Chap 33: Đi Du Lịch
Trước khi đi đảo A, Nam Thư còn cố ý nhắc Vỹ Dạ đừng quên mang áo tắm, bởi vì quốc gia nhiệt đới kia vốn nổi tiếng nhất nhờ ánh nắng, bãi cát và sóng biển.
Cho nên trước khi khởi hành, Lâm Vỹ Dạ lục tủ lấy ra bộ áo tắm của mình, áo ngắn và váy trắng đen, dây vai rất mảnh, váy rất ngắn, tuy kiểu dáng rất trẻ trung, nhưng một khi mặc trên người, lực công kích cũng vô cùng mạnh, chí ít nguyên buổi tối hôm nay Lan Ngọc luôn chạy theo nói thầm bên tai nàng "Muốn nhìn."
Nàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Đến khi em mặc không phải Ngọc được nhìn rồi sao?"
"Cái đó khác, đến lúc đó tất cả mọi người đều có thể nhìn, bây giờ chỉ một mình Ngọc thôi!" - Cô ôm eo nàng liều mạng làm nũng, "Ngọc cũng chỉ cho mình em nhìn thôi mà!"
Lâm Vỹ Dạ bất lực: "Đó là vì người khác muốn xem cũng không thấy đúng không?" - Nàng xếp quần áo vào va li, Lan Ngọc ngồi xổm xuống kéo góc áo nàng "Vợ à ~ nhìn một chút thôi, được không?"
Cô liên tục quấn quít lấy nàng, nhưng Vỹ Dạ mắt điếc tai ngơ, cất áo tắm vào va li, sau đó lên giường chuẩn bị ngủ, Lan Ngọc theo đuôi nàng bò lên giường: "Vợ à."
Sau khi có cô ở đây, nàng vẫn không thể lên mạng, đọc sách yên ổn, nàng bất đắc dĩ buông di động xuống: "Sao thế?"
"Ngọc muốn xem riêng." - Lan Ngọc rầu rĩ đem chăn che kín người, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe nhìn Vỹ Dạ
Lâm Vỹ Dạ kéo chăn xuống, ấn vai Lan Ngọc để cô nằm thẳng, khoảng cách gần như vậy, có thể thấy đôi lông mi cong vút tự nhiên, hơi lay động. Sau đó, nàng xoay người đè cô xuống, tim cô đập loạn xạ, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, vô ý thức cắn môi, sau đó vểnh lên chờ nàng hôn.
Nàng không thể đỡ được dáng vẻ này của cô, môi in lên, tạo ra một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng, sau đó ngẩng đầu: "Hài lòng chưa?"
Khóe miệng Lan Ngọc cong lên, Vỹ Dạ thấy cổ cô trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa là cúc áo sơ mi đang cài chặt, nàng thuần thục tháo cho cô, lộ ra một chút vùng ngực. Lan Ngọc vô cùng kích động, với tay muốn cởi quần, bị Vỹ Dạ mạnh mẽ đè lại, Lan Ngọc ủy khuất bĩu môi: "Được rồi, vợ thích tự mình ra tay."
Lan Ngọc nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc người xâm lược, Vỹ Dạ véo véo mặt cô: "Vẻ đẹp ẩn hiện có hiểu không, cứ để như vậy đi, không được cử động."
Lan Ngọc ngoan ngoãn nghe dạy, quả nhiên thấy nàng vẫn ngắm ngực mình, hiệu quả tốt hơn nhiều so với cởi sạch như lúc trước, cô thầm ghi nhớ chuyện này, điều chỉnh tư thế, để bàn tay nàng thuận lợi tiến vào cổ áo xoa lồng ngực trơn nhẵn của cô
Lan Ngọc vô cùng thoải mái, cảm thấy đại não đình chỉ hoạt động, áo tắm gì đó đã sớm ném ra sau đầu. Vỹ Dạ vuốt ve đôi mày cô, trong lòng nghi hoặc, nàng cảm thấy tuổi dậy thì của Lan Ngọc dường như đến hơi chậm, thích nhìn lén con gái tắm, hiếu kỳ với thân thể của người khác, cùng với lấy nội y của nàng để **, đều là mấy tật xấu tuổi dậy thì thường hay mắc, hơn nữa tính cách của Lan Ngọc quá mức đơn thuần, không hề giống với một người trưởng thành.
"Trước đây chưa từng thích ai sao?" - Nàng vuốt tóc cô, hiếu kỳ hỏi.
Lan Ngọc lắc đầu, xấu hổ trả lời: "Tuy Ngọc không nhớ kỹ những chuyện trước kia, nhưng chắc chắn không có người yêu, hơn nữa..." - Cô nắm lấy ngón tay nhỏ bé của nàng "Ngày đó, cái ngày mà em tắm trượt chân, lúc Ngọc ôm em, đó là lần đầu tiên Ngọc có loại cảm giác này, loại phản ứng này."
"...Sao có thể?!" - Lâm Vỹ Dạ khó mà tin được, "Lần đầu tiên mộng ~ là ở tuổi dậy thì mới đúng chứ."
Lan Ngọc nói: "Không nhớ rõ nữa, nhưng là thật mà, hôm đó Ngọc ôm em, lần đầu tiên sờ em, lúc đó cảm thấy không nghĩ được gì cả, phía dưới vừa đau vừa nóng, Ngọc cũng bị dọa luôn mà."
Lâm Vỹ Dạ nghĩ đến chuyện hôm đó vẫn cảm thấy hoảng hồn: "Ngọc bị dọa, em mới là người bị Ngọc hù chết đây này."
Lan Ngọc kề sát mặt Vỹ Dạ, tiếp tục nhớ lại: "Bắt đầu từ ngày đó, Ngọc liền nhịn không được muốn nhìn lén em tắm" - Cô cắn góc chăn, vô cùng sinh động miêu tả cho nàng "Thấy em thay quần áo, thấy em ngủ, Ngọc đều cảm thấy khó chịu, lúc đầu không biết làm thế nào mới thoải mái, lúc nào làm cũng đau nhức, nhưng Ngọc không nhịn được cứ muốn làm như vậy, lúc thấy nội y của em, thật sự cái gì cũng không nghĩ đến, cứ ấn xuống dưới xoa xoa, thế nhưng rất nhanh liền thoải mái... Vợ à, lúc đó em rất ghét Ngọc đúng không?"
Nhớ lại lúc trước, đột nhiên thấy một người thích làm chuyện đáng ghét đó với đồ của mình, Lâm Vỹ Dạ thật sự cảm thấy Lan Ngọc rất biến thái, nhưng bây giờ cảm xúc đã thay đổi, nhìn thế nào cũng thấy cô vừa ngốc vừa đáng yêu, cho nên nàng véo một cái trên mông cô. Lan Ngọc gào khóc một tiếng: "Vợ, em đừng luôn sờ mông Ngọc như vậy, thật giống như đang sờ con nít."
"Không được à, em rất thích đó." - Nàng lại hung ác véo một cái, cười tủm tỉm hỏi lại, "Không thể sao?"
Lan Ngọc cởi quần ra, ngoan ngoãn nằm sấp: "Không có, vợ à em sờ đi." - Vừa dứt lời, nàng phát một cái vào mông cô, "ba" một tiếng vô cùng thanh thúy. Lan Ngọc vùi mặt vào gối đầu, ủy khuất muốn vùng dậy, thế nhưng Vỹ Dạ lại dịu dàng xoa nhẹ: "Có đau không?"
"Thương cho roi cho vọt, Ngọc không đau tí nào, vợ à em đánh tiếp đi!" - Cô một bộ hào khí tráng sĩ nói, "Nhưng phía sau sờ sờ, phía trước cũng có thể xoa xoa chứ?"
Lâm Vỹ Dạ lúc nào cũng bị Lan Ngọc chọc cười, kéo cánh tay cô ý bảo cô nằm ngay lại: "Không được, như vậy không tốt cho sức khỏe."
"Nhưng Ngọc không thể khống chế, sẽ đột nhiên có cảm giác." - Cô nhỏ giọng cãi lại, "Bây giờ có rồi này."
Nàng và cô dựa sát vào nhau như vậy, tự nhiên sẽ có cảm giác, nàng suy nghĩ một chút, gắt gao ôm lấy cô, ôn nhu vuốt ve lưng cô "Ngọc ngoan, ngày mai chúng ta đi nước ngoài rồi, có háo hức không, có vui vẻ không?"
"Ừm, có thể ra ngoài với vợ là vui vẻ nhất." - Lan Ngọc thì thào, tựa ở đầu vai Vỹ Dạ, cảm xúc chậm rãi bình ổn, nàng tắt đèn: "Ngủ đi."
"Ừm."
Đảo A là thiên đường nghỉ mát của Thế giới, vừa xuống máy bay liền sẽ thấy rất nhiều chủng tộc qua lại không ngớt, tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Trung lẫn lộn, vốn tiếng Anh của Lâm Vỹ Dạ đã trả lại cho thầy cô lúc tốt nghiệp rồi, bây giờ chỉ có thể đi phía sau Nam Thư, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
Nam Thư phần lớn thời gian giới thiệu cho nàng những người cùng đi, tất cả đều là phu nhân X tổng này, Y tổng kia, bởi vì là giao lưu nội bộ công ty, mọi người rất ăn ý không mang theo tiểu tình nhân, chỉ đưa bà xã chính quy của mình đi xã giao.
"Phu nhân của Lưu tổng tính tình không tốt cho lắm, bà ấy là thiên kim nhà giàu, gia thế tốt nhất so với những phu nhân khác, khá kiêu ngạo."
"Phu nhân của Vương tổng hơi lớn tuổi, thích nhất là làm mai, em hãy cẩn thận đừng để bị bà ấy chụp được, nhưng bà ấy chắc chắn sẽ không quá chú ý đến em."
"Phu nhân Triệu tổng... là người vợ dân dã, cho nên lời nói ra khá là, ừm, trực tiếp, em phải tập làm quen."
Thời gian rất gấp gáp, Lâm Vỹ Dạ chỉ có thể vội vàng nhớ sơ nét mặt, trong tất cả tổng tài, Trương Thế Vinh trẻ tuổi nhất, cũng đẹp trai nhất, trên đường có không ít cô gái lén nhìn hắn, ngay cả phu nhân **x tổng cũng rât tán thưởng hắn, phu nhân Vương tổng thích nhất là mai cũng nói: "Không biết Trương tổng có bạn gái chưa, tôi có một đứa cháu đi du học năm nay vừa về nước."
Trương Thế Vinh có bạn gái không? Lâm Vỹ Dạ cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể trả lời, hắn và Nam Thư thân mật như vậy, thế nhưng thật sự là bạn gái sao, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thừa nhận, vì vậy sâu trong nội tâm Lâm Vỹ Dạ vẫn mang theo một chút thương cảm với Nam Thư. Cảm thấy chị ấy quá cam chịu, đoạn tình cảm này xem ra rất khó có kết quả, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng có thể hiểu cho việc Nam Thư luôn luôn cảnh giác và hoài nghi.
Nhưng Nam Thư vẫn đang là người trong cuộc, hoàn toàn không hề nhận ra, nghe các phu nhân nói như vậy, chị ấy vén tóc, phong tình vạn chủng tiến đến bên cạnh Trương Thế Vinh, không biết nói gì Trương Thế Vinh mỉm cười, sóng vai đi cùng Nam Thư, thoạt nhìn thật sự là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng hài hòa.
Lâm Vỹ Dạ yên lặng quay đầu, thấy Lan Ngọc đứng bên cạnh nàng, vẫn đang nắm bàn tay rảnh rỗi còn lại của nàng. Mười ngón đan vào nhau, vững vàng nắm không chịu buông, nàng không khỏi mỉm cười, đuổi theo mọi người vào khách sạn.
Khách sạn cũng đã sớm chuẩn bị tốt, đẳng cấp của Trương Thế Vinh đương nhiên là ở phòng hạng sang ngắm cảnh biển, Lâm Vỹ Dạ và những trợ lý thư ký khác ở phòng hạng 1, thế nhưng cũng đã rất xa hoa.
Lan Ngọc vừa vào phòng liền bận rộn sắp xếp hành lý, móc quần áo treo vào tủ, bày biện chai lọ, Lâm Vỹ Dạ nhìn dáng vẻ người vợ hiền đó, không khỏi nhớ đến từ sau khi cô vào nhà, phòng ốc đều gọn gàng sáng sủa, đồ vật được sắp xếp rất ngăn nắp: "Lần đầu tiên đến nhà em... có cảm thấy bừa bộn không?"
Nghĩ đến lúc trước... Lúc làm việc, nàng thường xuyên quên rửa bát, nội y ném trên giường hay ghế sofa.... nhớ đến thật sự cảm thấy thẹn.
Lan Ngọc lấy móc áo treo váy của Vỹ Dạ lên, kéo kéo: "Nghĩ cũng thật kỳ lạ, có một ngày em cởi quần áo, "chíp bông" thiếu chút nữa bay vào mặt Ngọc."
"Có chuyện này sao?" - Lâm Vỹ Dạ kinh ngạc.
"Đúng vậy, hôm đó hình như em đang giận dữ, cởi ra như thế này này..." - Cô mô phỏng động tác giận dữ hôm đó của nàng, vung ném quần áo loạn xạ, dường như đang hờn dỗi với ai, "Ngọc còn nhớ rõ, màu hồng viền hoa, vừa vặn bay tới trước mặt Ngọc."
Lâm Vỹ Dạ ôm mặt: "Đừng nói nữa, mất mặt quá."
"Meo meo, là Ngọc chứ đâu phải người khác." - Lan Ngọc láu cá hạ thấp người, chui xuống váy Vỹ Dạ, đẩy nàng xuống giường, "Dù sao ở đâu Ngọc cũng nhìn thấy hết rồi, ồ, hôm nay là màu trắng."
Nàng đẩy cô ra khỏi váy, cô lại chui trở vào "Sao lại chui vào váy em?"
"Thích." - Ánh nắng rất rực rỡ, xuyên thấu qua làn váy mỏng, hai chân của nàng càng trắng như tuyết, cô kéo nơ bướm trên nội y nàng "Có thể cắn một cái không, Ngọc sẽ nhẹ nhàng mà."
Lâm Vỹ Dạ vô cùng thẳng thắn cự tuyệt: "Không được!" - Váy ngắn như thế, gió thổi qua chẳng may bị người khác thấy, nàng phải giải thích thế nào về việc có ai đó cắn chỗ bí mật nhất của mình, "Mau đi ra, ngay lập tức!"
Lâm Vỹ Dạ một khi tức giận, Lan Ngọc tuyệt đối không dám tiếp tục xằng bậy, ngoan ngoãn lùi ra, gối đầu lên đùi nàng "Vậy để Ngọc dựa một lúc."
"Vừa hay em đang muốn ngủ, bây giờ nắng quá." - Lâm Vỹ Dạ cầm điện thoại đặt báo thức, nàng và Nam Thư hẹn nhau 4 giờ mới ra ngoài, nếu không nắng chói chang như vậy, đến bãi biển sớm muộn gì cũng sẽ bị tróc một lớp da.
Lan Ngọc vừa nghe, lập tức dịch chỗ, cùng Vỹ Dạ gối đầu lên gối, một lúc sau cô quay sang, thấy nhịp thở của nàng rất đều đặn, đã ngủ rất say. Cô nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, chắc chắn nàng thật sự đã ngủ, liền quang minh chính đại cúi đầu nhìn xuống, váy mùa hè cổ rất thấp, vì vậy có thể thấy một khe rãnh thật sâu. Lan Ngọc nuốt nước bọt, vươn ngón tay sờ sờ vào giữa, cảm thấy vô cùng ấm áp mềm mại.
Lan Ngọc thầm niệm: phải nhịn xuống phải nhịn xuống phải nhịn xuống! Nhịn không được nữa, từ 1 ngón thành 2 ngón, sau đó bị Lâm Vỹ Dạ vỗ một cái sau gáy. Không đợi cô nhận sai, nàng liền ấn gáy cô xuống, để mặt cô chôn trước ngực nàng. Lan Ngọc chỉ cảm thấy từng đợt hương quanh quẩn chóp mũi, lập tức sung sướng đến mức không phân biệt được phương hướng, ngoan ngoãn nằm trước ngực Lâm Vỹ Dạ
Vỹ Dạ ngủ một lát liền dậy, rất tỉnh táo, thế nhưng Lan Ngọc lại ngủ say, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, như một đứa nhóc không biết gì đến thế sự, hồn nhiên như thế, tin tưởng nàng như thế, tựa hồ chỉ cần ở bên cạnh nàng liền có thể có tất cả vui sướng trên đời.
Vừa nghĩ đến đây, nàliền cảm thấy ánh nắng bên ngoài như chiếu vào lòng mình, vô cùng ấm áp, đang nghĩ ngợi, cô nhấc chân dài, gác lên người nàng, tứ chi đều gắt gao bao vây lấy nàng. Lâm Vỹ Dạ bị ép tới không thở nổi: "Nặng quá nặng quá, thức dậy mau."
Lan Ngọc dụi dụi mắt: "Vợ à." - Âm cuối vô cùng mềm mại, đi kèm với tiếng ngáp, rất đáng yêu, "Ngọc buồn ngủ."
Lâm Vỹ Dạ ba phải mà tiếp tục kéo Lan Ngọc lại: "Vậy ngủ tiếp đi."
Cô trở mình tiếp tục ngủ say, "chẹp chẹp" một chút, sau đó có tiếng ngáy nho nhỏ khẽ vang lên, nàng nhìn cô rầu rĩ... thật sự xong đời rồi, càng nhìn càng thích, trên đời này sao lại có người đáng yêu như thế hả?
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip