[Đa Cp] Happy Halloween (p3)

Tớ sẽ cố gắng kết thúc cái dư âm tháng 10 này😔

__________________________________________________________________

Bây giờ thì chỉ có Germany và thằng bạn China đứng trước cầu thang dẫn lên tầng, bọn kia nghe kể cũng hơi rén rén rồi, nên ở lại thư viện tầng một xem sách luôn chứ không đi đâu nữa.

- Cậu bảo trên đó có người? Có chắc không phải hoa mắt đấy chứ? - China nhìn sang nó đang cầm đèn pin, hỏi.

- Tớ đâu có đui! Trên đó cũng có dấu chân, và chắc chắn có người! - Nó chắc chắn, hai đứa kia cũng nhìn thấy cơ mà.

- Đi lên xem lại không?

- Nhưng lỡ nó làm gì mình thì sao?

- Mình đông người hơn mà, lên đi.

China nói rồi khoác tay nó đi lên, tụi nó bước từng bước chậm rãi. Đột nhiên China quay xuống nhìn về phía sau rồi đùa.

- Ê lỡ cái thang sập thì sao nhỉ?

- Im mẹ đi nghe kinh đấy!

- Mà... nãy cậu có nhìn kỹ được người đó không? Cái dáng thôi cũng được, lỡ là ai đó chơi khăm thì sao?

Germany hơi suy tư, trong đầu nó hiện lên một cái tên, quả thật cứ hao hao thế nào, nhưng người này thì không thể có mặt ở đây vào lúc này được, nên nó gạt phăng đi. Lắc lắc đầu, có lẽ do mấy ngày chạy bục mặt deadline đã vắt kiệt nó và chắc nó nên đi chạm cỏ nhiều hơn.

- Không có.

- Thế à... Mà khỏi phải sợ, có ông hoàng địa phủ đây đi cùng cậu chuyến này thì đố con vong nào dám hiển linh luôn! - Bên cạnh nó vang lên tiếng cười khúc khích.

- Đừng có tự cao, cậu cũng đang sợ đấy thôi, người lạnh toát này.

- Hì hì...

Kể cũng lạ, một Hoả hồ mà có thân nhiệt thấp như vậy có bình thường không?

.

Ngồi không ở thư viện chán quá, đống sách ờ đây cũng cũ nát cả, hầu như chẳng còn mấy quyển có thể đọc được. Trong lúc đang phân vân có nên ở lại đây hay đi tìm chỗ khác, Italy rút trong túi áo ra một bộ bài Uno.

- Chơi không?

- Mày đi nhà ma mà mang theo mấy thứ đồ thiết thực gớm.

Thế là tụi nó chơi bài, trên một chiếc bàn dài trông không bụi lắm, thư viện này cũng khá rộng đấy. North Korea nhìn quanh, kết cấu căn nhà này có gì đó không ổn. Trong lúc đang trầm ngâm, hắn bị một lực thúc vào lưng cắt ngang dòng suy nghĩ, phải nhìn về phía cái người vừa thúc cùi chỏ vào mình.

- Anh, chơi không kìa, đứng im nghĩ cái gì đấy?

- Không có gì...

- Vậy nè, mấy người đấy để bố còn chia. - Italy xung phong luôn chức chia bài.

- năm, chia đi, mỗi thằng tám lá.

Vietnam chợt nhận ra gì đó, nhìn xung quanh đếm lại, đúng là năm, sao lại chỉ có năm?

- China đâu rồi?

- Nãy Germany có bảo anh em xông lên đổ bộ lên tầng cho cái đứa kia sợ mà chả ai ừ hử gì. Chắc China đi cùng nó lên rồi. - Japan đếm bài, coi bộ chả quan tâm lắm.

- Sao lại tự ý tách ra, đã bảo là đi cùng nhau rồi mà...

Vietnam lẩm bẩm, cậu vẫn chưa hoàn toàn hết nghĩ vấn, cảm giác như, việc China bỏ đi có một uẩn khúc nào đó, rõ ràng có gì đó không ổn đang xảy ra. Và lúc cậu ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt kỳ lạ North Korea đang nhìn mình, có vẻ thằng bạn cậu cũng có cùng sự hoài nghi ấy.

Nhưng gạt câu chuyện đó sáng một bên, ván bài bắt đầu rồi, không khí giữa mọi người cũng đã bớt u ám hơn đôi chút.

.

  - Lên đến đây thì rẽ trái...

  Germany kéo China đi tìm lại căn phòng cũ, vẫn là dãy hành lang tối om đấy, và trên mặt đất đã có thêm vài hàng dấu chân lộn xộn. Nó vẫn còn thấy sợ, nhưng nhỏ bạn thân đi cạnh cũng khiến nó an tâm đi phần nào, nó thở dài, nhìn đống tranh trên hành lang rồi nhìn China, nó bỗng giật mình.

  - Có chuyện gì à? Nhìn tớ cười cười như vậy tớ sợ đấy!

  China che miệng, quay mặt đi.

  - Tớ xin lỗi, tại mặt cậu trắng bệch ra đáng yêu quá đó.

  - Đừng trêu...

  Rồi hai đứa nó nói sang chuyện khác, về những điều chúng nó đã trải qua cùng nhau trải qua để quên đi nỗi sợ. Mà sao Germany thấy lạ quá, dãy hành lang như xa hơn cả lúc nãy, và người đi bên cạnh nó cũng lạ lạ, cảm giác như không phải China mà nó quen.

  - Nghe chúng nó kể lại là hai cậu lạc cả trong cái khu vui chơi mà đi ba bước một cái biển chỉ đường mà.

  - Lúc đấy tớ có gọi cho cậu mà có được đâu, chắc lại đi hú hí với bạn trai bỏ bạn! - Germany hơi gằn giọng, ánh mắt nhìn lên những bức tranh phủ bụi đen kịt treo trên tường.

  - Thế á? Tớ không để ý thật.

  Germany im lặng không nói tiếp, làm người đi bên cạnh thấy lạ mà gọi nó, đáp lại vẫn tiếp tục là sự im lặng, nó còn không thèm quay lại nhìn.

  - Lơ nhau à?

  - China đâu rồi?

  - Hả? Tớ là-

  - Mày không phải cậu ấy, hôm đấy cả ba đứa cùng đi lạc, thậm chí mày còn đang ghét Vietnam như ghét chó và Vietnam còn đéo đi chuyến đấy. Nói thật, mày là cái thứ gì?

  Không có gì đáp lại Germany, nó quyết rồi, chuyến này dù có phải đối mặt với thứ gì nó cũng sẵn sàng nghênh chiến, nó nắm tay lại thành một nắm đấm, dự quay lại cho cái thứ kia một cú bất ngờ ngay giữa mặt. Trước hết, để chặn đường chạy trốn, nó còn nhờ đuôi mình cạp cho một phát giữ chân, nhưng quơ đi quơ lại chẳng thấy gì, nó mới từ từ quay lại nhìn.

  Chẳng có gì ở đó cả, đằng sau nó chỉ là một dãy hành lang sâu hoắm, đen kịt. Đang lúc nó phân vân có nên quay lại hay không, thì chợt có tiếng gõ phát ra từ ngay bên cạnh. Nó chợt nhận ra mình đang đứng trước cánh cửa nơi căn phòng lúc nãy bị sụp xuống, nó biết chứ, trên cái cửa này cũng có  mấy vết cào giống y lúc nãy. Và phía bên kia cánh cửa, có gì đó đang gõ gõ vào.

  Có thể cái thứ vừa nãy đã trốn vào trong phòng, cũng có thể đó chính là cái bóng người mà nó nhìn thấy. Germany hít sâu, đưa tay lên vặn tay nắm cửa, sẵn sàng tâm thế solo với vong.

  Nhưng khi nó mở cửa ra, bên trong chẳng có gì cả, vẫn cái lỗ to giữa sàn, rèm ban công đã mở toang ra, bị gió đưa đẩy lung lay nhẹ. Germany định bước vào, bỗng có một hơi lạnh phả vào gáy nó làm nó giật nảy mình quay lại đằng sau.

  -!!!

.

  Đã mười mấy phút rồi, chúng nó vừa chơi xong một ván bài. Vietnam vẫn thấy lo lắm, cậu không biết hiện tại người yêu mình hiện tại đang ở đâu hay có bị làm sao không. Ngay lúc đó, từ ngay trên đầu họ vọng xuống một vài âm thanh lộn xộn, ngày lập tức lại trở về tĩnh mịch. Và Vietnam quyết định chạy thẳng lên đấy để xem thế nào.

  Nhưng ngay khi định bước lên cầu thang, Vietnam chợt khựng lại, hình như có tiếng nhiều người nói chuyện,hình như có cả giọng của China, và những tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Lúc này Vietnam mới thả lỏng ra một chút, có lẽ dạo này suy nghĩ quá nhiều rồi.

  Máu trêu đùa nổi lên, cậu đứng nép vào bên cạnh cầu thang, định lúc đám người đó đi xuống thì đưa tay chộp cổ chân của một người xấu số, và cậu tóm được ai thật.

  - AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!

  Tiếng thét vang vọng xé tan màn đêm, làm mấy cái người đang chơi bài trong phòng cũng phải bỏ dở cuộc chơi mà chạy ra xem có chuyện gì.

  Vietnam đứng dậy, phá lên cười.

  Nhìn thấy thủ phạm làm mình suýt nữa trượt chân té đập mặt đang đứng cười hề hề, Germany chỉ thẳng vào mặt cậu mắng lớn.

  - THẰNG CHÓ! Con mẹ mày đùa chó gì ngu vãi l*, lỡ bố mày ngã thật thì ăn c*c à?!

  Người khi nãy bị Germany giật mình mà đột ngột ôm chặt đang cố đẩy nó ra, cũng cười phá lên.

  - Ở đây có mấy người, nó lại tóm đúng chân cậu, không phải là xui quá đấy chứ.

  - Hét to thật...

  China cũng quay mặt đi cố nhịn cười, nhìn thấy em, Vietnam cuối cùng như trút bỏ được gánh nặng mà thở phào.

  Cái lũ bài bạc kia cũng vừa mò ra đến nơi, nhìn thấy mấy người vừa đi xuống, đã thấy hoang mang không nói rõ thành lời.

  - Ê– __________________________________________________________________

Nếu tớ chăm, trong tối nay sẽ xong được phần cuối của hành trình thám hiểm nhà hoang này. Nhưng tớ cũng đặt ra một câu hỏi cho mọi người:

  Mọi người đoán hai cái người từ trên tầng "rơi" xuống cùng China và Germany là ai😉?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip