#64: [FrUK] Bastille Day
Khi United Kingdom tỉnh dậy, người nhận ra chiếc giường lớn này vốn chỉ có một mình người. Anh đã không trở về vào ngày sinh nhật của mình. Họ chưa bao giờ vắng nhà vào ngày sinh nhật dù bận rộn thế nào và dần, điều đó trở thành truyền thống trong gia đình.
France đã không về nhà một tuần mặc dù văn phòng của anh và dinh thự của họ chẳng cách nhau quá xa, còn người lại không muốn làm phiền anh nên chưa tới thăm.
Người khoác thêm một lớp áo trước khi bước xuống nhà. Tất cả mọi người đều ở đó.
- Con trai - Northern Ireland nói khi thấy người - Nhìn con này, con lại ngủ muộn phải không?
United Kingdom chỉ cười gượng khi mẹ người nâng khuôn mặt người lên và xoa xoa bên hai bên má người. Từ nhỏ gia đình người đã có sở thích khó bỏ này.
- Con nhận được tin nhắn của cậu ấy chứ?
United Kingdom lúc này mới lấy điện thoại, người không nhận được thêm thông báo nào ngoài các bạn của họ nhắn tin hỏi tình hình France.
12/7
Anh sẽ về nhà vào ngày kia chứ?🇬🇧
🇨🇵Anh sẽ cố gắng
🇨🇵Anh đang sắp xếp công việc
Em hiểu mà🇬🇧
Đừng làm quá sức đấy🇬🇧
🇨🇵Rõ rồi
🇨🇵Anh nhớ em
🇨🇵Nhiều lắm đấy
Em cũng thế🇬🇧
🇨🇵Anh yêu em
🇨🇵Nhiều hơn cách bố anh yêu ông của em
Được rồi làm việc đi🇬🇧
France đã bày tỏ cảm xúc 😘 về tin nhắn của bạn.
---*---
13/7
France🇬🇧
Anh đang làm gì vậy?🇬🇧
🇨🇵Anh đang họp xíu
🇨🇵Lát nhắn cho em
Được rồi🇬🇧
France đã bày tỏ cảm xúc ❤ về tin nhắn của bạn.
Em nhớ anh🇬🇧
Đã xem.
---*---
14/7
Chúc mừng sinh nhật anh🇬🇧
Anh có về không?🇬🇧
Mọi người đến từ tối qua rồi🇬🇧
Đã gửi.
Chắc anh bận quá nên không xem được tin nhắn của người, dù sao hôm nay cũng là ngày quốc khánh Pháp mà.
Nhưng United Kingdom vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng và lo lắng trong lòng. Anh có đang làm việc quá sức rồi ngất ra đó không? France đúng là một tên tự do nhưng khi công việc cần, anh có thể trở nên nghiêm túc đáng sợ.
- Hôm qua ta đã tới văn phòng của France - Kingdom of France trong phòng khách nói - Trông tòa nhà đó cứ như tận thế tới nơi rồi vậy.
- France là đứa biết điều, nó sẽ không bỏ cháu ở nhà vào ngày này đâu. - England thêm vào.
Người mỉm cười hiểu ý rồi ngồi xuống ghế sofa. Con gái New Zealand mang cho người đĩa bánh croissant và một cốc sữa nóng. Kể ra người cũng ngại, mọi người dậy hết rồi mà mình lại ngủ tới bây giờ. Người cũng đã là mẹ rồi, phải làm gương cho bọn trẻ chứ.
Nhìn cảnh đại gia đình của họ tập trung lại vào dịp này an ủi người phần nào. Ngay cả Britain, ngài không ưa gì tính của France nhưng dần dà, ngài hiểu rằng anh yêu người đâu kém gì ngài, cũng không bỏ lỡ ngày tụ họp nào.
Nếu anh ở đây nữa là đủ rồi.
- Giờ phải ra chợ ấy hả?
Giọng chán chường to nhất nhà vang lên từ ngoài sảnh làm mọi người đều biết là ai. Nhiều lúc người tự hỏi rốt cuộc America giống ai tại nhìn từ trên xuống dưới, trong ra ngoài, trái sang phải, thằng nhóc đó chẳng có lấy tí gen nào của gia đình này luôn.
Cũng may là ba đứa em hắn biết điều.
- Chúng ta thiếu đồ trang trí mà - Canada nói - Anh muốn bố về trông chúng ta trang trí một cách túng thiếu hả?
- Aishh, ông già đó có khi ngất ra ở đấy rồi, không về đâu.
America sau đó bị Scotland binh một cái vào đầu. Không phải hắn bất hiếu, hắn chỉ thực tế quá mức, cộng thêm cái mỏ hỗn không ai địch lại, nên ai cũng muốn đánh.
- Mấy nay chúng ta đều sốt ruột vì chuyện của bố nên quên hết cái này tới cái kia. - Australia vừa viết vào giấy những thứ cần mua vừa nói.
- Hôm nay chẳng phải là ngày Bastille sao? Lỡ không còn cửa hàng mở? Hoặc họ hết đồ? - Dual Monarchy hỏi.
- Kiểu gì cũng có chỗ bán mà - Wales phẩy tay, kéo cháu trai và ba cậu con trai lớn tướng của người ra khỏi cửa - Bốn đứa đi mua đồ đi nhé! Chúng ta đợi đấy.
~~~//~~~
- Được rồi, chúng ta cần gì? - America hỏi em trai.
- Pháo giấy. - Australia trả lời.
- Em nói xem ông già đó thích pháo giấy không màu, pháo giấy trong suốt hay pháo giấy 7 màu? - America vừa chọn vừa hỏi.
- Anh trai, pháo giấy chỉ bắn lên được 1 giây rồi rơi xuống, anh nghĩ nhiều làm gì? Sao anh không lấy pháo giấy hình ẩm thực Pháp ở kia kìa.
United Kingdom không hề nhận ra người đã đứng ngây ra nhìn hai cậu con trai bàn tán ở quầy hàng. Cuộc sống bận rộn nên cũng không phải lúc nào các con của người cũng có thời gian bên nhau như vậy, lại rất hòa thuận và vui vẻ như lúc còn nhỏ.
Khoảng thời gian ấy chúng chỉ là những đứa bé ngây thơ với những ý tưởng đáng yêu. America là người rời khỏi nhà trước, theo đuổi con đường riêng của hắn, rồi tới Canada, Australia và cuối cùng đến người con gái duy nhất của họ - New Zealand.
- Anh America trông vậy mà cũng nhiệt tình đấy. - Canada lên tiếng làm người trở về thực tại.
- Anh con chỉ tính tình khó chịu thôi, chứ cũng là tấm gương tốt cho các con mà.
- Dạ. - Canada gãi đầu đồng ý.
- Mẹ sang hàng đối diện mua hoa, trông anh với em của con đấy, đừng để hai đứa nó gây rối. Pháp không cần một cuộc bạo loạn nữa đâu.
~~~//~~~
Đúng là ngày Quốc khánh Pháp, hoa diên vĩ tăng giá không tưởng. United Kingdom vừa nghĩ vừa chọn mấy cành diên vĩ tươi với màu tím xanh đặc trưng.
Nhưng người cũng chẳng định dừng ở diên vĩ.
Sweet Williams là một dòng hoa cẩm chướng tượng trưng cho sự dũng cảm của những người anh hùng, gắn với đó là ngưỡng mộ và tình yêu. Hoa lan Nam Phi có nghĩa là tin tưởng và suy nghĩ. Cuối cùng là thủy tiên trắng - hoa của niềm vui.
Khi người đưa chúng cho cô bán hàng, người phụ nữ mỉm cười với United Kingdom:
- Cậu chắc phải hiểu nhiều về các loài hoa lắm mới chọn những bông này! Khách hàng tới đây 10 người thì 9 người mua bừa bó nào tôi làm sẵn rồi, hoặc mua theo truyền thống, chẳng ai thực sự hiểu ý nghĩa của những thứ tuyệt vời này.
United Kingdom chỉ cười lại thay câu trả lời. Người vốn đâu hứng thú với những thứ này, nhưng là kẻ nào làm người thành như bây giờ chứ? Người - Hoàng tử duy nhất của Vương quốc Liên hiệp, kế thừa ngai vàng và cũng đang lo toan việc nước ư?
Tất cả là cái tên người Pháp đó!
- Bản tin trực tiếp tại quảng trường - ngài France của Cộng hòa Pháp phát biểu trước không khí Bastille Day, 1 tuần sau thông báo tình hình bạo loạn ổn định tại Pháp-
United Kingdom ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn TV. Bản tin trực tiếp quay cảnh France đang phát biểu trước rất nhiều phóng viên cùng người dân Pháp về tình hình quốc gia hiện tại đã ổn định và chúc mừng ngày Quốc khánh Pháp.
Tên ngốc ấy chắc chắn đã không ngủ đủ giấc, người thấy quầng thâm dưới mắt anh dù nó nhỏ tới nỗi chẳng ai phát hiện ra đâu. Nhưng United Kingdom đã sống cùng France cả thế kỉ rồi, người nhớ rõ từng điểm của chồng mình. Anh cũng không chịu để ý sức khỏe đi, nhìn vào mặt anh thôi người cũng thấy anh gầy đi.
Có nên gọi anh không nhỉ?
Người cầm điện thoại một lúc rồi lại cất đi.
Anh đã mệt mỏi như vậy, người cũng không nên làm phiền anh nữa.
- Bó hoa của cậu xong rồi này.
United Kingdom nhìn bó hoa một lúc rồi quyết định quay lại quầy hoa, lấy thêm một cành hồng.
- Vậy là được rồi.
- Ôi chao! Người cậu yêu chắc hạnh phúc lắm đấy!
United Kingdom không khỏi đỏ mặt nhìn xuống đất. Bao năm vậy rồi mà người vẫn không quen được.
~~~//~~~
Nhưng đến khi France, bằng tất cả sức lực cuối cùng còn sót lại, trở về được nhà, chẳng ai còn thức nữa.
Cũng là 2 giờ sáng rồi.
Bastille Day qua rồi.
Anh nhận thấy có rất nhiều đôi giày trong tủ, chứng tỏ gia đình anh vẫn còn ở đây. Tự nhiên trong lòng anh thấy an ủi phần nào.
France bước qua hành lang, ngạc nhiên khi thấy ánh đèn nhỏ từ cây đèn bàn trong phòng khách. France biết chỉ có người mới đợi anh đến lúc này.
Anh tiến về phía sofa, phát hiện vợ mình đang say giấc cùng một quyển sách trên đùi. Điện thoại United Kingdom ở cách đó không xa, có vẻ người đã cố tình giữ nó bên cạnh trong trường hợp anh liên lạc.
France nhẹ nhàng hết sức ngồi xuống cạnh người nhưng có vẻ việc bị thay đổi tư thế khi anh ôm người đã làm United Kingdom tỉnh giấc.
- Xem ai về với em rồi này. - Anh nói nhỏ.
United Kingdom chỉ ựm ừ vài cái, người đưa tay bám vào áo anh rồi định ngủ tiếp. Cảnh này diễn ra chỉ khi người quá mệt đến nỗi khi ngủ sẽ không gọi dậy nổi. France hiểu mấy ngày nay người đã lo lắng cho anh. Nhưng về hướng tích cực thì United Kingdom lúc buồn ngủ vẫn đáng yêu nhất.
- Em không định chào chồng mình à?
Thấy United Kingdom không trả lời, France lại nghĩ tới mấy cái việc xấu xa tới nỗi Britain mà ở đây thì anh nhất định sẽ bị ngài cho quỳ trước sân nhà một tháng - đó là gọi người dậy.
- Chồng em đi làm về mệt lắm này, dậy nói chuyện với anh đi nào.
France vừa nói vừa dụi vào United Kingdom, hôn người đủ mọi chỗ kể cả khi người đã khó chịu đạp anh một cái. Nhưng ít nhất France cũng đạt được mục đích của mình.
United Kingdom nhìn anh một cách hờn dỗi vì giấc ngủ bị phá vỡ trước khi làm một bài mắng anh tới tấp vì về muộn, không nói gì làm mọi người cùng đợi, người là người duy nhất không về phòng để đợi anh mà anh lại gọi người dậy. Thực ra người nói nghe giống đang dỗi thì hơn.
Cơ mà với France thì cảnh này đúng là chữa lành tâm hồn anh đi, mấy nay không được nghe vợ mắng anh khó chịu lắm rồi.
- Hehe anh biết lỗi rồi. - Anh vừa hôn người vừa trả lời.
- Hừ, giận rồi, đừng nói chuyện với em.
Người thấy có lỗi vì bắt anh phải nghe mấy lời khó nghe vừa rồi, anh cũng vì công việc nên không về được, nhưng ít nhất cũng nên để lại lời gì chứ. United Kingdom rời khỏi lòng anh, nằm dài trên ghế sofa. Người lấy một chiếc gối che mặt mình lại.
Vừa rồi người có hơi trẻ con không nhỉ?
France bật cười nằm xuống bên cạnh, ôm lấy con mèo anh phải nỗ lực lắm mới có được từ gia đình nghiêm khắc nhất quả đất này.
- Cảm ơn món quà của em nhé. Anh sẽ mang nó lên để trên bàn trà trong phòng ngủ. - Anh thì thầm vào tai người.
United Kingdom biết anh đang nói đến bó hoa được cắm cẩn thận giữa cái bàn ăn.
- Không phải quà cho anh đâu, đừng nhận vơ.
Haiz, lại vậy nữa rồi. Sao người không thể nói ra suy nghĩ của mình mà phải dùng mấy lời này?
- Anh là người tặng em quyển sách ngôn ngữ của các loài hoa mà. Cũng chính anh đọc nó cho em đấy.
Vậy nên anh cũng biết ý nghĩa của bó hoa này.
United Kingdom nhận ra chưa lần nào người qua mặt được anh, bởi có lẽ France nhìn ra những gì người đang giấu đi hoặc quá ngại ngùng để thể hiện nó. Điều quan trọng là anh hiểu, vậy nên anh sẽ không bị ảnh hưởng nếu người có vô tình làm tổn thương anh.
- Cảm ơn em nhé. Anh yêu em.
Tay người bám chặt lấy gối. Người hít thở một cái như tự cổ vũ bản thân mình trước khi quay lại để nhìn thẳng vào anh.
Đôi con ngươi kia nhìn người với tất cả tình yêu và dịu dàng. Với người, đó là thứ đẹp nhất.
- Em đã lo cho anh rất nhiều. - Người nói nhỏ, vẫn chưa đủ tự tin.
- Ừm, anh xin lỗi.
Người lắc đầu rồi ôm lại anh.
- Em hiểu mà. Em cũng xin lỗi anh.
France ừ một tiếng nhỏ rồi cả hai im lặng, cứ đắm chìm trong giây phút ấm áp bên đối phương là đủ rồi.
- Hey Unik, anh nhận ra rằng chỉ cần em ở đây, đó là món quà tuyệt vời nhất.
- Vậy anh hãy ôm em như này nhé? - United Kingdom hỏi, giống như người mong muốn nhiều hơn.
- Bất cứ lúc nào em muốn, tình yêu của anh.
Trong hơi ấm của France, United Kingdom nhận thấy cơn buồn ngủ một lần nữa bao trùm nhưng lần này không còn chờ đợi, lo lắng gì nữa, người có thể ngủ trong yên bình khi biết anh đã trở về.
Ngày mai họ sẽ tổ chức sinh nhật cho anh.
~~~~~//~~~~~
The End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip