Chương 16 - Nguy hiểm

Khu rừng dần hiện ra trước mắt chúng tôi. Vẻ âm u đáng sợ của khu rừng càng khiến độ nguy hiểm của nó tăng lên nhiều lần.

'Tất cả đã sẵn sàng?'- tôi

'Sẵn sàng'- bọn họ đáp lại tôi. Tôi không nghĩ những đứa con gái như bọn họ lại khí thế anh hùng đến thế đâu.

'Chúng ta buộc phải đi chung vì rất có thể sẽ bị lạc. Nếu muốn giữ tính mạng để hưởng 10.000 dolar thì phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của tôi'- tôi cẩn thận nhìn Hữu Trinh.

'Rõ rồi'- bọn họ.

'Vậy xuất phát'- tôi nói và cầm theo cái balo của mình rồi tiến vào khu rừng. Mọi người cũng đi theo.

'Ông chủ chúng tôi đang vào trong khu rừng. Ông có nhận được tín hiệu của chúng tôi?'- Tống Mặc nói vào thiết bị liên lạc.

'Tôi nhận được rồi'- bên kia tiếng ông chủ Thái Tận vẫn vang đều đều lên.

'Còn camera?'- Tống Mặc

'Vẫn ổn'- Thái Tận.

Chúng tôi đi vào sâu trong khu rừng. Lúc này bóng tối bao quanh khu rừng tĩnh mịt, chỉ còn tiếng bước chân và tiếng thở của chúng tôi.

'Tống Mặc tôi không nhìn thấy tín hiệu từ camera của cô'- Thái Tận

'Sao lại vậy?'- Tống Mặc cầm lấy chiếc camera trên áo mình xuống gõ gõ.

'Camera của Trần Tuyên Mỹ và của Thôi Hữu Trinh cũng bị hư rồi'- Thái Tận

'Vậy còn của 143?'- Tống Mặc.

'Chết tiệt. Cả cái của 143 cũng không hoạt động'- Thái Tận giận dữ.

'Có thể là do phóng xạ quá mạnh, ngay cả các thiết bị đó cũng bị ảnh hưởng'- tôi vẫn chậm chậm đi về phía trước.

Chiếc đèn pin của chúng tôi bỗng chớp chớp rồi * bụp * . Cả bốn chiếc đèn đều tắt lụi.

'Đứng yên tại chổ'- tôi ra lệnh.

Ánh trăng le lói không thể nào lọt qua được những tán lá cây rừng dày đặt mà chiếu đến chúng tôi được. Trong cái bóng tối âm u đó. Tôi mơ hồ nhìn thấy cảnh một cô gái nhỏ ôm lấy một cô gái khác, khóc thúc thít, rồi những mảnh thủy tinh sắt nhọn,... những hình ảnh ấy lúc ẩn lúc hiện ra trong đầu tôi. Tôi lắc đầu nguầy nguậy để trấn tĩnh bản thân.

'Có chuyện gì à?'- Thái Tận

'Ông chủ đèn pin của chúng tôi bị tắt hết rồi'- Tống Mặc.

'Tại...'- lúc này chỉ có thể nghe được đến đấy thì chiếc máy liên lạc cũng ngắt kết nối.

'Ông chủ? Sao vậy? Ông có nghe tôi nói không?'- Tống Mặc cố gọi Thái Tận nhưng chiếc máy vẫn không có dấu hiệu gì.

'Đừng phí sức nữa. Nó hư rồi'- tôi.

'Vậy bây giờ phải làm sao?'- Mỹ Mỹ.

Tôi nắm bàn tay lại, rồi mở ra. Trên bàn tay xuất hiện một ngọn lửa.

'143 cô?'- Tống Mặc.

'Đi thôi. Đây không phải lúc cô tò mò chuyện này'- tôi định đi tiếp nhưng lại bị Tống Mặc kêu lại.

'Mọi người... hãy rời khỏi đây đi. Tìm cách trốn thật xa nơi này, rồi sống một cuộc sống yên ổn'- Tống Mặc.

'Cô nói cái gì vậy?'- Hữu Trinh.

'Thật ra. Thái Tận sẽ không đưa cho hai cô 10.000 dolar như ông ấy hứa, mà ông ấy sẽ giết chết hai cô để thủ tiêu.'- Tống Mặc.

'Cô... tại sao lại nói những điều này với chúng tôi? Cô chẳng phải rất trung thành với ông ấy hay sao?'- Hữu Trinh.

'Lúc trước là như vậy. Còn bây giờ... Tôi thật ra là một đứa trẻ mồ côi, được Thái Tận mang về nuôi dưỡng, ông ấy xem tôi như con gái ruột của mình. Tôi thích học võ ông ta cũng cho tôi đi học võ, tôi thích ăn há cảo ông ấy cũng cho người làm cho tôi ăn. Tôi xem ông ấy như bố của mình, nên đã cố gắng trung thành làm việc cho ông ấy. Trước đây ông ấy mở ra tổ chức này để giúp chính phủ bắt những tên trùm xã hội đen, hay những tội phạm chính trị lớn, nói chung là rất chính nghĩa. Nhưng sau lần tai nạn mấy tháng trước, ông ấy đột nhiên thay đổi rất nhiều, ông ấy biến tổ chức này trở thành một viện nghiên cứu năng lượng mới, và tàn độc nhất là họ mang con người ra để thí nghiệm. Tôi đã không thể chịu được sự tàn nhẫn vô nhân tính ấy nên đã quyết định giúp các cô trốn thoát khỏi ông ta. Tôi không muốn các cô trở thành nạn nhân tiếp theo.'

'Còn cô?'- Hữu Trinh.

'Tôi sẽ quay về và nói rằng cuộc khám phá đã thất bại, cả ba người các cô đều đã chết. Nếu ông ta giận lắm thì cũng chỉ giết chết tôi thôi. Sẽ không nghi ngờ các cô còn sống đâu'

'Sao có thể như vậy chứ muốn đi thì bốn người chúng ta cùng đi'- Hữu Trinh nắm lấy tay Tống Mặc.

'Đúng đó. Đúng đó. Dù gì tất cả các thiết bị liên lạc đều đã bị hư. Ông ta làm sao biết đã xảy ra chuyện gì với chúng ta chứ'- Mỹ Mỹ

'Vậy... các cô không giận tôi chuyện tôi đi theo Chỉ Nhược ức hiếp các cô hay sao? Cả chuyện tôi biết chuyện này nguy hiểm mà vẫn cho các cô tham gia nữa'- Tống Mặc

'Không đâu. Là tôi tự nguyện mà'- Hữu Trinh nói lại còn liếc mắt qua tôi.

'Vậy được rồi. Chúng ta mau tìm cách ra khỏi đây thôi'- Mỹ Mỹ nắm lấy tay Tống Mặc. Hữu Trinh cũng nắm lấy tay tôi kéo đi.

'Sao vậy? 143 sao lại không đi'- Hữu Trinh.

'Các người đi đi. Tôi có việc phải ở lại. Các cô không cần lo cho tôi'- tôi tách tay mình ra khỏi tay Hữu Trinh.

'Có chuyện gì?'- Hữu Trinh.

Tôi không trả lời, đặt ngọn lửa trên tay mình vào tay Mỹ Mỹ -' Nó sẽ sáng trong một giờ tới, cố gắng thoát khỏi đây càng sớm càng tốt'

Tôi nhanh chóng tách khỏi bọn họ, chọn một lối đi nhỏ khác rẽ vào. Tôi không phải con người như bọn họ, điều tôi mong muốn bây giờ là tìm được SCP 052 và trở về hành tinh của tôi. Vì vậy tôi phải ở lại.

Tôi nghe loáng thoáng phía sau là tiếng kêu của Hữu Trinh - ' Độ Nghiên cậu đừng đi mà' ...... ' Hữu Trinh, không được, em sẽ bị lạc đấy '.

Tôi đi xa họ, lúc này bản thân tôi mới phát hiện mình đang đứng trước một cây cổ thụ lớn, những cành cây to của cây rũ xuống, không khí vắng vẻ, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, tuy vậy điều đó không hề khiến bước chân tôi chùng lại.

Tôi tiếp tục đi, cái lạnh buột, tê cứng cả người khiến bản thân tôi có phần hao hụt năng lượng.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân dồn dập đang chạy nhanh về phía tôi. Con người này chắc hẳn cả trăm kg, bàn chân vừa chạm xuống đất liền khiến đất xung quanh chuyển động.

Tôi quay phắt về phía sau lại chẳng thấy ai. Rõ ràng là tôi vừa nghe tiếng bước chân rất lớn bây giờ lại không thấy ai. Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm, không thể nào, tôi là SCP làm sao có thể chứ.

Khi đầu tôi vẫn còn đang hướng về phía sau thì một hơi thở tanh nồng mùi máu tươi, cộng thêm cái mùi ẩm mốc trên người sinh vật đó phát ra khiến tôi bống chốc thấy buồn nôn. Cái mùi này thật quá khó chịu.

Tôi chầm chậm quay đầu, cánh mũi của tôi chạm vào một mớ gì đó mềm mềm, lại ướt ướt. Tôi đảo ánh mắt lên , gương mặt đầy lông lá và thứ chất lỏng màu đỏ đỏ dính nhơn nhớn trên miệng gã ta.

Ảnh mắt gã ta đục ngầu nhìn tôi, khịt khịt mũi dò xét. Tôi đơ người, cái không gian chật hẹp, tối mịt, im lặng đến đáng sợ này khiến tôi không khỏi bỡ ngỡ.

Gã ta sau khi đã xác định tôi là con mồi béo bỡ liền hành động. Gã nhe hàm răng nanh nhọn hoắc của gã ra gào thét trước mặt tôi, rồi gã đưa bộ móng vuốt dày cợm, sắt bén của mình lên vồ lấy tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip