Chương 6: Tiến triển mang tính đột phá.


Xe đột ngột phanh gấp kèm theo tiếng thắng chói tai, dừng ở ngay con đường ngay trung tâm thành phố. Phạm Hương quay đầu, hé mắt, trầm thấp mở miệng: "Vậy em muốn tôi như thế nào mới có cái quyền này? Chúng ta kết hôn sao? Em chỉ có thói quen làm tình nhân cho người ta thôi sao?"

"Ba" thanh thúy một tiếng, Lan Khuê mở cửa xe nhảy xuống, nắm chặt túi xách hướng phía trước đi tới.

Phạm Hương vuốt mặt, đè khóe miệng, nhìn về thân ảnh xinh xắn đang chạy về phía trước bên ngoài kia, hai tay hung hăng đập mạnh vào tay lái, sau đó khởi động xe đi tiếp, xe giữ khoảng cách năm thước từ từ đi phía sau nàng.

Lan Khuê rất quật cường, nàng đã sớm lĩnh giáo rồi. Cho là trải qua nhiều năm như vậy, nàng đã chấp nhận thực tế rồi, nào ngờ lại không nghĩ rằng, nàng không chỉ không có bớt kiên cường đi, thậm chí so với lúc trước càng quật cường hơn chứ không có kém.

Cứ như vậy một cô gái kiên cường đi bộ từng bước từng bước từ ngoại ô đi trở về nhà suốt ba giờ đồng hồ, tuyệt nhiên không nhìn về sau một cái, không nghỉ lấy một lần. Cho đến khi nàng ngồi vào trong xe taxi, Phạm Hương mới dừng xe ở ven đường, nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay che lấy mặt, che lại vẻ mệt mỏi cùng cô đơn của mình.

Cô lại bị tính kiên cường của nàng đánh bại một lần nữa.

Lan Khuê trở về nhà trọ, đổi dép đi trong nhà, mặc đồ ngủ vào, vào phòng vệ sinh nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn chân thê thảm. Trong mắt nàng đã tràn ngập nước. Đau! Cũng là chua xót và ủy khuất.

Câu nói kia của Phạm Hương làm vết thương không có khép lại mà còn bị chà xát thêm bao nhiêu muối, đau đến mức nàng không có khí lực để phản bác, cũng không biết phải phản bác như thế nào. Bởi vì cô không có nói sai. Bất kể từ đầu nàng bị tổn thương như thế nào, là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của nhà người ta, nàng cũng chính là một tình nhân.

Dù có khó nghe đến mức nào, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới chính mình trong một năm đó hành động như một con người đáng bị phỉ nhổ, so sánh tình nhân với tình nhân càng làm cho người ta khó có thể chấp nhận, nhưng bản chất là giống nhau. Thì ra nàng là một người phụ nữ hư hỏng như vậy. Thì ra nàng không xứng nhận được sự chiếu cố của bất cứ người nào.

May là nàng không có gây ra sai lầm lớn.

May là nàng đã kịp thời tỉnh ngộ.

May là QĐ không giữ nàng ở lại lúc đó.

Nàng phải cảm tạ hắn có đại nghĩa rất rõ ràng.

Lan Khuê tâm buồn bực đi từ trong phòng tắm ra, vừa mới ngồi lên giường thì điện thoại di động vang lên, nàng cắn cắn môi từ từ đi tới phòng khách. Nhìn thấy trên màn hình hiện tên người gọi, nàng không chút suy nghĩ tắt điện thoại đi, ngay lập tức tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, dồn dập mà có lực, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Lan Khuê ý định mặc kệ người đó, cuối cùng lại chịu thua cái người vô cùng cố chấp kia, đi ra mở cửa.

"Cô tới đây làm gì?" Thanh âm của nàng rất lạnh.

Phạm Hương một tay chắn trên khung cửa, tay kia khoác lên trán, mím môi nhìn nàng một cái rồi ánh mắt chuyển dịch xuống bên dưới, cuối cùng nhìn hai chân nàng. Vẻ mặt cô có chút mệt mỏi, sau một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng: "Đi thay quần áo đi, tôi đưa em đi bệnh viện."

Lan Khuê ngoảnh mặt sang một bên không nhìn cô nữa, nói: "Không cần đâu."

Phạm Hương xoa xoa thái dương: "Vậy là em muốn tôi trực tiếp bế em đi sao?"

Lan Khuê là nàng không có gây ra sai lầm lớn.

Lan Khuê trừng cô một cái rồi định đóng cửa, nhưng chân Phạm Hương nhanh nhẹn chặn lại.

Cô lắc thân đi nhanh vào nhà, làm Lan Khuê bị đụng phải lui về phía sau, tay cô kịp thời ôm đỡ lấy nàng, đưa mắt nhìn một vòng quanh nhà mặc kệ nàng đang giãy dụa kịch liệt, một tay cầm lấy cái chìa khóa đặt bên trên tủ đựng giày, cởi áo khoác của mình ra mặc vào cho nàng, sau đó đưa ngón tay trỏ ngăn miệng nàng lại, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng im miệng. Nàng hung hăng lườm cô một cái, đôi tay nhỏ bé buông cô ra, không thèm đẩy cô ra nữa.

"Bây giờ có thể đi được chưa?" Cô ôm cả người nàng vào trong ngực mình, cau mày mở miệng.

Lan Khuê hừ lạnh một tiếng, tức giận ngoảnh mặt sang bên cạnh, không thèm nhìn cô nữa.

Phạm Hương bất đắc dĩ cười cười, sau một khắc bế nàng lên ngang người ôm đi ra ngoài xe. Cảm giác nàng không an phận tiếp tục giãy dụa, cô giảm thấp âm thanh thì thầm nói bên tai nàng: "Em đừng có mà lộn xộn. Trong cái tư thế này, rất dễ có phản ứng, tôi không muốn làm em bị thương." 

May mà Lan Khuê không có ngốc nghếch nên dễ dàng hiểu được ý tứ của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt đỏ lựng lên, nhưng nàng lại không dám cử động nữa, chỉ có thể căm tức trừng mắt lườm cô, mong muốn rằng ánh mắt nàng có thể giết chết cô ngay lập tức. Nhưng nàng đâu có biết bộ dạng này của mình khả ái vô cùng, Phạm Hương mê mẩn nhìn nàng, cố gắng chịu đựng đưa ánh mắt chuyển khỏi khuôn mặt nàng. Cô thấy rằng nếu giờ phút này mà cưỡng hiếp nàng, bọn họ tối nay đừng nghĩ là đi đến bệnh viện nữa, bệnh của nàng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Suy nghĩ đến bệnh tình của nàng như vậy, cô cố gắng đem dục vọng của mình đè xuống.

Trên đường đi, Phạm Hương gọi điện thoại đến bệnh viện. Khi đến nơi, trước cửa đã có một bác sỹ áo blouse trắng đứng đợi. Cô dừng xe, mở cửa khom lưng bế Lan Khuê xuống, giơ chân đóng cửa xe lại, bế nàng trực tiếp đi về phía đại sảnh.

Người ở cửa vội vàng đi vào theo sau 2 người, bận trước bận sau kêu gọi: "Còn có một người đấy. Mang một xe lăn tới đây."

Phạm Hương liếc mắt nhìn xe lăn, vừa cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng cùng với căm tức của Lan Khuê, nghiêng đầu cười cười, bất đắc dĩ mà sủng nịnh.

Phạm Hương nhấc chân dài của mình lên đá xe lăn ra xa, nói với người bác sỹ kia: "Bạn gái của tôi không có tàn phế nên không cần đến cái này."

Lan Khuê xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để mà chui xuống. Người này quả thức bá đạo đến mức không thể nói lý, nhưng nàng nghĩ đến cô nói tới "cái phản ứng kia" nên suốt cả đường nàng rất biết điều, không hề lộn xộn hay giãy dụa gì đến tận lúc được Phạm Hương đặt nàng xuống ghế ngồi để bác sỹ băng bó vết thương. Sau khi băng bó xong, bởi vì có mấy chỗ ở chân nàng rất nghiêm trọng, bác sĩ đã đề nghị mua nàng một lọ thuốc nước tiêu viêm để phòng ngừa bệnh nghiêm trọng hơn.

Phạm Hương lại ôm nàng đến phòng bệnh VIP, đặt nàng nằm trên giường, chờ y tá châm xong kim chuyền dịch đi ra ngoài mới buông nàng ra.

"Em ngoan ngoãn mà ngủ đi, đừng động đậy gì. Tôi nghỉ ngơi một lát." Giọng cô khô khốc khàn khàn, nói xong cũng đi tới ghế salon bên cạnh nằm xuống, một tay gác lên trán, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lan Khuê quay đầu nhìn cô, mới chú ý tới sắc mặt của cô rất không tốt, sắc mặt rất tái. Thấy cô từ từ nhíu mày, nàng do dự một chút rồi mới cúi đầu mở miệng hỏi: "Cô bị làm sao vậy?"

"Không sao cả. Em cũng nghỉ một lát đi, bao giờ đỡ hơn tôi sẽ gọi em." Cô cũng không mở mắt, có chút vô lực nói.

Lan Khuê lại từ từ nằm lại xuống giường, đưa lưng về phía cô.

Mấy phút đồng hồ sau, nàng nghe được người trên ghế salon gọi mình một tiếng.

"Ừm."

"Tôi xin lỗi vì chuyện tối nay."

Lan Khuê chôn mặt xuống gối không nói gì.

"Tôi thật sự không có cái ý kia. Xin lỗi em."

Lan Khuê cảm thấy mũi cay cay, cúi đầu đáp một tiếng.

"Mà sao em lại có thể bướng bỉnh như vậy chứ. Chân thì dài như vậy đi bộ rất nhanh. Tôi thật thua em." Giọng cô lộ ra ý cười.

Nàng quay đầu bất mãn lườm cô một cái, phát hiện cô vẫn đang nhắm mắt, lầm bầm: "Cô cũng là chân dài thôi. Tôi trước kia đã từng vô địch cuộc thi đi bộ nhanh một trăm mét đó."

Trên ghế salon truyền đến mấy tiếng cười khẽ, sau đó phòng trở về trạng thái yên tĩnh. Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lòng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, đổ một chút ánh sáng trên mặt đất, lấp loáng mấy cái cũng không lộ ra được vẻ vắng lặng, ngược lại còn tăng thêm một chút hơi thở duy mỹ cùng lãng mạn.

Phạm Hương từ từ mở mắt, hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy mở ra từ từ tiếp nhận ánh sáng, đáy mắt chợt lóe lên chút đau đớn nhàn nhạt, sau đó lại bình tĩnh như thường, trên khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ mệt mỏi nhưng khóe miệng lại nhếch lên một độ cong nhỏ, trong mắt cô hiện ra thân hình nho nhỏ của ai kia, vẻ mặt cô không còn sự nguội lạnh mà là sự nhu hòa cùng sủng nịnh. Cô cứ nằm trên ghế dài, không làm gì cảm chỉ lẳng lặng nhìn ngắm nàng. Chỉ như thế thôi lòng cô cũng cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái.

Lan Khuê trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh cảm giác được có người nhấc thân mình lên, mở mắt ra thì thấy Phạm Hương đang khom lưng bế nàng lên. Nàng định giãy ra khỏi vòng tay cô thì nghe thấy giọng nói khàn khàn, mệt mỏi của cô vang lên bên tai: "Em ngoan ngoãn một chút, chớ lộn xộn."

Lan Khuê dù mở mắt, nhưng suy nghĩ vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, nghe được giọng cô có vẻ hơi nghiêm nghị, trong đôi mắt to đang mê man đột nhiên lóe lên tia sáng, rồi sau đó nàng thật biết điều gật đầu, tiếp tục nhắm mắt lại một lần nữa.

Phạm Hương cũng không nghĩ tới trong thoáng chốc nàng lại trở nên nghe lời như vậy, nhìn lại thì thấy nàng lại tiếp tục ngủ, trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện ra nụ cười ôn hòa mà toan tính. Thật giống như một sủng vật ngoan ngoãn mà biết điều nha.

Trở lại nhà trọ, cô ôm nàng tới phòng ngủ, cởi bỏ áo khoác giúp nàng, nhìn vào chỗ da thịt trắng ngần lộ ra ở cổ áo rộng rãi một lúc lâu, sau đó quay đầu sang chỗ khác đắp kín chăn cho nàng. Cô rót một chén nước đặt ở đầu giường rồi rồi ngã mình xuống ghế salon trong phòng khách, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhất.

Trì hoãn trong chốc lát, cô trở lại phòng ngủ kiểm tra một chút, bảo đảm rằng nàng ngủ rất yên ổn mới từ từ lui ra, rồi rời đi.

Lúc cô về đến nhà mình đã là ba giờ chiều. Thân thể mệt mỏi cùng với cái dạ dày giày xéo làm cho cô đến cả tắm cũng không có khí lực, vào đến phòng ngủ là nằm lỳ thẳng tắo ở trên giường. Mệt chết đi được, cô mệt đến mức mí mắt cũng không mở ra được. Nhưng bởi thân thể ở nơi nào đó đâu đớn không cách nào ngủ được, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, trước mắt lại hiện lên bóng dáng đi bộ quật cường kia, nghĩ đến cái kia làm giận vật nhỏ, khóe miệng cô không tự chủ được mà nhếch lên. Một lúc sau khi đã chìm vào giấc ngủ say rồi mà nụ cười của cô vẫn không thay đổi.

Một ngày sau, Lan Khuê cảm giác mình đã ngủ một thời gian dài rồi, mở mắt ra. Ngoài cửa sổ mặt trời tỏa ra ánh nắng chói chang, sáng loáng, nàng không nhìn đồng hồ cũng biết chắc bây giờ đã là buổi trưa rồi. Ngồi dậy thất trên đầu tủ có cốc nước, nàng không chút do dự cầm lên uống hơn nửa cốc. Nàng định đứng dậy mới cảm giác dưới chân truyền lên một trận đau đớn, vén chắn nhìn xuống mới thấy hai chân mình bị băng giống như bánh chưng. Nàng bất đắc dĩ gãi gãi đầu.

Nàng cầm lấy điện thoại ở dưới gối, mở máy ra thì nhận được điện thoại của Lâm Tổng biên.

"Alo. Lan Khuê à? Chân của cô bị thương như thế nào vậy? Mấy ngày qua nghỉ ngơi ở nhà có tốt không? Chuyện ở công ty cô không cần lo lắng. Phạm Tổng vừa mới rời đi. Cô bị thương, chỉ cần bảo Kin Chi trực tiếp nói với tôi là được rồi, làm sao lại để Phạm Tổng tự mình tới công ty vậy được."

Lan Khuê vẻ mặt vô cùng khốn hoặc, gãi gãi đầu. Phạm Hương đặc biệt đi tới công ty nàng giúp nàng xin phép nghỉ việc. Nàng ta có phải quá nhàn rỗi hay không?

Cúp điện thoại, nàng bắt đầu kiểm tra tin nhắn. Các tin nhắn phần lớn là của Kim Chi.

"Cậu làm sao lại không đi làm? Tối qua có chuyện gì à?"

"Cậu sau lại tắt điện thoại vậy hả? Khuê, đọc xong tin nhắn lập tức gọi điện lại cho tớ."

"Tớ vừa gọi điện thoại cho Phạm Hương. Cô ta nói chân cậu bị thương. Chuyện gì đã xảy ra vậy hả? Sau khi tỉnh dậy nhớ phải gọi điện thoại cho tớ ngay lập tức."

"Phạm Hương vừa mới đến công ty chúng ta, trực tiếp đi tìm lão Lâm. Cô ta muốn làm gì nhỉ?"

Tin nhắn cuối cùng là của Phạm Hương: "Sau khi ngủ dậy nhớ phải gọi điện cho tôi."

Lan Khuê gọi điện thoại cho Kim Chi, nói với cô rằng mình không có chuyện gì, chẳng qua là không cẩn thận mà bị ngã. Mấy ngày vừa rồi chẳng có gì làm, Kim Chi nói buổi tối sẽ tới nhà nàng chơi.

Lan Khuê suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Lan Khuê cũng không gọi điện cho Phạm Hương, cẩn thận đi dép vào, từ từ từng chút đi tới phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong rồi trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế salon. Nàng vừa mới lật lật mấy trang tạp chí bán điện thoại thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa vang lên. Nàng sửng sốt cực kỳ, rồi đưa mắt nhìn về phía cửa chính, nàng nhìn thấy một người vẻ mặt thản nhiên tự nhược tay giơ túi thức ăn đi vào trong nhà. Mặt nàng nhăn lại như tờ giấy, bất mãn cất giọng hỏi: "Sao cô lại cầm chìa khóa nhà tôi?"

Phạm Hương nhìn vẻ mặt sửng sốt của nàng một chút, sau đó lại nhíu mày, hỏi ngược lại nàng: "Ai cho phép em xuống giường? Với cả tôi đã dặn tỉnh dậy phải gọi điện cho tôi rồi mà."

Lan Khuê bĩu môi: "Tại sao phải gọi điện cho cô? Để cô cầm thú tới ôm đi sao?"

Phạm Hương cười khẽ, không thèm chấp nhặt với nàng, mở hộp cơm ra, đưa cho nàng đôi đũa, nói: "Em mau ăn đi. Sau đi ăn xong sẽ tới bệnh viện kiểm tra và bôi lại thuốc."

Lan Khuê do dự, trong chốc lát nhận thấy chiếc đũa, từ từ ăn: "Bác sĩ không phải nói rằng cũng có thể mấy hôm bôi thuốc một lần sao?"

Cô ngồi xuống ở bên cạnh nàng, dựa vào ghế, vẻ mặt ôn nhu nhìn tóc nàng, nói thật nhỏ: "Mỗi ngày đổi sẽ tốt hơn."

Nàng đáp "Ừ" một tiếng sau đó yên lặng ăn cơm.

Cô nhìn bộ dáng nàng như vậy, cười nhẹ nhàng, nhúc nhích một chút giơ tay về phía trước, đặt lên đầu nàng xoa xoa nói: 

"Lan Khuê, sống cùng tôi đi."

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #huongkhue