Japan trở về nhà với chiếc sổ tay mới tinh được Việt Minh đưa cho, cả người đều thơ thẩn ngồi một chỗ như hoài niệm về những điều thật xa.
Cậu đã từng mở mắt nhìn về quá khứ kia, về những tháng ngày ở kiếp trước xa rồi.
Kiếp đầu tiên, cậu là vật tế Thần, cả đời chôn mình chốn hoang vu, chẳng tới một bóng nhân hình.
Kiếp thứ hai, cậu là viên ngọc, là loài sơn ca nằm im trong lồng vàng, im lặng ngồi như pho tượng, xung quanh ngập toàn người mà chẳng phải người đâu.
Kiếp thứ ba, cậu mong cầu một cuộc đời an nhiên, cậu làm một con mèo nhỏ ngao du bốn phương trời, vờn đùa với những con rệp nhỏ, mỗi ngày đều meo meo bắt cá mồi, làm những điều chẳng thể làm trước kia.
Rồi cậu chết... trong sự bất lực vì yếu đuối của một con mèo nhà.
Kiếp thứ tư chẳng đến nhanh tới thế, vì cậu chẳng có chút mong muốn gì.
Cậu muốn sống vô tư như một con mèo hoang, chạy nhảy khắp nơi như những ngày xưa cũ.
Cậu nghĩ mình chẳng cần con người tới thế, ai rồi cũng phải học cách đơn độc thôi.
Ở một mình chẳng đáng sợ đến thế, làm một con mèo cậu cũng chỉ một mình thôi.
Cây cầu độc mộc không cần qua, bước trên đường thẳng vẫn chỉ hai chân mình, vẫn chỉ mình bước đi cùng mình, ở một mình thì có làm sao?
Ở cùng quỷ cũng có làm sao?
Chỉ mình mình biết mình cần chi.
Chỉ mình mình biết mình cần gì.
Rồi Japan ngẩng đầu mình khi cảm nhận được xúc cảm thô sơ lại ấm áp đặt bên môi, khuôn mặt Spain ở ngay trước mắt, là ánh nhìn ôn nhu dành riêng một góc trời, chỉ dành riêng cho mình người gã chọn.
Là gã chọn, đặt con tim mình giao cho kẻ người trần chẳng chút mảy may.
Kiếp thứ tư... gã tới bên Japan rồi.
Từ đó, kiếp nào cũng bên nhau.
"Em không sao chứ? Là tên đó nói gì với em sao? Kể ta nghe, ta giúp em trả thù."
Giọng nói gã nhẹ nhàng, như những cọng lông vũ quét nhẹ nơi trái tim, run rẩy vì tình.
Japan lắc đầu rồi nhào tới, ôm chặt lấy tình yêu.
Ôm quỷ trước đã, có gì tính sau.
---------------
Vài ngày sau, vẫn là ở trong mơ của Japan.
Japan: "......"
Nam Kỳ: (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧・: *ヽ(◕ヮ◕ヽ) :Taiwan
Vẫn là hai cái vong linh... mỗi ngày đều người tung kẻ hứng, buông cho nhau "lời vàng ý ngọc".
Lần này, Spain nhanh chóng chạy theo, một đường trông chừng không cho hai cái vong linh kia lại gần tình yêu, đôi mắt hừng hực cháy lửa trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ cá chết đã quen của Japan.
Mà thôi, tiện đây để giải quyết chuyện mà Việt Minh nhờ cậu luôn vậy.
Nghĩ đoạn, khung cảnh trong giấc mơ của Japan liền thay đổi, hóa thành căn phòng tiếp khách trang trọng và bình thường, Japan cũng không biết từ đâu lôi ra cái sổ tay trước kia Việt Minh đưa cho mình.
Rồi, giờ vào việc thôi.
"Spain, anh tóm hai người đó lại giúp tôi nhé. Chúng ta vào việc."
"?"
Nghe rõ, hai cái vong linh kia ngay lập tức đơ máy nhưng chưa kịp để Nam Kỳ cùng Taiwan hồi thần, hai chân và tay của cả hai đã bị trói lại bởi những toán dây leo, cuối cùng bị kéo tới bên cạnh chiếc bàn, ngoan ngoãn ngồi im không thể cử động một chút nào.
"Japan... cái này cậu hơi quá đáng rồi đấy."
Nam Kỳ khó chịu nói, khuôn mặt cô thể hiện rõ ràng sự bất mãn trên đầu môi. Taiwan ngược lại chỉ có thể cười xòa như đã lường trước được nên không sao.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với chúng tôi s--"
"Cậu định giết người nào?"
Còn chưa để Taiwan nói xong, Nam Kỳ đã chen miệng vào, khó chịu hơi vùng vẫy, giãy khỏi đống dây leo của Spain.
Tính cách Nam Kỳ vốn không phải kiểu nữ nhân hiền thục gì cho cam, cô rất phóng khoáng, chẳng hề sự đời nếu không muốn nói là mặc kệ thương sinh chỉ cần người.
Ở trên đời lâu như vậy rồi, ai cũng sẽ chẳng còn là chính ai.
"Việt Minh có nhờ tôi vài chuyện, hai người hợp tác chút. Sớm xong thì xong thôi."
"Việt Minh?"
Nghe rõ, cả hai đều có chút bất ngờ mà ngẩn người.
Việt Minh rất ít khi nhờ ai đó chuyện gì. Hơn nữa nhờ hai bọn họ hợp tác tức là có liên quan tới bọn họ.
Lần này, khí sắc của Nam Kỳ nhanh chóng chùng xuống, biến thành một kiểu thiếu nữ bình thường, ngoan ngoãn ngồi im.
Chỉ cần có lợi cho Việt Minh, cô đều sẽ ngoan ngoãn vui lòng.
Khóe mắt Nam Kỳ chớp động, cuối cùng nhìn thẳng về phía cuốn sổ tay Japan đang cầm, khẽ mở một nụ cười xinh.
"Cậu muốn hỏi chúng tôi chuyện gì sao?"
"Có một vài chuyện... Việt Minh nhờ tôi ghi chép và hỏi về câu chuyện của hai người. Rất nhiều thứ, y muốn hai người kể cho mình."
Nghe rõ, Nam Kỳ và Taiwan đều vô thức im lặng thật lâu, cuối cùng đồng loạt biến mất chẳng chút tăm hơi.
.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ chẳng có chút tốt đẹp vừa qua, Japan quay đầu kéo lấy Spain vào trong chăn, chán nản thở hắt ra một hơi thật dài.
"Bọn họ bị cái quái gì vậy chứ..."
Spain im lặng một hồi lâu, bấy giờ mới hơi động đậy, ôm lấy cậu rồi gật nhẹ đầu.
"Ừm."
Cùng lúc này, ở phía bên kia, Nam Kỳ có chút bực bội, cả linh thể của cô đều dựa hết vào thân cây, khuôn mặt hiện lên vẻ khó ở, lầm bầm với đại thụ điều gì đó như uất ức lắm mà Taiwan ở phía dưới chỉ có thể bất lực nhìn lên những tán cây lớn đang không ngừng vươn ra ôm lấy, dỗ dành cô trong lòng.
Đại thụ Việt gia, xác thực thật kỳ minh.
"Hử?"
Đột nhiên, Taiwan vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng người tiến tới gần đại thụ.
Trời vẫn còn tối, vừa qua giờ tí không lâu, có vẻ đối phương là bất ngờ tỉnh lại nên đang không ngủ được.
Taiwan nhanh chóng lướt tới bên cạnh người đó, là Việt Minh.
Khóe mắt y chùng xuống, hiện rõ vẻ buồn ngủ, hai tay đút vào trong túi áo nhỏ bên ngoài của áo khoác len, sau đó liền nhìn về phía Taiwan đang tới chỗ mình, sau đó lại liếc quanh giống như đang tìm thêm người thứ hai.
"Mau về thôi, không có hai ngươi, ta hơi khó ngủ."
"......"
Một khoảng lặng nhẹ nhàng vang lên, Taiwan đôi mắt cá chết nhìn thẳng về phía y không có chút biểu cảm nào, cùng Nam Kỳ sắp sửa khóc tới nơi.
Con m* nó, Tra nam!!
TRA NAM!!!!!!
Nhưng cuối cùng, Nam Kỳ cùng Taiwan cũng đi theo Việt Minh trở về phòng của y, cùng y nằm xuống trải qua một đêm ngon giấc bên giường.
Vài ngày sau, Nam Kỳ cùng Taiwan lại vác cái linh thể tới đột nhập vào giấc mơ của Japan, lần này không có tiếng cãi cọ nữa, Nam Kỳ trực tiếp bó gối nằm liệt trên tấm tatami với Taiwan trầm cảm muốn đập đầu vào tường.
Japan: "......"
Vẫn là Japan: !!???
Việt Minh! Cậu rốt cuộc đã làm cái quái gì rồi??!!!!!
Trong lúc Japan vẫn đang hoảng loạn không biết làm sao để trấn tĩnh hai cái vong linh trước mặt thì Spain đã vào tới trong giấc mơ, mang theo chiếc sổ tay kia để cậu ghi chép.
Taiwan nhìn thấy nó thì càng thở dài, Nam Kỳ càng trầm cảm hơn, phải mãi sau khi cả hai ổn định hơn, Japan mới có cơ hội nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ mệt mỏi của cả hai.
Lần này, vẫn là Nam Kỳ mở miệng đầu tiên.
"M* nó... tôi thề đấy Japan, cậu không thể tin được Minh đã làm gì đâu... con m* nó..."
Vừa nói tới đây, khuôn mặt của Nam Kỳ liền đỏ lên mất kiểm soát, cả người cứng đơ vừa ngồi lên đã ngã lại xuống tấm sàn, cả người đều một màu xuân sắc tình yêu, chỉ thiếu điều kêu lớn tới vang trời mà Taiwan giống như cũng bị ảnh hưởng bởi cô, khuôn mặt dần dần chuyển đỏ, cuối cùng lại tiếp tục đập đầu vào tường ( nhưng lần này không giống trầm cảm như kia ).
Japan nhìn một màn này, lại nhìn Spain, lại nhìn--
"......."
Bỏ, bỏ!! Không, bỏ!!!
Sau đó, Japan cho Spain trói hai cái vong linh lại treo lên trần nhà yên ắng cả một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip