Chap 13: "Vợ" - "Con gái ngốc thật là ngoan"



"... Lâm Vỹ Dạ , là người thành phố Lan, ba tuổi ba mẹ đều mất, tám tuổi ông bà nội qua đời, lớn lên ở nhà vài người họ hàng. Mười tám tuổi thi vào Học viện điện ảnh Nam Thành, nhưng không xuất hiện ở trường học, thiếu chút nữa là không được tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp đầu quân vào Tinh Xán Entertainment của Ninh thị, đi theo người đại diện không có năng lực, từng diễn mấy vai phụ nhỏ, không có gì nổi bật..."



Hồi lâu sau, Lan Ngọc ừ một tiếng.




"Không đúng. Cô chủ, chị tìm tôi chỉ để điều tra một tiểu minh tinh thôi hả? Tôi cho rằng dù gì tôi cũng nên nhìn chòng chọc vào mấy người Ninh Hương Giang chứ... điều tra một tiểu minh tinh, cũng quá đại tài tiểu dụng rồi, tiêu tiền vớ vẩn..."



"Bà nội, con đau..."



Lúc này không biết Lâm Vỹ Dạ lại mơ thấy cái gì, không an phận lăn tới lăn lui trên giường, cuối cùng ôm lấy eo Lan Ngọc, kêu bà nội, kêu đau.



Lan Ngọc cúi đầu nhìn nàng một cái, đáy mắt có ưu tư không rõ



"Con bà nó!" - Người bên đầu kia điện thoại sợ ngây người, "Cô chủ, trên giường chị có người hả? Khoan đã! Bà nội!? Đây là cái loại đam mê kỳ dị gì vậy!?"



Chắc là cảm thấy bất mãn với sự thờ ơ của Lan Ngọc, nàng sờ soạng lung tung, kéo tay cô đặt lên vị trí dạ dày của mình, híp mắt, ấm ấm ức ức nói lại lần nữa: "Đau..."



Giọng nói kinh sợ trong loa hơi ngừng lại, Lan Ngọc cúp điện thoại, tiện tay ném qua một bên. Lòng bàn tay chạm phải một làn da trơn nhẵn, nàng nắm cổ tay cô, không cho cô thu tay về.



Cô nhìn mảnh da kia chằm chằm, cổ họng trượt trượt, ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm.



"Bà nội..." - Nàng nói: "Xoa."



Lan Ngọc ngẩn ra, đôi mắt nhất thời nguội lạnh.



Nhưng Lâm Vỹ Dạ đang ngủ đến mơ hồ không có mắt nhìn sắc mặt, đọc đi đọc lại như cái máy, dính sát như hồ dán một tiếng lại một tiếng gọi bà nội, giống như nếu cô không xoa xoa cho mình thì sẽ vẫn ồn ào như thế, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.



Thật lâu sau, Lan Ngọc bình tĩnh trườn mặt ra, chậm rãi động tay.



Nàng thỏa mãn lầm bầm gì đó, lại chen vào ngực cô, ngọt ngào ngủ say.




Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trên mặt Lâm Vỹ Dạ. Nàng không yên run run lông mi, từ từ nâng mí mắt lên, trong nháy mắt bị ánh sáng đâm vào mắt phải vội nhắm lại.



Thích ứng được ánh sáng rồi, nàng mở mắt lần nữa, trước mắt là gò má của Lan Ngọc



Vẻ ngoài của Lan Ngọc rất sạch sẽ, lông mi rất dài, da lại trắng đến trong suốt, nhẵn nhụi không thấy rõ lỗ chân lông. Một lần nữa trong lòng Lâm Vỹ Dạ xúc động, một đại nhân vật phản diện như cô lại đẹp như thế làm gì chứ?



Nàng không nhịn được mà ra tay, chọt chọt vào gò má của cô. Đang muốn sờ sờ vào lông mi của cô nữa, bỗng nhiên cô mở mắt.



Nàng không sợ cô, cười híp mắt nói: "Chào buổi sáng."



Sau đó đầu ngón tay ấn vào ngực cô một cái, nhân cơ hội giáo dục nói: "Chị cũng phải nói chào buổi sáng."



Lan Ngọc chỉ nhìn nàng, không nói câu nào.



Hôm qua sau khi Lâm Vỹ Dạ cảm nhận được thú vui làm thầy, thì khá thích dạy Lan Ngọc nói, trước mắt thời cơ đã đến, dạy một hơi từ chào buổi sáng đến chúc ngủ ngon, cho dù học sinh không phối hợp, nhưng cũng không vì vậy mà bị đả kích. Còn dạy cô gọi tên mình.



"Lâm---- Vỹ---- Dạ----"



"Vỹ----Dạ----"



"Này!" - Nàng vỗ ngực cô một phát: "Tên tôi chị nhất định phải học nha! Làm gì có người chồng nào không biết vợ mình tên gì chứ, chị nói thử xem!"



Lan Ngọc vẫn không lên tiếng.



Nửa tiếng sau, Lâm Vỹ Dạ bại trận, tức giận đẩy Lan Ngọc ra. Khuôn mặt bực bội thức dậy, vén chăn, tìm dép dưới đất.



Nhìn nàng nhảy một chân đến cửa phòng ngủ, đột nhiên Lan Ngọc kêu một tiếng: "Vợ."



Thân thể Lâm Vỹ Dạ cứng đờ, không thèm để ý đến dép nữa, chạy lạch bạch lại cho Lan Ngọc cái ôm kiểu con gấu, trên mặt mang vẻ từ ái của mẹ già, xoa xoa đầu cô: "Chao ôi! Con gái ngốc thật là ngoan!"



Trong nháy mắt mặt Lan Ngọc đen thui.



Đã đến trưa, thân thể Lâm Vỹ Dạ vẫn rất khó chịu, ỷ vào hôm qua ra sức kiếm tiền, xa xỉ gọi cơm bên ngoài.



Nàng tựa như đại gia nằm lại trên giường, sai bảo Lan Ngọc. Dạy cô mở cửa, dạy cô nói cảm ơn với tiểu ca ca giao hàng. Nhưng Lan Ngọc lại cực kỳ không phối hợp, không nói gì cũng không nhìn nàng, giống như không nghe thấy.



Chuông cửa reo lên.



Lâm Vỹ Dạ nhụt chí, miệng vừa nói: "Tôi nuôi chị mà có nhờ được gì." - Vừa định rời giường mở cửa.



Nhưng Lan Ngọc đã đứng lên, cũng không thèm nhìn nàng một cái, đi thẳng tới mở cửa.



Lâm Vỹ Dạ lê dép cùng đi ra ngoài, tiểu ca ca giao hàng đã đi rồi, túi nylon đựng hộp đồ ăn đặt trên bàn. Lan Ngọc không ở phòng khách, trong phòng rửa mặt truyền đến tiếng nước chảy.



Trong lòng nàng ấm áp, vừa vui vẻ yên tâm vừa cảm động, thầm nghĩ, nuôi một chị ngốc thật ra thì cũng không tệ mà.



Tiếng nước chảy ngừng lại, phòng rửa mặt bị đẩy ra. Lan Ngọc thay một cái áo sơ mi trắng, không cài hai nút áo, lộ ra chút xương quai xanh. Cô vừa gội đầu xong, lúc này tóc còn ướt đẫm nhỏ nước. Giọt nước rơi trên áo sơ mi trắng, vải áo trở nên trong suốt, dán sát vào da.



Lan Ngọc kéo ghế ra, mặt không đổi sắc ngồi cạnh Lâm Vỹ Dạ, tay bất động, chờ nàng tới đút cho mình.



Lâm Vỹ Dạ để đũa xuống, không đút cơm cho Lan Ngọc ăn, mà kéo cô lên đi sấy tóc.



Chân mày Lan Ngọc hơi cau lại, giống như không thích lắm, nhưng cũng không phản kháng, bị nàng kéo đến ngồi xuống ghế salon.



Tiếng ong ong của máy sấy tóc vang lên, mấy ngón tay nàng xen kẽ chuyển động giữa các sợi tóc của cô, Lan Ngọc ngửi thấy hương vị ngọt ngào như có như không trên người nàng, liếm liếm đôi môi khô khốc, bụng dưới bùng lên một ngọn lửa, dần dần phồng lên.



Tiếng ong ong ngừng lại.



Lâm Vỹ Dạ khom người buông máy sấy tóc xuống, cầm cây kéo trong tay.



"Cắt đi."



Bộ dạng nàng không giống như đang đùa giỡn, vẻ mặt thành thật nói.










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip