Chương 73
Màn đêm buông xuống, mọi người cùng nhau đốt lửa.
Bọn họ không ở trong nhà giữ ấm mà chạy ra trước thềm cửa ngồi.
Bão tuyết nhỏ đi một chút, từ nơi này có thể nhìn thấy thị trấn xa xa dưới chân núi đang đốt pháo hoa đón giao thừa.
Trong một vùng bão tuyết mịt mù, bởi vì khoảng cách quá xa, pháo hoa nhỏ tựa như bóng nước cá vàng nhả ra.
Bong bóng vừa mới nổi lên, còn chưa nghe thấy âm thanh đã vỡ tung tan biến.
Vì trời quá lạnh, nàng che miệng hắt hơi một cái: "Ách xì!"
Jisoo ngồi ở bậc thềm đầu tiên, cô dang tay ôm nàng vào lòng, kéo chăn trên người nàng lên cao.
Cô ôn nhu hỏi: "Hay là vào trong ngồi?"
Chaeyoung lắc đầu: "Không sao, sức đề kháng của em nào có yếu ớt như vậy, do ngứa mũi mà thôi."
Jisoo cong ngón trỏ và ngón giữa, bóp mũi nàng chọc ghẹo.
Chaeyoung nắm cổ tay cô, cười khanh khách: "Soo, nhẫn chị lạnh quá."
Jisoo vội thu ngón trỏ, chuyển sang ngón giữa và ngón áp út, tiếp tục véo chóp mũi nàng.
"Ui." Nàng lùi về sau, cầu xin thương xót.
"Đừng véo em đừng véo em."
Cô mỉm cười, thu tay lại.
Đầu ngón tay buông thõng trên đầu gối, nhẹ nhàng xoa xoa, nhớ lại dư vị xúc cảm vừa qua.
Chaeyoung là một người rất mềm mại, khuôn mặt mềm mại, chóp mũi cũng mềm mại, cơ thể gầy gò giống như không có xương, khi nằm trong lòng ngực cô, mềm oặt tựa như một cục bột.
Sao cô có thể kìm lòng không ôm nàng, xoa bóp nàng?
Trên bầu trời đêm xa xăm, pháo hoa nở rộ tựa như cá thở ra bóng nước.
Mấy hôm nay bọn họ chỉ dám ăn no nửa phần, nhưng đêm nay là đêm giao thừa, vì lẽ đó bọn họ mặc kệ mọi thứ, ở trong nhà đánh chén một bữa no nê, bây giờ cả người đều ấm áp, có thể thoải mái thư giãn ngồi ở đây ngắm pháo hoa.
Chớp mắt "Bữa cơm tất niên" qua đi, lương thực dự trữ của bọn họ cũng tuột xuống tình trạng cảnh báo.
Ai mà không bận tâm vấn đề này?
Có lẽ ngày mai bọn họ mới nên sốt ruột về vấn đề lương thực, hoặc chờ đến khi bọn họ ăn uống xong xuôi, sau này sốt ruột cũng không muộn.
Dù có thế nào, vào thời khắc đầy khói đỏ của năm mới, bọn họ nên gác lại tất cả buồn phiền, chỉ nên thưởng thức bầu không khí an lành và yên bình hiện tại.
Cứ như thể ngày mai vĩnh viễn không bao giờ tới.
Chân núi đằng xa lại bắt đầu chớp tắt.
Tuyết quá lớn, ngay cả đường viền pháo hoa cũng nhìn không rõ, chỉ có thể trông thấy ánh sáng nhạt nhòa của que diêm.
Điện thoại đã sớm hết pin, lần này Jisoo ra ngoài không mang theo đồng hồ, những người khác cũng không có thói quen đeo đồng hồ. Không ai biết giây phút giao nhau giữa năm cũ và năm mới chính xác là khi nào.
Thời gian mơ hồ, kỳ thực cũng là một loại lãng mạn.
Bởi vì không biết khoảnh khắc đó lúc nào sẽ đến, vì vậy, có thể coi mỗi một khoảnh khắc trước mặt đều là khoảnh khắc đó.
Park Chaeyoung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi hoa tuyết lẫn hơi thở trong gió, chân thành nói: "Mọi người, năm mới vui vẻ."
Jisoo xoa xoa đầu nàng, trả lời: "Năm mới vui vẻ."
Lee Dabin cười đáp lại: "Kim tiểu thư, Nhị tiểu thư, Hoyeon, năm mới vui vẻ."
Jung Hoyeon nhìn về phía Chaeyoung, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."
Dừng một chút, ánh mắt của nàng ta chuyển hướng về Kim Jisoo phía sau.
Một lúc lâu sau, Hoyeon càng nhẹ giọng lặp lại: "... Năm mới vui vẻ."
Cô nhìn vào mắt Hoyeon, trong đáy mắt của đối phương, rốt cuộc không còn nhìn thấy gai nhọn đã dựng thẳng lúc ban đầu.
Cô cười nhạt: "Hoyeon cũng vui vẻ."
Jung Hoyeon không bác bỏ danh xưng này, nàng cười như không cười nhìn về phía chân núi.
Trước đây làm việc dưới trướng Park Chahyun, mọi người đều lạnh như băng, xưa nay chưa từng có ai gọi nàng ta như thế.
Nhị tiểu thư là người đầu tiên gọi. Sau đó, vì một số lý do lung ta lung tung, Kim Jisoo và Lee Dabin cũng bắt đầu gọi là Hoyeon.
Kỳ thực, có thể nghe ba người trên thế giới thân thiết kêu nàng là "Hoyeon"...
Thật sự vô cùng hạnh phúc.
"Hoyeon." Chaeyoung gọi.
"Mau đi lấy gậy pháo hoa cô mua."
Hoyeon đáp: "Được", sau đó đứng dậy đi vào nhà tìm kiếm một phen, lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật. Hoa văn trên hộp nhiều màu sắc, được gói trong giấy bọc trong suốt.
Gỡ bỏ giấy bọc, Hoyeon chia hai mươi cây gậy pháo hoa thành bốn phần bằng nhau rồi phân phát cho từng người.
Jisoo cầm bật lửa, ép sát Chaeyoung: "Đưa đây, tôi châm ngòi cho em trước."
"Ừm!" Nàng đưa gậy pháo hoa vào trên ngọn lửa nho nhỏ, đốt cây pháo hoa đầu tiên.
Đêm khuya tuyết rơi dày đặc, một chùm hoa bạc nở ở đầu gậy nhỏ, phát ra âm thanh cháy bỏng yếu ớt, lóe lên chớp nhoáng, đẹp tựa như vừa hái xuống một quả pháo hoa rực rỡ nhất trên bầu trời đêm xa xôi.
"Đốt một gậy pháo hoa, thầm nguyện một điều ước."
Thật ra đốt pháo hoa không cần phải ước, chỉ là nàng không thèm quan tâm, nàng cảm thấy bây giờ thích hợp để ước nguyện, vậy thì ước thôi.
"Điều ước thứ nhất." Nàng xoay gậy pháo hoa nhỏ trong tay, tươi cười nhìn Hoyeon: "Hy vọng năm mới Hoyeon dồi dào sức khỏe, làm ăn phát đạt."
Cây gậy thứ nhất cháy hết rất nhanh. Lúc nó vừa dập tắt, nàng lập tức châm cây thứ hai bằng ngọn lửa của cây thứ nhất.
Nàng nói: "Điều ước thứ hai, hy vọng năm mới Dabin dồi dào sức khỏe, làm ăn phát đạt."
Hai điều ước tiếp theo, nàng vẫn nói y hệt:
"Điều ước thứ ba, hy vọng năm mới Soo dồi dào sức khỏe, làm ăn phát đạt."
"Điều ước thứ tư, hy vọng năm mới bản thân tôi dồi dào sức khỏe, làm ăn phát đạt"
Jisoo thở dài: "Vốn từ của em hạn hẹp đến mức mỗi điều ước đều ước giống y như đúc 'Dồi dào sức khỏe, làm ăn phát đạt' à?"
"Ai nói, điều ước thứ năm khác nhau đấy."
Kim Jisoo cười hỏi: "Vậy em ước cái gì?"
"Điều ước cuối cùng dĩ nhiên là..."
Nàng thở dài thườn thượt: "Hy vọng bốn vị tiên nữ sớm ngày được cứu."
Lee Dabin không nhịn được cười, Jung Hoyeon cũng mím môi cười khẽ.
Cô véo má nàng, cười đến rung giọng: "Em đó..."
Đang cười đùa thì Dabin bỗng nhiên hét lên kinh hãi, chỉ vào một vật thể lơ lửng trên đầu bọn họ, nói: "Mọi người nhìn xem nó là cái gì?!"
Jisoo cho rằng bọn họ gặp nguy hiểm, lập tức đứng dậy, ngẩng đầu dò xét.
"... Là máy bay không người lái." Cô nhanh chóng phán đoán vật thể thu hình màu đen đang lơ lửng là máy bay không người lái.
"Chắc là bọn họ sử dụng nó để tìm kiếm cứu nạn, trời quá tối, chúng ta lại đốt pháo hoa, vì thế máy thu hình mới chú ý tới bên này."
Jung Hoyeon nhìn chằm chằm máy bay không người lái, mím mím môi, im lặng.
Dabin lại cực kỳ kích động: "Nói cách khác, bọn họ đã tìm thấy chúng ta, chúng ta sắp được cứu rồi!"
Kim Jisoo gật đầu.
"Đúng vậy, hiện giờ nó bay lơ lửng, hẳn là đang xác nhận vị trí và số lượng người của bên ta."
Chaeyoung kinh ngạc nhìn cây gậy pháo hoa cuối cùng vừa dập tắt trong tay.
Hình như một phút trước, nàng vừa nói đùa: Hy vọng bốn vị tiên nữ sớm ngày được cứu.
"Trời ạ..."
Nàng quá đỗi ngạc nhiên.
Thứ này... linh nghiệm thật à???
* * *
Bọn họ vội vã trở về căn nhà hoang thu dọn đồ đạc, túi lớn túi nhỏ chất chồng lên nhau trước cửa, chờ đội cứu hộ đến.
Chờ khoảng hơn một tiếng.
Cuối cùng, ở phía cuối con đường, có một nhóm người thoắt ẩn thoắt hiện cầm đèn pin soi sáng.
Là đội cứu hộ dưới chân núi.
Những người đi đầu mặc đồng phục của đội phòng cháy chữa cháy dày nặng.
Khi đội lính cứu hỏa đến, còn mang theo vài cái cáng cứu thương và vài cái chăn bông lớn. Thế nhưng vừa đến đã trông thấy bốn người mạnh khỏe ngồi trên bậc thềm, không có vẻ chật vật như những nạn nhân khác một tí nào.
Thoạt nhìn xung quanh, mái nhà đã được tu bổ kín mít, hai bên cửa còn dùng than cốc viết mấy câu đối kỳ kỳ quái quái.
Bước vào nhà thì bắt gặp bếp gạch mà bọn họ dựng lên, cùng một chồng bát làm bằng giấy bạc.
"Mấy cô ở đây sinh hoạt đầm ấm thật!" Đội trưởng không nhịn được cảm thán một câu.
Bão tuyết chưa tan, lại còn tiềm ẩn nguy cơ sạt lở, muốn lên núi khẳng định rất bất tiện.
Đội cứu hộ đành đưa bọn họ xuống chân núi, tìm một nhà trọ, sắp xếp chỗ ở trước cho họ.
Ba ngày hai đêm, cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Bởi vì bão tuyết, nhà trọ đã kín phòng, chỉ còn dư lại hai căn phòng đôi tiêu chuẩn.
Kim Jisoo và Park Chaeyoung hiển nhiên ở chung một phòng, Lee Dabin và Jung Hoyeon thì bị ép phải ở cùng nhau. Hoyeon chủ động nói muốn ngủ dưới đất, Dabin thẳng thừng nói hai cô đều là nữ, gặp tình huống này không cần cấm kỵ như vậy.
Cũng đúng, dù gì trải qua cảnh khốn khó mấy hôm nay, giữa hai cô sớm đã không còn khách sáo như ban đầu.
Có điều Jung Hoyeon có chút tà tâm, vì lẽ đó lúc đi nhận phòng, trên vành tai có chút đo đỏ.
Jisoo đưa Chaeyoung về phòng của mình.
Cô ôm nàng đến gần máy sưởi bên cạnh giường, giúp nàng cởi áo khoác, đắp kín chăn, sờ sờ tóc nàng: "Tôi đi tắm trước. Lát nữa tắm xong sẽ giúp em gội đầu."
"Ừm..."
Nghe cô nói muốn giúp mình tắm rửa, Chaeyoung chợt cảm thấy xấu hổ.
Kim Jisoo mỉm cười, cởi bỏ áo khoác dính đầy bụi bặm và tuyết vỡ, bước vào phòng vệ sinh.
Nàng bỗng nhiên mở miệng gọi cô: "Soo."
Jisoo dừng chân, quay đầu lại: "Sao thế?"
Vẻ mặt Chaeyoung hơi thay đổi.
Không khí dường như đột ngột trở nên nghiêm túc.
Nàng trầm mặc chốc lát, rũ mắt, nói: "Em đã hứa với chị, sẽ không lừa chị nữa. Vì thế... có một việc, em phải nói cho chị biết."
Jisoo đứng dựa vào tường, vẻ mặt không chút ngạc nhiên, nhẹ gật đầu: "Em nói."
Nàng kéo áo khoác sang một bên, lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi giấu trước ngực.
"Đây là điện thoại mà chị đưa cho em, vì không để Hoyeon nhìn thấy, em luôn luôn cất giấu theo bên mình."
Nàng ấn nút nguồn, màn hình sáng lên.
"Mọi người cho rằng tất cả điện thoại và bộ đàm đều đã hết pin. Nhưng cái điện thoại này luôn để ở chế độ tiết kiệm tối ưu, đến bây giờ vẫn còn 29% pin."
Jisoo lẳng lặng nhìn nàng.
Giọng Chaeyoung càng nhỏ.
"Thật ra sáng sớm hôm qua, em có thể sử dụng cái điện thoại này để dò tìm tín hiệu."
Cô vẫn không lên tiếng.
Chaeyoung hít sâu một hơi, tiếp tục giải thích:
"Em... cố ý che giấu tín hiệu với mọi người."
"Em biết, cơ hội lần này rất thích hợp để lôi kéo Jung Hoyeon. Em muốn kéo dài thời gian, để em, còn có chị, tăng thêm tiếp xúc với cô ấy, chân chính rút ngắn khoảng cách với cô ấy. Khiến cho cô ấy đối với em, thậm chí là đối với chị, triệt triệt để để, vui lòng phục tùng."
"Em vốn định kéo dài tới ngày mai mới tìm cơ hội lấy điện thoại cầu cứu. Đêm nay là đêm giao thừa, cơ hội tốt như vậy... Đáng tiếc, còn chưa qua đêm đã đụng phải máy bay không người lái, trước một bước được cứu giúp."
"Kỳ thực, nếu như em không nói, cũng không có ai biết được chuyện này."
"Thế nhưng Soo, em đã hứa với chị, tuyệt đối sẽ không dối gạt chị."
Cô khẽ cong môi, ánh mắt có mấy phần ý vị sâu xa.
"Soo, chị tức giận à?"
Jisoo tựa như đang cười: "Tôi không tức giận, chẳng qua tôi cảm thấy thú vị."
Chaeyoung không rõ: "Thú vị?"
"Ừm."
"Như thế nào?"
Jisoo đi về phía giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Đầu tiên cô liếc nhìn khóa cửa, chắc chắn rằng nó đã khóa trái, mới quay đầu, cố tình hạ thấp giọng:
"Em không để ý, đêm nay lúc Lee Dabin phát hiện máy bay không người lái, biểu cảm của Hoyeon... căn bản không hề có một chút bất ngờ?"
Nàng sững sờ. Khi phát hiện máy bay không người lái, hầu như tất cả mọi người đều rất hưng phấn, nàng xác thực không chú ý tới Hoyeon.
Cô cười khẽ: "Tôi có kinh nghiệm nhìn người, sẽ không nhìn lầm. Xét phản ứng lúc đó của Jung Hoyeon, hẳn cô ấy đã phát hiện máy bay không người lái còn sớm hơn cả chúng ta."
"Có lẽ sáng nay, một mình cô ấy ra ngoài đốn cây, đã phát hiện dấu vết của nó."
Nàng hơi ngẩn người.
"Máy bay không người lái mà cảnh sát dùng để tìm kiếm cứu nạn có sử dụng cảm biến hồng ngoại. Mùa đông con người mặc một lớp áo dày, cảm biến hồng ngoại rất khó xuyên qua lớp áo dày nên khó có thể phát hiện chúng ta. Chúng ta lại nhóm lửa trong nhà, ngăn cách bởi bức tường, càng khó bị phát hiện hơn. Nhưng nhiệt độ khi đốt pháo hoa có thể đạt tới từ 700 đến 800 độ C, nếu đốt lửa ngoài sân, có thể không bị cảm biến hồng ngoại phát hiện sao?"
"Cô ấy rõ ràng hơn ai hết, đốt pháo hoa có thể hấp dẫn sự chú ý của máy bay không người lái." Jisoo từng chữ từng câu hỏi.
"Nhưng ban ngày em kêu Hoyeon đi lấy pháo hoa, cô ấy trả lời thế nào?"
Park Chaeyoung rơi vào hồi ức.
Lúc đó, nàng nói ——
"Hoyeon, trên danh sách mà tôi dặn cô đi mua chẳng phải có gậy pháo hoa sao? Mau lấy ra đây."
Jung Hoyeon trả lời ——
"Đợi đến tối chơi mới thú vị."
Nàng mở to hai mắt: "Cô ấy có ý định kéo dài đến tối?"
Kim Jisoo không trực tiếp trả lời.
Nhưng kết quả, đã quá rõ ràng.
Cô nhàn nhạt cười, hỏi: "Em có biết tại sao cô ấy lại làm như thế không?"
Chaeyoung tựa hồ nghĩ đến một đáp án, nhưng không dám chắc chắn.
Jisoo giúp nàng nói ra đáp án.
"Cô ấy giống em, cũng cố ý kéo dài thời gian."
"Cô ấy không nỡ đi. Cô ấy muốn ở bên em, ở bên mọi người, đồng thời muốn trải qua đêm ba mươi Tết vô cùng có ý nghĩa này với chúng ta."
Park Chaeyoung không chớp mắt nhìn cô.
Sau khi có phản ứng, ánh mắt dịu dàng thoáng lướt qua ý cười.
Jisoo đưa tay lên, thân mật bóp lấy vành tai Chaeyoung.
"Hiểu chưa? Người ta đã cam tâm tình nguyện bị em bắt. Đồ ngốc nhà em, còn không biết bản thân đã đắc thủ."
Nàng cong mắt cười: "A —— đó là do em ngu dốt."
Cô thở dài: "Chỉ có lần này thôi sao?"
Nàng nghi hoặc: "Còn có lần nào?"
Jisoo ôm nàng, áp mặt vào tai nàng, giọng nói trầm thấp, mỗi một chữ nhả ra đều ngập tràn trong những mảng màu ký ức xưa cũ.
"Em nghĩ... Năm đó em theo đuổi tôi mất bao lâu?"
Chaeyoung cẩn thận nhớ lại, từ ngày đầu tiên bắt đầu tiếp cận Jisoo, đến khi cô mở miệng đáp ứng hẹn hò cùng nàng, gần như mất khoảng một năm.
Vì vậy nàng đáp: "Khoảng một năm."
Cô cười khẽ, xoa xoa tóc nàng.
"Sai rồi."
"Kỳ thực, chỉ có ba tháng mà thôi."
"Cho nên mới nói em là cô bé ngốc nghếch. Em xưa nay chưa từng phát hiện. Em có tôi... sớm hơn em nghĩ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip