Hôm nay là một câu chuyện có chút đượm buồn.
Lấy ý tưởng từ bài hát Priere.
Mà tâm trạng của mình cũng đang buồn nên viết.
Vào truyện nào.
Hôm nay trời mưa tầm tã.
- Ôi. Vậy là đêm nay phải ngủ lại nhà anh rồi...
England nhìn những giọt mưa đọng trên cửa sổ.
- Ừm. Cũng khuya rồi, cậu về một mình sẽ nguy hiểm lắm đấy. Cậu cứ ngủ ở lại cùng Wales đi.
UK nói, anh đặt tách trà lên bàn.
Hôm nay do England có việc cần giải quyết với UK nên đến nhà anh.
Thế mà thời tiết lại trở nên tệ đi làm anh không về được.
England quay lại nhìn UK.
- Cảm ơn anh, tôi chỉ sợ phiền anh thôi.
- Không không! Hai người là người nhà của tôi mà! Chúng ta là gia đình, nhớ chứ?
UK giải thích.
- Um! Một gia đình!
Wales từ đâu quàng tay sang vai England.
England im lặng một lúc.
- Tôi quên mất... Xin lỗi...
Anh cúi mặt.
- Thôi không sao! Để tôi sắp xếp chỗ cho hai người nhe.
UK nói rồi tiến lên gác.
Còn America đâu rồi nhỉ?
- Mưa lớn nhỉ giám đốc?
Germany kéo ghế lại gần America.
- Um. Mà đêm nay tôi phải ở đây để làm nhiều việc nữa nên chắc sáng mới về...
Ame vẫn chăm chú vào đống giấy.
- Ha. Công nhận giám đốc siêng ghê! Thôi để tôi làm phụ một ít nè! Dù gì lâu lâu để Switzerland trông nhà chắc không sao đâu!
Germany đưa tay vớ mấy tờ giấy bên bàn Ame.
Ame nhìn Germany vẻ ngạc nhiên.
- Hì. Cảm ơn.
Khóe môi anh khẽ cong lên.
- Làm phụ để giám đốc còn về với người yêu nữa chứ!
Germany nói có chút trêu chọc.
- Ger này thiệt là!
Ame vỗ mạnh vào vai Germany.
- Hihi. Xem ai đang xấu hổ kìa...
Quay lại chỗ UK nào...
- Hảaaaa? Sao lại không??
Wales nhìn England vẻ khó hiểu.
- Ừm... Hôm nay tôi không muốn ngủ với cậu... Cậu thông cảm nhé...
England nói.
- Ôi chán thế. Nhưng chúng ta là một cặp mà! Sao cậu lại không ngủ chung với tôi chứ??
Wales vẫn thắc mắc.
- Wales à. Có lẽ England ngán anh rồi.
UK vỗ vai Wales trêu chọc.
- Không không phải. Hôm nay... Tôi hơi mệt...
England nói mà khuôn mặt thoáng buồn.
Anh lủi thủi bước về phía căn phòng cuối hành lang.
- Cho tôi xin lỗi nhe Wales.
Trước khi đóng cửa, anh quay đầu nhìn Wales với một nụ cười hiền hậu.
" Cạch "
- Thôi tôi về phòng đây.
UK cũng rời đi.
- Ơ này...
Wales sợ ở một mình lắm nên...
Anh níu áo UK.
- Tôi...ngủ chung với anh được không??
Wales hỏi có chút ngại ngùng.
- Không.
" Rầm ".
UK đóng sầm cửa lại.
- Huhu...
Wales buồn bã tiến về phòng mình.
England nằm trong phòng.
Anh nhắm mắt cố ngủ.
Và.
Một giấc mơ đã đến với anh như một cơn ác mộng vậy.
Quá khứ trở về.
Anh thấy bản thân đang đứng trong vòng tròn.
Đây là lúc anh chuẩn bị bị tách ra.
Nhưng.
Có một cái gì đó đã thay đổi.
Bản thân anh đã chiếm lợi thế. Hắn dùng súng bắn một phát ngay ngực UK.
- Hahaha...
England cười trong sự điên loạn.
UK thì ngã xuống.
Sau đó nghi thức hoàn thành, England sau đó ăn mất UK.
Không. Chúa ơi. Đây không phải là mình...
England nhìn thấy nhưng chẳng làm gì được.
- United Kingdom...
Sau khi ăn mất UK, England vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, hắn đi tìm giết những country khác.
- Tha...tha cho tôi...
Italy bị ép vào đường cùng, khuôn mặt biến sắc.
- Không. Xin lỗi nhưng đó không phải điều ta mong muốn.
England nở một nụ cười man rợ và giơ khẩu súng dính đầy máu lên.
- Chết đi.
" Đoàng "!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Các thành viên! Lối này!
EU dẫn các country thành viên của mình đi.
- UN! Mau mau theo tôi này!
EU lo lắng khi thấy UN còn đứng trước cửa chi nhánh.
- Cậu mau chạy đi! Hãy lo cho các country thành viên của cậu đi!
UN nói giọng đầy nghiêm túc.
- Nhưng cậu sẽ... Chết đó!!
EU vẫn chưa chịu rời đi.
- MẶC TÔI!
UN giương cánh bay vào bên trong.
- UNNNN!!
Khóe mắt đã cay cay, nhưng sau đó EU cố gạt đi rồi chạy theo các country kia.
- Tôi xin lỗi...
Ở trung tâm căn phòng.
Xác những viên cảnh sát rải rác khắp nơi cùng một số country khác.
Chiếc áo trắng của England giờ đã nhuốm đầy máu.
Đối diện hắn bây giờ là America.
America tay cầm chắc khẩu súng chĩa thẳng về phía England.
- Sao...sao ngươi lại giết hết gia đình của ta thế tên chết tiệt kia!!
Ame nói một cách giận dữ.
- Để ta cho ngươi cùng gặp họ nhé?
England cũng giơ súng lên.
Đây chỉ là một giấc mơ thôi...
Một giấc mơ thôi nhưng sao cậu cảm thấy thật quá...
" Đoàng "!
Cuối cùng Ame cũng gục ngã.
UN thì bị thương nặng ở cánh nên không bay được nữa.
Anh cũng sắp tàn đời rồi.
Không không...
Đây không phải là sự thật...
Mình không phải kẻ giết người!!
Mình muốn thoát khỏi cơn ác mộng chết tiệt này!!
England cảm thấy đau đớn.
Hắn chậm rãi bước đi trên hành lang đầy máu và xác người.
Khuôn mặt trông thật vô cảm.
Bỗng anh lướt qua một bóng người rất thân quen.
Rất không muốn tin vào điều mình vừa thấy, England không muốn quay lại nhìn.
Nhưng rồi Eng vẫn quay đầu lại.
Mắt anh mở to như để thấy rõ hơn.
Người đó...
Chính là người rất quan trọng của cậu.
Chrissa.
Là tên cô ấy.
England vô cùng sửng sốt khi thấy cô ấy tựa người vào tường với bộ quần áo đã thấm đầy máu.
England tiến lại gần bên cô.
Anh không tin và cũng không muốn tin...
Chính sai lầm của anh đã giết cô ấy.
England hồi tưởng.
- Chị Chrissa ơi! Không xong rồi! Chiếc kính của em!
England hoảng hốt kêu lên, cậu túm lấy áo của Chrissa.
Khi hai người họ đã băng qua đường thì England bỗng nhận ra mình làm rơi mất cái kính. Đáng lẽ cậu nên đeo nó thay vì cứ bỏ trong túi sẽ dễ bị rớt ra...
- Hở?
Chrissa quay lại thì thấy England đã chạy mất ra ngoài con đường đó để lấy chiếc kính.
Đó là kỉ vật của mẹ England để lại, cậu không thể đánh mất nó được. ( và đó là một chiếc kính giống hệt của UK hay đeo ).
- England à nguy hiểm lắm!!
Chrissa chạy theo England.
Một chiếc xe đang lao đến, bác tài xế không nhìn thấy England.
- Nhặt được rồi!
England giơ chiếc kính lên.
Và...
- England cẩn thận!!
Chrissa đã kịp đẩy cậu ra.
" Kéttttt "
" Ầm ".
- Có người bị tai nạn! Mau đưa cô ấy đi thôi!!
Mọi người trở nên hoảng loạn.
Họ nhanh chóng đưa Chrissa vào bệnh viện.
England chỉ biết chạy theo, lòng thầm cầu nguyện cho cô ấy được bình an.
Là lỗi của em... Là lỗi của em...
Hức hức...
Chị Chrissa ơi đừng chết mà...
Hãy ở lại bên em đi...
Chị là người thân thiết duy nhất đối với em, em không muốn rời xa chị...
Nhưng.
Đâu lúc nào cuộc sống sẽ mỉm cười với chúng ta.
Chrissa đã qua đời.
Chị ấy cũng không có bố mẹ, chị ấy cũng lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương.
Sau này Chrisssa có công việc nên mọi việc đã trở nên tốt đẹp hơn.
Cô từng gặp England ở một góc phố hẹp.
Và kết bạn với country đó.
Những ngày tốt đẹp ở bên Chrissa làm England cảm thấy ấm lòng.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Một buổi chiều.
Bầu trời với những áng mây đen bao phủ.
England đến đứng trước một ngôi mộ.
Khuôn mặt vẻ buồn rầu.
Cậu đã khóc rất nhiều những ngày trước.
Cứ như trong tâm hồn này, trong con tim này... Có một lỗ hổng vậy...
Đau đớn và trống rỗng.
Hết hồi tưởng.
Bây giờ đứng trước Chrissa, anh thật sự rất muốn nói lời xin lỗi.
England móc chiếc kính từ trong túi ra.
Anh đeo nó lên mắt.
Sau đó đến bên ôm lấy Chrisssa.
Với đôi tay đầy máu và khuôn mặt đầy đau khổ.
Anh khóc.
- Chrissa... Tôi... Xin lỗi. Ước gì tôi có thể nói với cô nhiều hơn thế này...
England bắt đầu khóc nấc lên.
Bỗng một bàn tay từ sau đặt lên vai anh.
- Hở?
Khi England vừa quay đầu lại thì cũng là lúc anh thức giấc.
- England cậu sao thế?
Eng nhìn lên thì thấy UK và Wales.
- Sao cậu lại khóc?
Wales hỏi vẻ lo lắng cho anh.
- Khóc?
Eng đưa tay lên má mình, một giọt nước lăn xuống.
- Có lẽ cậu gặp ác mộng hả? Hãy uống chút trà nóng đi này.
UK đưa tách trà cho England.
England đã định thần lại.
Anh đưa tay cầm lấy tách trà.
- Cảm ơn.
Bỗng anh nhận ra.
Rằng.
Đây là nơi anh thuộc về.
Cũng chính là nơi anh coi là gia đình.
Chrissa không muốn thấy cậu khóc thế này đâu. Hãy mạnh mẽ lên chứ...
Một giọng nói bỗng vang lên trong lòng anh.
Sau đó England ôm lấy hai người họ.
- Ơ um... Eng?
Khóe môi Eng khẽ cong lên, anh đang cảm nhận được một hơi ấm từ gia đình mình.
- Cảm ơn...
Câu nói của Eng làm hai người có chút khó hiểu.
Anh tự hứa với lòng mình.
Rằng anh sẽ bảo vệ họ... Gia đình mình...
Tôi... Sẽ không sợ hãi nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip