13. Cuộc họp

Cậu tỉnh dậy trên giường của mình, từ từ ngồi dậy quan sát xung quanh, vẫn là khung cảnh quen thuộc này, căn phòng chẳng chút thay đổi gì, nó đơn sơ cũng như đơn độc nhưng mà không chỉ riêng căn phòng mà là nguyên nhà. Cậu từ từ di chuyển khỏi giường, nhìn đồng hồ trên bàn, 4h37 sáng, sớm quá nhỉ? Cậu di chuyển vào vscn rồi xuống phòng bếp.

Vietnam: Mình nhớ mình ngủ cùng Argentina mà?
Vietnam: "Anh ấy đâu rồi nhỉ?"

Cậu đi xung quanh khắp nhà tìm anh nhưng chằng thấy anh đâu. Có vẻ như cậu không nhớ rằng trước khi cậu ngủ là mấy giờ đâu nhỉ? Là 5h sáng đấy, lúc đấy cậu bị Argentina bắt đi ngủ chung nhưng giờ đồng hồ lại là 4h37 sáng thì suy ra được rằng cậu đã ngủ hơn 1 ngày hoặc là trên 1 ngày rồi.

Cậu ra mở cửa xem thử có xe anh không, kết quả vẫn là không, nhưng có một thứ khiến cậu chú ý đến là 1 lá thư ở dưới chân cậu. Vội nhặt lên và mở ra xem ai gửi, nội dung gì bên trong

Vietnam: "Một buổi họp tất cả các nước sao?"
Vietnam: "Mình chẳng muốn đi tý nào"

Cậu quay lừng đi vào trong nhà, thả bước thư lên bàn phòng khách và tiến xuống phòng bếp trổ tài nấu ăn. Đeo tập dề, mở tủ lạnh xem có gì nấu không, nói chung là đầy đồ ra, bếp cậu chẳng thiếu gì đâu, nhưng mà cậu vẫn đứng đơ ra đó mà không chịu nhếch cái xác đi nấu.

Vietnam: "Không biết ăn gì cả.."
Vietnam: Hmm...
Vietnam: Um.. canh bí đỏ?.. và... cá chiên
Vietnam: Vậy đi

Cậu giờ bắt đầu với việc cấm cơm đầu tiên, rồi tới cắt bí - rửa bí - ướp cá - chiên cá - nấu canh, là xong hết. Nói sao thì nói chứ cậu nấu ăn đỉnh lắm, tay nghề chẳng thua kém gì đầu bếp thượng hạng đâu, chỉ là cái máu lười nó ngấm vào trong máu rồi nên mới ít nấu ăn.

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, cậu giờ đã làm xong 1 bữa ăn sáng ngon lành cho mình, ngồi vào bàn và thưởng thức thôi. Nhưng nó trống vắng quá, thật đơn độc, cậu muốn có ai đó ăn chung với cậu. Thà có người nói bên tai cho mình vui chứ không muốn cái cảm giác đơn độc như thế này đâu.

Cậu ăn 1 chén thì liền đứng dậy dọn đồ ăn, nhưng mà cậu ăn ít quá, nó chẳng tốt gì cả. Chắc là vì không thích cái cảm giác 1 mình nhỉ? Ngồi 1 mình cũng buồn - chán đúng không?

Vietnam: "Sao mình cứ có cái linh cảm gì kì quá vậy"

Cậu bất giác nhìn xem ngày bao nhiêu và bước đến bàn phòng khách để xem lại lá thư. À thì ra là nay với ngày trong bức thư quy định là cùng 1 ngày, vậy là nay cậu phải đi họp rồi.

Vietnam: "8h sáng tại XXX sao"
Vietnam: Vậy mình sẽ đi dạo rồi đến thẳng đó luôn

Cũng đúng vì giờ chỉ mới 5h mấy sáng thì đi sớm làm gì, cậu tiến bước lên phòng để thay đồ. Nay thì cậu phải mặc vest thôi vì nay là họp mặt tất cả mà không ăn mặc nghiêm chỉnh sẽ bị đánh giá mất.

Cậu mặc vest nhìn lịch lảm phết ấy chứ, nay cậu chọn 2 tông chính là tông màu Xanh đen đậm - Trắng chứ không màu mè hoa hoè gì ở đây. Mặc đồ xong thì qua lấy những tập tài liệu cần thiết bỏ vào túi, cậu bỏ cả quyển sổ để ghi chép, cậu không đem theo laptop vì cậu chỉ dùng khi có những cuộc họp nào quan trọng lắm mà thôi.

Định bước khỏi nhà thì cậu quay lại xem đồng hồ 1 lần nữa, thật sự thì còn rất sớm, chỉ mới 5h23 thôi. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì cậu chọn ở nhà, về lại thẳng phòng mình và thả người xuống chiếc giường. Cậu nằm nhìn trần nhà không vì 1 mục đích gì cả, cậu cũng chẳng suy nghĩ gì, cứ nhìn thẳng trần nhà. Hơn mấy phút trời cậu cũng chịu rời mắt và quay sang bên, cậu nằm cuộn tròn mình lại. Cứ thế mà cậu đã thiếp đi từ khi nào chẳng hay.

               ——————————————————

Cậu dần mở mắt ra, căn phòng không 1 chút tia nắng nào chiếu rọi vào được, đảo mắt nhìn lên đồng hồ, 7h25 sáng. Oh? Cậu ngủ thiếp đi cũng lâu rồi chứ bộ.

Cậu nhẹ nhằng di chuyển khỏi giường, cậu đi ngủ nhưng vẫn mặc bộ vest trên người, liền sực nhớ ra điều đó nên đã chạy đến gương to xem bộ đồ có bị nhăn không.

Vietnam: "Hên quá, may mà mình không lăn lộn"

Tôi không có ý gì nhưng nhìn cậu trước gương kìa, gương mặt có đôi mắt đượm buồn, miệng không nở nụ cười tươi như trước kia nữa. Những chuyện cậu gặp phải nó tệ đến nổi bào mòn cậu luôn rồi, những suy nghĩ, những sắc thái nó cũng không tha. Nhìn cậu giờ nó mang một vẻ buồn lắm, nó.. không còn được những cảm xúc vui vẻ như trước kia nữa rồi.

Cậu lấy cặp và ra xe đi, đi đường thì ai cũng nhường đường cho cậu cả. Mà cái gì cũng có lý do cả thôi, cái lý do tôi nói ở đây là vì cái xe cậu đi ai chạy ẩu đụng vô là chưa đền xong thì bán kiếp cũng không đủ, nhưng đối với mấy thằng đại gia không ngại chi tiền thì ổn áp. Cái con xe hơi cậu đang chạy là Rolls Royce Phantom, một con xe hạng siêu sang của Anh Quốc, thiết kế rất sang trọng pha với nét cổ điển của Hoàng gia Anh.

Cậu chạy thẳng tới chỗ chứ không lượn lờ la cà đi đâu cả, tới bãi đỗ xe thì cậu đi tìm chỗ để đỗ, bất chợt cậu nhìn thấy một con Rolls-Royce Phantom EWB thì đoán chắc đó là của UK, thôi thì gần giống nhau nên để bên cạnh nhau cho đẹp đôi luôn.

Rảo bước trên hành lang, cậu nhìn xung quanh, đúng là yên tĩnh quá, không một ai đi, chỉ có duy nhất mình cậu mà thôi, đi được 1 hồi thì cũng đến, mở cửa đi vào thì thấy mọi người có mặt cũng gần như đông đủ cả rồi. Nhanh chân tiến tới chỗ mình và ngồi xuống, nói ngồi thế thôi chứ cậu vừa đặt mông xuống được 4-5p là nằm thẳng ra bàn rồi.

Anh mắt cậu dán vào 1 góc chỗ kia, chỗ đó rất nhiều người đứng tụ lại với nhau, cố nhìn để xem mọi người bu cái gì lắm nhưng chẳng thấy được gì, có một người đứng từ xa nói nói lên với đám đó , cả đám quay qua nhìn thì có chỗ hở để cậu nhìn dễ hơn.

À, ra là Milani, ủa nhưng mà cô ta là gì mà ở đây vậy chứ nhỉ?? Người thường được vô sao?

Cái vẻ mặt cậu vừa tỏ ra sốc cũng như bất ngờ khi thấy con ả đứng giữa đám đông và trong đầu có hàng ngàn câu hỏi đi hỏi liên tục, vang lên một cách dữ dội. Cậu đơ ra một hồi nhưng rồi cũng bình tĩnh lại mà bỏ qua coi như ả ta là vô hình không có trong đây. Mặc kệ dòng đời đưa đẩy thế nào, cậu vẫn nằm lì ra bàn và chuẩn bị ngủ, nhưng không thể ngủ được vì cậu lại đang thắc mắc 1 chuyện

Vietnam: "Mình giống bị cô lập ghét bỏ quá ;))"

Xung quanh cậu không ai ngồi cả, họ chuyển hết qua chỗ gần Milani hoặc là sát cô ta, riêng cậu thì chỉ có 1 mình cậu ngồi trong 1 dãy to. Cậu 30% bất lực 70% cam chịu cái sự thật đau lòng này.
Cậu vẫn nằm lì ra đó, đang thiu thiu thì nghe sát bên cạnh mình có người ngồi, quay mặt xem là ai

Vietnam: "Japan sao? Sao lại ngồi đây???"
Japan: Sao lại nhìn tôi như thế?

Vietnam: Sao cậu lại ngồi đây? Cậu bên kia cơ mà
Japan: Cậu không thấy bên đấy chật kín à?
Vietnam: À, đúng rồi ha..

Cậu không hỏi gì nữa, lại nằm xuống bàn nhưng trong đầu luôn có câu hỏi rằng tại sao lại chọn ngồi ngay bên cạnh cậu mà không phải mấy chỗ khác, mấy dãy khác cũng đang dư nhiều kìa.

Vietnam: Sao trông cậu không còn vui vẻ như trước vậy? Có chuyện gì à?
Japan: Nhìn thảm hại lắm sao?

Vietnam: Không, ý tôi không phải thế, vì nhìn cậu trầm tính, mệt mỏi, buồn bã lắm.
Vietnam: Tôi nhớ trước kia cậu năng động, hoạt bát, vui vẻ lắm cơ
Japan: ...

Vietnam: Cậu không muốn nói cũng không sao đâu
Vietnam: Nhưng tôi lại thích cậu như vậy hơn

Câu nói sau của cậu, cậu chỉ nói thầm nhưng ai lại ngờ rằng nó lọt được vô tai của người kia.

Japan: Tại sao lại thích thể loại người như vậy?
Vietnam: Ah?.. "Nghe thấy luôn à??"

Vietnam: Ờm... thì là... Tôi...
Japan: Nói đi

Vietnam: Tôi thích những người trầm tính, chính chắn trưởng thành... và nhiều thứ khác nữa.

Japan: Vậy sao..
Japan: Cậu không thích gì?

Vietnam: Không thích á hả?
Vietnam: Cái tôi đặt lên hành đầu là không biết lo cho sức khoẻ của chính mình ấy.

Vietnam: Kiểu là cứ bù đầu vào làm việc tối ngày thì dù có ích cho hướng khác nhưng vẫn hại với hướng còn lại mà thôi.
Japan: Từ nãy đến giờ, là gu cậu sao?

Vietnam: Đúng, nhưng đó chỉ là 1 phần thôi chứ gu tôi tiêu chuẩn cao lắm nha haha
Japan: Vậy trong đây có ai đạt được nhiều tiêu chuẩn của cậu không?

Vietnam: Là Russia nhưng USSR vẫn là đạt được nhiều nhất, ngài ấy đứng đầu, Rus đứng thứ 2 còn tất cả còn lại chỉ đạt từ 2-3 trở xuống thôi

Vietnam: Nhưng mà tôi tự về ôm mộng mà yêu thôi chứ đi yêu người khác rồi họ không như mình mong muốn là cái tính lại gò bó người kia cho như ý mình thì tội cho họ lắm.

Vietnam: Yêu như thế thì người ta bỏ mình ngay từ đầu luôn đó Haha
Japan: ...

Vietnam: Nói chung là người yêu lý tưởng của tôi chẳng bao giờ có thật đâu
Japan: Nếu có người như thế th-

Vietnam: Dù có hay không thì chắc gì sẽ gặp nhau với đến vơi nhau đâu Japan à, những người hoàn hảo như thế thì họ cũng có gu mà.

...: Tới giờ họp rồi

Vietnam: Oh... nhanh nhỉ?
Japan: ...

————— Trong cuộc họp ————-

Japan từ khi ngồi bên cậu thì đã luôn nhìn cậu, đối với anh, như thể anh bị một cái gì từ cậu thu hút, mắt? nụ cười? Anh không dám chắc được gì cả, nhưng cậu quá đỗi thu hút trong mắt của anh. Cậu thì biết anh cứ nhìn cậu từ nãy giờ nhưng cậu cũng mặc kệ cứ thế mà cho qua.

Japan: Cậu nghe gì thế?
Vietnam: Tiny love

Japan: Hửm?
Vietnam: Nè đeo đi, nghe xong yêu đời đó nha

Cậu gỡ một bên tai nghe Bluetooth ra đưa cho anh, cậu nói cho anh thì anh làm theo thôi

Japan: Cậu nghe như thế nãy giờ thì trên kia thuyết trình cậu hiểu gì không?
Vietnam: Tưởng gì, tôi tất nhiên hiểu chứ!

Vietnam: Tôi không cần thiết nghe người ta thuyết trình dù nó có sâu sắc và quan trọng như thế nào thì họ cũng ghi lại trên bảng nên nhiêu đó tôi cũng hiểu ý của họ rồi

Vietnam: Khi mà họ viết lên bảng thì tôi sẽ viết ra giấy lại để phân tích ra cách giải quyết.
Japan: Sao cậu không dùng laptop cho tiện?

Vietnam: Tôi chỉ dùng nó khi có việc gì quan trọng hay cần thiết nhất thôi
Japan: Những cuộc họp tất cả như này đối với cậu không quan trọng sao?
Vietnam: Quan trọng thì quan trọng chứ, nhưng cái nội dung khai thác không quá nhiều

Vừa nói dứt câu thù cậu có cảm giác là có người khác nhìn mình nên quay sang bên dãy kia để xem thử, không ngờ là cuộc nói chuyện giữa hai người khiến những người bên kia chú ý đến.

Vietnam: Oh, tụi mình hình như làm phiền mọi người rồi

...: Tạm ngừng cuộc họp 1 chút

Vietnam: Nhạc nghe được không?
Japan: Tất nhiên là được

Milani: Xin chào
Vietnam: "Nghiệp tới ;))"
Vietnam: Oh, Milani? Có chuyện gì sao?

Milani: Tớ thấy 2 người thảo luận gì đó sôi nổi trong lúc họp nên giờ muốn qua xem thử
Japan: Không việc gì và đi đi

Vietnam: "Japan bị sao vậy nhỉ? Cậu ta thích Milani cơ mà?"
Milani: Anh sao vậy Japan?

Milani: Sao lại quát em vậy...
Vietnam: A, không có gì đâu Milani

Japan: Cậu có khát nước không?
Vietnam: Một chút
Japan: Ừ

Anh rời đi và bỏ cậu lại với ả Milani, mà nói có mình Milani thì cũng không đúng vì đằng sau cô ta cả đống người đang chờ ả nói chuyện xong. Cô ta nhăn mặt tỏ thái độ ghét bỏ Vietnam và rời đi. Cậu ngồi đơ ra không hiểu cô ta bị cái gì, mặt cậu bắt đầu có sắc thái nhăn nhó vì cô ta tỏ thái độ với mình. Tính cậu nóng như kem trước giờ nhưng phải nhẫn nhịn.

Thôi cậu không quan tâm đến cô ta làm gì cho mệt, thả mình nằm úp trên bàn và nhắm mắt với ý định đi ngủ nhưng nó chẳng bao giờ thành công như ý cậu muốn đâu. Chưa nhắm mắt được bao lâu thì có người gọi cậu nên phải miễn cưỡng dậy

Japan: Việt Nam
Vietnam: Hửm?

Japan: Này, uống đi
Vietnam: ...

Vietnam: Sữa?
Japan: Ừm

Vietnam: Cậu trêu tôi hả?
Japan: Không

Japan: Uống đi, sắp họp rồi
Vietnam: Thay vì mua cho tôi hộp sữa Vinamilk này thì cậu có thể mua nước lọc cho tôi cơ mà?

Japan: Nước lọc nhạt lắm, còn...
Japan: Milo thì hết rồi...
Vietnam: *Phì cười* haha, tôi cũng chịu với cậu rồi

Cậu chẳng biết nên nói gì với người kia nữa nên đã ngồi bóc sữa để uống.

Vietnam: Sao cậu lại có ý định mua Milo cho tôi?
Japan: Vì cậu thích Milo mà
Vietnam: Đúng ha

Cậu cười cười quay qua bóc sữa tiếp nhưng tự dưng cậu thấy có gì đó hơi kì, ngồi đơ ra suy nghĩ

Vietnam: "Sao cậu ta biết mình thích Milo??"
Japan: Sao thế?

Vietnam: Sao cậu lại biết tôi thích Milo??
Japan: Đừng để tâm

Thấy Japan không có ý định trả lời câu hỏi của mình nên cậu cũng không hỏi lại làm gì.

Japan: Sao lại bóc 2 miếng bên hông?
Vietnam: À, thói quen khi uống sữa của tôi á

Vietnam: Cậu thấy giống cái gì không?
Japan: Hộp sữa?

Vietnam: Không, khi bẻ cái này ra á
Japan: ...không

Vietnam: ... Cũng đúng
Japan: ??

Vietnam: Thôi bỏ qua những gì tôi nói nãy giờ đi nha, đừng hiểu nó
Japan: ...?
Vietnam: Nhìn mặt cậu kìa Haha

Mặt anh giờ ra đơ ra 1 cách khó hiểu, cậu thấy thế thì phì cười với cái bản mặt của anh

Vietnam: À mà tôi khá là không quen với cách xưng hô bằng tôi - cậu cho lắm ấy
Japan: Vậy cậu muốn kiểu nào?

Vietnam: Hmmmm...
Vietnam: Vậy anh em đi!

Japan: Tại sa- "Thời tới!"
Vietnam: Chẳng vì lý do gì cả

Japan: Vậy tôi sẽ là em
Vietnam: Hể? Tôi là e-

Japan: Không!
Vietnam: Lý do?

Japan: Tôi muốn được cậu gọi tôi bằng em
Vietnam: ..? Nhưn-

...: Họp tiếp thôi

Japan: Vào họp thôi anh
Vietnam: Ơ?
Vietnam: "Vậy là từ nay mình gọi Japan là em hả??"

_____Cuộc họp được tiếp diễn_____


___________________________________
Nay đến đây thôi nhaaaa, vì tôi mới tiết đầu tự nhiên bút hết mực rồi nhà cũng hết bút để viết nên tôi đi viết truyện :> Trước đó tôi đã ngồi vẽ rồi mới viết truyện.

Cái này tôi không biết nói gì cả, trong đó đã nói tất cả🤡👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip