Chap 27
Lời nói của Ninh tổng như một quả bom nguyên tử hỏa lực siêu cường, trong nháy mắt làm cho toàn thể nhân viên có mặt tại đó hồn bay phách tán, thịt nát xương tan...
Huỳnh Lập đứng gần nhất chính là người bị chấn động lớn nhất. Hắn đứng ngây người, khuôn mặt vốn dĩ đang cười xán lạn như ánh mặt trời đã biến đâu mất dạng, khóe miệng hơi giật giật, run run hỏi: "Ninh tổng... đang nói đùa sao?"
Lan Ngọc cười khẽ, chăm chú nhìn Huỳnh Lập, "Anh cảm thấy tôi đang nói đùa à?"
Thợ ảnh Huỳnh đáng thương đương nhiên bị dọa không nhẹ, nói năng trở lên lộn xộn, "Vậy... vậy thì tốt quá, Ninh tổng đẹp như vậy, áp-phích nhất định sẽ rất đẹp... Mà không, được chụp ảnh cho Ninh tổng là... là vinh dự cả đời của tôi!"
Nghe lời tán dương lộn xộn của Huỳnh Lập, Ninh tổng gật đầu, không chút khách khí nhận lấy, "Vậy được, anh cùng trợ lý của tôi ấn định thời gian, tôi sẽ tranh thủ cố gắng phối hợp với các anh để chụp ảnh."
Sau đó Ninh tổng quay lại, vẫy vẫy tay với mọi người, "Trời lạnh như thế này, mọi người vất vả rồi."
Lâm Vỹ Dạ đứng cách Lan Ngọc không xa, ngơ ngẩn nhìn cô, trong lòng cảm xúc đang lẫn lộn. Tự nhiên cô lại quyết định đột ngột như vậy làm nàng chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ mỉm cười, đi tới chìa tay ra, "Lâm trưởng ban, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Lâm Vỹ Dạ dù đang ngơ ngẩn, nhưng tay vẫn tự giác giơ ra bắt lấy tay Lan Ngọc, tim đập thình thịch như trống đánh. Trước ánh mắt mãnh liệt của mọi người, nàng khó khăn cất lời "Tôi nhất định sẽ cố gắng để không phụ sự kỳ vọng của Ninh tổng."
Lan Ngọc cũng không lưu lại lâu, sau khi quăng ra quyết định gây chấn động mạnh đó, cô liền vội vã rời đi. Những người ở đó tâm trạng mãi vẫn chưa bình tĩnh lại, đặc biệt là Huỳnh Lập, hai mắt đảo vòng, lăn ra bất tỉnh!
Sau khi mọi người lấy lại tinh thần, việc làm đầu tiên là lập tức gọi điện về công ty, lan truyền tin tức khủng khiếp này.
Tập đoàn Ninh thị lại một lần nữa nổ tung.
Mọi người sau khi nghe tin, đều nhất trí kết luận, Ninh tổng quả nhiên rất quan tâm đến Lâm Vỹ Dạ!
Trong một thời gian ngắn, lịch trình chụp áp-phích của Ninh tổng trở thành mục tiêu sưu tầm hấp dẫn nhất của nhân viên công ty. Mọi người truyền nhau từng bản, mỗi người đều có phần để khi Ninh tổng chụp ảnh áp-phích, có thể theo đuôi đến xem.
Cẩm Thơ khi cầm trong tay tờ lịch trình này thì mừng rỡ điên cuồng. Cô đã bảo mà, Ninh tổng đẹp đến nỗi trời ghen người giận, so với minh tinh còn rạng rỡ hơn bội phần, nhìn góc độ nào cũng là nhân tài siêu sao sáng chói, không tham gia vào giới nghệ thuật thì thật là đáng tiếc. Bây giờ cô đích thân chụp áp-phích cùng chị Dạ có thể coi là cơ hội vô cùng to lớn, nói không chừng từ nay về sau có thể bước trên đường nghệ thuật, ca khúc ca khải hoàn! Đương nhiên sự tưởng tượng này chỉ là sự YY ngầm trong lòng Cẩm Thơ mà thôi.
Tin tức đắt giá như thế này, Cẩm Thơ không thể hưởng thụ một mình, cô vội vàng nhấn số điện thoại Nam Thư, thổi phồng khoe khoang, "Chị Thư, ở đây em có tin tức mới nhất cực bất ngờ liên quan đến chị Dạ và Ninh tổng, chị có muốn nghe không?"
Nam Thư vừa nghe thấy tin tức liên quan đến hai người bọn họ, lập tức hiếu kỳ truy hỏi: "Có việc gì quan trọng, mau mau tấu lên, lần lữa lập tức xử trảm!"
"Ngô hoàng thánh minh, việc là như thế như thế, như vậy như vậy..." - Cẩm Thơ đột nhiên đùa giỡn.
"Tiểu Trư, có điều kiện gì mau nói ra, nếu không quá đáng, chị có thể miễn cưỡng cân nhắc!" - Nam Thư trở mặt xem thường, trong lòng thầm nghĩ điều kiện của cô bé này chỉ đơn giản là ăn uống mà thôi.
"Vẫn là chị Thư hiểu em nhất, nghe nói đường Nam Tứ bên kia mới khai trương nhà hàng cơm Tây, có món bít tết ngon tuyệt vời. Hôm nào chị dẫn em đi tung hoành một bữa nhé."
"Được rồi, đừng làm như ma đói thế, tối nay chị đưa em đến đó, mau nói việc chính đi!"
"Hê hê, chị Thư em yêu chị như nước sông cuồn cuộn, chảy xiết không ngừng... Khụ... em định nói là, Ninh tổng bảo muốn chụp ảnh cùng chị Dạ trước mặt mọi người! Bây giờ ở công ty em, trên dưới đều nhốn nháo ầm ĩ cả lên."
"A a... Bảo cô ta keo kiệt mà cô ta còn không thừa nhận, lúc này cô ta định công khai quan hệ của hai người sao?" - Nam Thư hiển nhiên rất thích thú với tin này, cô bật cười ngặt nghẽo, "Vậy là có trò hay để xem rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, em có lịch trình chụp ảnh của Ninh tổng ở đây, đến lúc đó chị em mình cùng đi xem nhé!"
"Không ngờ Tiểu Trư em lại cừ như vậy, hôm nay chúng ta đi ăn bít tết, ngày mai lại thưởng em một bữa cơm Pháp hoành tráng!"
Cẩm Thơ nghe thấy được ăn, lập tức tung hô rạng rỡ, "Tạ chủ long ân! Chủ nhân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."
Vì vậy hai người bảo bỏ bê công việc là bỏ bê công việc, bảo xin phép nghỉ là xin phép nghỉ, hẹn nhau cùng đi rình rập cặp đôi suốt ngày gian tình kia.
Bởi Lan Ngọc quyết định đích thân đến chụp áp-phích nên ngày đầu tiên chụp ảnh của Lâm Vỹ Dạ không thể sơ sài. Sáng sớm, mọi người đã tụ họp đông đủ. Trong khi những người khác vui mừng háo hức thì tâm trạng nàng chỉ có thể dùng hai chữ nặng nề để hình dung. Nàng không muốn chụp ảnh với người con trai khác nhưng đổi thành Lan Ngọc thì nàng cũng không thể vui nổi.
Từ trước đến giờ, nàng luôn cẩn thận từng li từng tí đối với mối quan hệ của hai người. Tuy rằng nàng đã chuẩn bị tâm lý công khai mối quan hệ này, nhưng tại nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, nàng rất mong hai người có thể giảm sự chú ý một chút. Huống hồ bà Ninh đã muốn gặp nàng, lúc này mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sự việc có thể sẽ phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được.
Hơn nữa lời đồn đại về hai người trong công ty đã quá nhiều rồi, Lan Ngọc làm như vậy sẽ chỉ khiến nó càng bùng phát mạnh mẽ mà thôi.
Còn một điều làm cho Lâm Vỹ Dạ cảm thấy tủi thân là nếu Lan Ngọc đã muốn làm như vậy thì tại sao lại không cho nàng biết trước? Hôm nay ở trường quay nghe thấy quyết định của cô, nàng đã rất hoảng sợ.
Nỗi lòng ngổn ngang trăm mối, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy đau đầu ghê gớm. Nàng đã mua rất nhiều đồ ăn nhưng không có tâm trạng nấu nướng, chỉ đun tạm một nồi cháo hoa rồi quay về phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người yêu nhau tới nay, Vỹ Dạ thấy giận Lan Ngọc
Lan Ngọc vừa bước vào cửa đã cảm thấy trong nhà lạnh lẽo dị thường, lò sưởi ở đại sảnh không mở, cửa kính thủy tinh hướng ra ban công cũng bị mở tung, gió lạnh theo khe cửa thổi vào làm cho cô rùng mình.
Cô khẽ nhướn mi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ, chăm chú nhìn vào phòng bếp nhỏ xinh, thấy trên bàn ăn nhẵn bóng chỉ bày một túi đồ ăn và bát cháo, nấc giữ ấm của nồi cơm vẫn sáng đèn.
Cô bé này tức giận rồi sao?
Nghĩ vậy, cô lại nở nụ cười, thấy cửa phòng khép hờ, Lan Ngọc không chút do dự đẩy cửa bước vào. Phòng hơi tối, cô cũng không bật đèn lên, chờ mắt thích nghi với bóng tối mới chậm rãi đi đến bên giường.
Ghé vào bên giường, Lan Ngọc ôm lấy cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, cúi đầu gọi nhỏ: "Dạ..."
Lâm Vỹ Dạ tuy đau đầu nhưng không ngủ được, Lan Ngọc vừa mở cửa nàng đã biết nhưng chỉ ngừng thở lắng nghe xem cô làm gì. Nàng không ngờ việc đầu tiên cô làm là ôm nàng vào lòng, cả bụng tức chất chứa trong lòng hôm nay đã bị vòng tay ôm ấp kia đánh tan thành mây khói.
Nàng chỉ có thể xoay người khẽ ừ.
"Giận Ngọc sao?" - Tâm trạng Lan Ngọc lúc này rất tốt, được nhìn thấy cô gái nhỏ tức giận cũng là một thể nghiệm đặc biệt. Từ trước đến nay cô không có cơ hội dỗ dành nàng, giờ thời cơ ngàn vàng, cô đương nhiên phải tranh thủ hưởng thụ cảm giác dỗ dành người yêu.
"Sao Ngọc lại đột nhiên quyết định như vậy?" - Cô gái nhỏ cuộn trong chăn khẽ hỏi cô, rõ ràng là ngữ khí chất vấn nhưng giọng nói quá nhẹ nhàng nên chẳng có chút uy hiếp nào.
Lan Ngọc hôn lên mái tóc của Vỹ Dạ, đáp "Không phải là đột nhiên, ngay từ đầu Ngọc đã muốn cùng chụp ảnh với em."
Lâm Vỹ Dạ từ trong chăn ló ra đôi mắt phượng sóng sánh, giọng nói đầy uất ức: "Vậy sao Ngọc không nói cho em biết trước?"
Lan Ngọc cười khẽ một tiếng, thành thật giải thích, "Nói em biết sớm, Ngọc sợ dọa em sợ."
"Hôm nay Ngọc cũng đã dọa cho em sợ rồi!" - Lâm Vỹ Dạ trách móc.
"Xin lỗi, bảo bối, Ngọc không cố ý dọa em đâu!" - Lan Ngọc xin lỗi quá thẳng thắn làm Vỹ Dạ tức thì không tìm được lời nào để lên án cô
"Công ty nhất định sẽ ồn ào huyên náo." - Cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài thỏa hiệp.
"Náo nhiệt một chút không tốt sao. Ngọc cảm thấy rất tốt mà!" - Lan Ngọc kết luận luôn.
Dù cô nói rất tốt nhưng nàng vẫn cảm thấy không ổn.
Ninh tổng tự thân xuất mã chắc chắn có hiệu quả, thế nhưng lại mang đến bao nhiêu phiền phức cho nàng
Tình huống hai nhân vật chính gặp nhau rất nên thơ: Trên con đường rừng sau cơn mưa ướt át, có hai người tựa vào nhau bước đi, trong nháy mắt hai bóng người dường như hòa quyện, ánh mắt nhìn nhau đầy nét ưu tư...
Cảnh quay rất nên thơ nhưng trường quay thì thật là hỗn tạp, ban đầu chỉ thu xếp vài người tham gia, bây giờ thì tốt rồi, Ninh tổng vừa xuất hiện, ngay cả bảo vệ cũng phải điều động thêm để duy trì trật tự.
Một số nhân viên không phải đi làm, không quản đường sá xa xôi đã sớm yên vị trong trường quay. Vừa thấy Ninh tổng xuất hiện, họ bèn hò hét chói tai, vẫy tay ủng hộ, coi Ninh tổng như một ngôi sao lớn.
Có thể thấy tâm trạng Ninh tổng rất tốt, chẳng những không ngại trường quay ầm ĩ huyên náo, mà thi thoảng còn hướng về mọi người nở nụ cười mê hoặc, làm cho mọi người lâng lâng cả buổi. Những người đi đường chứng kiến cảnh này cũng phải dừng chân, tay cầm điện thoại di động chụp không ngớt, vừa chụp vừa hỏi những người đang hò hét xem bên trong trường quay kia rốt cuộc có vị minh tinh nào?
Nam Thư và Cẩm Thơ với thân phận chị em tốt của Lâm Vỹ Dạ, đương nhiên chiếm được vị trí gần nhất để quan sát trường quay.
Quan sát nhất cử nhất động của Lan Ngọc, Nam Thư thi thoảng lại phát ra tiếng cười giễu cợt, "Quỷ hẹp hòi, xì, làm ra vẻ..."
Cẩm Thơ ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, sớm đã bị bộ dáng phong độ của đại boss làm cho mê mẩn thần hồn, chỉ thiếu đường chảy nước miếng nữa thôi.
Lâm Vỹ Dạ trang điểm nhẹ nhàng, dáng người cao chuẩn, bất kể mặc trang phục gì cũng tỏa ra khí chất cao quý, sang trọng. Chỉ cần nàng lạnh lùng lướt qua, đám đàn ông đứng xung quanh đều tim đập thình thịch, huyết áp tăng cao, ngay cả hô hấp cũng không biết là nên dùng mũi hay dùng miệng nữa.
Một đôi hoàn mỹ như thế khi đứng cùng nhau trông rất hòa hợp, thoải mái tự nhiên, làm cho mọi người đứng xem đều cảm thán trong lòng: Hai người xứng đôi như vậy nếu không ở cùng nhau thì thật đáng tiếc.
Đứng giữa mọi người, Huỳnh Lập cảm thấy hạnh phúc tột độ. Hai người trước mắt là hai người tuyệt vời nhất, giờ lại phối hợp cùng nhau chụp ảnh. Chỉ cần nghĩ đến hiệu ứng sau khi áp-phích được tung ra, tay cầm máy ảnh của hắn đã không kìm được phát run lên.
Người phụ nữ với bộ áo gió trên người, vừa nói chuyện điện thoại vừa vội vàng bước trên con đường nhỏ xuyên rừng.
Vừa lúc cơn mưa đi qua, cô gái mặc một bộ váy trắng, cầm chiếc ô trong suốt còn đọng nhiều hạt mưa nhỏ. Cô nghịch ngợm lắc lắc khiến những giọt nước bắn tung tóe lên chiếc áo gió của người phụ nữ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngưng đọng mãi mãi.
Việc chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, Huỳnh Lập mừng rỡ nhảy cẫng lên, khen ngợi hai người có thiên phú diễn xuất.
Lan Ngọc mỉm cười, ánh mắt vẫn lưu luyến Vỹ Dạ không rời. Lâm Vỹ Dạ sau khi chụp ảnh xong đã vội vàng trốn đến bên người Nam Thư, giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Lan Ngọc
"Không tệ nhỉ? Bộ dáng ngấm ngầm liếc mắt đưa tình làm mình ê cả răng đây này." - Nam Thư nhân cơ hội trêu chọc nàng
"Đâu phải, rõ ràng rất đẹp mà, áp-phích này thực sự có thể thành một cảnh kinh điển của tình yêu sét đánh đấy." - Cẩm Thơ bĩu môi phản bác.
"Xì... em đúng là đồ ba phải."
"Hai người đừng đùa nữa, thấy mình chụp thế nào? Mình cười cứng đờ mặt rồi!" - Lâm Vỹ Dạ nhỏ giọng nói. Cuộc chụp ảnh vừa rồi làm cho nàng cảm thấy như đi trên mây, bồng bềnh choáng váng. Nhất là ánh mắt của Lan Ngọc, mặc dù đã ở cùng với nhau lâu như vậy, nhưng nàng vẫn có cảm giác tim đập thình thịch.
"Chụp cùng người yêu mà còn mất tự nhiên!" - Nam Thư vẫn tiếp tục giễu cợt Vỹ Dạ
"Chính vì chụp cùng chị ấy nên mình mới cảm thấy hồi hộp. Tất cả ánh mắt mọi người đều dồn về hai người bọn mình." - Loại cảm giác này giống như một đôi tình nhân đã công khai quan hệ, ở trước mặt bao nhiêu người nói chuyện yêu đương một cách tự nhiên.
Cẩm Thơ cười khanh khách không ngừng: "Vậy không tốt sao, chị sẽ có chuẩn bị cho việc công khai quan hệ sau này."
Nam Thư vừa khinh thường nhìn Cẩm Thơ vừa hỏi Lâm Vỹ Dạ: "Mà này, còn phải chụp bao lâu nữa?"
"Vẫn còn hai cảnh nữa, buổi chiều không chụp, chị ấy có việc phải làm."
"Vậy trưa nay nói người yêu cậu mời chúng ta đi ăn cơm đi." - Nam Thư đột nhiên đề nghị.
Lâm Vỹ Dạ nhíu mày do dự, Cẩm Thơ thì hưng phấn nhảy dựng lên "Yes! Cứ quyết định như vậy đi".
Có thể tiếp xúc gần với Ninh tổng lại được ăn cơm trưa miễn phí. Lời to rồi!
Trước ánh mắt long lanh của hai người bạn, Lâm Vỹ Dạ chỉ có thể thỏa hiệp, lấy di động nhắn tin cho Lan Ngọc đề nghị cô mời ba nàng đi ăn cơm trưa.
Lan Ngọc rất nhanh hồi âm, nói nàng đưa Nam Thư đến phòng thuê của hai người chờ cô
Sau khi hoàn tất mấy cảnh chụp kế tiếp, Lâm Vỹ Dạ ngồi lên xe của Nam Thư rời khỏi công viên.
Xe vừa rời đi, Nam Thư liền cười ha hả.
"Chị Thư, chị cười thật khủng khiếp!" - Cẩm Thơ ngồi ở đằng sau tò mò nói.
"Ha ha, em không thấy vẻ mặt của Ninh keo kiệt kia à, rõ ràng là bạn gái cô ta mà không thể ngồi xe của cô ta, vẻ mặt ấm ức ấy chị thấy rất thú vị." - Nam Thư vừa mới dứt lời đã bị Vỹ Dạ đánh một phát vào tay.
"Sao cậu cứ châm chọc chị ấy vậy?"
Nhìn Lâm Vỹ Dạ che chở người yêu, Nam Thư xì một tiếng, "Mình thù mấy đứa giàu có, được chưa?"
Cẩm Thơ tinh quái kêu lên: "Chị Thư, theo em biết, chị cũng rất giàu đúng không?"
"Xì, cả ngày chị mời em ăn cơm, giờ đã cháy túi rồi!"
Quán ăn hẹn trước cũng là nơi Lan Ngọc thường đưa Vỹ Dạ đến ăn, ông chủ đương nhiên biết Vỹ Dạ, vừa thấy nàng đến liền tươi cười thân thiện tiếp đón các nàng vào ghế đặc biệt.
Cẩm Thơ vừa ngồi xuống, sắc mặt đột nhiên rũ xuống làm hai người nhìn cô khó hiểu.
"Tiểu Trư, em đau bụng à, nhìn mặt rất khó coi?"
Cẩm Thơ vẻ mặt như đưa đám trả lời: "Ô ô..., em nghĩ đến chút nữa được ăn cơm cùng với Ninh boss, em thấy vừa vui mừng vừa đau khổ!"
"Vui mừng thì chị còn có thể hiểu được, tại sao lại đau khổ nữa?" - Lâm Vỹ Dạ hiếu kỳ hỏi.
"Các chị đều biết tướng ăn nhiệt tình của em, chỉ sợ dọa đến Ninh boss, mà nếu bảo em ăn uống nhã nhặn thì chi bằng bảo em đừng ăn nữa."
Hai người biết cô rối trí vì vấn đề tướng ăn của mình thì liếc mắt xem thường.
Nam Thư dở khóc dở cười, an ủi cô, "Yên tâm, không có ai chú ý đến tướng ăn khủng bố của em đâu!"
Ba người vừa ăn món khai vị vừa đùa cợt vui vẻ, một lúc sau Lan Ngọc đến, cô vừa vào đã đi đến bên cạnh Vỹ Dạ rồi ngồi xuống.
Cẩm Thơ lập tức nịnh nọt rót trà: "Ninh boss, mời uống trà cho ấm bụng"
"Cảm ơn." - Lan Ngọc nhìn Cẩm Thơ nhoẻn miệng cười khiến cô lập tức bị sét đánh, ngẩn cả người.
Lâm Vỹ Dạ xoa xoa tay Lan Ngọc, cảm thấy rất lạnh, bèn cất giọng trách cứ: "Đi ra ngoài sao Ngọc không mang áo khoác?"
"Ngọc để ngoài xe rồi." - Đôi tay được tay nàng mềm mại xoa ấm khiến cô không nỡ rời ra.
Nam Thư bị Lan Ngọc lơ từ đầu đến cuối, không nén được hừ lạnh một tiếng, "Ninh tổng, đừng vừa tới đã không đứng đắn. Để chị mời cơm là có việc hỏi chị đấy."
Lan Ngọc nhướn mày, một tay vòng ôm lấy eo Vỹ Dạ, một tay dùng đũa gắp thức ăn, lạnh nhạt hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Nam Thư liếc mắt khinh thường: "Để Vỹ Dạ chụp áp-phích nhìn tưởng là ý định của Song Luân, nhưng thực ra là do mẹ chị sai bảo. Vì sao bà ấy muốn làm như vậy hẳn chị cũng rất rõ, mà chị đột nhiên tham gia chụp áp-phích chắc chắn cũng có ý đồ khác. Đừng tưởng rằng Vỹ Dạ đơn thuần là chị có thể lừa cô ấy, hôm nay chị không giải thích rõ thì tôi không để yên đâu."
Lâm Vỹ Dạ nghe xong lời này, kinh hãi hỏi, "Việc này sao lại liên quan đến bác Ninh?"
Nam Thư thở dài: "Quan hệ giữa Song Luân và người nhà họ Ninh không phải bình thường, cậu tự hỏi người yêu của cậu xem, mẹ chị ấy muốn Song Luân làm việc với bà đâu phải là chuyện đơn giản." - Công ty của gia đình Nam Thư không phải lớn, nhưng các mối quan hệ lại rộng rãi, quen biết khá nhiều với tầng lớp thượng lưu, vì vậy cô cũng biết rõ một số việc.
Lan Ngọc ngồi nghe Nam Thư chất vấn, nụ cười vẫn chưa tắt, "Tưởng rằng cùng nhau ăn cơm là để tăng tình hữu nghị, thì ra là nói những lời này"
Lan Ngọc mím môi, gật đầu nói: "Nam Thư nói đúng, chuyện áp-phích là do mẹ Ngọc nhúng tay vào, bà đã muốn xem thì Ngọc đồng ý tham gia, để cho bà thoả ước nguyện một lần."
Ba cô gái ai nấy đều thất thần, hoá ra chuyện này đã được sắp đặt từ trước.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip