22.Băng điểm

Ba ngày nghỉ tết Nguyên Đán, Bae Joohyun trở về Bae gia ở. Cha mẹ cùng Bomi đã trở lại, Bae gia tràn ngập tiếng cười. Cô cũng tạm thời quên đi tình cảm phiền não, chuyên tâm cùng gia đình trải qua một năm mới vui vẻ hạnh phúc.

Kỳ nghỉ kết thúc, bắt đầu đi làm trở lại, tuy chỉ nghỉ ngắn ngủi vài ngày nhưng cũng tồn đọng không ít việc. Sau buổi họp thường kỳ, Bae Joohyun ở văn phòng bận cả buổi sáng. Cho đến khi thư ký mang cơm trưa vào, mới buông công việc trong tay nghỉ ngơi một chút.

Vừa ăn cơm được trình bày đẹp mắt vào miệng, vừa đọc báo hàng ngày. Một người có quyền quyết định trong tương lai cần thiết bổ sung những thông tin thời sự nóng bỏng. Sau khi xem hết mấy phần tin tức tài chính của tạp chí kinh tế, Bae Joohyun cũng chỉ vừa mới ăn vài miếng cơm trưa, sau đó tiếp tục đọc báo buổi sáng.

Khi vừa mở trang báo ra, đầu đề ngay trang tiếp theo : tổ trọng án truy bắt kẻ buôn ma tuý gặp nạn, hai cảnh sát trọng thương nhập viện.

Bae Joohyun ngừng tay. Nhìn dòng chữ to màu đen, không biết tại sao trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Buông thìa, bàn ăn cũng đẩy sang một bên, Bae Joohyun cầm lấy tờ báo, đọc tin tức cẩn thận.

Hai cảnh sát bị thương là trong tổ trọng án số ba của cục công an, trong đó có một người là nữ cảnh. Khi từng chữ đó theo thứ tự đập vào mắt Joohyun, nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn của Kang Seulgi không hề có điềm báo trước làm cho lòng cô đau nhói một chút.

Buông tờ báo xuống, đến gara ngầm của toà nhà Bae thị, Bae Joohyun lao xe như bay ra ngoài, tổng cộng mất khoảng năm mươi tám giây, ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa đến.

Tại bệnh viện Seoul.

Mẹ Kang bưng bát, đút canh cho Kang Seulgi. Mấy ngày hôm trước Kang cảnh quan còn vui vẻ, giờ phút này suy yếu nằm trên giường bệnh, vai trái quấn băng gạt thật giày, chất lỏng trong suốt từ bình thuốc theo ống tiêm thật dài, chảy vào trong mu bàn tay của cô.

Sau khi giải phẫu kết thúc, bị thuốc gây mê làm mất đi sức lực, hôn mê suốt một ngày, bây giờ mới miễn cưỡng có thể ngồi dậy ăn một chút. Kang Seulgi cố chịu đựng vết thương, sợ mẹ lo lắng.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gào thét, la khóc.

Âm thanh nghe rất gần, như vang ra từ phòng bệnh kế bên, mẹ Kang và Kang Seulgi đều là kinh hãi.

Mẹ Kang đứng lên buông bát trong tay.

"Để mẹ đi xem, chỉ sợ là không tốt."

Nói xong, vội vã mở cửa đi ra ngoài. Lúc cánh cửa mở ra, tiếng la khóc còn lớn hơn nữa, kèm theo rất nhiều tiếng huyên náo của người đến kẻ đi. Kang Seulgi cắn chặt môi dưới, khiến đôi môi trắng bệch không còn chút máu.

Đợi một lúc, mẹ Kang vẫn chưa quay lại, Kang Seulgi sốc chăn lên, tự mình cầm bình nước biển, mặc đồ bệnh nhân đi ra ngoài. Chân mềm nhũn không còn chút sức lực. Mở cửa ra nhìn thấy ở hành lang có rất nhiều người. Lãnh đạo cục công an, lãnh đạo toà thị chính, bác sĩ, phóng viên, còn cả những người Seulgi không biết, đứng tràn đầy cả hành lang.

Đồng nghiệp bị thương với cô đã cấp cứu liên tục 30 mấy tiếng vẫn không cứu được, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Trong đám người, người mẹ già yếu cùng cô vợ mới kết hôn được một năm khóc gần như ngất đi.

Mẹ Kang cũng cảm động lây, giúp đỡ người cùng thế hệ với mình, nước mắt cũng rơi đầy mặt. Kang Seulgi xa xa đứng ngơ ngác nhìn cảnh bi thảm này, ngay cả vết thương đau cũng chết lặng.

Sớm đã có sắp xếp, mọi người giúp đỡ thân nhân người mới mất từ từ rời khỏi phòng bệnh. Kang mẹ không nỡ bỏ đi, từ xa nháy mắt kêu Kang Seulgi về giường nằm dưỡng bệnh cho tốt. Đám người tản ra hết, Seulgi mới từng bước nặng nhọc di chuyển về phòng bệnh.

Trở về giường, Seulgi mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Đã làm đồng nghiệp với nhau nhiều năm, cứ như vậy mà mất đi, thật khó tiếp nhận, tính mạng con người sao mỏng manh quá. Không phải lần đầu tiên đối mặt với việc chết chóc, nhưng vẫn cảm thấy nặng nề, không chịu nổi. Cũng cùng một loại viên đạn bắn vào vai cô tạo thành vết thương, nhưng lại bắn vào ngực hắn, làm cho vĩnh viễn cách xa.

Cửa phòng bệnh vang lên, tiếng bước chân dồn dập, Seulgi mở to mắt, đứng trước mặt là Bae Joohyun hơi thở hỗn loạn.

Một người lúc nào cũng quan tâm đến vẻ bề ngoài, thế mà lúc này Bae tổng trên trán thấm mỏng mồ hôi, lớp trang điểm cũng mờ nhạt, vài sợi tóc rơi tán loạn xuống bên mặt, nhìn có chút chật vật.

Seulgi dựa trên gối, thất thần nhìn cô. Trong ánh mắt xinh đẹp kia, thấy được sự quan tâm muốn giấu cũng không giấu được.

Cô sẽ hối hận không?

Không phải hiện tại, cũng không phải bình lặng như trong tương lai. Mà là có một ngày, tôi không thể nhìn cô như vậy, mặc dù cô khiến tôi rơi nước mắt nhưng tôi sẽ cố kiềm chế không rơi trước mặt cô, cô sẽ hối hận sao? Sẽ hối hận hôm nay đã quan tâm như vậy sao?

Joohyun, tôi sợ em sẽ hối hận. Thời điểm viên đạn bắn tới tôi cũng không sợ, nhưng tôi sợ em sẽ hối hận.

Kang Seulgi nâng thân mình lên, cong khoé môi cười thản nhiên.

"Bae tổng... nghĩ kỹ rồi sao?"

Bae Joohyun sửng sốt, cảm thấy có gì không đúng. Nhưng tìm không ra cảm xúc trong giọng nói của cô, một sự im lặng hiển nhiên. Kang Seulgi trước mắt xa lạ quá. Màu da tái nhợt, trắng bệch như màu tường trong phòng bệnh, chăn nệm dưới ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào biến bệnh nhân như trong suốt, nháy mặt một cái sẽ biến vào hư không.

"Chuyện hôm đó là tôi không đúng, tôi uống quá nhiều rượu. Rất sợ Bae tổng sẽ nổi giận, nhưng mà nghĩ lại, Bae tổng cũng sẽ không phải là chơi không nổi trò này?"

Kang Seulgi bình tĩnh thản nhiên, nhếch miệng cười đểu, tàn nhẫn lạnh lùng, không hề ấm áp. Đồng tử Bae Joohyun từ từ co lại, rồi lại dần dần phóng đại, ánh mắt đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, sau đó như lưỡi dao sắc bén.

"Bae tổng cần thời gian, là đang suy nghĩ gì vậy? Có phải kỹ thuật của tôi quá tệ làm Bae tổng thất vọng phải không?"

Sắc mặt Bae Joohyun xanh mét, giận dữ cười lại, cố gắng siết chặt bàn tay đang run rẩy. Nhìn Kang Seulgi chằm chằm, như tìm kiếm một điều gì đó trên vẻ mặt của cô. Bao nhiêu lo lắng, bối rối lúc ban đầu hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại, trong lòng lạnh lùng băng giá.

Seulgi không nói nữa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Như vậy là đủ rồi, thời cơ thích hợp, thích hợp lấy cớ. Cũng chưa yêu quá sâu, như vậy cũng không đau đớn nhiều, có khi có được chưa chắc đã hạnh phúc, mất đi theo thời gian cũng trở thành quá khứ. Như vậy là tốt rồi.

Hồi lâu không lên tiếng.

Lúc mở mắt ra, trước giường bệnh đã không còn một bóng người. Seulgi ngơ ngác nhìn chỗ Joohyun vừa đứng lúc nãy, trong lòng tan nát. Tại sao lại như vậy, cảm giác đau đớn sao so với vết thương càng khó chịu hơn?

Kang mẹ đẩy cửa phòng bệnh, thấy con gái cuộn tròn đưa lưng ra ngoài. Đi vào thấy nước biển đã truyền xong, máu đỏ tươi chói mắt chạy ngược trở về ngập toàn bộ bịch truyền dịch.

"Seulgi, tại sao truyền xong không gọi a? Con xem máu kìa! Vết thương còn đau không?"

Kang mẹ vội vã vòng qua giường bệnh, bấm chuông gọi, sau đó khom lưng nhìn con mình.

Kang Seulgi màu nhíu chặt, nhắm chặt hai mắt. Miễn cưỡng lay động phía dưới, xem như trả lời mẹ.

"Không thoải mái chỗ nào? Truyền dịch nhanh quá hay sao?"

"Mẹ, cho con ngủ một lúc, con chỉ muốn ngủ một lúc..."

Ngày thường Kang Seulgi bận đến không thấy được bóng người, nay do bị thương ở nhà tĩnh dưỡng, cơm nước dâng tận miệng, vô cùng thoải mái. Lúc mê man, cảnh tượng kì lạ, không rõ ràng luôn xuất hiện.

Trong toà nhà Bae thị, phòng khách sang trọng, cô đứng đó như đang chờ đợi điều gì, cái gì cũng nhìn không rõ. Sau đó xuất hiện một vài hình ảnh quen thuộc, bên cạnh trống trải. Không có mục tiêu, lo sợ luống cuống không yên.

Bừng tỉnh, tay Seulgi vỗ về cái trán, thở dốc thật mạnh.

Trái tim nếu luôn nghe lời theo lí trí, thì thế gian đã không có nhiều nỗi buồn phiền rồi.

Đứng dậy thay đổi quần áo, Kang Seulgi mặc chiếc áo lông thật dày ra ngoài.

Trời chiều trắng xoá, nhưng lại rất sáng lạn, từng cây chồi non đang mọc ven đường. Seulgi hít thở thật sâu, thay đổi không khí làm cho người ta tâm tình cũng tốt lên.

Ở trong cửa hàng bánh ngọt ăn ngon lành hết một cái bánh, sau đó đi đến KFC ngồi xuống uống một cốc nước ép nóng. Kang Seulgi thoả mãn đứng dậy, kéo mũ trượt tuyết lên, chạy đến cái hẻm nhỏ cạnh toà nhà Bae thị, theo dõi.

Tôi chỉ muốn nhìn một chút, chỉ cần nhìn một chút là đủ rồi. Để tôi có thể thấy em, tôi rất nhớ em.

Trời không toại lòng người, cho đến lúc trời tối sầm, cũng không nhìn thấy gì. Ngẩng đầu nhìn lên phòng làm việc của Joohyun, cũng không có ánh đèn để người ta nuôi chút hy vọng.

Kang Seulgi ngồi chổm hổm ở trên mặt đất, túm dây của hai quả bông bên mũ, cố gắng nghĩ, nghĩ đến mức đau đầu. Kết quả là dù sao cũng đã theo dõi, phải thấy được mới thôi.

Tại cửa khu trung cư, Seulgi ẩn trong tối, nhìn Bae Joohyun cùng một quý ông chào tạm biệt.

Cô biết người đàn ông đó, là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Bae thị ở nước ngoài, là bạn học chung đại học của Bae Joohyun. Với tính cách của Joohyun hẳn là không có liên lạc gì với người khác, nhưng tên người Pháp mắt xám tóc vàng này và cô đi rất gần nhau. Người ở chi nhánh sẽ không ở lại đây lâu, đa số thời gian Joohyun gặp hắn là bàn bạc công việc. Thêm nữa, mỗi lần gặp ở trước mặt người khác cũng hiếm có vẻ thân mật.

Điều đó Kang Seulgi cũng biết, nhưng lúc cô thấy người đàn ông cao cao gầy gầy đó cúi người lịch sự hôn lên môi Bae Joohyun, quên mất bản thân đang theo dõi, nhanh chóng tiến lại gần.

Bae Joohyun sau khi tiễn xong hắn, xoay người liền thấy cô.

Seulgi có chút khẩn trương, không có chuẩn bị sẵn sàng đối mặt như vậy. Dù sao cũng đã làm chuyện quá trớn, lời nói cũng quá tổn thương, đã gây hoạ mà còn nói tổn thương thì quá khó để tha thứ được.

Bae Joohyun nhìn cô một chút cảm xúc cũng không có, chỉ trong chốc lát cái cười lạnh cũng không có, xoay người bỏ đi. Kang Seulgi ngay cả giãy dụa cũng không có, ma xui quỷ khiến đi theo.

Một đường theo vào tận trong nhà Bae Joohyun, Seulgi chăm chú nhìn bóng dáng cô, không thấy gì khác thường. Tất cả cũng như trước kia, như chưa từng có gì xảy ra, Bae Joohyun cũng lạnh lùng như cũ, Seulgi cũng thực im lặng.

Lúc cô chịu đựng tim đập như sấm tiến lại gần, thật bất ngờ, Bae Joohyun không có cự tuyệt.

Đèn mơ mơ hồ hồ, nhu tình vạn chủng. Kang Seulgi say mê, ôn nhu như vậy cô thật không ngờ, mà người trong lòng cô cũng không cứng nhắc như hôm ấy, trở nên chủ động, nhiệt tình. Môi lưỡi dây dưa, thân thể quấn chặt, Kang Seulgi bị nhốt trong cảnh đẹp kiều diễm lunh linh trước mặt, chỉ thấy được giai nhân duyên dáng tuyệt sắc nhất.

Quên nữa, Bae Joohyun cũng có phản ứng.

Sau khi đưa được cô lên đỉnh, Seulgi ôm Joohyun đang thở dốc, muốn cúi xuống hôn một nụ hôn tràn đầy tình cảm và sâu lắng. Mà Joohyun đang nằm ngửa rất nhanh nghiêng đầu tránh đi, ánh mắt mê loạn nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

"Kỹ thuật Kang cảnh quan tiến bộ không ít, có chăm chỉ luyện tập sao? Quả thật nhìn không ra có đạo đức nghề nghiệp tốt như vậy."

Seulgi ở trong góc, tràn đầy quyến luyến cũng trở nên cứng nhắc. Ngay sau đó, bị đẩy mạnh ra, ngã thật mạnh ở một bên. Bae Joohyun đứng dậy, phủ thêm áo ngủ vào phòng tắm.

Kang Seulgi nằm ở một chỗ, vết thương ở vai trái bị xé rách miệng cho cảm giác đau nóng rát, cũng không theo kịp cảm giác ở trong lòng cô lúc này. Đây là trả thù sao? Kiên quyết, lãnh ngạo như Bae Joohyun, như thế nào sẽ để cho chính mình rơi vào sự sắp đặt của người khác. Cô hiểu được ý nghĩa của cái cười lạnh kia, đó là vũ khí sắc bén nhất.
============
Hôm nay hai bạn xà nẹo nhau quá nhiều, ahhh chờ hình HQ ahhhh
Bae Joohyun hôm nay đẹp lắm ahhhh

Tựa đầu lên vai vợ ngủ ahhh Kang Seulgi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip