Trốn thoát

Sau khi lấy được bản đồ cô nhanh chóng đưa nó cho cậu mặc kệ tên Poland bị cậu đánh ngất nằm kia.

_Con nghĩ ngài nên đi vào đêm nay đi, ra khỏi căn cứ này bằng cửa sau ý, ở đó ít lính canh hơn. Bên ngoài con đã chuẩn bị cho ngài một chiếc trực thăng rồi.

_Vậy còn cô ? Cô sẽ ở lại đây à ?

_Con không có gan để tạo phản lại ngài Nazi nhưng vì ngài con sẵn sàng đi mua gan dù éo biết lấy tiền ở đâu.(`•∧•)ゞ

_Tốt lắm !- Cậu vừa nói vừa xoa đầu cô, nhóc này ngoan hơn Đông Lào nhiều.

Đông Lào: Ủa anh ??? ( ゚▽゚ )?

Ferithy: Blè !

Đông Lào: Cô được lắm.💢

Felrithy: Thách anh làm gì được tôi, tôi có ngài Vietnam bảo kê ( `ω' )

Đông Lào: ・・・

-------------------------

_Ưm...Cậu định bỏ trốn thật à Vietnam ?

_Ừ! Cậu muốn đi cùng tôi không, Poland ?- Vietnam

_À...thôi, dù tôi trốn được cũng sẽ bị bắt lại thôi mà nên...cậu cứ đi đi- Poland

_Cậu chắc chứ ?- Vietnam

_Tôi không sao đâu...

_Vậy tôi đi nhé !

Rồi cậu dùng tay bóp nát cái xích ở chân. Mấy cái xích còm này làm gì được cậu chứ, cậu hơi bị khoẻ luôn á sống mấy trăm năm vậy mà.|( ̄3 ̄)|

Poland hốt hoảng nhìn cậu nhẹ nhàng bóp nát cái xích dưới chân.

Thế sao cậu không bỏ trốn từ lâu rồi đi sao phải đợi tới bây giờ ?

Ừm...tại cậu mù đường cái căn cứ này, lạc thì như không thôi.

Cậu "nhẹ nhàng" đạp cánh cửa cô gắng không phát ra tiếng động để không bị phát hiện. Rồi cậu đánh ngất 2 người lính gác ngục, lấy đồ của một người khoác tạm lên cơ thể, bộ đồ của cậu khá tơi tả rồi.

Cậu nhanh chóng di chuyển đến cái cửa sau nhưng có lính canh ở đó. Cậu nhẹ nhàng lén chạy ra phía sau lưng đánh ngất chúng rồi đi ra ngoài.

Ra bên ngoài cậu thấy một khu rừng rậm rạp ngay trước mắt rồi bằng thế lực nào đó thôi thúc bước chân cậu tiến sâu vào khu rừng. Đi được một quãng thì cậu thấy một chiếc trực thăng ở đó và cả Felri nữa, cô gục xuống ngủ bên cạnh chiếc trực thăng đó.

Bộ chờ cậu lâu tới vậy à ?

Đúng rồi đó.

Cậu tới gần lay nhẹ cô dậy ngủ không chút phòng bị thế này mà không sợ bị phát hiện à.

_Ưm...ngài Vietnam ?- Cô mở mắt nhìn cậu

_Cô ngủ không chút phòng bị thế này mà không sợ bị phát hiện à ??

_Không sao đâu mà... Mà sao ngài lâu thế con đợi mãi đấy.

_Tìm đường hơi lâu không lạc là tốt rồi đấy. Mà chúng ta nên đi thôi không bọn chúng phát hiện ra giờ.

_Vâng!

Cô và cậu cùng leo lên chiếc trực thăng bay đi mất.

Nhưng thế quái nào cô lại là người lái.

Ừ thì cũng đúng thôi tại cậu lười mà

Đông Lào + Việt Minh: ???

Trên đường bay về với boss thân yêu cậu quay qua hỏi cô

_Fel này cô tự dưng biến mất mà bọn họ cũng không thấy lạ à ?

_Ngài không phải lo đâu ở đó cũng có Felrithy mà

_???

_À con có được khả năng nhân bản vì hoàn thành được nhiệm vụ chính con đã dùng nó nhân bản thân lên và để bản fake ở đó. Con có thể thần giao cách cảm với nhân bản của mình nên để nó ở đó làm gián điệp cũng ok phết.

_Nhưng chắc chắn nó sẽ không bị phát hiện không ?

_Ngài cứ yên tâm đi con kiểm tra rồi nó giống con từ suy nghĩ đến khả năng đánh nhau, cách nói chuyện lẫn thói quen,... Không phải hàng made in china có khác. Nó chỉ nghe lời người tạo ra mình thôi nên không có khả năng tạo phản đâu mà nếu có con cho nó biến mất ngay lập tức.

_Thế thì ổn rồi

————Skip————

Qua một khoảng thời gian nào đó mà t/g cũng éo biết thì cậu đã thấy căn cứ ở trước mặt mình.

_Ngài Vietnam à con có nên vào tiềm thức của ngài không ? Họ thấy tôi họ có giết không vậy ?- Cô hỏi cậu

_Không cần đâu họ không ác đến mức đó đâu.

_Nhưng con vẫn hơi lo...-Cô nói xong liền đổi ghế lái cho cậu rồi biến thành con cáo màu trắng ngồi bên cạnh.

_Cô có thể biến thành như thế này được à ?

_Tất nhiên ! Giống tên Japan á.

Cậu chẳng nói gì nữa im lặng lái máy bay đến khu rừng gần căn cứ để hạ cánh. Cậu bước xuống trực thăng không quên bế theo con cáo trắng Felri tiến đến căn cứ.

Nhưng chưa kịp đến gần một vài tên lính đã phát hiện ra cậu tưởng là địch nên chúng đã đuổi theo cậu. Cậu đang mặc đồ của lính phát xít mà nên nhầm cũng phải thôi đã thế còn che mặt.

Rượt đuổi một hồi thì cũng bị chúng bắt được rồi đưa về căn cứ. Với tài năng chọc chó của cậu thì bọn chúng có mơ cũng đéo đuổi được đâu tại bế theo con cáo kia vướng vãi nồi thôi.

Sao cậu không quăng nó đi nhể ?

Felri: Why Tổ Quốc ?

Ngươi cũng có chân mà tự đi mà chạy.

Cậu bị bọn chúng lôi xềnh xệch về căn cứ. Thế cũng tốt đỡ phải lẻn vào.

Chúng lôi cậu đến trước mặt Ussr nói

_Thưa ngài chúng tôi mới phát hiện một tên lính phát xít lảng vảng gần căn cứ của ta.

_Tốt lắm !- Ussr

_BOSS !!!!!!!!!!! TÔI NHỚ NGÀI QUÁ ĐIIIII !!!!!!!!- Cậu lập tức hất tên lính đang giữ cậu ra, tháo đồ bịt mặt ra lao thẳng đến ôm Ussr. Mà cậu cũng buông con cáo nào đó khiến cô hoang mang rơi xuống đất.

_A...Viet-Vietnam ?? Cậu đã ở đâu vậy ? Tôi chẳng tìm được chút thông tin nào của cậu cả ??- Ussr thấy cậu lao vào ôm thì giật mình nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lại. Mặt Trận và những người khác đứng xung quanh thấy cậu thì rất ngạc nhiên.

Hai tên lính kia sau khi nhìn được mặt cậu thì hoảng hốt xin lỗi rối rít.

_Không sao đâu các ngươi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi mà giờ các ngươi lui đi- Vietnam

_Dạ...thưa boss... Tôi bị bắt nên...nên... Tôi thực sự xin lỗi ngài !!- Vietnam

_Ai đã bảo là "em rất mạnh mà sẽ không sao đâu " rồi để bị bắt hả ??? - Mặt Trận gắt gỏng nói. Cậu có biết là khi cậu biến mất không một thông tin đã khiến anh lo lắng đến mất ăn mất ngủ không hả.

_Rồi cậu bị tên Nazi bắt hả ?- Laos

_Đúng rồi ủa sao cậu biết ?

_Cậu đang mặc đồ của lính Phát Xít đấy. Mà bị bắt đến đấy tên Nazi có làm gì cậu không ?

_Không một vết xước luôn !

Rồi mọi người nói chuyện hỏi han cậu mà cậu chẳng biết rằng con cáo trắng nào đó ngồi cạnh đang làm bóng đèn Led 100W phát sáng max công suất.

——————End chap——————

#10/9/2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip