Chương 11
Trong phòng họp của tập đoàn The Season, không khí ngưng trọng.
"Cảnh sát đã kiểm tra qua, tài xế của xe vận tải đã đυ.ng vào xe của chúng ta không hề có nồng độ cồn, cũng không vi phạm quy định, nguyên nhân xảy ra sự việc đều do tài xế của công ty chúng ta..."
Diệp Lâm Anh không lên một tiếng, nghe cấp dưới báo cáo.
"Những model này đều đã gần tới thời hạn quy định rồi, bộ phận kinh doanh của công ty cũng gọi điện đến hỏi tiếp theo phải làm gì bây giờ..."
Sau khi Diệp Lâm Anh trầm ngâm suy nghĩ đã quả quyết ra quyết định,
"Không có những bộ quần áo, tôi nghĩ cuộc thi lần này công ty chúng ta cũng đã mất đi tư cách tham gia. Tiền thù lao của những model này cứ chiếu theo người làm mà trả, nói với người chịu trách nhiệm cuộc thi là chúng ta rút lui khỏi cuộc thi."
Có người nghe vậy rất không cam lòng, "Nhưng mà tổng giám đốc, thành quả chúng ta chịu bao khổ cực vất vả cả tháng trời, lẽ nào đành bỏ qua như vậy sao?"
"Đúng nha, tổng giám đốc, thật sự không thể nghĩ ra biện pháp khác sao?"
Diệp Lâm Anh động viên mọi người, "Mọi người yên tâm, tuy rằng cuộc thi lần này bị thua, bất quá sang năm chúng ta vẫn còn cơ hội, hiện tại hội nghị chấm dứt, mọi người đi về trước nghỉ ngơi đi."
Vốn tưởng rằng buổi tối hôm nay rốt cuộc cũng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc thật ngon, không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, khiến cô trở tay không kịp.
Sau khi ra khỏi công ty cô không về nhà, mà lại đến PUB uống rượu giải sầu.
Cô vẫn không quên bộ dáng hốc mắt đỏ kia của Nguyễn Thuỳ Trang vào lúc sáng trước khi cô rời nhà, nàng... còn buồn không? Cô thật muốn ôm nàng vào trong lòng mà an ủi thật nhiều, thế nhưng cô đã quyết định phải kiềm nén tình cảm đối với nàng, không muốn làm cho quan hệ giữa bọn họ có thay đổi, bước đầu tiên nhất định phải rời xa nàng.
Chỉ là, cô thật sự rất nhớ nàng nha... Rượu càng uống, lý trí càng lơi lỏng không khống chế được tình cảm, cô càng lúc càng nhớ nàng... Cô không biết đến tột cùng mình đã uống bao nhiêu rượu, thình lình nghe được có người gọi tên cô, cô nhấc một đôi mắt men say lên mông lung nhìn về phía người tới.
Người phụ nữ trước mắt này nhìn có chút quen, nhìn cô cười càng thêm dịu dàng, "Diệp tổng, sao lại đi uống rượu một mình vậy?"
Cô suy nghĩ một lúc, mới nhận ra người kia, "Thì ra là Kim tiểu thư."
Cô là trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Hoa thị - Kim Ngọc, cũng là một trong những đối thủ của công ty trong cuộc thi lần này.
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt cậu rất kém."
Cô tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Không có gì, do áp lực công việc quá lớn, đến uống ly rượu nhỏ thả lỏng bản thân một chút mà thôi."
"Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy. gần đây người trong ngành vì cuộc thi này mà bận tối mắt, áp lực lớn cũng là đương nhiên."
Thấy cô còn muốn tiếp tục rót rượu uống tiếp, Kim Ngọc vội vàng cầm lấy cái ly trong tay cô, lắc lắc đầu, "Đừng uống nữa, còn uống nữa sẽ say mất."
Trên thực tế, cô cũng đã say, cho nên ngay cả từ lúc nào bản thân bị cô dìu đi ra ngoài cũng không biết.
Cô đi lại tập tễnh, nếu không có Kim Ngọc đỡ, chỉ sợ đã sớm ngã xuống bên đường. Một trận gió đêm thổi qua, đột nhiên cô cảm thấy một trận khó chịu trong dạ dày, nhịn không được buồn nôn, cuối cùng cũng nôn ra.
Vừa nôn, chẳng những dơ chính mình, mà cái bẩn cũng dính vào trên người Kim Ngọc, nhưng Kim Ngọc chẳng những không ngần ngại, ngược lại còn lấy khăn tay ra giúp cô lau vết bẩn bên miệng.
"Diệp Lâm Anh, chị có mệt lắm không?" Tự ý sửa xưng hô lại gọi thành thân mật, biểu lộ rõ ràng tâm ý.
Hai mắt Diệp Lâm Anh mê loạn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt người phụ nữ trước mắt này đột nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt, chốc lát là Esther, chốc lát lại là Diệp Lâm Anh, làm cho cô nhìn không rõ mà nắm bắt cũng không được.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt đang khóc, thực ủy khuất, thực chật vật, cô rất đau lòng, một tay ôm lấy đối phương, "Thuỳ Trang... Đừng khóc..."
"Diệp Lâm Anh, chị làm sao vậy?" Kim Ngọc bị cô thình lình ôm vào trong lòng liền ngẩn ra, tim đập cuồng loạn lên.
"Trang... Thuỳ Trang..." Cô nhỏ giọng gọi tên này, một nụ hôn nồng nhiệt như cơn sóng không ngừng đánh úp về phía khuôn mặt kia,
"Xin lỗi, tôi không nên hung dữ như vậy, thực xin lỗi..."
Khi Diệp Lâm Anh kéo một thân mệt mỏi về đến nhà đã là buổi tối hai ngày sau. Cô không thể ngờ, giữa trưa ngày hôm sau lúc say rượu tỉnh lại, cô lại ở trong phòng ngủ của Kim Ngọc, cũng không thể nhớ ra đêm qua cô tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô làm sao lại gặp cô ta.
Kim Ngọc không đi làm, cô ta khéo léo tươi cười nói cô đã uống say nên cô ta đã hảo tâm dẫn cô về nghỉ ngơi. Cô nhàn nhạt nói lời cảm ơn, sau đó liền rời khỏi. Hai ngày nay Kim Ngọc liên tục gọi điện tìm cô, nhưng cô đã tìm đủ mọi lý do để không gặp.
Ngày hôm đó cô đến thẳng công ty, triệu tập tất cả nhân viên có liên quan họp nghiên cứu phương án giải quyết.
Kỳ thật hai ngày không trở về nhà, với cô mà nói cũng không có gì là quá, trước kia cô còn ở ngoài lâu hơn, thậm chí có một khoảng thời gian, cô rất chán ghét bước vào cánh cửa nhà này, bởi vì trong nhà có một Esther khiến người ta ghét. Nhưng mà bây giờ, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, lại làm cho trong lòng cô sinh ra vô số nhớ mong.
Là bởi vì Nguyễn Thuỳ Trang sao? Cô có chút khẩn trương, có chút chờ mong muốn nhìn thấy nàng, nhưng rồi vẫn miễn cưỡng chính mình kiềm chế xúc động này.
Từ trong gara đi ra, ngửa đầu nhìn phía phòng ngủ ở lầu hai của nàng, nơi đó một mảnh tối đen, nàng đã ngủ chưa?
Cô nhịn không được mà lộ ra một nụ cười khẩy giễu cợt chính mình. Càng là không muốn để ý, tâm tư lại càng hướng về nàng!
Suy nghĩ xong, cô đổi một hướng khác, đi về phía khu nhà riêng. Hả? Sao đèn ở khu nhà riêng lại sáng? Đúng lúc Kim bá đi tới trước mặt, trong tay còn bưng khay, khi nhìn thấy cô, biểu tình hiển nhiên lại hoảng sợ.
"Cô chủ?" Kim bá thấp giọng gọi khẽ, thấy Triệu Tiểu Đường định mở miệng nói chuyện, vội vàng làm một động tác đừng lên tiếng.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, thiếu phu nhân cô ấy dường như đang ngủ."
"Thuỳ Trang đang trong phòng làm việc của tôi?"
"Đúng vậy, thiếu phu nhân đã ở trong đó suốt hai ngày không đi ra."
Bước chân Diệp Lâm Anh nhanh hơn cấp tốc đi vào khu nhà riêng, nhưng do chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên cô đã bị tình cảnh bên trong làm chấn động, ngực hung hăng run lên, dường nhu không dám tin vào hai mắt của mình nữa.
Những bộ quần áo bị thủng rách kia, lúc này từng bộ từng bộ được treo lên cẩn thận, cô không thể tin được mà thuận tay cầm một bộ quần áo lên, nơi ngực vốn bị thủng lúc trước bây giờ đã được một chuỗi hạt ngọc khéo léo che lại, lỗ hổng chỗ eo phía sau lưng cũng được một dây thắt lưng che dấu.
Mức độ hư hại của những bộ quần áo này đều không giống nhau, mỗi một bộ cô cũng đều có thể lập tức nhìn ra được chỗ nào khác so với thiết kế ban đầu, sự khắc phục của nàng lại khiến người ta cảm thấy cũng không có chỗ nào không ổn.
Tầm mắt chuyển tới trên người Nguyễn Thuỳ Trang đang ngủ say ở góc, trong tay nàng còn cầm một cái váy đã sửa ổn.
Giờ phút này, cô thật sự không biết nên hình dung sự cảm động dưới đáy lòng mình như thế nào, người phụ nữ này... rốt cuộc cô ấy đã vì cô mà làm những gì? Hốc mắt không tự chủ được mà nóng lên, đồ ngốc! Nàng thật sự là một tên ngốc!
Cô lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, "Đạt, lập tức thông báo cho các bộ phận, trận đấu ngày mai chúng ta sẽ tham gia!" Cô không thể phụ tâm ý của nàng.
Cô vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy Nguyễn Thuỳ Trang hoảng sợ từ ghế trên nhảy xuống, không may bị đồ vật hỗn độn bên cạnh làm trượt chân, trong nháy mắt khi nàng sắp ngã sấp xuống, Diệp Lâm Anh cấp tốc xông lên phía trước giữ chặt nàng, cũng thuận thế ôm nàng vào trong lòng.
Vẻ mặt của nàng có chút mờ mịt, cánh tay đặt lên cổ cô, "Diệp Lâm Anh, là em sao?"
"Thuỳ Trang..."
"Thật hay quá, tối nay lại mơ thấy em..." Nàng lộ ra một nụ cười,
"Chị rất muốn nói chuyện với em, nhưng em lúc nào cũng không để ý tới chị."
Nàng giữ chặt lấy cô, giống như rất sợ cô sẽ đi mất, "Thật ra... thật ra chị vẫn muốn nói với em, chị thích em... rất thích rất thích..."
"Thuỳ Trang..." Diệp Lâm Anh nghe được lời thổ lộ của nàng, cái gì băn khoăn ngay tức khắc cũng đều vứt ra sau đầu, vui mừng khôn xiết không thôi, cô thích nàng, nàng cũng thích cô, bọn họ lại là vợ chồng... Như vậy, cô còn lo lắng cái gì nữa? Cho dù sau này nàng khôi phục trí nhớ, đó cũng là chuyện của sau này.
Cúi đầu, môi hôn lên trán của nàng, "Thật ra em cũng rất muốn nói với chị, trái tim của em... cũng giống như chị."
-----
Nơi này tuyệt đối không phải phòng ngủ của nàng!
Sau khi Nguyễn Thuỳ Trang tỉnh lại, ngồi trên giường lớn mềm mại, hoảng sợ vạn phần nhìn bốn phía chung quanh, vách tường trắng như tuyết, vật dụng trong phòng đều có màu sáng, đây là một căn phòng thuần nữ tính.
Trên người nàng là cái chăn tơ tằm màu lam sậm có hoa văn cành cây, bên cạnh chăn là cái áo sơmi hàng hiệu màu trắng... không biết là đang ở đâu, trời ạ, lần sau tỉnh dậy dù nàng có phát hiện mình đang ở trong công viên cũng sẽ không lấy làm lạ.
Bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, nàng xốc mạnh chăn lên, còn may còn may, bộ đồ ngủ còn mặc trên người... Nhưng mà, chờ một chút, bộ đồ ngủ này không phải của nàng, có thể nhìn ra được là một bộ quần áo kiểu khác... Da đầu run lên, vì sao, vì sao, vì sao? Nàng rốt cuộc ở đâu?
Lúc này, cửa toilet trong phòng bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một người phụ nữ có dáng người cao thon, chỉ bọc một cái khăn tắm gợi cảm trên người.
"A..." Quả nhiên là Diệp Lâm Anh! Nàng vội vàng ôm chăn lui về phía sau,
"Cô... sao cô lại ở đây?"
Diệp Lâm Anh cầm khăn lông lau tóc ướt của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Em không biết là em xuất hiện ở phòng ngủ của mình thì có gì kỳ quái."
Như là giúp nàng hóa giải xấu hổ, cô cầm khăn lông trong tay quăng lên đầu nàng, "Chậc, bộ dáng lúc chị vừa mới rời giường thật sự là xấu muốn chết, đi tắm rửa một cái đi."
Mặc cho cái khăn lông kia khoác lên ót, Nguyễn Thuỳ Trang vẫn ngây ngốc nhìn cô,
"Nhưng mà..." Nàng bối rối chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ chính mình,
"Vậy sao chị lại ở đây? Còn nữa, bộ đồ ngủ trên người chị này... hình như... hình như không phải của chị..."
"Là của em." Cô thực tự nhiên nói:
"Thay đồ ngủ để chị ngủ thoải mái một chút."
"Cũng có nghĩa là..." Nàng lúng túng hỏi: "Chị đã bị em nhìn thấy hết?"
"Có gì không ổn sao?" Cô bật cười nói: "Đừng quên con của chúng ta năm nay đã sáu tuổi."
Nàng là có khổ mà không có chỗ tố, nếu nói với cô, mình vẫn là xử nữ, không biết cô có thể chê cười nàng là người si đang nói mộng hay không nữa?
"Mau một chút, triển lãm trang phục sắp bắt đầu rồi, chị chuẩn bị nhanh chút, chúng ta cùng đi dự."
"A? Cùng đi dự gì?" Nhất định là nàng vẫn chưa tỉnh ngủ rồi! Vì thế mà cứ liên tiếp xảy ra những chuyện làm người ta kinh ngạc.
"Triển lãm trang phục." Cô đi đến trước ngăn tủ lấy một hộp gấm màu hồng nhạt ra đặt bên cạnh nàng,
"Mặc lễ phục này đi."
Cô mở hộp gấm, lấy lễ phục ra, Nguyễn Thuỳ Trang vừa nhìn thấy đã không khỏi kinh ngạc.
"Đây là bộ... Điệp luyến giai nhân?"
Diệp Lâm Anh gật đầu, "Chị không nhìn lầm."
"Nhưng không phải em muốn lấy bộ điệp luyến giai nhân này đi dự thi sao?"
"Quần áo có thể lấy đi dự thi còn rất nhiều, không thiếu một bộ này." Cô ý vị thâm trường nhìn nàng,
"Em chỉ muốn lấy tác phẩm em hài lòng nhất tặng cho người thân cận nhất của em mặc, Thuỳ Trang, chị mặc nó vào vì em đi."
Lời nói này ái muội không rõ ràng, khiến trái tim của nàng đập bình bịch lên. Tác phẩm hài lòng nhất cho người thân cận nhất? Chẳng lẽ... Cô ấy xem mình là người thân cận nhất của cô ấy sao? Nhưng mà vừa mới trước đây, rõ ràng cô ấy còn một bộ dạng lạnh lùng cách xa người ngàn dặm, vì sao bây giờ lại thay đổi thái độ?
"Xin lỗi!" Dường như hiểu được hoang mang của nàng, cô nhìn nàng nói lời xin lỗi:
"Có liên quan đến thái độ của em mấy ngày hôm trước, em thừa nhận là em đã quá xúc động , nếu như chị muốn trừng phạt em, chờ sau khi cuộc thi kết thúc em sẽ tùy chị xử trí, có điều em hy vọng hôm nay chị có thể cùng em đi tham dự, được không? Thuỳ Trang."
Đối mặt với gương mặt chân thành, tiếng nói mê người, dáng vẻ dịu dàng của cô, lòng phòng bị của Nguyễn Thuỳ Trang trong nháy mắt liền sụp đổ.
"Còn nữa, cảm ơn chị đã giúp em sửa lại tốt những bộ quần áo đó, tuy rằng so với phong cách của em từ trước đến nay có chút chênh lệch, nhưng mà thiết kế cảm kỳ thật rất tốt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên. "Cho... Cho nên?" Cô ấy sẽ không phải muốn lấy những quần áo đó đi dự thi chứ?
"Cho nên -" Cô cười điểm chóp mũi cô một cái,
"Em muốn mang những cái chúng ta cùng nhau thiết kế đi dự thi."
"Không thể nào?" Nàng kêu lớn lên,
"Sở dĩ chị sửa những quần áo này chỉ là cảm thấy chúng bị bỏ đi rất đáng tiếc, nếu em thật sự mang mấy cái này đi dự thi khẳng định sẽ khiến người ta cười chết mất!"
"Không còn kịp rồi, em đã đưa quần áo đi rồi."
Nàng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cửa phòng ở phía sau lại bị người ta mở ra, Boorin đi đến.
"Mama, Kim bá nói...?"
Nhìn thấy Mama mặc mỗi áo choàng tắm cô bé cũng không kỳ quái, nhưng Mami đang ở trên giường liều chết cầm lấy chăn trùm lên mình kia khiến cho cô bé cảm thấy bất ngờ.
"Vì sao hai người lại ở cùng một phòng?" Cô bé khó hiểu hỏi.
Mặt Nguyễn Thuỳ Trang càng đỏ hơn, xong đời rồi! Phải giải thích với con như thế nào?
Trên mặt Diệp Lâm Anh không chút ngượng ngùng, trả lời một cách đương nhiên: "Mama với Mami vốn dĩ nên ngủ cùng một phòng."
Cô nhóc kia vẫn còn muốn hỏi rõ ràng hơn một chút, "Nhưng mà trước kia Mama với Mami đều là tách ra ngủ..."
Cô buồn cười điểm cái trán con một cái, "Vấn đề này chờ con lớn hơn một chút tự nhiên sẽ biết. Được rồi, giờ nói cho Mama nghe, Kim bá nói cái gì?"
"À... Kim bá nói, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
"Ừ, vậy con nhanh đi nói với Kim bá, Mama và Mami sẽ xuống lầu dùng bữa sáng ngay."
"Dạ, được."
Đuổi con đi xong, quay đầu lại, Diệp Lâm Anh nhìn Nguyễn Thuỳ Trang vốn tính làm đà điểu, bây giờ đã trốn trong chăn đại khái là chuẩn bị làm gấu Bắc Cực ngủ đông luôn rồi.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip