Chương 14:Tán Tỉnh
Lan Ngọc xúc động chạy ào đến thư viện, kéo theo ánh mắt tò mò của mọi người suốt dọc đường.
"Học tỷ, em thích chị".
Lời này khiến cho bước chân của Lan Ngọc khựng lại, cô vội vã nấp sau kệ sách, nhìn thấy học tỷ bị tỏ tình kia chính là nữ thần của mình, nhất thời cảm giác thế giới này thật kỳ ảo, vậy mà lại có người nhanh chân đến trước cô? Lan Ngọc len lén luồn qua kệ sách để nhìn hai người rõ hơn.
Lan Ngọc im lặng cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Đối phương không hề phản ứng khiến hốc mắt nữ sinh dần dần doanh đầy nước mắt, bắt đầu tỉ tê, "Học tỷ, từ khai giảng lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã thích chị, em...".
"Ôi trời, Thành Hào Chi Lộ!". Lan Ngọc trong giây bấn loạn lỡ đụng vào kệ sách, cô hoảng hồn chộp lấy quyển sách đang sắp rớt, vỗ ngực nói: "May quá may quá, cuốn sách quý giá như vậy mà rớt hỏng thì thật đáng tiếc".
Nữ sinh thấy lời mình nói bị cắt đứt, vùng xung quanh lông mày không vui nhăn lại, trừng mắt nhìn người phía sau giá sách, hít một hơi nói tiếp: "Mỗi ngày trong đầu em đều là hình bóng chị, không có ngày nào là....".
"Chậc chậc, đoạn này viết cũng quá tầm thường đi, lời văn lủng củng". Người nào đó mở sách ra, tuỳ tiện bình phẩm.
"Em...em..." Cuối cùng nữ sinh không nói được nữa, xoay người vừa chạy vừa khóc.
Lan Ngọc thấy gian kế thành công nên tươi cười như hoa, vừa chuyển mắt thì trông thấy đôi con ngươi lạnh lẽo phía bên kia kệ sách đang nhìn mình, nụ cười lập tức cứng đờ, giơ sách lên che mặt, trong đầu chỉ có ý nghĩ mau mau bỏ chạy.
"Em ở đây làm cái gì?" Lan Ngọc đề cập đến một người dùng Lan Ngọc tức thời xoay người muốn đi hướng ngược lại.
"Ninh Dương Lan Ngọc." Giọng Thúy Ngân trầm trầm vang lên từ phía sau, nháy mắt khiến Lan Ngọc phải dừng chân.
Lan Ngọc lúng túng quay lại, mỉm cười với Thúy Ngân, đứng sát vào kệ sách giơ cuốn sách trong tay nói: "Đến thư viện có thể làm gì chứ, đương nhiên em đến đọc sách rồi".
"Rớt sách bây giờ kìa". Hứa Hạ nói xong liền quay đi, nghe thanh âm người phía sau luống cuống tay chân, khóe miệng thoáng cong lên, mặt mày cũng thả lỏng hơn.
Lan Ngọc bỏ sách lên kệ, tằng hắng một cái rồi chắp tay sau lưng tò tò đi theo Thúy Ngân, người ta đến trước một cái kệ chọn sách, cô cũng rút một quyển ra lật xem trông rất hứng thú.
Liên tiếp đi qua mấy kệ sách, Thúy Ngân đã cầm được kha khá trong tay, Lan Ngọc vẫn như trước tay không.
"Theo chị làm cái gì?" Thúy Ngân liếc cô hỏi.
Lan Ngọc nhe răng cười, nghĩ đến lời Dương Dao Dao nói, cô không thể khiến nội tâm mình ngừng kích động, cô tiến đến bên cạnh Thúy Ngân, thấp thỏm đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý tới phía bên này, vì vậy nhỏ giọng thì thầm: "Học tỷ, chị... có đúng là chị thích em không?".
Thúy Ngân đờ người, ánh mắt có chút tối đi nhưng nhanh chóng bị che giấu, nàng nhìn thẳng Lan Ngọc: "Không".
Nụ cười trên mặt Lan Ngọc tắt ngóm, trán nhăn lại, rõ ràng Dương Dao Dao nói học tỷ vì bảo vệ cô mới đoạn tuyệt quan hệ với chị ta, thế sao bây giờ không đúng?
"Vậy chị... Vậy sao chị lại muốn cùng Dương Dao Dao đoạn tuyệt quan hệ bạn bè? Còn kêu chị ta cách xa chị một chút?!" Lan Ngọc cắn môi dưới hỏi.
"Cậu ấy nói với em vậy à?"
"Ừm".
"Chị không thích có người đem chị ra làm trò đùa".
Lan Ngọc mơ hồ đoán ra được, cô nuốt xuống nước bọt, lo lắng hỏi: "Chị...chị đã thấy hả?".
"Ừ." Thúy Ngân thu hồi ánh mắt, cầm sách đi đến quầy trực thư viện.
"Học tỷ, chị nghe em giải thích". Lan Ngọc đuổi theo.
Thúy Ngân coi Lan Ngọc như không khí, vẫn thản nhiên quẹt thẻ sinh viên ôm mấy quyển sách ra khỏi thư viện.
Lan Ngọc ngăn cản nàng, cắn chặt môi nghiêm túc nhìn đối phương, quyết phải giải thích cho rõ, "Học tỷ, em và chị ta không có quan hệ gì hết, em chỉ có...".
"Ngân học tỷ chị cũng ở đây à?". Nhóm Bạch Xảo từ đằng xa đã thấy Hứa Hạ, cả bọn lớn tiếng chào hỏi, vừa đi tới liền thấy một người khác, "Lan Ngọc, thì ra cậu ở đây, hôm nay cậu không đi học, xui sao chủ nhiệm lại điểm danh, bọn tớ có giúp cậu xin nghỉ nhưng mà cậu đi loanh quanh coi chừng gặp chủ nhiệm hốt cậu uống trà nói chuyện đó".
"Cảm ơn, trở về mời các cậu đi ăn." Lan Ngọc nói xong ba chân bốn cẳng chạy theo người đã lặng lẽ rời đi.
Bạch Xảo và hai cô bạn sáu mắt nhìn nhau, không biết hai người đó bị làm sao đành nhún vai nói: "Đi thôi".
"Học tỷ, học tỷ!" Lan Ngọc đuổi theo.
Bước chân Thúy Ngân có phần chậm lại nhưng vẫn tiến về phía trước.
"Học tỷ, chị nhìn em chút đi, nhìn em một chút". Lan Ngoch xoắn xuýt bên người nàng.
Thúy Ngân hết cách đành phải trao cho đối phương một ánh mắt.
"Học tỷ, thật sự em bị ép buộc mà, thật đó, lúc ấy đầu em có hơi choáng váng, rồi em bị Dương Dao Dao chặn đường, chứ em không có ý định để chị ta hôn em, mà cái đó cũng không tính là hôn, môi chị ta chỉ sượt trên má em thôi, ngoài ra không có gì nữa". Lan Ngọc hấp tấp giải thích, thật là chuyện gì cũng kể hết ra.
"Ừ". Thúy Ngân bình thản đáp, đi lướt qua người Lan Ngọc.
Thấy người ta lại bỏ đi, Lan Ngọc cuống quýt theo đuôi, nói sang chuyện khác: "Học tỷ, chị có đói bụng không? Em mời chị ăn cơm."
Thúy Ngân đột ngột dừng chân, Lan Ngọc ở phía sau cũng lập tức ngừng lại.
Thúy Ngân quay người ra sau hỏi: "Lan Ngọc, rốt cuộc em muốn gì đây?".
"Không muốn gì a". Lan Ngọc cúi đầu nhìn mông lung dưới chân rồi thu hết can đảm nhắm mắt nói: "Em chỉ là luôn muốn đi theo chị, luôn đối với chị..." Lời còn chưa nói hết, môi liền bị người kia dùng ngón tay chặn lại, cô tức khắc mở mắt ra.
"Chị biết rồi". Thúy Ngân rút ngón tay về xoay người rời đi, trên ngón tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại nhiễu loạn tim nàng. Thúy Ngân nắm chặt ngón trỏ trong lòng bàn tay như là nỗ lực lưu giữ cảm giác ấm mềm kia, nhưng sau đó ý thức mình đang làm gì, nàng buông ngón tay ra, bước càng nhanh hơn.
Lần này Lan Ngọc đứng yên tại chỗ,
buồn bã dõi theo dáng nàng rời đi, cô thở dài: "Quả nhiên còn quá gấp".
Lan Ngọc chán nản lê bước về ký túc xá, uể oải bỏ giày ra nằm lên giường, bộ dạng thiếu sức sống tình yêu.
"Lan Ngọc, cậu với Ngân học tỷ vừa rồi làm sao vậy?". Bạch Xảo cùng hai bạn chung phòng ôm mấy cuốn sách vừa mượn từ thư viện trở về hỏi.
"Không có gì, tớ làm chị ấy giận rồi". Lan Ngọc cuộn người trong chăn, tìm tư thế nằm thoải mái.
Bạch Xảo ngạc nhiên quăng sách lên bàn, đi tới ngồi cạnh Mục Tiểu Phàm quan tâm hỏi: "Cậu làm gì mà học tỷ giận? Cậu ổn không đó?".
"Không ổn, tớ muốn khóc lắm rồi đây". Lan Ngọc ỉu xìu dúi đầu vào chăn.
Bạch Xảo vỗ nhẹ bả vai Lan Ngọc an ủi: "Mà làm sao cậu làm học tỷ giận vậy?".
"Tớ tán tỉnh chị ấy". Lan Ngọc trồi đầu ra nói một câu rồi lại chui vào.
"Cái gì?!" Ba người trong ký túc xá trố mắt nhìn cục bông trên giường, "Cậu dám tán tỉnh học tỷ sao?".
"Tớ sẽ đi mua quan tài cho cậu ngay bây giờ". Lời độc ác của bạn cùng phòng lại phát tán nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip