Chương 4:
Trung Hoa bước ra khỏi phòng họp, lòng nặng trĩu những suy nghĩ. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ mịt, như những đám mây đen kéo đến từ phương xa, nhưng cậu biết rõ ràng một điều: nhiệm vụ này không chỉ là một cuộc hành trình đơn giản để thu thập thông tin hay kiểm tra sức mạnh. Đây chính là cơ hội để cậu chứng minh rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách, bất chấp những lời đồn đãi và sự cô lập mà cậu đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.
Cậu bước vào căn phòng riêng của mình. Chỉ có vài ánh đèn leo lét, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên những vết thương chưa lành. Trung Hoa tựa vào bức tường lạnh lẽo, trầm tư suy nghĩ. Những lời của Nga vẫn vang vọng trong đầu cậu. "Dám hành động, dám liều, và sống sót." – Những lời này, thật khó để có thể quên, nhưng cũng thật khó để tiếp nhận.
Khi cậu bắt đầu thu dọn trang bị, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Cảm giác của một người chiến đấu trong một cuộc chiến không bao giờ kết thúc. Nhưng trong thế giới này, ai cũng có thể là kẻ thua cuộc. Đặc biệt là với một người như cậu, một người mà chẳng ai ưa, ngay cả đồng đội của mình.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa phòng, rồi cửa mở ra. Một người đàn ông bước vào, thân hình vạm vỡ, khí chất mạnh mẽ và ánh mắt sắc lạnh. Là Mỹ, đội trưởng quân đoàn số 3. Trái ngược với Nga, Mỹ có một sự tự tin không thể phủ nhận, nhưng cũng rất dễ bị người khác coi là ngạo mạn. Không có lời chào hỏi, chỉ có cái nhìn thấu suốt, như thể đang đánh giá Trung Hoa từng ly từng tý.
"Nghe nói cậu được giao nhiệm vụ với một đội trinh sát. Tôi nghĩ cậu cũng biết rõ, những nhiệm vụ như vậy chẳng bao giờ dễ dàng." – Mỹ lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.
Trung Hoa không đáp ngay, chỉ khẽ thở dài, rồi dừng lại nhìn thẳng vào Mỹ.
"Tôi không cần lời khuyên từ những người không ưa tôi." – Trung Hoa đáp, sắc bén nhưng không hề né tránh ánh mắt của Mỹ.
Mỹ không giận, ngược lại, hắn còn cười khẩy một cái, bước đến gần hơn, không để Trung Hoa có cơ hội tránh mặt.
"Thế thì cậu tự lo lấy. Nhưng tôi khuyên cậu một điều: đừng bao giờ nghĩ mình là người duy nhất có thể chiến đấu. Những người như cậu – đội trưởng quân đoàn số 12, chỉ là những quân cờ trong trò chơi lớn. Và tôi… là một người chơi giỏi." – Mỹ hạ giọng, cố tình làm cho Trung Hoa phải nghe những lời đấy.
Trung Hoa cứng người, một thoáng lặng im, nhưng rồi cậu gật đầu, không nói gì thêm. Cuộc đối thoại này, mặc dù đầy sự căng thẳng, lại không khiến cậu lung lay. Cậu hiểu rõ rằng thế giới này không có chỗ cho những người yếu đuối, những kẻ chỉ biết sống an nhàn mà không dám đối diện với sự thật.
Mỹ rời đi, bỏ lại Trung Hoa trong căn phòng lạnh lẽo đầy ám ảnh. Cậu thở hắt ra, rồi tiếp tục chuẩn bị cho cuộc hành trình của mình. Thời gian không còn nhiều, và nhiệm vụ mà cậu phải thực hiện không phải chỉ để sống sót. Đây là cơ hội duy nhất để cậu chứng minh rằng, dù không được yêu thích, cậu vẫn là một đội trưởng mạnh mẽ, đáng gờm trong mắt mọi người.
Khi ra ngoài, cậu nhận được bản danh sách đội viên được giao cho mình. Những cái tên này không phải là những người cậu quen, họ đều là những chiến binh dày dặn kinh nghiệm, nhưng cũng là những người có cái tôi mạnh mẽ, đôi khi còn lớn hơn cả Trung Hoa. Cậu biết mình sẽ không dễ dàng nhận được sự hợp tác từ họ, nhưng chẳng có lựa chọn nào khác. Cậu phải dẫn dắt đội, phải chiến đấu và sống sót.
Đêm tối bao trùm, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo từ các tòa nhà quân sự xa xa. Trung Hoa siết chặt khẩu súng trong tay, lòng cậu kiên định hơn bao giờ hết. Đây là lúc để cậu trở thành người lãnh đạo mà mình luôn muốn. Không phải vì sự công nhận của ai, mà vì chính bản thân mình.
Dù thế giới này không ưa cậu, dù tất cả mọi người có thể nhìn cậu như một kẻ ngoài lề, Trung Hoa sẽ không thua. Cậu sẽ chứng minh rằng, dù ở đâu, dù trong hoàn cảnh nào, cậu vẫn có thể chiến thắng.
Và rồi, cuộc hành trình đầy máu và sự chết chóc sẽ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip