CHƯƠNG 4
Thanh Thảo mặc bộ đồ thể dục vừa vặn, đứng ngắm nghía mình trước gương, thoa một tí son nhẹ rồi cười tươi, để lộ hàm răng trắng sáng.
Mang đôi giày bata màu đen vào chân, giơ chân lên ngắm nghía rồi cầm lấy chai nước suối lạnh được mẹ chuẩn bị từ trước, chạy ra xe, mau chóng đến trường cho kịp giờ học thể dục.
Rõ ràng buổi sáng đã hỏi thầy kĩ rồi, là học ở sân sau mà, sao lại không có ai hết vậy? Nhìn xung quanh, có một top 2, 3 người con gái tiến lại gần chỗ mình đang đứng, Thanh Thảo nhìn phù hiệu trên ngực họ, là người cùng lớp, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Ừm.. cho mình hỏi lớp 12/5 của tụi mình học ở đâu vậy?
- Tôi là Phương Mỹ Chi, lớp trưởng lớp thể dục, chị đi học trễ 5 phút, chúng ta học ở sân trước, thầy phạt chị chạy 10 vòng sân này. Nói tôi canh chị, chạy đi.
Phương Mỹ Chi là một cô gái tóc dài màu nâu nhạt, đội nón đen, hống hách nhìn Thanh Thảo. Rõ ràng đối với Thanh Thảo là không có cảm tình.
- Ơ.. nhưng còn đến 10 phút nữa mới vào tiết mà, với lại tôi hỏi thì thầy nói học sân sau.
Thanh Thảo líu ríu trả lời, mặt cúi gầm xem lại đồng hồ, ba mẹ mà biết chuyện này chắc chắn không xong.
- Đồng hồ chị chạy sai, có lẽ buổi sáng chị nghe thầy nói nhầm. Chạy mau đi, đừng để tôi đem chị lên thầy hiệu trưởng.
Phương Mỹ Chi khoanh tay hất mặt về phía Thanh Thảo, rồi đi vào bóng râm đứng quan sát.
Thanh Thảo thở dài, cái đồng hồ này, thật hại chết người mà. Cô bắt đầu chạy, cái sân to thật, chạy một vòng ít nhất cũng 3 phút chứ không đùa.
10 vòng??? Giết người sao? Thôi! Thà chạy chứ để đem lên thầy hiệu trưởng thì phiền lắm.
Một vòng, mồ hôi từ từ rịn ra, phủ đầy trán. Cái bọn Phương Mỹ Chi đứng trong bóng râm quan sát, uống nước với vẻ mặt thõa mãn.
Hai vòng, tim bắt đầu đập nhanh hơn, mồ hôi cũng nhiều hơn, ướt hết cả áo sơ mi bên trong, đẫm vào da thịt.
Ba vòng
Bốn vòng
Năm vòng
Sáu vòng
Vòng thứ bảy sắp bắt đầu, Thanh Thảo cảm thấy choáng váng, đầu óc cứ quay cuồng, cảm tưởng mình sắp bị ngọn lửa mặt trời kia thiêu rụi, mồ hôi ướt sủng cái áo, đôi chân cũng nóng lên, mái tóc nóng ran.
- Mông trắng, chị làm gì vậy??
Thanh Thảo xoay người, là Diễm Hằng. Cô thở hồng hộc, chống tay xuống gối, nói không ra hơi:
- Tôi...đi...hờ.. học trễ.... bị... hờ.... phạt.
- Ai bảo???
Diễm Hằng đi cùng với Thảo Linh, nhìn Thanh Thảo ngạc nhiên.
- Là... Phương Mỹ Chi
Thanh Thảo dùng hết sức bình sinh chỉ tay vào bóng râm, nơi có 2 3 người con gái đang ngồi uống nước.
- Điên hả? Nó kêu chị chạy, chị liền chạy? Hôm nay thầy bận việc, cho lớp nghỉ mà. Thầy kêu nó ở lại trường xem có ai vào học thì thông báo nghỉ. Trời!! Ngốc chị chạy bao nhiêu vòng rồi?
Diễm Hằng đưa chai nước cho Thảo Linh, hai tay vịn lấy cả người yếu xìu của Thanh Thảo, tay lau mồ hôi trên trán cô.
Thanh Thảo giơ bảy ngón tay lên, vô lực ngã vào người Diễm Hằng, thở không ra hơi, tưởng như mình sắp chết đến nơi vậy.
- Trời đất!! Thảo Linh đưa nước đây. Lại đằng kia lôi con quỷ nhỏ Phương Mỹ Chi lại đây cho mình.
Diễm Hằng nhận lấy chai nước rồi mở nắp, đưa lên miệng cho Thanh Thảo, đỡ cô ngồi xuống một chỗ có bóng râm.
Thanh Thảo được tiếp nước, y như mấy tên bị lạc trong sa mạc nhiều ngày, uống ừng ực đến nỗi ho sặc sụa, bộ dạng vô cùng thảm. Bàn tay bấu chặt bả vai nàng.
- Uống từ từ, không ai tranh với chị.
Diễm Hằng vuốt vuốt lưng cho cô, để cô dựa vào ngực mình.
Diễm Hằng tự dưng thấy mình thật tốt bụng. Đáng ra tính đến trường hỏi tội Thanh Thảo vụ xe đạp hồi sáng, dám bỏ nàng bơ vơ ở giữa đường. Ai dè bây giờ phải ra tay cứu chị ta. Diễm Hằng thật giống thiên sứ nha.
Thảo Linh dùng sức lôi Phương Mỹ Chi lại chỗ Diễm Hằng. Cả hai giằng co qua lại.
Diễm Hằng để Thanh Thảo ngồi đó, đứng trước mặt Phương Mỹ Chi, nhướng mắt hỏi:
- Mày kêu chị ấy chạy? Không phải thầy kêu mày ở lại thông báo nghỉ sao?
- Tao chỉ đùa, ai ngờ chị ta tưởng thật mà chạy, ngáo quá thì ráng chịu thôi. Phương Mỹ Chi nhún vai, khoanh tay nhìn nàng.
- Đừng thấy người ta hiền rồi ăn hiếp. Giỡn kiểu đó nữa đừng trách tao.
- Liên quan gì đến mày? À hay mày thích chị ta? Haha cũng có thể lắm, vì mày là cái dạng bệnh hoạn mà. Phương Mỹ Chi nói mấy câu cuối còn cố ý nhấn mạnh, miệng nhếch lên một bên.
Một cú đấm vào ngay giữa mặt Phương Mỹ Chi làm cô ta ngã lăn quay ra đất.
Lồm cồm bò dậy, nhìn Diễm Hằng rồi tiến đến, đôi tay thoăn thắt giơ lên, nhưng chợt thấy gần đó có thầy giáo, liền căm phẫn đặt tay xuống, nhìn nàng:
- Mày đợi đó, chuyện này tao không bỏ qua đâu.
Nói rồi cùng đám bạn đi chỗ khác, tránh gây chú ý. Phương Mỹ Chi 2 năm liền đều đạt học sinh giỏi, nếu vì chuyện này mà bị hạ hành kiểm thì không đáng. Nghĩ thế nên mới đi mất.
Diễm Hằng nhìn Thanh Thảo rồi nháy mắt với Thảo Linh, bước đi khỏi chỗ đó. Bỗng một bàn tay níu nàng lại, nắm chặt:
- Diễm Hằng, cảm ơn!
- Chị không ghê tởm tôi sao? Chị không như Phương Mỹ Chi, không nghĩ tôi là cái dạng bệnh hoạn? Không xa lánh tôi?
Diễm Hằng xoay người lại nhìn Thanh Thảo, đôi mắt hơi cụp xuống.
Thanh Thảo gãi gãi đầu, cười nói:
- Thật ra tôi cũng không biết con gái với con gái yêu nhau sẽ như thế nào. Tôi cũng không có thích con gái nhưng mà em là người tốt. Tôi không có xa lánh em.
- Chị là gái thẳng hả? Thích đàn ông?
Diễm Hằng nhìn Thanh Thảo từ đầu đến chân rồi hỏi.
- Ừ
Diễm Hằng gật đầu rồi đi mất. Tim chợt hẫng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip