Chap8: SK Giống Japan?
Hôm nay trời xám xịt chẳng có lấy một tia sáng cho buổi sáng hôm nay. VietNam im lặng nhìn bầu trời trông thật u sầu.
-Thương hại sao? Sắp Tết chỉ có mình là chẳng có lấy một người đón giao thừa cùng-
Cậu vừa đi trên đường đi làm vừa nhìn mọi thứ xung quanh càng thấy bản thân thật là lạc lõng giữa dòng người qua lại. Cậu cảm thấy cuộc đời mình cứ trôi như vậy cũng được chỉ có là nhiều lúc cô đơn tí thôi có chết ai đâu.
-VietNam này-
Mi quay qua nói với cậu trong khi vẫn chưa xong công việc mà sếp giao cho.
-Nói đi?-
Cậu hoãn lại công việc nghe xem cô bạn này lại nói gì đây.
-Tết năm tớ tính đi về thăm gia đình ấy, còn cậu thì sao? Mấy năm trước tớ chỉ thấy cậu làm việc vào ngày Tết thôi chẳng đi đâu chơi, vậy năm nay có khác không?-
Mi nghiêng đầu nhìn cậu đầy mong đợi câu trả lời, cô không muốn người bạn đồng nghiệp của mình cứ như vậy chút nào cả vì nó thật sự rất là tẻ nhạt và chẳng có gì mới mẻ trong cuộc sống, sống là để thưởng thức cuộc đời và những điều thú vị chứ cứ sáng đi làm tối về nhà ngủ cứ như vậy hoài.
-Tớ nghĩ là không, dù gì Tết tớ chẳng có hứng thú đi đâu cả nên cứ làm việc thôi-
-Thật là tẻ nhạt!-
Cô lên tiếng cảm thán, điều mà cô ghét nhất ở cậu cũng chính là việc này.
-Tớ ghét cậu như vậy vì cậu chẳng khác gì mấy con robot được lặp trình sẵn vậy_Mi-
-Có tiền là được, còn lại cậu nghĩ sao thì tuỳ cậu-
VietNam nhúng vai, cậu trực tiếp lơ luôn cô mà tiếp tục làm việc. Cô thấy vậy chẳng làm phiền cậu nữa.
-"Có tiền là được? Chỉ cần tiền thôi sao? Thế hạnh phúc như tình yêu thương của mọi người thì cậu ấy đã từng được chưa nhỉ? Hay là những niềm vui nhỏ trong cuộc sống thì cậu ấy từng để ý đến nó không???"-
Cô càng nghĩ càng thấy cậu quá nhiều điều mà cô chưa thề để ý đến chúng, hay cô đã quá vô tâm tới người bạn cô kêu là thân nhất trong công ty hoặc là do cậu ấy quá nhiều điều bí mật không muốn người khác biết? Cô bỏ qua mà quay mặt lại, hướng về máy tính mà gõ những chữ trên bàn phím một cách máy móc.
VietNam đã làm xong nhiệm vụ, cậu tính dọn dẹp rồi về thì thấy cô đang ngủ gật trên bàn, tính kêu cô dậy để đi về thì có người đã ngăn cậu lại.
-Để tớ cho, cậu cứ đi về trước đi-
-Ngắm crush đúng không?-
Cậu ngước lên nhìn người con trai đang lúng túng khi bị cậu nói trúng tim đen.
-Thì cậu cũng biết mà-
Cậu ta gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ.
-Rồi, nhờ cậu đấy Long-
-Cậu cứ việc về! Tớ lo được cho Mi mà-
Cậu bỏ vài thứ vào túi rồi đứng lên nhường chỗ cho Long, trước khi đi cậu còn không quên trêu chọc.
-Đừng có mà hôn trộm đấy, cô ấy không thích hành động hèn nhát vậy đâu-
-T-Tớ biết rồi mà!-
Cậu cười khẩy rồi bỏ đi để lại không gian riêng cho hai người dù gì giờ này chẳng còn mấy ai ở lại trong công ty.
-VietNam, bánh dứa cho cậu đấy-
Người kêu cậu liền quang luôn cái túi giấy màu nâu trong đó chứa bánh dứa, hên là cậu bắt kịp nhưng hơi lúng túng xém rớt miếng ăn.
-Sao cậu biết tôi thích ăn bánh này?-
VietNam lên tiếng sau khi bắt được từ của người kia, người đó cười rồi nói.
-Vô tình để ý thấy cậu hay qua tiệm này chỉ để mua nó-
Cậu nhướng mày khó hiểu.
-China? Cậu để ý mấy này làm gì?-
-Nếu không ăn thì đưa đây tôi ăn-
-Ăn chứ đồ free mà, sao mà bỏ được-
Cậu trực tiếp cắn một miếng, đúng là đồ chùa vẫn ngon hơn đồ mình mua.
-A China với VietNam này-
Cậu với China không hẹn cùng nhau quay lại sau lưng nhìn.
-South Korea? Cả North Korea, hai người tính mua gì à_China-
-À tớ đang đưa anh ấy đi ăn mì cay ấy, hai người cậu có tính đi chung không_South North-
-Mày mà bắt tao trả tiền thì đừng hỏi vì sao bản mặt thối của mày lại đen, con gái cũng chẳng thèm đụng đến mày.-
-Em biết rồi mà, anh cứ yên tâm mà ăn đi-
-Sao cũng được tôi cũng đang rảnh, cậu đi không_China-
China nhúng vai nhìn qua VietNam đang vẫn ăn miếng bánh của mình.
-Đi thì đi-
-Vậy ta đi nào!_SK-
Cậu ngồi kế bên tên China, trước mặt là South Korea và North Korea. Cậu kêu mì cay cấp độ 0 vì cậu khá ghét ăn cay mà lại đi ăn mì cay nên China đã lên tiếng trêu chọc.
-Đi ăn mì cay lại ăn cấp độ 0 thì thà ăn mì gói cho ngon luôn đi-
-Tôi ghét ăn cay-
China nghe vậy cũng im, nhớ lúc qua nhà Ussr trong bữa hình như ảnh chẳng đặt đồ ăn cay nào ở chỗ VietNam, đa số là bên của gã.
-Thôi nào đi ăn mà cứ cãi lộn hoài, ai uống sữa không, tôi đi lấy luôn này_SK-
-Phiền cậu rồi_VietNam-
-Lấy dùm tôi luôn nhé_China-
-Còn anh thì sao?-
SK nhẹ nhàng cúi xuống để bằng tầm nhìn của người đang ngồi, ấy vậy mà hắn chẳng thèm nhìn anh.
-Lấy cho tao như vậy-
-Dạ, em lấy liền-
Khi SK đã đi VietNam có lên tiếng trách móc NK vì làm anh mà chẳng có chút nào gọi là thương em mình.
-...Ừ, nó bị nhiễm tính của thằng Japan năm cấp hai-
-Hả? Thế nó liên quan cái dell gì?-
Cậu khó hiểu mà nhìn hắn, China gã xoa cầm suy nghĩ về lời nó hàm ẩn mà NK mới nói.
-Japan, Japan...-
Gã lẩm bẩm trong miệng, rồi China chợt nhận ra điều gì đấy, gã nhìn qua VietNam.
-"Chắc cậu ta quên mất vụ đó rồi"-
Hồi trước Japan người bạn cùng lớp với họ, cậu ta là một người lập dị, cậu ta không thể hoà đồng và một nhóm bạn nào trong lớp. Nhưng chẳng ai ghét cậu ta cả...
Cho đến khi nhóm của VietNam tức là China, NK, CuBa và VietNam "vô tình" đi ngang qua dãy hành lang bị thầy cô cấm đi qua đó, càng cấm thì tính tò mò nổi lên nên họ quyết định đi đến đó vào buổi chiều đẹp trời khi trường đã vắng tanh chẳng còn ai.
-Ba bọn mày không sợ bị thầy cô la à?...-
CuBa lên tiếng khi họ càng ngày càng lại gần khu vực cấm.
-Đồ nhát gan! Mày không muốn biết trong đó có gì trong đó à!?_China-
China khiêu khích để CuBa nổi lên sự tò mò mà không kiềm được đi theo họ.
-Bọn mày nghĩ gì đáng sợ trong đó?_NK-
NK nói trong sự thích thú, nói thật đó là lần đầu tiên mà cậu thấy anh ta thể hiện cảm xúc của mình chứ không có vô cảm lúc nào cũng ôm quả bom trong người mà nó chỉ là gối ôm thôi.
-Chắc chắn đó sẽ là một kì bí! Có ai chuẩn bị đèn pin chưa vậy?_VietNam-
-Tao!_China-
-Mà này.._CuBa-
Anh lên tiếng.
-Gì nữa vậy?_China-
-Tao cứ có cảm giác...rằng chúng ta sắp gặp một điều rất kinh khủng ấy...-
-Mịa, trường trung học cơ sở thì có gì đáng sợ!? Mày nói coi!_VietNam-
Cậu chẳng thích tên mọt sách này chút nào vì linh cảm của anh rất là linh luôn, cứ linh cảm là của anh thì cậu lại rất sợ vì nó đã xảy ra rất nhiều lần khi anh nói thế, nhưng mà toàn chuyện xui xẻo không!
-Mày đừng hù bọn tao CuBa_NK-
Anh ta liền cằm gối bom của mình chặt lại, cả bọn không hẹn mà nổi da gà da vịt cùng nhau vì luồng không khí lạnh.
-Em ấy phải là của mình...Yukoto...em bắt buộc phải là của mình-
Một giọng phát ra ở căn phòng cuối dãy. Bầu trời lúc đó cũng đã gần tối, nên ánh sáng họ nhìn được lờ mờ tạo nên cảnh tượng kịnh dị trong những bộ phim ma.
-Đm...hình như là giọng Japan đúng không vậy?_VietNam-
-Chính xác con mẹ nó rồi..._China-
-Đi lên xem thử đi, đứng lại làm gì?_NK-
-M-Mày không nghe nó nói à?... cứ như nó muốn bắt cóc người ta ấy..._CuBa-
-Kệ đi! Mau đi đi nhanh chân lên!-
Cậu run người vì là người đi trước, nên cậu khá hoảng nhưng hên là NK đã giành vị trí đó nên cậu cũng bớt run.
-HÁ HÁ HÁ!! Lá bùa yêu này sẽ khiến em ấy yêu mình mà đến nỗi mê muội!! KHẶC KHẶC HÁ HÁ TA THÀNH CÔNG RỒI!!-
Cả đám liền run người trước tiếng cười chẳng giống ai của Japan.
-Tao đi về đây..._VietNam-
-Ở lại...nếu không mày chết chắc!_NK-
Nhìn số chữ đi, tớ yêu mọi người nên cố gắng lắm rồi👉👈 mong yêu thương bộ này nhá:3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip