Chương 87: Đi chung

Chương 87. Đi chung

Editor: Lăng


Cả buổi chiều, Thái Anh không vào phòng piano lần nào nữa, cô ngồi trên sofa phòng khách xem TV, ngắm nghía điều khiển một lúc lâu, vừa quay đầu thì thấy Lệ Sa đang xem máy tính.

Cô không nhịn được, bèn hỏi: "Sa làm việc à?"

Lệ Sa ngẩng đầu nhìn cô, lắc đầu: "Không phải."

Thái Anh gật đầu, lúc đi rót nước thì nhìn thấy màn hình của cô ấy, là giới thiệu của một số bệnh viện, cô cũng không nói gì. Rót hai ly nước ấm, đưa cho Lệ Sa một ly, cuối cùng lại tiếp tục ngồi trên sofa, chỉ là không hề nghĩ đến việc xem TV nữa.

Tầm ba, bốn giờ chiều, cô đứng dậy nói: "Em đi siêu thị một chuyến, Sa đi không?"

Lệ Sa ngẩng đầu, suy nghĩ vài giây rồi đóng máy tính, xách túi nói: "Cùng đi đi."

Thái Anh và cô ấy vào thang máy, cô hỏi: "Sa nói chuyện với sư tỷ chưa?"

Lệ Sa gật đầu: "Nói rồi."

Thái Anh nói: "Còn nhớ hôm chúng ta đi công viên không?"

Lệ Sa nhìn qua, nhìn góc nghiêng của Thái Anh, ánh đèn chiếu lên mặt cô ấy, trắng nõn trong suốt, cô nói: "Nhớ chứ."

"Hôm đó em thấy sư tỷ của Sa đó." Thái Anh không giấu giếm, nói đúng sự thật: "Hình như chị ấy đang vẽ tranh."

Lệ Sa rơi vào hồi ức, nhẹ giọng nói: "Chị ấy vẫn luôn rất thích vẽ tranh ở công viên."

Văn Nhân Du không giống cô, cô thích yên tĩnh, còn Văn Nhân Du lại thiên về không khí náo nhiệt. Chị ấy nói phải nghe hoan thanh tiếu ngữ, ngắm nhìn bách thái nhân gian thì mới có thể vẽ được suy nghĩ trong lòng. Thế nên vào mỗi cuối tuần, chị ấy đều thích khoác giá vẽ đến những nơi khác của công viên để lấy tài liệu, thỉnh thoảng còn kéo cô đi cùng.

Thời gian đó, hai người đã đi rất nhiều nơi.

Thái Anh quay đầu hỏi: "Sa thì sao?"

"Sa thích vẽ tranh ở công viên không?"

Lệ Sa suy nghĩ rồi nói: "Em lại thích ở nhà hơn."

Lúc trước khi cô vẽ tranh thì luôn thích ở một mình trong phòng, ở trong thế giới yên bình. Cô có thể tưởng tượng được vô số hình tráng lệ hay kỳ diệu, để rồi đắm chìm vào trong đó.

Cho nên trước kia một khi cô đã vẽ tranh, thì trừ phi là kết thúc, còn không thì rất ít khi để ý đến người khác.

Có đôi khi Văn Nhân Du nói đùa: "Một khi vẽ tranh là lục thân không nhận."

*Lục thân không nhận: lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận. Ở đây có thể hiểu là quá tập trung vào một việc gì đó không để ý đến xung quanh.

Tuy là lời nói bông đùa, nhưng cô lại không thể nào phản bác.

Thái Anh gật đầu, thang máy đến, hai người đi ra ngoài. Đối diện có một nhà ba người đi đến, đứa bé đằng trước năng động nhảy nhót, chạy về phía thang máy, cặp bố mẹ trẻ ở phía sau còn kêu cô bé chậm một chút, đứa bé không dừng lại kịp, mắt thấy sắp va phải Lệ Sa rồi. Thái Anh kéo Lệ Sa qua một bên, một tay khác giữ vai đứa bé để nó đứng lại, cặp vợ chồng ở sau vội nói cảm ơn.

Lệ Sa còn dựa gần Thái Anh.

Thái Anh nói với đứa bé: "Cẩn thận chút nào."

"Cảm ơn cô." Cô bé đứng thẳng lại thì nói ơn, Thái Anh xoa xoa đầu cô nhóc rồi nói với Lệ Sa: "Đi thôi Sa."

Lệ Sa vừa định đứng vững thì Thái Anh đã nhanh chóng nắm tay cô, kéo cô dựa vào cô ấy. Lệ Sa cúi đầu nhìn hai người tay nắm tay, lần này không hỏi là vì sao, mà chỉ yên lặng đi cạnh Thái Anh.

Thái Anh thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay còn lại của Thái Anh cuộn tròn rồi mở ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi làm nóng lên, cô ra vẻ tự nhiên, hỏi: "Gần đây em học được hai món mới, về nhà làm thử cho Sa ăn nha?"

Lệ Sa gật đầu: "Được."

Ngữ điệu bình tĩnh như cũ, hai người một đường đi đến cửa siêu thị, điện thoại của Thái Anh bỗng đổ chuông. Cô nhìn màn hình, là Diệp Ẩn Ca bên Mạn Đồng. Cô nói với Lệ Sa: "Sa vào trước đi, em nghe điện thoại đã."

Lệ Sa vào trước.

Thái Anh đi đến chỗ vắng người nghe máy, giọng Diệp Ẩn Ca có hơi lo lắng, cô hỏi Thái Anh: "Cô Phác à, cô nghĩ sao về bản kế hoạch đó?"

Gần đây Thái Anh rất bận, nào là chấm dứt hợp đồng, rồi lại chuyện cá nhân của Lệ Sa, cho nên xem kế hoạch xong thì đặt sang một bên, không kịp trả lời Mạn Đồng.

Diệp Ẩn Ca cân nhắc hồi lâu mới gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, trong lòng bồn chồn thiếu chắc chắn, lúc cuộc gọi được chuyển tiếp thì tim đập thình thịch, suýt là nổ rồi. Thái Anh nói: "Tôi đã xem xong bản kế hoạch rồi, điều kiện đều hợp lý."

Diệp Ấn Ca vuốt ngực, cô đã tranh thủ để có được điều kiện tốt nhất, thậm chí sẵn lòng thêm vào một nửa tiền lương của nửa cuối năm, chỉ hy vọng có thể mời được Phác Thái Anh. Nếu ký hợp đồng với Phác Thái Anh thành công, vậy là có cơ hội làm "đồng nghiệp" trong một tháng, thế là có thể thường nhìn thấy Phác Thái Anh ở tạp chí. Hạnh phúc vô cùng!

Diệp Ẩn Ca đắm chìm trong vui sướng, tâm trạng vui vẻ lâng lâng.

Cô lấy lại bình tĩnh, nói: "Cô Phác này, vậy cô xem, nếu kế hoạch không có vấn đề gì thì chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo không?"

Tốt nhất là nhanh chóng làm xong hợp đồng thì cô mới có thể yên tâm ngủ được.

Thái Anh nói: "Có thể, gần đây tôi đang rảnh, mọi người chọn thời gian xong thì tôi có thể trực tiếp đến tạp chí của mọi người nói chuyện."

"Vậy thì tốt quá!" Diệp Ẩn Ca sốc giựt giựt, sao nữ thần của mình tốt quá vậy! Chu đáo quá! Cô ấy kích động đến mức sắp khóc. Ấn tượng dành cho Phác Thái Anh không vì tiếp xúc và vỡ nát, mà người lại còn chạy thêm 100.000 mét, khen Phác Thái Anh một trăm lần!

Tâm trạng vui vẻ của Diệp Ẩn Ca quá rõ ràng, Thái Anh cũng bị lây theo, cô cười nhạt. Diệp Ẩn Ca nói: "Vậy được, tôi sẽ thông báo cho cô ngay khi có tin tức."

"À còn nữa, vì để thuận tiện cho cô hiểu biết rõ hơn về tạp chí thiếu nhi của Mạn Đồng chúng tôi, thì chúng tôi sẽ để một trợ lý làm đồng nghiệp cho cô, tôi......"

Còn chưa nói gì thêm sau từ "tôi" thì Thái Anh đã hỏi: "Làm trợ lý của tôi?"

Diệp Ẩn Ca gật đầu, hắng giọng, điều kiện này do cô thêm vào, vì sao thì không cần nói cũng biết, đương nhiên là muốn làm trợ lý của cô ấy rồi! Hiện tại bên tạp chí thiếu nhi không nhiều người lắm, không có công việc gì nhiều, để Phác Thái Anh ký hợp đồng chính là công việc quan trọng nhất. Tuổi cô và Phác Thái Anh xấp xỉ nhau, lúc nữa dùng điều này làm lý do thì chắc chắn có thể làm trợ lý của cô ấy.

Cô rất có lòng tin về ý tưởng của mình, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì Thái Anh đã nói: "Có thể, tôi cũng cảm thấy cần phải hiểu rõ hơn về tạp chí thiếu nhi của mọi người."

Trong lòng Diệp Ẩn Ca mừng như điên, cô nói: "Vậy tôi đây......"

"Tôi có thể tự mình chọn trợ lý sao?" Diệp Ẩn Ca sửng sốt, sau đó nói: "Có thể, đương nhiên là có thể.

Nhưng cô ấy trừ chọn mình thì còn có thể chọn ai? Cô ấy còn quen những người khác sao? Vẫn chưa nghĩ xong thì Thái Anh đã nói: "Vậy tôi chọn Lạp Lệ Sa."

Diệp Ẩn Ca sửng sốt: "Lạp Lệ Sa?"

Lạp Lệ Sa không ở bên tạp chí thiếu nhi của bọn cô mà!

Thái Anh nói: "Đúng vậy, là Lạp Lệ Sa."

Diệp Ẩn Ca vội giải thích: "Nhưng bây giờ Lạp Lệ Sa đã qua bên mảng tạp chí mới rồi.

"Không phải vẫn chưa điều qua đó sao?" Thái Anh nói: "Cũng có nghĩa là bây giờ cô ấy vẫn là nhân viên bên mảng tạp chí thiếu nhi, đúng không?"

Rõ ràng vẫn là giọng điệu ôn hòa như vừa rồi, nhưng lần này Diệp Ẩn Ca lại khó chống đỡ nổi. Khí thế của Phác Thái Anh đột nhiên đè xuống, cách điện thoại mà vẫn cảm nhận được.

Diệp Ẩn Ca nuốt nước bọt: "Cũng, cũng phải."

Ngữ điệu Thái Anh nhẹ nhàng: "Vậy Lạp Lệ Sa đi, OK không?"

Cần phải OK đó! Bây giờ việc lớn nhất của tạp chí thiếu nhi chính là hạng mục chỉnh đốn và cải cách, tất cả đương nhiên sẽ lấy yêu cầu của Phác Thái Anh làm chuẩn. Cô ấy đã gọi tên Lạp Lệ Sa thì ai dám có ý kiến nữa.

Diệp Ẩn Ca lúc này hận không thể tự tát miệng mình, sớm biết thế thì đã không đề cập gì đến trợ lý rồi.

Hôm nay không khen Phác Thái Anh một trăm lần trong vòng bạn bè nữa, chỉ khen năm mươi lần!

Nhưng có thể ấn định thời gian gặp Phác Thái Anh cũng đã là một bước đột phá lớn. Diệp Ẩn Ca không dám trì hoãn chuyện của Phác Thái Anh, tìm lý do rồi cúp máy.

Thái Anh cất điện thoại, đi vào siêu thị.

Lúc trước Lệ Sa vào siêu thị thường đi khu thức ăn nhanh nên Thái Anh theo thói quen qua bên đó tìm cô ấy, nhưng tìm hai vòng lại không thấy người đâu. Siêu thị không nhiều người lắm nên cô không gọi điện thoại, vừa mới chuẩn bị nhìn xung quanh thì đã thấy bóng dáng Lệ Sa.

Thật hiếm thấy, Lệ Sa lại đứng trước một quầy bán xương sườn, ông chủ cầm dao hỏi: "Em gái, mua gì thế em? Đây là xương sườn, xương ống, xương sống, cốt lết, loại nào cũng có, em muốn loại nào?"

Lệ Sa đứng ở nơi đó suy nghĩ, dường như không nghe thấy ông chủ nói. Thái Anh mím môi đi qua đó, hỏi: "Sa mua gì thế?"

"Xương sườn." Lệ Sa nói: "Em không biết chọn."

Trông cô ấy như thế này khiến Thái Anh không thể giận nổi, cô nói với ông chủ: "Lấy tôi ít xương ống đi."

Ông chủ gật đầu, giúp cô chặt xương, cái thớt gỗ vang lên cạch cạch, không lâu sau lại đặt xương đã chặt xong vào máy. Thái Anh hỏi: "Sa muốn mua gì nữa không?"

Lệ Sa lắc đầu, nói: "Thái Anh muốn mua gì?"

Thái Anh nhận túi xương ông chủ đưa cho rồi bỏ vào xe đẩy, cùng Lệ Sa đến khu trái cây, mua ít trái cây tươi và đồ ăn bình thường. Trên đường về nhà, Lệ Sa hỏi: "Thái Anh dạy em nấu canh được không?"

Người bên cạnh im lặng hai giây, gió lạnh thổi qua, Thái Anh nghiêng đầu nói: "Được thôi, Sa muốn học nấu canh à?"

Lệ Sa cúi đầu: "Khi em còn nằm viện thì ngày nào sư tỷ cũng đưa canh cho em. Em muốn xem thử hiện tại chị ấy sống thế nào."

Đạo lý thì là như vậy, hơn nữa Văn Nhân Du và Lệ Sa đã ở chung mười mấy năm, nói không có cảm tình thì là giả. Bây giờ đột nhiên biết chân cô ấy bị thương, không thể đi lại, Lệ Sa muốn đi thăm thì là chuyện rất tự nhiên.

Nhưng Thái Anh vẫn thấy rất chua chát, cô và Lệ Sa kết hôn đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy Lệ Sa muốn xuống bếp, tuy chỉ là nấu canh thôi.

Cô vừa đi một bên gật đầu: "Được chứ."

Cô nói thờ ơ: "Về nhà rồi em dạy Sa."

Lệ Sa ừ hử, sau khi hai người về nhà thì Thái Anh vừa dạy Lệ Sa nấu canh làm sao, vừa làm một bữa cơm đơn giản. Khi gọi Lệ Sa đến ăn cơm thì Lệ Sa đang ở bếp múc canh, sau khi Thái Anh ngồi xuống thì hỏi: "Sa biết sư tỷ mình đang ở đâu không?"

"Biết." Lệ Sa nói: "Cô Diêu gửi địa chỉ cho em rồi."

Thái Anh hỏi: "Tiểu khu nào thế?"

Lệ Sa nói: "Chỗ trước kia em ở đó."

Biểu cảm của Thái Anh hơi cứng lại, gật đầu, đưa đũa cho Lệ Sa rồi nói: "Ăn đi, ăn sớm một chút thì qua đó sớm một chút, cũng có thể về nhà sớm hơn."

Lệ Sa lấy đũa rồi nhìn Thái Anh, suy nghĩ có phải cô ấy không vui không?

Một bữa cơm, hai người không nói gì.

Sau bữa trưa, Lệ Sa cầm hộp giữ nhiệt ra khỏi phòng bếp, Thái Anh nói: "Đợi em một chút."

Lệ Sa đứng ở tại chỗ, nhìn thấy Thái Anh về phòng thay quần áo, còn lấy một chiếc áo khoác đưa cho mình. Cô cầm lấy rồi thấy Thái Anh xách trái cây mới mua từ siêu thị, lại lấy chìa khóa xe ở trên bàn, nói: "Em đi cùng Sa."

Lệ Sa giật mình vài giây, sắc mặt bình tĩnh có hơi thay đổi: "Thái Anh đi cùng em?"

Thái Anh nhìn cô, gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Ừm, buổi tối Sa lái xe một mình em không yên tâm, em đi với Sa."

Lệ Sa cúi đầu, nhìn thấy Thái Anh đang thay giày lấy túi, lại kiểm tra điện thoại cùng chìa khóa, bận bận rộn rộn. Đột nhiên lòng cô có sự yên tâm khó tả, và cả sự ấm áp đột nhiên thoát khỏi tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip