Chap 25

-Khách sạn nhà mình ngày càng ăn nên làm ra oppa nhỉ!-Taeyeon gác hai chân lên bàn làm việc,ngã người ra sau ghế,còn hay tay thì gác ra sau ót như cánh quạt cối xoay gió.Nó đang nói với Heechul.

Heechul cũng như nó,làm việc suốt ngày chẳng màng đến ăn uống trong giờ nghỉ trưa.

-Ừ!-Cậu nằm dài trên ghế bành,nơi Taeyeon dùng để tiếp khách,mí mắt khép hờ lại

-Mà sao em không ở nhà chăm sóc cho Gyuri?Công việc để oppa lo hết cho.Lúc này Gyuri rất cần có em bên cạnh.

Taeyeon nhún đôi vai gầy,giọng ráo hoảnh:

-Cô ấy đuổi em đi.

-Là sao?

-Cô ấy bảo em không cần bận tâm vì cô ấy nhiều quá.Bảo em đi làm đi.Tối về thì muốn chăm sóc ra sao thì cứ việc.

-Gyuri thiệt là...-Heechul có vẻ quàu quạu

-Sức khoẻ yếu như vậy mà bảo người khác đừng bận tâm.

-Em cũng hết cách với cô ấy rồi.

Heechul đột ngột đổi đề tài.

-Mà không biết bên Hàn,appa làm việc ra sao ha!

-Chắc là ổn cả thôi.appa mà ra tay thì mọi việc đều ok cả.-Taeyeon tự hào nói

Đúng lúc ấy thì điện thoại Taeyeon réo lên inh ỏi như báo hiệu một điều không hay sắp xảy ra.

-Alô!-nó bắt máy

-Thưa,cậu Kim.-giọng hốt hoảng của bà giúp việc ở nhà ông chủ tịch Park

-Cậu về ngay đi!Cô chủ đang thở gấp.Tôi e là.....

Không đợi bà ta nói hết câu,Taeyeon vội nói nhanh:

-Nói Gyuri tôi đang trên đường về.

Rồi nó hấp tấp chạy khỏi văn phòng.Trước khi đi,nó nắm cổ tay Heechul lôi đi.

-Gyuri đang hấp hối.Em nghĩ đây là lần cuối cùng oppa được nghe những lời ngọc thốt ra từ miệng cô ấy.

Heechul mặt mày xanh lè như tàu lá chuối khi nghe em mình nói vậy,vội vã chạy thật nhanh ra bãi đỗ xe.

----Biệt Thự Park Gia----

-Gyuri!Tae về rồi nè!-Taeyeon cầm lấy đôi bàn tay nõn nà một thời,nay trở nên gầy guộc.

-Tae à!-Gyuri cố nặn ra nụ cười thật xinh xắn nhưng không mấy thành công.

-Em nhớ Tae lắm!

-Tae cũng nhớ Gyuri nhiều!-Taeyeon đặt những ngón tay thon dài ỉu xìu của nàng lên môi mình,cố giấu đi những giọt lệ đau thương.

Đến tận bây giờ,vào giây phút cuối đời của Gyuri,Taeyeon vẫn không sao yêu được cô gái tội nghiệp đang nằm thoi thóp trên giường như nó yêu Tiffany.Nhưng dẫu sao nó cũng không khỏi xúc động khi người bạn tri âm của nó sắp xa rời nó,sang bên kia thế giới.

-Yêu Tae...em...không bao....giờ...hối ...hận....-Gyuri thều thào,nhìn ngắm đôi mắt nâu tuyệt đẹp của chồng,cố khắc sâu hình ảnh ấy vào tim lần nữa,hy vọng rằng sau khi đầu thai,nàng vẫn yêu đôi mắt ấy

-...dẫu ...em biết....Tae....sẽ ....mãi....không yêu ....em....Tae ....vẫn còn.....yêu Tiffany....của Tae...Em biết ...là vậy mà!

-Gyuri!-Taeyeon thật sự xót xa khi nghe vợ nó nói vậy

Heechul đứng cạnh em mình,nhìn Gyuri, hai hàng nước mắt chảy ròng như thác đổ.

-Sau khi...em...mất.Tae...hãy...đi tìm....Tif....Fany...Em....không tin...là...cô ấy...bỏ rơi.....Tae...chỉ vì....một chàng...trai.Em....cảm nhận...được....rằng....nhất định....có uẩn khúc....bên trong....Tae!...Hãy tìm cô ấy!Và...nói...cho cô ấy....biết....Tae yêu...cô ấy...biết ...nhường nào.

Xoay mặt qua,nàng nói với Heechul:

-Heechul!Cám ơn....những lời...động viên ....của oppa...trong những...ngày vừa...qua....Em....rất vui....vì có....được....quen...biết oppa.Heechul!...Em...xin lỗi...vì...không thể...đáp...lại...tình cảm....oppa...dành cho...em.Em....xin lỗi!

Heechul không nói gì.Hai đầu gối cậu đập xuống đất.Nước mắt không ngừng rơi.

-Ông ơi!-Gyuri yếu ớt chìa tay cho cụ Park nắm lấy,nàng biết rằng từ nay về sau,cụ sẽ chẳng thể nắm tay đứa cháu yêu quí của mình thêm lần nào nữa

-Ông nhớ....giữ gìn...sức khoẻ.Cháu....không thể....xoa bóp....cho ông...nữa rồi!Nhưng....cháu vẫn...thương...ông.Cháu đi...rồi,ông...đừng...ăn hiếp...chồng cháu...nữa!...Nha ông!

Lưng cụ Park vốn đã còng vì sức nặng của tuổi già nay càng còng hơn nữa bởi những lời êm dịu mà nặng trũi của đứa cháu độc nhất của ông.

Cụ Park gật đầu trong đớn đau.Thân hình ông run run lên vì xúc động.

Xoay mặt trở lại với chồng,Gyuri rưng rưng đôi dòng lệ.

-Cho...em...gởi lời....xin lỗi....đến appa.Nó....rằng..em là....đứa con...dâu...bất hiếu.Em...không thể....làm nhiệm....vụ...của một người...con...đối với...appa,của....người vợ....đối với...chồng nữa....rồi!Rằng em....rất ....xin...lỗi appa.

Gyuri dừng lại một lúc để lấy chút sức lực,nói tiếp:

-Hạnh phúc....lớn nhất...của....đời...em...là được....làm...vợ Tae.Mong ước...lớn nhất...của....đời em....là....làm cho....Tae...vui vẻ...mỗi...ngày.

-Em luôn làm Tae vui cười.-Taeyeon rưng rưng nước mắt nhìn nàng

-Tae à!

-Tae đây!-Taeyeon hôn lên tay cô vợ tội nghiệp

-Em còn....một ...tâm...nguyện...cuối...cùng.Tae...sẽ... chiều...em chứ?

-Nói đi!Tae sẽ làm!

-Tae....có...thể...-giọng Gyuri càng lúc càng yếu

-....hôn...môi...em...lần cuối...không?

Taeyeon gật đầu trong nước mắt,chiều theo ý vợ.

Dồn hết sức tàn còn sót lại trong người mình,Gyuri mỉm cười thật tươi tựa một thiên thần với tất cả,để rồi sau đó bước vào cõi vĩnh hằng.

-Gyuri!

Không hẹn mà cả appa người: cụ Park,Heechul và Taeyeon cùng lúc thốt lên hai chữ xót thương ở trên.Gyuri đi rồi!Nàng đi rồi!

Ngày đưa tang Gyuri,cả appa người đều vận vét đen,lê từng bước nặng nhọc,mặt người nào cũng ủ rũ,sầu não.Riêng cụ Park thì tuổi tác đã cao,lại chứng kiến cảnh cô cháu gái mình yêu thương ra đi,cụ không còn đủ sức để đứng nữa.Cụ ngồi trên xa lăn,Taeyeon đứng sau,đẩy xe.

Ý trời định sẵn một mình Gyuri cất bước về trời là chưa đủ.Trong lúc người ta đạt quan tài gỗ chứa thi thể xinh đẹp của Gyuri xuống huyệt,Taeyeon nhận được một cú điện thoại mà sau khi nghe xong,nó ngất xỉu ngay tại chỗ.

-Xin lỗi!Cô có phải Kim Taeyeon?

-Vâng.-Taeyeon đáp gọn lỏm,nó chẳng còn tâm trí đâu để suy nghĩ lung tung về cái số điện thoại lạ hoắc đang gọi mình.

-Ông Kim Woo là cha của cô?

-Vâng.Cậu gọi đến tôi có việc gì quan trọng không?-giọng Taeyeon đờ đẫn sao ấy

-Vậy....Xin lỗi,cô!Tôi có một hung tin muốn nói với cô.

-Hung tin?-vừa nghe hai chữ đó,Taeyeon liền giật choàng như vừa tỉnh mộng

-appa tôi gặp chuyện gì sao?

-Ông Kim vừa gặp tai nạn xe cộ.Một chiếc xe tải đang đi với tốc độ cao,hãm phanh không kịp nên tong vào xe ông Kim,khiến tài xế chết tại chỗ,còn ông Kim bị thương nặng.Người ta cố gắng đưa ông Kim đến bệnh viện thật nhanh nhưng không kịp.Hiện tại xác ông Kim đang được giữ ở bệnh viện.....

Nghe đến đây,chân tay Taeyeon bủn rủn cả ra rồi rơi phịch xuống đất.Đầu óc choáng váng,nó ngất đi sau cú sốc đột ngột này.

-Alô!Alô!.....

-Taeyeon!Em sao vậy?-Heechul hốt hoảng chạy đến bên em mình.

----Bệnh Viện----

Taeyeon chìm trong cơn mê không biết là mất bao lâu,chỉ biết khi tỉnh dậy thì trông thấy Heechul đứng cạnh cửa sổ,lơ đễnh nhìn lên đám mây đang trôi lững lờ trên cao.

Taeyeon gắng gượng ngồi dậy.

Nghe lục đục,Heechul ngoảnh mặt lại.Cậu vội đến và đỡ Taeyeon.

-Oppa đi nhận xác appa chưa?-Taeyeon khẽ đớn đau hỏi,trước khi Heechul kíp mở miệng hỏi han sức khoẻ nó

-Rồi.-Heechul gật đầu,rót nước cho em mình uống

Nhận ly nước từ tay Heechul,Taeyeon trông mình ốm o hơn trước nhiều.Có lẽ cậu lao lực quá nhiều trong khoảng thời gian nó mê man.

-Oppa an táng appa chưa?-mắt Taeyeon đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định

-Rồi.-Heechul lại gật đầu.Có lẽ cậu đã khóc sạch nước mắt rồi nên khi em mình nhắc đến cha nuôi,cậu không thể đổ thêm giọt nào nữa.

-Lát nữa em đến thăm appa và Gyuri được không?Sau đó thì mình đến thăm ông.Chắc giờ này ông cô đơn lắm.

-Được.-chợt nhớ đến điều gì đó,Heechul nhanh chóng phủ định câu cậu vừa nói

-Không được.Em còn đang mệt.Nghỉ ngơi vài hôm nữa đi!

Có gì đó trong giọng của Heechul khiến Taeyeon đâm ra ngờ vực.Nó nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu,sưng húp của cậu,Heechul rụt rè nhìn nó rồi ngoảnh đi hướng khác.

-Oppa đang giấu em chuyện gì?-Taeyeon nhìn cậu dò hỏi

Heechul lắc đầu.

-Không có gì nghiêm trọng đâu.Oppa chỉ sợ em mệt thôi!

Taeyeon đặt ly nước còn nguyên lên bàn,cười nhạt nhẽo.

-Nếu bàn về tài ngoại giao,em thua oppa.Còn về tài nói xạo,oppa đừng mong gạt được em.

Heechul ngồi trên giường,cạnh Taeyeon,nhưng đôi ngươi màu đen u sầu của cậu lại hướng ra cửa sổ.

-Oppa chỉ sợ em chịu không nổi thôi!

Taeyeon dứt khoát tuột khỏi giường,đứn dậy,khoát áo khoát vào người,giọng mệt mỏi hệt appa nó:

-Oppa không nói thì từ từ cũng có người sẽ nói cho em biết.

Heechul nắm cổ tay,giữ em mình lại.Bậm môi đắn đo suy nghĩ hồi lâu,cậu cất giọng rầu rầu:

-Taeyeon nè!Từ nay,oppa và em phải nương tựa vào nhau mà sống.

-Là sao?-cô tiểu thư họ Kim nhíu cặp mày thanh tú lại với nhau

Heechul thở dài thườn thượt,cậu không dám nói thẳng vào vấn đề.

-Oppa thì mồ côi từ nhỏ.May mắn được appa Kim nhận làm con nuôi.Từ đó oppa có người thân là appa,là umma,là em.Umma mất khi em còn rất nhỏ.Sau này,em lấy Gyuri.-Heechul cắn răng nuốt nước mắt khi nhắc đến Gyuri

-Gyuri đi.Rồi đến appa Kim.Và hiện tại chỉ còn oppa và em.Em hiểu chưa?

-Thế còn ông?

-Taeyeon!-Heechul cố giữ mình thật bình tĩnh,giữ hai vai em,nhìn thẳng vào mắt nó

-Nghe cho kĩ nè!Bây giờ,oppa chỉ có em là người thân duy nhất.Và em,chỉ có người thân duy nhất là oppa.

Heechul cố tình nhấn mạnh hai chữ"duy nhất".

-Duy nhất?-Taeyeon mở to hai mắt hết cỡ,lát sau thì lảo đảo vào bước

-Chả lẽ ông cũng.....

Heechul gật đầu,ngậm ngùi giải thích:

-Vì quá đau xót trước sự ra đi của Gyuri.

-Tại sao?Tại sao?

Taeyeon như người lạc phách,đầu gối đập ịch xuống sàn ximăng mà chẳng thấy đau gì cả khi đã quá đau rồi.Nó nắm chặt hai nắm tay,dộng thật mạnh xuống đấy,máu rươm rướm chảy ra.

Nếu không có sự can thiệp kịp thời của Heechul,có lẽ xương tay nó đã nát bấy rồi.Cả 2 ôm nhau.Họ chỉ biết khóc chứ không thể làm gì hơn.Taeyeon tự hỏi không biết trên thế gian này còn ai khốn khổ hơn nó và Heechul không nữa.

---1 Tháng sau ---

Có thật là em muốn đi?-Heechul không khỏi lo lắng trước sự quyết định đột ngột của Taeyeon

-Đi sang Thái ?

Sau gần một tháng trời sống trong đau thương,Taeyeon quyết định đến một nơi thật xa,thật xa.Nó không muốn mỗi ngày đi đến đâu cũng thấy toàn kỷ niệm giữa nó và Gyuri,và cụ Park,và appa nó.Nó không đủ can đảm để quay về Hàn,hỏi Tiffany cho ra lẽ như lời Gyuri khuyên nó trước lúc theo Thượng đế về trời.

-Ừ.-nó gật đầu

-Em phải đạt được giấc mơ diễn viên điện ảnh nổi tiếng như em từng mơ ước.Đó là tâm nguyện cuối cùng em có thể làm cho appa.

-Sao em biết đó là tâm nguyện của appa?-Heechul không khỏi tò mò

-Diễn viên là mơ ước của em.appa biết em khát khao với ước mơ ấy.-rồi Taeyeon lắc lư mái tóc,khẽ nhíu mày

-Thực sự em cũng không hiểu nữa.Lúc nào appa cũng nói là muốn em giúp appa cai quản khách sạn GG.Mà sao trong quyển sổ tay,quyển sổ người ta gởi đến nhà mình sau vụ tai nạn giao thông đó,appa có ghi là mong em sớm đạt được ước mơ diễn viên.Khó hiểu!Khó hiểu!

Heechul ngã người ra sau ghế,châm chọc cái con nhóc vốn chẳng còn là con nhóc nữa,năm nay nó 21 tuổi rồi

-Vậy em định đùn đẩy hết công việc cho oppa sao?

Taeyeon rụt cổ giữa đôi vai gầy,nó thấy mình thật vô trách nhiệm khi dồn hết công việc của nó sang cho oppa nó.Nhưng nó chả còn cách nào hay hơn.

Heechul cười bảo:

-Tốt thôi!Vậy oppa sẽ lấy bớt tài sản của em để bù vào công sức oppa làm thay em.

-Tuỳ ý oppa

Taeyeon đáp gọn.Cả 2 đang rầu thúi ruột,không biết làm gì nên đành lấy vụ gia tài ra bông đùa cho đỡ chán,dù gì thì cảm giác trống trải vẫn phảng phất xung quanh hai con người tội nghiệp đó.

Taeyeon ra đi là vì mong muốn của appa nó,và cũng là của nó.Nó hy vọng khi nó đạt được điều giấc mơ diễn viên nổi tiếng,appa nó sẽ ngậm cười nơi chín suối.Điều cuối cùng nó làm vì appa nó.

Heechul thì hy vọng công việc bù lu bù loa sẽ giúp cậu tạm quên đi nỗi đau mất mát được phần nào.

Car 2 cùng đến thăm mộ appa con người xấu số kia rồi mới đến sân bay

-Đi đường bảo trọng nghen,Taeyeon!-Heechul vỗ vai em mình thật mạnh,cậu muốn để lại chút kỉ niệm trước kho em mình sang nước ngoài lập nghiệp một thời gian

-Nhớ thường xuyên gọi về hỏi thăm sức khoẻ oppa đó nghen !

Taeyeon đánh trả,miệng cười toe toét.

-Em biết rồi!

Đùa giỡn một lúc nữa Heechul mới chịu để em mình tiến vào phi trường.Bây giờ thì họ sắp cô độc giữa thế giới bao la rộng lớn thật rồi.Cách nhau nửa vòng trái đất lận đấy,các bạn ạ.

Đi được mươi bước thì Heechul lại réo gọi,chạy về phía Taeyeon,tay cầm điện thoại.

-Chú Lee gọi cho em.

Taeyeon nhìn oppa mình,mỉm cười nhẹ nhàng,đưa tay ấn phím tắt máy,rồi ôn tồn nói:

-Tạm thời em không muốn động chạm đến quá khứ nữa.Mà Chú Lee là một phần của quá khứ.

Nói rồi Taeyeon ôm Heechul lần cuối,xong quay lưng cất bước.

----Mỹ---

- Tiffany!-bà Hwang nhìn cô con gái út,lo lắng hỏi khi con mình đổ mồ hôi lạnh toát cả người

-Con sao vậy?

Cả người run rẩy mà không rõ vì sao,cô đâu có bệnh gì đâu,nhưng cô lại thấy bất an sao ấy.Tiffany mấp máy đôi môi xoan hồng trong trạng thái hoang mang:

-Taeyeon!Taeyeon!

---Năm năm sau---

-Kim Tae !Kim Tae !-tiếng hô hào kích động của quần chúng chào đón đứa con của Hollywood,tài nữ Kim Tae cùng đoàn làm phim.

Cảnh sát,bảo vệ sân bao và cả vệ sỹ riêng của đám "sao" nữa ra sức ngăn cản đám đông đầy phấn khích .

Kim Tae là một trong những diễn viên chuyên đóng phim hành động được yêu thích nhất tại vùng đất của những anh tài Hollywood.

-Kim Tae!I LOVE YOU!

Một fan nữ của ngôi sao Tae la to khi thần tượng của mình đi ngang qua cô.Tae toét miệng cười,khoe hàm răng sáng bóng ra chào với fan hâm mộ,khiến đám đông cuồng nhiệt đó reo hò dữ dội hơn nữa.

Trước khi vào xe,Tae trao nụ hôn gió với tất cả mọi người.

Khi xe đã cho đóng kín cửa sổ,ông đạo diễn Harry liền huýt vai Tae,cười nói:

-Không ngờ sang Hàn Quốc,người ta cũng phát điên vì cô dữ hen!

Tae cười khoái chí,đáp:

-Tất cả là nhờ có ông cả đấy,ông Harry.-Tae và đạo diễn đã thân đến mức Tae có thể gọi đạo diễn bằng tên chứ không phải bằng họ như những người khác

-Nếu không có ông thì làm sao tôi có được ánh hào quang như ngày hôm nay.

Ông Harry khoái chí không kém gì Tae khi nghe cô nàng này nịnh nọt.

-Dẻo mồm đấy,nhóc ạ!

Ông Harry gần bước sang tuổi sáu mươi rồi nên việc ông kêu Tae bằng nhóc,KTae chẳng thấy khó chịu tý nào,thậm chí là nàng ta còn thích thú nữa,bởi từ"nhóc"gợi cho Tae rất nhiều kỉ niệm,vui có,buồn cũng có.

Cứ thế,hai cười đùa suốt dọc đường đến một khách sạn cao cấp gần bờ biển Jeju.Những người đi chung xe Tae và ông Harry,suốt dọc đường cứ cười khùng khục bởi những câu nói hài hước do hai người này,người tung người hứng mà không biết mệt là gì.Chỉ khi cười đến mức không thể cười được nữa,họ mới chịu để yên cho cái mồm mình được nghỉ ngơi.

Tae được xếp vào một căn phòng rộng rãi và tiện nghi cực kì.Tivi,máy lạnh,giường êm nệm ấm, ...pla...pla...pla....những thứ mà một minh tinh như Tae thừa sức mua cả trăm cái phòng như vậy.Nhưng Tae không quan tâm đến sự sang trọng của căn phòng,Tae thích được tự do nên dù lớn hay nhỏ,hiện đại hay lỗi thời,miễn Tae được yên tĩnh ngẫm nghĩ về cuộc đời mình thì okay tuốt.

Nằm một mình trên chiếc giường lót nệm rộng thênh thang,Tae mỉm cười mãn nguyện.

-Appa ơi!Appa có thể yên lòng nơi chín suối rồi đó,appa!

---//---

-Ấy chết!-Seohyun hốt hoảng lục lọi hành lí khi máy bay vừa đáp xuống mặt đất

-Hình của Kim Tae đâu rồi?Chết thật!Mình để quên hình thần tượng yêu quý nhất ở nhà rồi!

-Lại Kim Tae.-Tiffany khẽ lắc đầu,kéo vali xuống máy bay

-Chả biết người này mặt mũi trông ra sao,có tài gì mà suốt ngày cứ Kim Tae này Kim Tae nọ!

Rồi hai cô cháu đến một khách sạn năm sao do Leo đặt phòng trước,cậu muốn được an hơn khi đã lo chu đáo cho chuyến du lịch của con gái cưng và em gái mình

---//---//---

-Tae!Dậy mau!-ông Harry gõ cửa ầm ầm

-Sắp tới giờ quay phim rồi!Dậy mau!Tôi còn phải đi xem mấy người kia làm ăn ra sao rồi nữa,chứ không phải chỉ lo mỗi mình cô đâu nhá!Dậy mau!

Kim Tae bị hai lỗ tai lại,lăn long lóc trên giường.Vờ như chẳng nghe thấy gì.

-Tae!Có dậy không thì bảo?-ông đạo diễn đập mạnh cửa hơn nữa

-Kim Tae!Tôi gia hạn cho cô......

"Ịch!",tiếng động lạ khiến từ trong phòng Tae khiến ông im bật.Ông áp tai lên cửa,lát sau thì nghe tiếng làu bàu bên kia cánh cửa.

-Lọt giường rồi chứ gì!-ông Harry cười khì

-Thôi!Làm gì thì làm!Nửa tiếng nửa là phải có mặt ngoài bãi biển cho tôi đó!Ái chà!Hôm nay đẹp trời.Rất thích hợp cho việc quay phim lắm đây!

Xong,ông xoay gót bỏ đi.

-Bực mình cái ông đạo diễn này ghê!Tại ổng mà mình lọt xuống đất.-Tae càu nhàu trong lúc đánh răng

Chưa đầy năm phút sau,Tae thay đổi thái độ 180 độ khi trông hình phản chiếu của mình trông gương.

- Trời ơi! Ai mà đẹp quá vậy trời?Da trắng.Môi hồng.Mày thanh tú.Ái chà chà!Mái tóc và đôi mắc thì tiệp màu khỏi chê.Chưa bao giờ mình ghét đôi mắt nâu của mình cả.Mình ngưỡng mộ mình thật!Haha!

Tự sướng một hồi,Tae nhìn đồng hồ đeo tay,giật mình.

-Ấy chết!Muộn năm phút rồi!Thế nào xuống dưới cũng bị ổng rủa cho một trận nên thân.

Nói rồi,ba chân bốn cẳng Tae chạy biến khỏi phòng cùng sự hộ tống của hai vệ sỹ đang đợi bên ngoài cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip