Chương 4: Kết thúc cũng là khởi đầu.
Ú òa.
Đoán xem ai đang hóng tranh pỏn từ tôi nào 🫵🏻.
.
.
.
"Tôi thật sự nghi ngờ trực giác của người, chủ nhân."
"Im đi, ta nên làm gì đây??"
Vietnam rối rít mà gằn giọng. Hắn lia mắt nhìn quay, tìm cho mình một chỗ trốn phù hợp, nhưng...chả thấy chỗ nào phù hợp cả. Hệ thống nhỏ im lặng hồi, nó lên tiếng :
"Chủ nhân, người nhảy qua cửa sổ đi."
"Nhà ngươi ngáo à!"
Vietnam giật mình quát, "Đây là lầu ba, lầu ba đó!". Nó không nói gì, im lặng lượn xung quanh rồi phán câu xanh rờn.
"Không què đâu chủ nhân."
Hắn lườm nó rồi quay phắt đi, tranh luận với một thứ như nó? Hắn chỉ tổ phí thời giờ! Đưa mắt qua, hắn chợt lóe lên một tia nhỏ sáng. Vietnam run rẩy nhẹ, lại gần cái tủ gỗ lớn gần giường ngủ. Hắn quyết rồi, bản thân hắn sẽ trốn trong đây! Giữa đêm lúc Japan ngủ say chỉ cần trốn ra ngoài là xong.
Trời, Vietnam hắn quả là thông minh hơn người mà!
Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng chạy vô tủ gỗ, nó khá cao, cỡ gần hai mét. Đủ cho hắn vô vừa dạng đứng thẳng. Trong lúc thấy chủ nhân mình đang khoái chí, hệ thống nhỏ chỉ lặng lẽ nhìn quay.
"Tôi thấy không ổn cho lắm, chủ nhân."
"Bỏ qua cái không ổn của ngươi đi!"
Vietnam lắc đầu quơ tay như thể không quan tâm, mà không quan tâm thiệt. Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập tới trong khi Japan vẫn chưa có dấu hiệu tới phòng của hắn. Vietnam cho làm lạ mà nhíu mày quay sang nhìn hệ thống đang lơ lửng cạnh, nghi ngờ hỏi : "Có thật là cụ bà kia đưa nhầm chìa khóa phòng cho ta không vậy?"
"Chủ nhân, nếu không thì người vẫn phải trốn trong này nếu không muốn bị phát hiện."
Hắn không nói gì, thân buông thõng dựa vào tủ rồi ngáp ngắn ngáp dài, bản thân hắn cũng kiệt sức mà dần dần thiếp đi. Dù sao cũng có hệ thống cạnh, hắn cũng an tâm phần nào.
.
.
.
"Chủ nhân.."
"Khò..."
"Chủ nhân!"
Vietnam giật mình tính la lên thì liền bị nó bịt miệng. Hắn uể oải, chân đứng nãy giờ mà bủn rủn, đưa đôi mắt vàng kim nhìn nó, giọng hắn có phần quạu do bị làm phiền giấc ngủ ngon. Không hoài để ý bên ngoài đã tối đen thế nào so với lúc nãy.
"Gì nữa?"
Nó không nói ngay. Chỉ im lặng hướng ra ngoài qua khe hở nhỏ giữa hai cánh tủ rồi nói với giọng điệu có phần nhỏ đi : "Chủ nhân, Japan vô phòng nãy giờ rồi."
"Ừm."
Hắn ngáp lần nữa, không thèm dùng tay che đi. Lưng dựa vào tủ mà chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa. Nó không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài rồi đột ngột lên tiếng.
"Chủ nhân, tình hình này người không ra ngoài được, Japan vẫn đang thức."
"Cậu ta thủ dâm hay gì mà giờ này vẫn thức?"
Hắn mắt nhắm mắt mà không kiểm soát được ngôn từ của mình, cũng đúng, hắn buồn ngủ quá rồi. Hệ thống dường như đã quen với mấy phát ngôn thế này của chủ nhân mình mà không lấy làm kì cục. Nó tiếp tục nói mặc kệ Vietnam có nghe không.
"Japan vừa mang một cô gái nhưng hình như hai người họ vẫn chưa làm gì, chủ nhân."
"Ừ ừ, khi nào họ làm gì kêu ta.."
Nói rồi, hắn chẹp miệng cái rồi lim dim ngủ. Có vẻ hắn nói chỉ để cho có lệ chứ tới lúc đó kêu thì hắn lại quạu lên tùm lum. Hệ thống nhỏ im lặng bất lực nhìn Vietnam rơi vào giấc ngủ, nó bay xuyên qua cánh cửa tủ. Lơ lửng giữa không trung nhìn cặp đôi đang âu yếm nhau trên giường.
Nó chăm chú nhìn, không cảm thấy ngại ngùng hay kinh tởm gì, một sự vô cảm đến bất bình thường.
.
.
Vietnam khẽ cau mày, bị những âm thanh đầy ám muội bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Hắn vẫn trong tủ, chân mềm nhũn như muốn khụy tới nơi. Hắn dòm qua khe cửa, chả thấy gì cả, Vietnam đưa mắt tìm hệ thống nhỏ của mình, à...nó vẫn đây.
Hắn mấp môi, hỏi khẽ: "Này...chuyện gì vậy?"
"Chủ nhân, họ đang làm tình, người biết mà."
Nó thẳng thừng đáp.
Vietnam không quá bất ngờ, tựa lưng vào tủ mà ngáp ngắn ngáp dài, ngáp chán rồi hắn lại dụi dụi mắt xong mới quay sang nhìn nó. Hắn bĩu môi, "Ai vậy?", Vietnam nói tiếp: "Hình như ta có quên chi tiết này."
"Người có nhớ đâu mà quên, chủ nhân."
"..."
Vietnam bĩu môi nhíu mày quay sang lườm nó, song nó cũng chả quan tâm. Tuy là vậy, nó vẫn đáp lại câu hỏi nãy của hắn.
"Hình như là Japan và...Đông Lào, chủ nhân."
"Oáp~" Vietnam ngáp lần nữa, "Em gái Việt Nam à."
Nó khẽ gật đầu. Vietnam ưỡn vai, dụi mắt hỏi khẽ: "Ngươi nhớ lại xem, ta còn cách gì để thoát ra mà không bị phát hiện không?"
Hệ thống lượn quay Vietnam, nó im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi dựng lên đáp.
"Chủ nhân, tôi có ý này.."
"Ờ, nói đi."
Nó tiếp tục im lặng, lặng lẽ làm gì đó mà Vietnam không biết được. Hắn cảm nhận được một luồng khí mỏng bao quanh người mình, bỗng cảm thấy buồn ngủ, đầu óc bỗng nhẹ tênh, sảng khoái lạ thường. Đang lờ đờ sắp ngủ lần nữa thì luồng khí đột nhiên biến mất khiến Vietnam cũng theo đó mà tỉnh lại chút.
Vietnam nheo mắt nhìn hệ thống đang lơ lửng trước mặt mình.
"Ngươi vừa làm gì vậy?"
"Chủ nhân, đây là đặc quyền đặc biệt dùng khi cần thiết. Đặc Quyền số ba."
Mắt hắn thoáng hiện vẻ bất ngờ. Hắn cúi xuống nhìn bản thân từ từ xuống chân, đều rất khác với lúc nãy. Hiệu ứng đã thành công. Vietnam trong lòng có chút phấn khích, hắn nhanh nhảu bảo hệ thống tạo hình thành cái gương để ngắm diện mạo mới của bản thân.
Là gương mặt của hắn, chứ không phải của Việt Nam ở đây. Sóng mũi cao, da trắng, lông mi vừa dài đủ, mắt xanh lá nhè nhẹ và mái tóc vẫn được vuốt ngược lại như cũ. Môi hắn khẽ nhếch lên thì bàn tay thon dài di chuyển trên đường nét thanh tú của bản thân hắn, Vietnam hoàn toàn hài lòng với đặc quyền này.
"Nhưng, mỗi lần sử dụng chỉ có hai tư tiếng, không nên lạm dụng quá nếu không muốn bản thân từ từ mục rữa. Sau hai tư tiếng sự tự khắc trở lại hình dáng cũ.."
"Sao cũng được."
Vietnam phủi tay nói, thẳng thừng cắt lời của hệ thống nhỏ. Nó tuy không thể hiện gì qua bên ngoài, nhưng rồi, nó đột nhiên ra phía sau Vietnam, một lực đẩy từ phía sau lưng đã khiến Vietnam không phản ứng kịp mà té ra khỏi tủ. Tiếng cửa bật ra cùng với âm thanh sống động khi xương cốt, da thịt Vietnam chạm vào nền phòng đã khiến cặp tình nhân trên giường kia chú ý mà dừng lại thú vui của mình.
Japan buông Đông Lào ra, khẽ cau mày lướt từ đầu xuống chân Vietnam và dừng lại ở mặt. Anh ta nghiêm giọng, lạnh lẽo hỏi:
"Cậu là ai?"
Đông Lào cũng dừng việc nhìn Japan mà quay sang nhìn hắn, cô ả không để lộ biểu cảm gì kể cả xấu hổ, tức giận gì khi biết có người trong phòng nãy giờ. Cô thờ ơ nhìn hắn, tay vuốt mái tóc dài của mình sau tai. Đông Lào chợt nhận ra điều gì đó mà nhướng mày khẽ nói:
"Khoan...trông quen quen.."
.
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^
Tính đu Blue Lock anh em ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip