19
Chaeyoung phóng nhanh xe trên đường, đôi mắt nâu nổi đầy gân đỏ, cô tức giận, cô tức Oh Dong Wan không biết trời cao đất dày, tức em ấy dễ dãi để người khác khinh thường như vậy! Đập mạnh vào bánh lái, Chaeyoung cứ thế mà chạy xe vận tốc càng lúc càng lớn kim đỏ chỉ mức 220km/h, 250km/h, 300km/h, tiếng động cơ gầm rú kinh hãi lúc đêm tối, cho xe chạy trên đường mòn ngoại ô lúc đêm, con đường tối đen chỉ có ánh đèn xe của cô soi đường, cô cần thứ gì đó thay thế cảm giác khó chịu trong lòng mình, đôi mắt nâu gay gắt nhìn cây kim vận tốc di chuyển dần về phía phải, cánh môi mỏng nở nụ cười ma mị cô thích cảm giác điên loạn phóng xe như thế này, thật sảng khoái, đầu xe hướng tới cua ghẹo gấp xuất hiện bảng thông báo đường bị sạt lỡ, Chaeyoung cười lớn rồi thắng gấp bo theo cua quẹo khiến đất lở xung quanh trũng xuống tạo thành hố lớn trước mặt,
"Qua nào!" Đạp xe lên vận tốc 400km/h, chiếc Audi đen bóng vượt qua hố lớn rồi tiếp đất nặng nề, bánh sau gặp đá lớn bể nát khiến cô mất tay láy, Chaeyoung thắng gấp vô tình kết hợp với vận tốc lớn làm chiếc xe theo quán tính còn đó xoay vài vòng lên không trung, tháo nhanh dây an toàn rồi mở cửa xe nhảy ra ngoài cùng lúc chiếc xe đập mạnh xuống đất tạo thành vụ nổ lớn bắn Chaeyoung ra thêm một đoạn, thân người mảnh khảnh đập mạnh xuống đất lăn thêm vài vòng, đầu óc Chaeyoung mơ màng nhìn đám lửa lớn đằng xa.
"Haha, thật là" cười lớn giữa đường đêm, Chaeyoung bắt điện thoại
"Con đây umma, con vẫn ổn, Chaeyoung không đau, rồi con với umma sẽ sớm gặp lại mà, đừng lo cho con nhé" đưa tay lau bụi đất trên người rồi cúp máy, ánh lửa phập phồng trước mặt cháy lan cả khoảng đồng, lơ đểnh đôi chân về phía trước, tối hôm nay thật đẹp
"Chết tiệt Chaeyoung" Jisoo không biết từ đâu chạy đến kéo tay Chaeyoung lại, như thế này cô biết ăn nói thế nào với bác Park đây!
Vỗ mặt Chaeyoung mấy cái "Này Park Chaeyoung, cậu đang làm gì vậy"
Chaeyoung bỗng thấy má phải đau nhức ra là Jisoo đã tán cô một cái
"Đi về với vợ cậu đi"
Vợ à? Lisa sao?, thứ bên trái hung hăn đau đớn liên hồi, gục người xuống nền đất lạnh, hình ảnh em ấy hôn Oh Dong Wan lại tại hiện, thở dài một hơi là cô đã hứa để em ấy đi mà, cười nhạt rồi đứng dậy kẹp lấy cổ Jisoo
"Đưa tôi về nào, cậu ở đâu chui ra thế"
"Tôi đi trốn Jennie" Jisoo ảo não, vốn định về nhà lại thấy cái đầu đỏ đó đi tới đi lui trước cửa không biết đã chịu về chưa.
"Ha, tôi thấy cậu cứ nhận đại cho rồi, Jennie cũng rất tốt mà"
Có tốt bằng cậu không? Jisoo thở dài rồi chở Chaeyoung về, ngồi ở băng ghế sau, Chaeyoung đưa mắt ra bên ngoài, nghĩ lại lúc nãy đúng là đã rất quá đáng, đứa trẻ đó chắc lại khóc ở nhà rồi, lại thở dài, bỗng Chaeyoung thấy trước tiệm gấu bông có hai con sóc chuột với con rùa màu xanh bằng bông, nhớ tới đêm hôm đó chính em ấy bảo cô là con sóc chuột kia liền bật cười
"Cho tôi xuống ở đây đi Jisoo"
Thắng xe lại theo lời Chaeyoung, Jisoo thấy cậu ta đi bộ sang đường vào cửa tiệm lưu niệm đối diện, mà cô cũng không muốn trở về ngay sợ lại gặp con người đó nên cứ ở đó đợi cậu ta, chốc sau Jisoo thấy cậu ta trở lại cầm theo cái bịch màu hồng phấn, ánh mắt Jisoo hơi cụp xuống, cậu ta có bao giờ mua mấy thứ ấy chắc là mua cho đứa con gái kia rồi, thở dài một hơi rồi đưa cậu ấy trở lại Park gia
"Cảm ơn nhé, mau về với Jennie đi"
Chaeyoung nói rồi mở cửa xe vào trong chỉ có Jisoo lẳng lặng nhìn theo dáng lưng cậu ấy khuất sau cánh cửa lớn, lại thở dài, về với Jennie sao? trầm ngâm hồi lâu Jisoo cũng đạp ga cho xe đi khỏi. Chaeyoung thấy trong nhà tối ôm, đưa tay bật đèn rồi trở lại phòng mình, cả căn phòng cũng đen tối chỉ có dáng người kia vẫn tư thế xoay lưng với cửa nằm đó, đưa tay đóng cửa rồi đặt túi đồ lên bàn gần đó, Chaeyoung lấy quần áo rồi trở vào nhà tắm. Đôi mắt Lisa hé mở, con người đó đã về rồi, bây giờ phải đối mặt như thế nào đây? Là tha thứ? Hay giận dữ? Thở một hơi dài rồi tự cười bản thân.
"Manoban Lisa, tới cả dũng khí để giận chị ta một chút cũng không có"
Tháo hết quần áo trên người, Chaeyoung thấy toàn thân đều có chổ bị bầm, chổ cánh tay có vết trầy xướt không nặng nhưng cũng cần băng bó, mở hộp đựng bông băng gần đó rồi tẩy trần thân thể hồi lâu mới trở ra, dán mắt vào tấm lưng trần trụi của Lisa, phơi ra hết như thế bệnh thì sao đây? Đặt cái túi hồng lên bàn rồi lên giường nằm, Lisa thấy từ vùng eo có sự ấm áp bao bọc, cô không trách chị ta, người nợ chị ta là cô nên con người đó muốn cô thế nào thì cô sẽ tự nguyện đáp ứng chị ấy, cảm giác thân thể đó hơi run rẩy, Chaeyoung khổ sở, em sợ tôi sao?
"Đừng sợ, tôi chỉ muốn ôm em thế này thôi"
Nhắm nhẹ đôi mắt lại, Lisa phát hiện nhịp tim của cô lẫn chị ta đều đập chung một nhịp, thân thể trơ trọi của Lisa nhạy cảm với bàn tay ấm nóng trên lưng mình, da mặt ửng đỏ xấu hổ giấu mặt vào lòng Chaeyoung, bỗng chị ta ngồi dậy đi lại tủ lấy ra cái váy ngủ, Chaeyoung đỡ người Lisa dậy mặc vào cho em ấy, đưa mắt nhìn Chaeyoung, con người này cái gì cũng là vô cùng, vô cùng ôn nhu cũng vô cùng cuồng bạo, ánh mắt cả hai giao nhau, Chaeyoung tự chỉnh đốn bản thân không thể đụng chạm em ấy sau khi quá đáng như vậy được
"Ngủ nào" ngã người xuống giường nhắm mắt hồi lâu vẫn không cảm nhận được em ấy nằm bên cạnh, Chaeyoung hé mắt nhìn Lisa vẫn còn ngồi đó phức tạp nhìn cô rồi lại mỉm cười ngã người nằm xuống bên cạnh chui cả người vào chăn.
"Ngủ ngon"
Trằn trọc hồi lâu hai con người đó cũng không tài nào ngủ được, Chaeyoung trông Lisa vẫn nhắm mắt rồi xoay người lại nhìn em ấy, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên đầu môi đỏ hồng của Lisa, Chaeyoung khổ não từ khi nào cô lại muốn cả thân xác lẫn tình cảm của đứa trẻ này vậy? Thở dài một hơi rồi khổ sở với bản thân, tại sao cô lại tiếp tục tức giận?
"Em yêu Oh Dong Wan sao?"
Đôi tai Lisa nghe được giọng điệu chua chát kia, cô hơi hé mắt nhìn Chaeyoung đang nằm ngửa mông lung nhìn lên trần nhà, bây giờ cô mới nhận ra cả cô lẫn chị ta đều đã tháo nhẫn cưới cất đi rồi, tâm trạng ảm đạm, đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh kia.
"Không có đâu"
Chaeyoung hơi giật mình xoay lại nhìn gương mặt đang nhìn cô, từng dòng câu hỏi tuôn trào trong đầu Chaeyoung, cô không tin, tuyệt đối không tin cái lý lẽ đó! Thà rằng em ấy nói thẳng ra còn hơn cứ lừa dối cô như thế này! Chèn ép bản thân em ấy dưới thân, Chaeyoung cáo gắt từng chữ.
"Em không yêu hắn vì sao lại để hắn ôm hôn như vậy, lại còn tình nguyện để hắn đưa đi! em xem tôi là đồ ngốc sao!"
Lisa thở dài, mi mắt đã vươn nước, đưa tay chạm vào gương mặt Chaeyoung.
"Nếu em yêu anh ấy, em đã không trao thân cho chị"
Ánh mắt Chaeyoung hơi động, như vậy chẳng phải..
"Em yêu tôi?"
Lisa không đáp chỉ lặng lẽ rướn người lên hôn Chaeyoung, cô sẽ không bao giờ nói yêu con người này được, như vậy lúc chị ta ra đi có lẽ cô sẽ bớt tổn thương hơn nhiều. Bàn tay Chaeyoung siết thành đấm, cô tức giận con người này mập mờ không rõ, càng tức bản thân mình không dứt khỏi sự mê hồn bên dưới, tức giận đẩy Lisa ra Chaeyoung lại rời khỏi, chọn đại chiếc xe dưới hầm rồi phóng hẳn đi, Lisa như người không hồn nằm trong căn phòng lạnh
"Đi nữa rồi" đôi môi đỏ mọng của Lisa nở rộ ý cười, thật là tới mức làm đồ chơi cho chị ta cô cũng không có khả năng.
Dừng xe trước cửa biển, Chaeyoung ngồi bệch xuống để gió lạnh mơn trớn trên mặt, cô nhận ra từ khi nào cô lại trở thành một kẻ cuồng bạo như thế này?
Có lẽ.. cô nên đi xa khỏi nơi này để bình ổn lại? Cứ thể cả đêm có hai con người thức trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip