? Ăn một chút gì tiếp tục trở về ngủ." Diêm Thiếu Liệt trừng mắt nhìn về phía mẹ vợ của mình, bận đập phá? Mệt mỏi sao? Bận chính là nàng mệt cũng là nàng đi? Bọn họ là đến làm bối cảnh, mẹ vợ đập đồ vật này nọ cũng dùng không ít sức lực.

Sau khi trở lại trên lầu Diêm Thiếu Liệt mới dám hỏi: "Vợ yêu, anh thấy hình như ba vợ có chút sợ mẹ vợ phải không? Hay bởi vì chuyện Chu Hân Quỳnh mẹ vợ mới nói chuyện như vậy?"

"Như vậy?"

"Ba vợ vừa mới vào nhà họ, vừa muốn nói chuyện, mẹ vợ đặc biệt hung dữ bảo ba vợ im lặng, lúc ấy làm anh giật mình."

Thủy Ân Trạch ha ha cười, "Ha ha, anh không biết, bọn họ cố ý."

Diêm Thiếu Liệt sửng sốt, "Cố ý?"

Thủy Ân Trạch gật đầu tiếp tục nói: "Đối với chuyện của nhà thúc thúc, mẹ vĩnh viễn đều sắm vai kẻ ác."

"Vì sao?"

Thủy Ân Trạch đi đến Diêm Thiếu Liệt bên người nằm ở trên đùi của anh, "Ba kỳ thật cũng không phải không muốn nói, nhưng thúc thúc chung quy là em trai của ba, có mấy lời ba vẫn là nói không được hoặc là ông nói không dứt khoát, mẹ bởi vì biết ba có thể sẽ vì như vậy mà khó khăn, cho nên mới phải gánh vác. Trước giờ những chuyện cũ này hai người không bao giờ nói trước mặt em và Ân Hi, mẹ cũng không nói, ngày hôm nay mẹ nói ra nhất định là ba để mẹ nói."

"Chẳng lẽ ba vợ đã sớm biết mẹ vợ sẽ đi đến nhà của Thủy Linh Lung sao?" Không đúng, nói như vậy như thế nào vừa rồi lúc bọn họ đi mà ba vợ là một bộ dạng thật bất ngờ.

"Anh cho là mẹ và ba sống với nhau đã bao nhiêu năm? Đối với hai người mà nói, có một số việc căn bản không cần nói, chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu được ý nghĩ của nhau."

Diêm Thiếu Liệt đúng là thực hâm mộ đôi vợ chồng như ba mẹ vợ, đồng thời anh cũng hi vọng tương lai mình và vợ nhà mình cũng có thể như vậy, tình hình trước mắt xem ra hai người so với ba mẹ vợ thì tốt hơn nhiều đúng không?

Nửa tháng sau mấy nhà bọn họ rốt cục đều thu dọn gọn gàng, Ninh Tử Mị liền thu xếp cho mọi người cùng nhau tụ họp lại. Triệu Chi Lâm và Diêm An Lý nghe con trai nói chuyện này cố ý đặc biệt từ sở nghiên cứu chạy trở về, trừ bỏ trưởng bối và tiểu bối là bọn họ, bạn bè còn có Tần Hiếu Luân và Đường Tống lại còn thêm một Cố Quân Suất đến đây.

Thu Đình Nhã đi về nhà đón cha mẹ, những người khác đều đến sớm, nhưng thật ra có thể ở trong phòng bếp giúp đỡ chỉ có Cố Quân Viêm, thấy mẹ vợ nói chuyện vui vẻ với Cố Quân Viêm, Diêm Thiếu Liệt nghĩ đến trù nghệ của chính mình cũng phải nâng cao, anh nghe được cậu em vợ đang ở đó khoe khoang, "Mấy món sở trường của Quân Viêm nhà tôi đều là mấy món tôi thích ăn." Những lời này làm cho Diêm Thiếu Liệt thật đả kích, tuy rằng mấy món Ân Trạch thích cũng là anh thích ăn, anh quả thật cũng biết làm, nhưng để mà nói ăn ngon thì còn kém xa lắc.

Lúc Diêm Thiếu Liệt nhận được điện thoại của Thu Đại Đồng thì rất ngạc nhiên, bởi vì tính toán thời gian Thu Đình Nhã hẳn là đã đón bọn họ rồi nhanh trở lại mới đúng, nhưng Thu Đại Đồng nói Thu Đình Nhã còn chưa trở về, hơn nữa ông gọi điện thoại thì không có ai bắt máy. Diêm Thiếu Liệt nghĩ một chút cho dù kẹt xe trên đường cũng sẽ không lâu như vậy, huống chi điện thoại liên tục không có ai bắt máy có chút không đúng, Diêm Thiếu Liệt an ủi Thu Đại Đồng vài câu rồi bắt đầu gọi cho Thu Đình Nhã, nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe.

Thẳng đến lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm, Diêm Thiếu Liệt mới nhận được điện thoại từ bệnh viện của Thu Đại Đồng, Thu Đình Nhã bị tai nạn giao thông đã nhập viện!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip