CHƯƠNG 47
Sau khi trở về phòng liền đặc biệt nhớ Lệ Sa, muốn nghe giọng của chị ấy nên Thái Anh liền gọi điện. Chuông điện thoại vừa gieo đã có người tiếp, Lệ Sa bên kia giọng quan tâm hỏi cô.
- Tiểu Anh, mọi chuyện vẫn ổn chứ.
Thái Anh khẽ xoa đầu rồi khẽ nói.
- Đúng như chúng ta dự đoán, ba mẹ em đã biết chuyện của chúng ta rồi. Anh cả nói là một người bạn của em đã nói cho anh ấy biết, em vẫn không nghĩ ra được ai là người nói.
Lệ Sa cũng trầm tư một lát mới lên tiếng.
- Vậy phản ứng của ba mẹ như thế nào.
Thái Anh đáp.
- Ba mẹ em không chấp nhận. Tuy không quá gay gắt nhưng thái độ rất kiên quyết, em sợ là không thể thuyết phục được ba mẹ trong một vài ngày.
Lệ Sa lại nói.
- Ngày mai chị sẽ bay ra đó cùng với em.
Thái Anh nói.
- Em có thể tự lo được, chị đừng vội. Em sợ ba mẹ nhìn thấy chị lại càng tức giận hơn.
Lệ Sa vẫn kiên quyết.
- Không, chị sẽ ra. Chị không muốn để em một mình đối diện với mọi chuyện. Chị muốn những khi khó khăn nhất và cả khi hạnh phúc nhất chúng ta đều sẽ cùng nhau trãi qua.
Thái Anh biết tính của Lệ Sa nên cũng chỉ có thể im lặng. Lệ Sa liền nói.
- Được rồi, chắc em cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm đi. Ngày mai chị sẽ bay ra cùng với em.
Thái Anh đáp.
- Em biết rồi. Vậy chị cũng ngủ sớm đi nhé. Em nhớ chị..
Lệ Sa cười khẽ rồi nói.
- Chị cũng rất nhớ em. Ngủ ngon nhé.
Thái Anh cúp máy nhưng lại khó đi vào giấc ngủ. Mọi chuyện đến quá bất ngờ nên cô chưa chuẩn bị tốt để ứng phó. Chuyện ba mẹ phản đối cô hoàn toàn hiểu được, cô không trách ba mẹ vì rõ ràng ba mẹ chỉ muốn tốt cho cô. Trái lại cô thấy có lỗi khi vì cô mà ba mẹ phải buồn lòng, nhưng cô sẽ không thay đổi chọn lựa của mình. Trong cuộc đời mỗi người, gặp được người mình yêu thương và cũng yêu thương mình thật lòng không hề dễ dàng, cô nếu như đã tìm được người ấy cô sẽ không buông tay. Cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không buông tay.
Suy nghĩ miên man nên sau đó cũng ngủ thiếp đi không biết. Bởi vì mệt mỏi nên ngày hôm sau Thái Anh thức dậy hơi trễ, mãi cho tới khi nghe bên ngoài nhà có tiếng trò chuyện cô mới tỉnh dậy. Nghe được giọng nói quen thuộc bỗng nhiên trong lòng có chút sửng sốt, chẳng kịp đi dép mà cứ thế chạy ra ngoài nhà.
Vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của chị ấy, thì ra mới chỉ xa nhau một ngày mà cô lại nhớ chị ấy nhiều như vậy. Thực sự rất muốn chạy lại ôm lấy chị ấy nhưng mà vừa liếc mắt lại thấy gương mặt nghiêm túc của ba mẹ đang nhìn mình nên cô đành nhịn xuống. Dường như có linh cảm nên cùng lúc ấy Lệ Sa liền quay đầu lại nhìn cô. Thấy cô vẻ mặt ngơ ngác, còn đầu tóc quần áo có chút lộn xộn chị ấy liền cưng chìu mà nói.
- Em dậy rồi à.
Thái Anh có chút ngơ ngác mà hỏi.
- Chị tại sao lại ở đây giờ này. Không lẽ tối hôm qua khi nghe điện thoại xong chị liền đi ra sân bay.
Lệ Sa cười nhưng không đáp, đó cũng là lời chứng thực cho suy đoán của Thái Anh cho nên Thái Anh rất đau lòng. Lệ Sa cả ngày bận rộn lại cả đêm chạy ra đây với cô, thực sự cô rất lo lắng cho chị ấy, chị ấy chỉ mới bình phục chấn thương, vậy nên cô có chút trách móc nói.
- Chị tại sao không biết yêu thương bản thân vậy. Chị chỉ mới khôi phục được chút sức khoẻ sau tai nạn, giờ lại liều mạng như vậy, chị muốn em và mọi người cứ phải lo lắng sao.
Lệ Sa chỉ cười khẽ rồi đáp.
- Chị không sao mà. Không phải chị vẫn đang rất khoẻ mạnh đây sao.
Thái Anh còn đang định bắt bẻ lại Lệ Sa nhưng mẹ cô đã lên tiếng cắt ngang lời,bà nói.
- Con thật là, lớn rồi mà không có ý tứ gì cả. Ngủ dậy mặt cũng chưa rửa mà dám chạy ra ngoài nhà thế này à. Người khác thấy lại cười cho. Mau đi đánh răng rửa mặt.
Thái Anh lúc này mới nhận ra bản thân đúng là đang rất mất mặt, cũng may không có người ngoài nên cô chỉ nói.
- Con biết rồi con đi ngay đây, hơn nữa cũng đau có người ngoài đâu.
Mẹ cô nghe vậy liền có chút tức giận trừng mắt lườm cô. Thái Anh cũng nhanh chóng chạy đi về phòng thay đồ và đánh răng rửa mặt. Tâm trạng nặng nề đêm qua nhưng vừa nhìn thấy Lệ Sa liền biến mất, chỉ cần có chị ấy bên cạnh thì tất cả mọi chuyện đều không còn khó khăn nữa.
Sau khi Thái Anh rời khỏi phòng khách thì Lệ Sa vẫn nhìn theo với nụ cười cưng chìu. Ba mẹ Thái Anh có chút không vui khi thấy cảnh này nên liền lên tiếng kéo lại sự chú ý của cô. Ba Thái Anh nói.
- Cháu có phải nghe Thái Anh nói chuyện nên mới bay ra đây trong đêm khuya phải không.
Lệ Sa thu hồi tầm mắt rồi trả lời.
- Vâng ạ. Cháu muốn cùng Thái Anh thuyết phục hai cô chú cho phép chúng cháu ở bên nhau. Chúng cháu là thật lòng thương yêu nhau.
Ba Thái Anh nói.
- Cháu đừng làm chuyện gì vô ích, chúng ta nhất quyết không đồng ý chuyện này.
Lệ Sa hỏi lại.
- Tại sao ạ. Chỉ vì cháu là con gái sao.
Ba Thái Anh đáp.
- Đúng vậy, chỉ vì lý do đó. Nếu cháu là một chàng trai thì ta sẽ không do dự gả Tiểu Anh cho cháu. Nhưng cháu lại là một cô gái, chuyện hoang đường như vậy cháu nghĩ chúng ta đáp ứng bằng cách nào. Không nói đến chuyện không hợp với luân thường đạo lý, còn có người đười cười chê mỉa mai, rồi pháp luật cũng không cho phép. Có thể so với người thành phố các cháu thì chúng ta là người nông dân ít học kém hiểu biết nhưng những thứ ta biết cũng đủ để ta hiểu giữa cháu và Tiểu Anh không thể có một cuộc hôn nhân đúng nghĩa, lại cũng chẳng có con cái ràng buộc, vậy hai đứa sẽ ở cùng nhau được bao lâu. Ta và mẹ Tiểu Anh có với nhau bốn đứa con, cuộc sống cũng coi như êm ấm, nhưng vẫn có khi cãi vả tranh chấp nhau, nếu khi ấy không vì con cái cũng có lẽ đã mỗi người một ngã. Cho nên ta không muốn cuộc sống sau này của Tiểu Anh sẽ trãi qua khổ sở đó. Chúng ta chỉ hi vọng con bé có một gia đình thực sự, bình an mà sống qua một đời.
Lệ Sa chăm chú lắng nghe lời ba Thái Anh nói, sau đó cô lên tiếng.
- Cháu biết. Cháu hiểu là ba mẹ nào cũng muốn con cái có cuộc sống vui vẻ bình an. Nhưng cháu mong chú hãy hiểu, chúng cháu là một đứa con cũng luôn muốn ba mẹ mình được vui vẻ và không phải thất vọng về mình. Nhưng mà trong cuộc sống sẽ luôn có những chuyện chúng ta không thể ngờ được xuất hiện. Cháu ngày xưa cũng không nghĩ mình sẽ gặp được Thái Anh và yêu thương em ấy, nhưng cháu bây giờ biết rằng cháu không thể sống mà không có em ấy. Chuyện hôn nhân bây giờ cũng không phải cứ có một tờ giấy hôn thú hay có một đứa con ràng buộc là có thể cả đời cùng nhau, đã có nhiều người có đủ hai thứ đó vẫn chia tay nhau đó thôi. Cháu nghĩ tình yêu vẫn là thứ quan trọng nhất để gắn kết hai người với nhau, và cháu và Tiểu Anh lại có thứ đó. Cháu tin cháu và em ấy sẽ luôn cùng nhau cho tới già, và chúng cháu sẽ sống hạnh phúc. Nếu chú thực sự muốn chúng cháu có một đứa con thì chuyện đó cũng không khó, khoa học bây giờ rất phát triển, cháu mong chú và gia đình hãy cho phép chúng cháu, cho chúng cháu cơ hội để chứng minh là chúng cháu đúng.
Mẹ Thái Anh lúc này lại hỏi.
- Vậy ba mẹ cháu đã biết chưa, họ sẽ phản ứng thế nào nếu biết.
Lệ Sa đáp.
- Ba mẹ cháu đã biết, hai tháng trước cháu gặp một tai nạn ô tô, lúc ấy Thái Anh luôn ở bên chăm sóc cháu nên ba mẹ cháu đã biết. Mới đầu ba mẹ cũng có ý phản đối, nhưng cháu và Tiểu Anh đã dùng tình cảm để chứng minh cho ba mẹ hiểu là chúng cháu sẽ hạnh phúc. Nên hiện tại ba mẹ cháu đã chấp nhận hai đứa rồi.
Mẹ Thái Anh không tiếp tục hỏi nữa ba Thái Anh cũng không lên tiếng. Trong phòng không khí có chút căng thẳng. Thái Anh lúc này cũng thay đồ và đánh răng rửa mặt xong, cô đi ra và ngồi xuống bên cạnh Lệ Sa và khẽ mỉm cười với chị ấy.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip