CHƯƠNG 42
"HOÀNG THƯỢNG...HOÀNG THƯỢNG, không xong rồi, không xong rồi"- Trương Dĩnh đột ngột chạy vào la lối
"Có chuyện gì mà ngươi la lối um xùm vậy, có biết phép tắc không?"- Khải Hoàng nghe thấy đã nhíu mày
"Không phải, chuyện này hệ trọng lắm Hoàng thượng"- Trương Dĩnh chỉ muốn nói cho Khải Hoàng nghe chuyện gì, không quan tâm y đang khó chịu
"Nói nhanh đi"
"Thiết Mạo Tử Vương Đả Lạc Thân Vương đã...viên tịch rồi"- Trương Dĩnh khuôn mặt hốt hoảng thông báo
Khải Hoàng vừa nghe xong liền đứng thẳng dậy:
"CÁI GÌ??"
.
Tại Trường Xuân Cung...
"Vương Trí Tú..."- Trân Ni vừa đi từ đâu về, vừa về đã kêu thẳng tên đầy đủ của Trí Tú
Nàng đang ngồi uống trà dùng điểm tâm ở Hí Đài. Trí Tú nghe xong liền phụt ngụm trà vào ly đang uống. Quay đầu nhìn:
"Gì vậy? Ai kêu thẳng tên ta như vậy?"
"Là bổn cung này!!"- Trân Ni đi xồng xộc tới chỗ của Trí Tú
Trí Tú nhìn thấy Trân Ni thì mỉm cười hài hòa:
"À là nàng. Tiểu tổ tông của ta, kêu ta có gì không?"
Mặt Trân Ni vẫn vô cùng nghiêm trọng nói:
"Ngươi biết tin gì chưa?"
"Tin gì?"- Mặt Trí Tú vẫn trơ ra
"Đả Lạc Thân Vương chết rồi. Thi thể phát hiện mới đây. Ở một góc khuất trên đường tới Trường Xuân Cung. Hoàng thượng và Thái Hậu đang điên tiết lên kìa"- Trân Ni nói vẻ mặt căng thẳng vô cùng
Trí Tú nghe xong cũng không có gì bất ngờ:
"Vậy thì liên quan gì đến chúng ta?"
Trân Ni nhìn vẻ mặt của Trí Tú thì lấy làm lạ:
"Sao lại không?"
Trân Ni nhìn mấy nghệ nhân trên sân khấu vẫn đang hát hí kịch thì cho lui ra:
"Đừng hát nữa, lui ra đi"
"Dạ"- Các nghệ nhân dừng hát liền lui ra đi mất
Trí Tú nhìn theo vẻ tiếc nuối:
"Ơ...đang hay mà"
"Hay cái gì? Mau vào đây!!!"- Trân Ni kéo tay Trí Tú rời khỏi
Cả hai đi vào phòng, đóng chặt cửa lại. Vẻ thần bí, chỉ có hai người. Trí Tú thắc mắc:
"Nàng làm gì vậy?? Kéo ta vào đây làm gì??"
"Ngươi có nhớ tối hôm chúng ta cùng nhau đã...."- Trân Ni nhắc lại cho Trí Tú nhớ
"Thì sao? Nàng muốn nữa sao?"- Trí Tú không nghiêm túc hỏi
Trân Ni đánh vào vai Trí Tú:
"Không. Nghiêm túc lại đi. Ta nhớ hôm đó ngươi về rất trễ và...miệng còn hôi mùi máu tanh. Ngươi nói đã giết một thái giám. Hôm nay Đả Lạc Thân Vương được tìm thấy cũng mặc một bộ đồ thái giám. Ngươi nói cho ta biết có phải ngươi làm không?"
Trí Tú tắt nụ cười, nàng chưa vội trả lời. Đi tới một chút như ngẫm nghĩ rồi quay đầu lại đáp:
"Phải, là do ta làm. Ta là kẻ đã giết hắn"
Trân Ni nghe xong trừng mắt. Nàng không mong bản thân đoán đúng nhưng không ngờ đây là sự thật. Trân Ni vịnh vai Trí Tú lay lay:
"Tại sao vậy chứ? Ngươi không biết hắn ta là ai sao? Là Thiết Mạo Tử Vương của triều ta, là nhi tử của Thái Hậu. Đến Hoàng thượng còn phải nể hắn vài phần. Quan công đại thần trong triều hắn không vừa mắt ai liền tùy tiện đánh người hoặc lăng nhục. Nhưng Hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua không xử tội hắn. Chỉ phạt hắn chép phạt binh thư hoặc giam lỏng trong phủ vài ngày. Tới Hoàng thượng còn chưa ra tay vậy mà ngươi...thiệt là..."- Trân Ni thở dài lắc đầu
"Thì sao? HẮN CÓ Ý ĐỒ XẤU VỚI TA...ta không được quyền phản kháng sao??"- Trí Tú liền lớn tiếng khẳng định lí do cho Trân Ni biết
"Hắn làm gì ngươi?"- Trân Ni nghe thế dịu giọng lại lo lắng
"Hắn động chạm vào cơ thể ta, nếu ta không phản kháng thì đêm đó chưa chắc đã về được đây"- Trí Tú vẻ mặt uất ức, đôi mắt long lanh nhìn Trân Ni
Sự việc đã tỏ tường, không phải Trí Tú vô duyên vô cớ giết người. Trân Ni liền kéo tay nàng, ôm vào lòng:
"Vậy...hắn đáng chết lắm!! Để nàng chịu thiệt rồi"
"Ta lúc đó làm sao biết được hắn chết hay sống chứ, chỉ chạy về đây thôi"- Trí Tú nũng nịu nói
Rõ ràng kẻ giết người là Trí Tú, theo lý thì nàng là kẻ có tội rành rành ra đó nhưng Trân Ni lại nhất mực bên vực và bảo vệ nàng!!
"Nàng yên tâm. Ta sẽ lo liệu mọi việc. Không ai có thể truy xét tới chỗ nàng đâu"- Trân Ni đôi mắt đầy vẻ mạnh mẽ muốn bảo vệ nàng nói
"Được, nàng nói ta yên tâm ta sẽ yên tâm"- Trí Tú dứt ra cười nói
Vân Chi từ ngoài gõ cửa:
*cốc...cốc*
"Nương nương, Hoàng thượng triệu kiến người về việc của Đả Lạc Thân Vương. Nghe đâu Thái Hậu vừa hay tin đã đau buồn quá độ mà ngất xỉu luôn rồi"- Vân Chi đứng ngoài bẩm báo
Trân Ni đi tới mở cửa ra:
"Thật sao? Được rồi, mau canh y. Ta phải tới đó"
"Sao lại phải canh y?"- Trí Tú đứng ở sau hỏi
"Trong cung có tang sự, là chuyện đau buồn. Bổn cung không thể mặc nguyên bộ hồng y đỏ rực lòe loẹt như vậy đi tới. Hồng y mặc cho ngươi xem là được rồi"- Trân Ni quay đầu lại nói
Trí Tú ngoan ngoãn gật đầu:
"Ờ ờ ta biết rồi. Nàng thật chu đáo"
"Ở yên trong đây đợi ta về, đừng đi lung tung"- Trân Ni cảnh báo
"Được, ta biết rồi"
Trân Ni nghe xong yên tâm rời khỏi phòng cùng Vân Chi đi mất.
.
Trân Ni nhanh chóng diện một bộ y phục màu tối đen đi tới chỗ của Khải Hoàng. Hình như y đang nổi giận đùng đùng trong phủ thân vương.
"CÁC NGƯƠI SAO LẠI ĐỂ THÂN VƯƠNG CHẾT NHƯ VẬY HẢ?? ĐÁM NÔ TÀI VÔ DỤNG NÀY!!"
*xoảng...*
Trân Ni vừa bước vào thì tách trà đã bị quăng xuống đất vỡ tan dưới chân nàng. Trân Ni nhìn xuống rồi đi tiếp vào trong. Khải Hoàng đang bừng bừng nộ khí trách mắng những thái giám hầu hạ Khải Phong.
"Tham kiến Hoàng thượng"- Trân Ni nhẹ nhàng hành lễ
Thái giám và thị vệ tên nào tên nấy quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu lên.
"Thỉnh an Hoàng hậu"
"Ờ được rồi"- Trân Ni nhìn xuống chúng nô tài nói
Khải Hoàng nhìn nàng, cơn giận cũng không hạ xuống được phần nào. Lập tức hỏi chuyện:
"Mười chuyện xảy ra thì hết tám chuyện là liên quan đến Trường Xuân Cung của nàng. Nàng giải thích sao đây??"
"Các ngươi lui xuống trước đi"- Trân Ni thừa biết chân tướng sự việc không liên quan đến các nô tài vô tội nên cho họ lui
"Dạ, chúng nô tài cáo lui"- Bọn chúng nghe thấy liền nhanh chóng rời đi
"Nè..."- Khải Hoàng còn chưa xả giận xong thì đám kia đã rời đi liền đưa tay nói, nhưng không kịp nữa rồi
"Hoàng thượng, người có giận cũng đừng tùy tiện trút giận như vậy. Không hay đâu"- Trân Ni nhẹ nhàng nói
"Nàng bảo trẫm không được tùy tiện trút giận? Thái Hậu giờ đang ở Thọ Khang Cung còn chưa tỉnh dậy. Hoàng thất bị giết chết mà nàng bảo trẫm bình tĩnh được sao?"- Khải Hoàng nói ngược lại vẻ không phục
"Người ít nhất cũng phải nói đầu đuôi ngọn ngành và nguyên nhân cái chết cho thần thiếp nghe chứ?"- Trân Ni bắt đầu dò hỏi
Khải Hoàng liền thở dài rồi đáp:
"Quan khám nghiệm nói thi thể bị cào nát phần mặt không còn nhận diện được. Trên cổ có vết cắn, cơ thể mất khá nhiều máu. Nói chung là chết đau đớn vô cùng"- Khải Hoàng gương mặt có chút đau lòng
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip