Chương 87

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

______________

Lúc Thái Anh xuống lầu thì đã không thấy xe Lệ Sa trong bãi đỗ nữa. May mà cô có nghe được địa điểm cụ thể, thế là lập tức lái xe đến quán cà phê ấy. Sợ bị Lệ Sa phát hiện nên cô còn cố tình đỗ xe ở bãi đỗ trong trung tâm thương mại kế bên, sau đó mới lén lút mò đến gần quán cà phê.

Cô kéo thấp vành nón, lướt ngang qua bên ngoài quán, phát hiện bóng dáng Lệ Sa ngồi bên cạnh cửa sổ, thế là vòng qua phía bên kia đi vào, còn cố tình chọn một hướng khó bị phát hiện mà vẫn có thể quan sát được tình hình chỗ chị.

Gọi ly Cappuccino xong là cô liên tục chú ý phía bên kia, thấy Lệ Sa lấy máy tính ra từ túi xách, bắt đầu vừa làm việc vừa chờ đợi.

Thái Anh nhìn đến mê mẩn, khóe miệng bất giác cong lên, thầm nghĩ đúng là Lạp tổng có làm gì cũng đẹp.

Lệ Sa bưng cốc cà phê trong tầm với lên nhấp một ngụm, Thái Anh cứ thế nhìn vào đôi môi đỏ của chị, ngẫm lại tư vị ngọt ngào, mềm mại lúc hôn nhau, lòng cô như được rót đầy nước đường, ngọt ngấy.

Từng giây, từng phút trôi qua, người mà Lạp tổng chờ mãi vẫn chưa đến. Thái Anh thiếu điều muốn sốt ruột thay chị, lại thấy Lệ Sa ung dung ngẩng đầu, đưa mắt đảo một vòng chung quanh. Khi ánh nhìn của chị lia đến chỗ cô, Thái Anh lập tức gục xuống bàn, chỉ lộ mỗi cái gáy.

Lệ Sa lại xoay mặt trở về như không có chuyện gì xảy ra, nhân tiện gọi cho Hứa Hoan một cuộc, bàn chuyện công việc.

Thái Anh lặng lẽ quay đầu lại, vẫn nằm rạp trên bàn nhìn hình bóng Lệ Sa. Thấy chị nói chuyện công việc bằng giọng điệu lưu loát, tự tin, thu hút lạ thường, trong mắt cô cũng ngập tràn sự sùng bái.

Nào ngờ Lệ Sa lại bất thình lình quay sang, Thái Anh hốt hoảng gục đầu xuống. Lát sau, cô mới âm thầm liếc mắt một cái, thấy chị đã quay đi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cứ ngồi như thế hơn một tiếng, người kia mãi vẫn chưa xuất hiện. Thái Anh không khỏi cảm thấy tức giận thay Lệ Sa...

Rốt cuộc là ai nha! Tại sao lại để Lạp tổng chờ lâu như vậy chứ!

Thế mà bản thân Lệ Sa vẫn dửng dưng, thi thoảng lại ngó xung quanh một vòng như đang tìm kiếm hình bóng đối phương. Điều đó khiến trong lòng Thái Anh tự dưng nổi cơn ghen tị.

Không biết là ai mà có thể khiến Lạp tổng mong chờ gặp mặt như vậy, đến muộn thế mà chị vẫn chẳng mảy may cáu giận.

... Tốt nhất là người kia đừng có tới. Hừ!

Thái Anh thầm mắng người bạn xinh đẹp đến muộn kia, sau đó thấy Lệ Sa đứng dậy rời đi mà máy tính vẫn còn để trên bàn, cô đoán có thể là chị đi toilet.

Nhưng chị cũng sơ suất quá, không sợ có người lấy máy tính sao?

Cô nhìn chằm chằm vào bàn bên đó, thấy có người đi ngang qua, nấn ná tại kia thì lập tức vọt lên, vội vàng mở miệng, ngay cả nỗi lo lắng khi phải giao tiếp với người lạ cũng tạm quên mất: "Chỗ này có người rồi, lát nữa quay lại liền."

Người nọ bèn đi tìm chỗ khác.

Thái Anh thở phào một hơi. Thoáng liếc mắt thấy Lệ Sa đã trở lại, cô vội khom lưng tót về chỗ ngồi của mình.

Nhưng hành động của Thái Anh đã khiến không ít người chú ý đến, cả quán cà phê rộng lớn như thế, không biết cô nàng đang lén lút làm cái gì. Mọi người đều nhìn Thái Anh bằng ánh mắt khó hiểu, mà Lệ Sa thì lại trở về bàn như chưa hề thấy gì. Ngồi xuống ghế xong, cô chợt nhếch nhẹ khóe môi, song chỉ thoáng qua trong tích tắc.

Lệ Sa gác tay trên mặt bàn, lúc suy nghĩ thì ngón tay sẽ gõ gõ theo thói quen. Sau vài tiếng gõ nhẹ liên tiếp, mắt cô chợt lóe lên, sau đó tay cầm điện thoại gửi tin nhắn, một thoáng gian trá lướt qua ánh mắt.

Dududu: [Mong chờ cuộc gặp với Rosie lúc chiều.]

Thái Anh đọc tin nhắn xong thì hồi âm: [Mình cũng vậy (**)]

Dududu: [Rosie rất giống bạn gái của tôi.]

Roses Are Rosie: [Giống chỗ nào cơ?!]

Dududu: [Cảm giác.]

Trong lòng Thái Anh đánh thịch một tiếng. Tim gan cô trở nên cồn cào chỉ vì hai chữ ngắn ngủn kia.

Không mấy... cứ dứt khoát nương theo lời này mà thú thật cho rồi?

Nhưng loại chuyện này giáp mặt nói rõ chắc vẫn hay hơn mà nhỉ? Giờ Lạp tổng còn đang đợi bạn, tự dưng cô chạy ra thì chẳng phải sẽ lộ thêm chuyện cô đang theo dõi chị à? Thế là tội càng thêm tội đó!

Dù sao chiều là gặp rồi, không bằng nhân cơ hội này hỏi thăm thêm chút đỉnh nữa đi, mai mốt đâu còn cơ hội tốt vậy nữa.

Roses Are Rosie: [Thiệt hả? Bạn gái của ấy là người như thế nào?]

Dududu: [Khá trẻ, rất xinh đẹp.]

Roses Are Rosie: [Còn gì nữa hông?]

Dududu: [Hết rồi.]

Roses Are Rosie: [Ngoài ngoại hình ra thì em ấy còn có phẩm chất gì tốt đẹp nữa hông? Thí dụ như đoan trang, hào phóng, lương thiện, dịu dàng, gặp gián không hề hoảng loạn đồ đó?]

Dududu: [Tôi cảm thấy Rosie đang tả tôi.]

Thái Anh: "..." Hầy, quên mất chị là Lạp công chúa tự luyến!

Roses Are Rosie: [Vậy em ấy không còn điểm gì khác thu hút bạn sao?]

Dududu: [Đây là bí mật.]

Roses Are Rosie: [Được rồi () Ấy định khi nào thì bắt đầu đi?]

Dududu: [Tôi còn đang đợi một người bạn nữa.]

Roses Are Rosie: [Bạn gì dạ?]

Dududu: [Một người bạn sẽ không đến gặp tôi.]

Roses Are Rosie: [Vậy ấy còn đợi người đó làm gì?! Không mấy hai ta dời giờ hẹn lên đi, hẹn ăn trưa luôn được không?]

Dududu: [Không được.]

Vậy nên rốt cuộc là ai chứ! Thái Anh sắp tò mò chết rồi, vội gửi tin nhắn cho Chương Mịch Song và Hà Nhược, hỏi xem Lệ Sa có người bạn nữ nào rất thân thiết không, còn là người cực kỳ xinh đẹp nữa.

Chương Mịch Song trả lời: [Chị chứ ai?]

Thái Anh:... Bạn thân của nhau có khác, ngay cả cái tính tự luyến cũng y hệt.

Hà Nhược: [Chị xác định chị người chị nói không phải em hả?]

Thái Anh:... Đúng là chị em ruột.

Thái Anh lại hỏi hai người kia xem còn ai khác nữa hay không.

Chương Mịch Song: [Em đó.]

Thái Anh có thể xác định không phải mình, vẫn là đáp án của Hà Nhược đáng tin hơn một chút.

Hà Nhược: [Trương Hiểu Quyên, Trần Lị, Ngô Tiêu Tiêu, Vương Nhị Nha, Hạ Lâm Hạ, Quý Phùng Tuyết, Triệu Thanh Huỳnh, Ngu Xu, Vu Tư Linh, Lê Nguyệt Uẩn, Tô Thời Tinh, Nguyễn Như Du, Tống Linh Thư,...]

Này thì hơi nhiều rồi!

Hà Nhược: [Nữa hông? Em còn nguyên một list bạn của bả đây nè.]

Thái Anh: [Không cần đâu...]

Còn thêm vài tên nữa là cô sẽ nổ bùm tại đây mất.

Thái Anh còn đang suy đoán lung tung trong danh sách này thì Weibo lại nhận được tin nhắn từ Lệ Sa.

Dududu: [Hình như tôi thấy cô ấy rồi.]

Hả hả? Là ai?

Thái Anh buông điện thoại, ngẩng phắt lên, nhìn lướt một vòng qua đôi kính râm, tìm kiếm tất cả những ai có khả năng.

Là cô đúng không? Cô gái với mái tóc uốn xoăn, dáng người lả lướt này... Ấy, thì ra là anh chàng mặc đồ đảo trang*, thất kính thất kính!

*Là cross-dressing é.

Là bà đúng không? Bà... cụ đi từ ngoài cửa vô.

Là cô sao? Bà cô trang điểm đậm, dắt con gái, đang thảnh thơi uống cà phê kia?

Hay là em? Bé gái bảy tuổi hết sức trẻ trung, đáng yêu, hồn nhiên này?!

Tìm khắp một vòng vẫn cảm thấy không giống lắm. Đúng lúc này, cô nhìn thấy một cô gái quyến rũ mặc đồng phục bước đến bên cạnh Lệ Sa mà bắt chuyện với chị.

Thái Anh chăm chú quan sát, sau đó phát hiện hóa ra là nhân viên phục vụ. Cô xấu hổ cúi đầu.

Lát sau, cô thấy Lệ Sa đã thu dọn đồ đạc, xem ra là định rời đi. Thái Anh thầm cảm thấy may mắn vì người kia không đến, đồng thời cũng đeo túi lên, theo chị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông. Thấy Lệ Sa định quay đầu, cô lập tức núp vào con hẻm bên cạnh mà bắt máy. Đầu dây bên kia đúng là giọng của Lệ Sa: "Trưa nay chị không về ăn cơm nha."

Thái Anh hỏi: "Chị ăn ở đâu?"

"Ăn ở ngoài với bạn."

Thái Anh suýt chút nữa đã buột miệng hỏi không phải bạn chị không có tới à? May mà cô kịp thời phanh lại, sửa miệng hỏi: "Chị gặp được bạn chưa?"

"Vẫn chưa. Cô ấy đổi chỗ hẹn rồi, giờ chị qua tìm cô ấy lần nữa." Lệ Sa nói.

"Vậy hai người định gặp nhau ở đâu?"

"Nhà sách Vân Chu."

"Vâng, vậy chị đi đi."

"Chừng nào thì em đi gặp bạn?" Lệ Sa hỏi.

"Chút nữa."

"Được, tối gặp em." Lệ Sa nói.

"Dạ, tối gặp chị."

Cúp điện thoại xong, Thái Anh ló đầu ra từ con hẻm mà trông ra đường thì không thấy bóng dáng Lệ Sa nữa. Cô bước ra ngoài, dạo quanh một vòng, không gặp chị, thế là chạy một mạch đến nhà sách Vân Chu.

Nhà sách Vân Chu là nhà sách lớn nhất khu này, khung cảnh trang trí hết sức hiện đại, thu hút khá nhiều người đến check-in chụp ảnh, tự nhiên sẽ trở thành một địa điểm nổi tiếng trên mạng, thế nên cũng có không ít khách hàng, muốn tìm người thì hơi cực.

Thái Anh đến hiệu sách, bắt đầu tìm kiếm từng tầng. Nửa tiếng sau, trán cô đã mướt mồ hôi mà vẫn chưa tìm ra bóng dáng Lệ Sa. Cô chán nản trở lại lầu một tìm lên thêm lần nữa, còn tự an ủi bản thân rằng: chắc chắn Lạp tổng không thay lòng đổi dạ đâu, cho dù có đi nữa thì chị cũng sẽ chính miệng nói với cô, tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ một cách âm thầm, lén lút!

Bả vai đột nhiên bị người ta vỗ vỗ.

Thái Anh vừa quay đầu đã thấy gương mặt Lệ Sa xuất hiện ngay trước mắt. Cô vừa mừng vừa sợ: "Lạp tổng."

"Sao em lại ở đây?" Lệ Sa hỏi.

"Em... em đến mua sách." Thái Anh chột dạ đứng lên rồi lại ngó dáo dác, không thấy sự tồn tại của ai khác, bèn dò hỏi, "Bạn chị đâu?"

Lệ Sa nhìn cô nàng, đáp: "Chị gặp được rồi."

"Xong cô ấy đi rồi hả?" Thái Anh hỏi.

"Ừm." Lệ Sa xoay người bước đến trước kệ sách, cuối cùng vẫn mềm lòng mà ra lộ mặt, bằng không e là cô ngốc này sẽ tìm ở đây hết cả ngày. Cô biết rồi còn cố hỏi: "Em muốn mua sách gì?"

"Dạ... Em mua cuốn này." Thái Anh tiện tay rút một quyển từ trên kệ xuống.

"Em chắc chứ?" Lệ Sa cười lạnh nhìn cô nàng.

Thái Anh vừa mới gật đầu thì lại thấy tựa sách là "Ở cữ sau khi sinh con lần đầu". Cô đỏ bừng mặt, vội nhét quyển sách trở lại chỗ cũ: "Em lấy nhầm, lấy nhầm rồi."

Lệ Sa cười cười, không hỏi nữa mà nhân tiện đi lựa sách.

Thái Anh vô cùng nịnh nọt đi lấy sách cho chị người yêu. Lệ Sa liếc cô nàng rồi chọn một lèo mười mấy quyển, khiến Thái Anh mệt thở hồng hộc.

Đặt sách lên xe, Lệ Sa lại lấy khăn ướt ra giúp cô nàng lau mồ hôi trên mặt, đoạn cười nói: "Lớp trang điểm của em trôi cả rồi, chiều sao đi gặp bạn được?"

Thái Anh: "Chắc không sao đâu mà ha?"

Lệ Sa nhướng mày, sau đó ngồi vào xe mình, mở cửa sổ rồi đột nhiên nở nụ cười: "Tùy em vậy, còn chị phải trở về trang điểm lại cho đẹp."

Thái Anh: "Ơ?"

"Chị sắp gặp bạn trên mạng, chính là blogger ẩm thực từng kể với em ấy. Tuy trước nay chưa gặp bao giờ nhưng chị rất thích cô ấy, sở thích hợp nhau mà nói chuyện cũng ăn rơ. Chị rất chờ mong cuộc hẹn, không biết cô ấy trông như thế nào nữa, mong là đừng đẹp quá." Lệ Sa cười cười nhìn Thái Anh, "Tại chị sợ lỡ gặp xong mà chị động lòng thì biết làm sao?"

Thái Anh ngơ ngác nhìn Lệ Sa lái xe đi, bấy giờ mới hốt hoảng đi tìm xe mình, càng nghĩ càng cảm thấy rấm rức trong lòng...

Tức quá, cô thế mà lại đi ghen với "Roses Are Rosie"!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip