Chương 1- Dị giới.

Tôi là SCP 143, một SCP mang hình dáng gần giống như loài người các bạn. Nhưng tôi lại có những năng lực mà không con người nào có. Hành tinh tôi sống là hành tinh của những SCP - những sinh vật có siêu năng lực.

Chúng tôi tồn tại bằng năng lượng ánh sáng mặt trăng lúc nó tròn nhất. Nhiệm vụ của chúng tôi là chiến đấu để loại bỏ những SCP có hại cho hành tinh của chúng tôi.

Hôm ấy, là ngày tôi cùng SCP 115 - một SCP với khuôn mặt của một con người nhưng lại có phần thân của con sư tử, chúng tôi phải đi tuần tra toàn địa phận của chúng tôi. Chúng tôi đi bằng SCP 052 - chuyến tàu.

'Hôm qua tổ chức đã tiêu diệt được SCP nguy hiểm , cô có vẻ là người có công công rất lớn'- SCP 115 bắt đầu bắt chuyện với tôi.

'Không hẳn thế.Anh ta để lộ sơ hở bị tôi tóm được nên bị tiêu diệt thôi. Tôi không hẳn là tài giỏi'- tôi nói

'Cô không cần khiêm tốn. Tôi đã nghe nhiều uy danh về cô, cô là một mãnh tướng của tổ chức, lại còn rất nghĩa khí với đồng loại nữa'

Đột nhiên SCP 052 thông báo cho chúng tôi biết rằng nó đã có vấn đề.

'SCP 143 ! Có vẻ SCP 052 có vấn đề rồi'- SCP 115 nói với tôi.

'Tôi cũng nghĩ thế. Chúng ta cần ra khỏi đây'- tôi nói tay phối hợp kéo cánh cửa SCP 052 ra. Nhưng cánh cửa lại đóng chặt.

'Không được rồi'- tôi nói.

'Vậy phải làm sao?'- SCP 115 lo lắng hỏi.

Trên sàn, con tàu bắt đầu rung lắc dữ dội, khiến chúng tôi phải nắm lấy thanh xà ngang trên tàu. Bỗng tốc độ của con tàu nhanh hẳn lên, càng ngày tín hiệu báo hỏng của con tàu càng lớn hơn.

Tôi tuy cùng SCP 115 dùng sức mạnh siêu năng lực của mình để cố gắng mở cánh cửa của SCP 052. Nhưng vẫn không được

'SCP 115 cậu đi đến cuối khoan tàu đi tôi sẽ dùng năng lực để mở cửa thoát hiểm của con tàu.'- Tôi nói

'Còn cô thì sao?'- SCP 115 nói.

'Tôi tự lo được'

Tuy có chần chờ nhưng SCP 115 vẫn làm theo. Tôi dùng toàn bộ năng lượng của mình để khống chế SCP 052.

Việc khống chế một SCP rất khó khăn, mất rất nhiều năng lượng có thể dẫn đến hủy diệt bản thân nên việc này là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng tình hình cấp bách. Nếu tôi không làm như vậy rất có thể cả hai chúng tôi sẽ phải bỏ mạng.

SCP 052 có vẻ đã chịu một phần tác động từ tôi. Nó bắt đầu mở cửa thoát hiểm ở cuối khoang tàu. Tôi vui mừng khi nhìn thấy SCP 115 đã nhảy khỏi tàu. Nhưng con tàu lại bật ra khiến tôi ngã người xuống đất.

Tôi lom khom ngồi dậy thì nhìn thấy trước mắt mình là một luồng sáng chói mắt. Tôi nhắm tịt mắt lại. Cảm nhận bản thân đã trải qua một cơn đau đầu dữ dội.

Khoảng vài giờ sau tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng khóc có vẻ của loài người theo trí tưởng tượng của tôi và cơn đau buốt ê ẩm từ lưng tôi mang đến.

Trước mắt tôi là một màng khăn trắng. Tôi ngồi bật dậy. Xung quanh tôi là những sinh vật có hình dáng giống tôi đại loại là con người.

Họ nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi tất cả cùng thét lên và chạy ra ngoài. Duy chỉ có một cô gái gương mặt đẩm nước mắt chạy đến ôm lấy tôi.

Tôi theo phải xạ của một SCP khi gặp sinh vật lạ dùng tay đẩy cô ấy ra. Cô ấy ngã xuống đất rồi nhìn tôi đầy ngạc nhiên

'Độ Nghiên. Cậu còn sống. Cậu thật sự còn sống. Tớ không phải nằm mơ...'- rồi cô ấy òa lên khóc như một đứa trẻ. Vừa khóc vừa ngồi dậy cố đến gần tôi.

Tôi thấy cô ấy có vẻ quan tâm mình, không có ý xấu nên mới mặc cho cô ấy ôm mình rối rít.

Những người mặc áo trắng lúc nảy giờ mới tất bật chạy vô. Họ reo lên - ' Thật kì diệu. Cô bé đang rất khỏe mạnh. Đây là kì tích. Xin chúc mừng gia đình'

Rồi có hai người một nam một nữ gọi tôi là con gái nhào đến phía tôi. Họ nước mặt chan hòa ôm lấy tôi mà khóc.

'Con gái của mẹ. Mẹ biết là con sẽ không sao mà. Một chút nữa thôi thì mẹ đã không thể gặp con nữa được rồi'

Tôi nhìn họ. Họ nhìn thật ngu xuẩn. Tại sao lại khóc dễ dàng như thế chứ? Kẻ thù nhìn thấy thì sẽ mất mặt đến chết.

'Không được khóc'- tôi ra lệnh

Họ nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi người phụ nữ vừa nảy khóc lớn nhất bỗng nín khóc. Bà ta nhìn tôi cười hiền

'Được rồi! Tiểu Nghiên của mẹ nói không được khóc mẹ sẽ không khóc nữa'- bà ta xoa đầu tôi. Tôi liền tránh né.

'Con nó vừa đi về từ cái chết, chắc nó còn chưa hết kích động mà. Bà đừng ép nó'- người đàn ông bên cạnh vỗ về bà ấy

Thế giới này thật lạ lùng. Những sinh vật đều giống như nhau cả. Họ dễ dàng rơi nước mắt. Tôi không hợp với nơi này. Tôi phải về với hành tinh SCP của tôi.

Tôi nhớ đến lời dặn của Lão SCP 111- lão SCP có khả năng thông tường mọi điều về thế giới SCP, ông ta từng nói với tôi nếu bị dị giới mà muốn trở về thì phải kích hoạt nút tự hủy, khi nhắn vào nút này, toàn bộ cơ thể của SCP đó sẽ tan biến, duy chỉ có linh hồn là vẫn tồn tại, linh hồn ấy sẽ đi về nơi ban đầu SCP đó được tạo ra và tìm thân xác mới cho mình.

Tôi vội vàng đưa tay lên sau gáy, nơi đặt nút tự hủy của mình. Nhưng... nút tự hủy của tôi đâu rồi...

Tôi quên mất. Hiện tại cơ thể này không phải của tôi. Đây là cơ thể của một con người. Có thể luồng ánh sáng đó đã tách linh hồn và thể xác của tôi ra, linh hồn tôi bằng cách nào đó đã nhập vào thể xác này.

Tôi nghe bên tai mình có tiếng nói

'Chào'

'Cô là ai?'- Tôi thắc mắc

'Tôi là cô và cô cũng là tôi'

'Vậy cô chính là linh hồn của thể xác này'

'Đúng'

'Cô đến đây hẳn có việc. Một khi linh hồn và thể xác đã tách rời thì khó mà hợp lại được. Nên tôi sẽ không giúp cô sống lại được đâu'

'Không. Tôi biết bản thân mình đã chết rồi. Tôi chấp nhận nó. Tôi chỉ nhờ cô một việc'

'Việc gì?'

'Cô có thấy đôi vợ chồng đó không?'- cô ta chỉ tay vào người đàn ông và người đàn bà gọi tôi là con gái khi nảy. Tôi nhìn theo rồi gật đầu.

Cô ta nói tiếp - ' Họ là bố mẹ của tôi. Họ rất tốt bụng. Hãy chăm sóc họ giúp tôi'

'Được'

'Còn cô gái đằng kia'- cô ta chỉ về phía cô ấy ôm lấy tôi lúc đầu. Tôi gật đầu.

'Cô ấy là Thôi Hữu Trinh- bạn thân từ khi còn bé của tôi. Cô ấy trước giờ luôn đối xử tốt với tôi. Mặc dù tôi là con người hậu đậu và thấp kém trong mọi lĩnh vực. Chăm sóc cô ấy thay tôi có được không?'

'Ý cô là tôi phải sống với thân phận này suốt đời để chăm sóc cho họ'

'Tôi biết sẽ có lúc cô phải về. Đến khi đó cô hãy nói toàn bộ sự thật cho họ biết'

'...'

'Xin cô đấy. Cả đời Kim Độ Nghiên tôi đã rất xúi quẩy rồi. Lại không làm được việc gì ra hồn nữa. Xin cô hoàn thành tâm nguyện này của tôi đi có được không?'

'Được'

Cô ta nói cám ơn ríu riết rồi tan biến. Cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi không một ai nghe thấy, nhìn thấy. Vì tôi đã dùng khả năng đặc biệt của mình để nói chuyện với linh hồn Độ Nghiên.

Vậy trong thời gian sắp tới tôi phải sống ở đây ,đi tìm thân xác của mình và tìm con tàu SCP 052 để có thể trở về hành tinh SCP của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip