Chương 27



"Sau này có cơ hội thì về đây nha, ở đây luôn chào đón em."  Sooyoung ôm lấy Wendy ở sân bay, lúc này có Seulgi và cả Seungwan, Yeri và Joohyun. 

"Nè, em có chuyện này. Thật ra hôm ở quán bar là em đã làm ra chuyện đó." Yeri kéo kéo áo của Wendy, nhỏ giọng. 

"Chuyện gì cơ?" Wendy hơi nhíu mày. 

"Thì chuyện chị và chị họ ngủ với nhau, đó là sắp đặt của em." 

"Cái gì?" Wendy kinh động. 

"Em chỉ muốn giúp hai người thôi, không ngờ lại..."  Không ngờ Wendy không tức giận mà còn cười cười, xoa đầu Yeri bé nhỏ. 
"Dù sao cũng không có kết quả. Bây giờ chị cũng đi rồi, đừng tự trách mình. Được rồi, sắp trễ, em đi nha. Mọi người ở lại bình an."  Wendy ôm mỗi người một cái, đợi sau khi Wendy đã vào trong. Sooyoung nở nụ cười kì hoặc nhìn Seulgi và Seungwan. 

"Chắc em ấy sẽ bất ngờ lắm." 

"Em không tin là chị làm điều đó." Seungwan cũng bó tay với Sooyoung.  Tự nhiên nghe tiếng thút thít, một đám người lớn hướng nhìn người nhỏ đáng xúc động tu tu. 

"Em sao lại khóc?" Sooyoung lo lắng hỏi Yeri. 

"Em tự nhiên nghĩ tới cảnh hạnh phúc của chị họ và chị Wendy trên máy bay, cái xúc động muốn lấy chồng ghê." 


!!! 


Trán mấy người lớn chảy đầy hắc tuyến. Joohyun ho khan một tiếng, nàng thực cạn lời. Sooyoung bày tỏ thương cảm, tay vuốt đầu Yeri an ủi. 

"Thực ra là có người hốt em mà lo cái gì." 

"Hả? Là ai vậy?" Mắt Yeri sáng như đèn pha. 

"Biết Joy không? Năm nay 22 tuổi..." 

"Chị này." Yeri ngại ngùng vội chặn họng Sooyoung.

"Chị đâu cần phải nói rõ ra như vậy." 

"Không sao, đợi cậu ấy về nước sẽ tìm đến em. Cậu ấy hứa rồi mà." Sooyoung cười cười.  Seulgi và Joohyun vẫn im lặng từ nãy đến giờ, thực tế hai người không biết phải nói gì, lại còn không nhìn nhau dù một chút. Sooyoung trong đầu liền nảy ra ý tưởng khá hay ho. 

"Mọi người, em đói quá. Bây giờ đi ăn nha." 

"Dạ." 

Bạn nhỏ Yeri đồng ý liền và luôn không cần suy nghĩ. Joohyun nàng chỉ cười nhẹ gật đầu, còn người kia vẫn đứng im như trời trồng. 

"Còn em thì sao Seulgi? Đi ăn với tụi chị nha." Sooyoung kéo kéo tay Seulgi khi thấy cô thẩn thờ.  Seulgi ngẩng đầu nhìn Joohyun, nàng bình tĩnh nhìn Seulgi như chờ cô trả lời. Mà Seulgi lúc này đã lắc đầu, trưng ra bộ dạng gấp gáp. 

"Xin lỗi mọi người, bây giờ chắc không tiện. Em bận một chút việc ở công ty, hẹn lần khác vậy." 

"Ơ, Seulgi nhưng mà..."  Joohyun còn chưa kịp nói hết câu thì Seulgi đã quay đầu sải bước ra khỏi sảnh sân bay. 

"Cái gì vậy? Hôm nay đâu có việc gì ở công ty?" Seungwan ngây ngốc. 

"Đi thôi."  Joohyun thở khẽ, nàng thúc giục mọi người. Có lẽ chỉ có mình nàng nhìn ra được ánh mắt né tránh của Seulgi. Lúc cô quay đầu đi, nàng đã nhìn xuống bàn tay bị thương của Seulg. 

Đã được thay băng mới, vậy nàng yên tâm không cần phải lo lắng nữa.  Wendy lúi húi tìm chỗ ngồi trên máy bay, mất một lúc vì khá đông khách. Còn chưa kịp đặt mông xuống ngồi thì người kia đã đứng trước mặt.  Wendy kinh ngạc tới mức há hốc mồm lắp bắp:

"Chị, chị sao lại ở đây?" 

"Tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi muốn em phải chịu trách nhiệm với tôi." Seyoung thản nhiên nói. 

"Nhưng, nhưng mà..." Không phải nàng nói không thích cũng không cưới cô hay sao bây giờ lại đổi ý nhanh như vậy khiến Wendy chưa kịp thích ứng. 

"Em muốn phủi bỏ trách nhiệm sao?" Seyoung nhướn đôi lông mày đẹp. 

"Không, không có. Nhưng mà, nhưng mà chịu trách nhiệm bằng cách nào?"  Có phải Seyoung đã nghĩ ra ý định gì đó hay ho rồi bắt cô chịu trách nhiệm. 

"Đợi khi đến đất Mỹ, gặp bố mẹ em rồi sẽ biết."  Wendy toát mồ hôi hột, chẳng lẽ nàng muốn đi mách với bố mẹ cô là cô đã làm bậy, ở đây ăn chơi hay tụ tập quán bar hay sao. 

"Nhưng, nhưng mà..."  Không để Wendy luyên thuyên thêm, Seyoung đã kéo tay cô ngồi xuống hạng ghế của hai người.  Đúng là ngốc không tả nổi, Seyoung ngồi bên cạnh không nhịn nổi nở nụ cười rạng rỡ, mà người kia lại đứng ngồi không yên. 


[...] 


Seulgi trở về dinh thự khi nhận được cuộc gọi của ông Kang, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy người lớn ngồi với nhau, bên cạnh còn có một tiểu thư xinh đẹp. 

Seulgi chớp mắt vài cái cũng không có hứng thú. Cô đi đến trước mặt chủ tịch: "Bố gọi con về hẳn là có việc?" 

"Seulgi, đây là chủ tịch Park, còn đây là Park tiểu thư. Con mau chào hỏi đi."  Seulgi liếc mắt về bọn họ, cô tỏ vẻ không quan tâm lắm nhưng vì lịch sự nên vẫn cúi đầu. 

"Chào mọi người, tôi là Seulgi."  Nghe Seulgi chào mọi người cục súc, ông Kang cười cười vội lấp liếm:

"Con bé là vậy, rất ít nói nên mong chủ tịch đừng để bụng."  Seulgi thừa biết chuyện gì đang xảy ra, ông ấy muốn mai mối cho cô và vị tiểu thư kia. Seulgi nhìn lại không thể không cảm thán trong đầu. 

Nhìn qua tiểu thư này cũng rất xinh đẹp, nhưng không bằng Joohyun của cô. Dáng ngồi thùy mị rất sang chảnh, tất nhiên cũng không thể bằng mèo nhỏ ngây thơ của cô. Đôi mắt sắc sảo, vẻ mặt vờ dịu dàng như hơi fail. Chắc chắn là không hiền như Joohyun. Bỏ lớp trang điểm đậm đó ra, chắc chắn là không đẹp bằng Joohyun. Làn da này thì trắng quá, nhìn như xác ướp vậy, không thể nào mềm mại tự nhiên như Joohyun của cô.

Đôi móng vuốt giả nhọn hoắc nhìn rất kinh dị, còn Joohyun của cô chỉ toàn in hoạt hình lên móng tay thôi. 

Còn nữa, sao cô ta cứ nhìn cô ngại ngùng như mèo con như thế. Cái, cái bộ dạng này lúc lên giường chắc chắn sẽ như hổ vồ lấy cô mất.  Dù vậy, trong đầu Seulgi lại toan tính một kế hoạch mà bố mình không biết. Cô nở nụ cười hòa nhã với Park Eunji. 

"Chào tiểu thư, tôi là Seulgi." 

"Xin chào, gọi em là Eunji được rồi."  Nàng ta đưa tay ra bắt tay với Seulgi, cô nuốt khan một cái. Chất giọng này nghe qua thì gợi cảm, nhưng mà cũng không thu hút được Seulgi. Cô không thích con gái miệng lưỡi như vậy. 

"Ở đây là chỗ của người lớn, em không ngại lên phòng của tôi chứ?"  Ông Kang và Park chủ tịch nhìn nhau hài lòng. Dù không nhìn rõ Park Eunji có ý đồ, nhưng cô cởi mở với phụ nữ khác thì ông rất vui mừng rồi. 

Park Eunji làm ra vẻ mặt ngại ngùng nắm lấy tay Seulgi, gật gật đầu:

"Vâng."  Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt. Gì mà mới gặp lần đầu người ta rủ lên phòng cũng đi là sao. Tiểu thư quyền quý như vậy mất giá quá rồi.

Seulgi thầm nghĩ.

———————
Vote cho tớ nhá⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #seulrene