Chương 25 - Biển và cậu

Tôi ngồi trong thư viện, bản thân cảm thấy buồn chán với mọi thứ hiện tại. Mệt mỏi tôi tựa người ra sau ghế nhắm hờ mắt. Không biết Hữu Trinh cô ấy ra sao rồi? Tôi có nên nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm cô ấy. Thôi! Tôi không đủ can đảm đâu.

Có tiếng ghế cạnh tôi được kéo ra và có người ngồi xuống. Tôi quay sang nhìn, là Tống Mặc. Cô ấy nhìn tôi ái ngại - ' Tôi xin lỗi'

'Xin lỗi? Chuyện gì?'- tôi

'Chuyện hôm kia. Tôi...'- Tống Mặc ấp úng. Tôi chưa từng nhìn thấy thái độ này từ cô ấy.

'À. Sao lại phải xin lỗi tôi. Cô đâu có làm gì sai.'- tôi xua tay.

Tống Mặc ngồi cúi ngầm mặt không nói. Tôi cũng vì thế mà thấy không gian chật chội, khó chịu muốn rời - ' Tôi có việc phải đi trước đây. Lần sau gặp lại'

Tống Mặc không trả lời cũng không có ý giữ tôi lại chỉ đơn giản là nhìn tôi rời đi bằng ánh mắt đượm một chút buồn.

------------------------

*Chuông điện thoại*

'Alo'- tôi

'Độ Nghiên. Ta có tin tốt cho con đây '-  Thái Tận thái độ vui mừng gọi tôi.

'Chuyện gì thế ?'- tôi

'Qua nhà ta. Chuyện này rất quan trọng'

' Được. Cháu đến ngay'

Tôi sẵn đang ngồi trên taxi nên trực tiếp đi đến nhà Thái Tận . Tôi đến đây khá nhiều lần nhưng mỗi lần tôi đến, lại có cảm giác ngôi nhà trước mặt thật quá xa lạ, nó quá lớn để tôi có thể nhìn thấy được toàn bộ ngôi nhà.

'Tiểu thư. Ông chủ bảo cô đợi ông ấy một lát. Ông ấy sẽ ra ngay'

Tôi gật đầu rồi ngồi xuống sofa. Lúc này, Tống Mặc bước vào nhà. Cô ấy lướt thấy tôi, chậm lại vài giây rồi cụp mắt quay đi. Tôi chỉ biết chăm chăm nhìn cô ấy, ngoài ra chẳng biết phải nên như thế nào.

'Độ Nghiên. Con đến rồi vào đây ta có chuyện quan trọng muốn nói với con'- Thái Tận đưa tôi đến phòng làm việc của ông ấy.

' Có chuyện gì?'- tôi

'Ta nghĩ rằng ta đã xác định được vị trí của cơ thể SCP của con. Nhưng tín hiệu rất yếu, lại thêm nó đang bị di chuyển do dòng nước.'

'Ý bác là ...'

' Nó đang bị trôi dạt ngoài bờ Thái bình dương, cách bờ khoảng nửa ngày đi tàu'

'Bác giúp con chuẩn bị mọi thứ. Ngày mai con sẽ lên đường'

'Được. Ta sẽ cho những người ưu tú của ta đi theo con'

'Không cần. Chỉ cần hai người lái tàu, một chiếc tàu, một la bàn , một bản đồ và một ít lương thực cùng nước uống'

'Con chắc mình có thể chứ?'

'Cứ như vậy'

Tôi nói rồi rời đi ngay sau đó, tôi phải về nhà chuẩn bị một vài thứ cho chuyến đi ngày mai. Thêm nữa , khó khăn lắm mới tìm được cơ thể SCP của mình tôi không thể bỏ qua cơ hội lần này.

----------------------------------------

Hoa Kỳ hôm nay trời tuyết lớn, con đường phũ đầy một màu trắng buốt lạnh. Hữu Trinh ngồi trong thư viện tham khảo vài quyển sách, trời lạnh khiến hai tay cô không buồn rút ra khỏi túi áo mặc dù trang sách trước mặt đã được đọc đến lần thứ ba.

Ngay lúc cô đang dùng sức gió từ miệng để cố gắng lật trang sách sang trang mới thì trang giấy đã được một bàn tay to lớn của ai đó lật giúp.

Cô cúi đầu cám ơn rồi định là sẽ không nhìn lên xem ơn nhân của mình là ai thì người đó lên tiếng khiến cô bất giác hướng mắt về phía người đó.

'Do you like our school?'

Cậu ấy là cậu bạn lớp trưởng mà hôm cô sang cậu ta đã đón cô ở sân bay. Cậu ta tên Jack thì phải.

'Just a little bit'

' I can know the reasons'

'...'

'Can we make friends?'

'No'

'Why?'

'I don't wanna make war the girls who crush you'

Hữu Trinh gôm những cuốn sách trên bàn lại và đi về kí túc xá. Cô không có hứng thú với cậu ta đâu, cậu ta rất được lòng những cô gái trong trường, nếu bọn họ biết được Jack và cô làm bạn thì không biết cô sẽ còn bị đối xử như thế nào nữa.

Hữu Trinh đi đến trạm xe buýt, ngồi đợi xe. Lúc này lại xuất hiện bọn người thường xuyên bắt nạt cô tại đó.

Cũng như thường lệ, họ đi đến nói mấy lời khó nghe với Hữu Trinh, cô không quan tâm , dù gì chuyện này cũng không có gì mới mẽ lắm , cho đến khi bọn họ cầm lấy cặp cô quăng ra ngoài khiến đồ đạc trong đó bị rơi hết ra ngoài.

Hữu Trinh vội vàng lao nhanh đến chiếc hộp màu hồng nhỏ đã bị lăn ra ngoài lòng đường, chiếc hộp đó rất quý giá với cô, đó là chiếc hộp đựng những bông hoa hồng mà Độ Nghiên đã tặng cho cô. Cô rất tiếc khi chúng héo nên đã làm khô và giữ chúng mang qua bên đây xem như món đồ kỷ niệm duy nhất Độ Nghiên dành tặng cho cô.

Cùng lúc cô lao ra, một chiếc xe ô tô lao đến như một mũi tên và * RẦM * . Trước mắt Hữu Trinh mọi thứ mờ dần, mờ dần rồi một màng đen u ám xuất hiện bao phũ cô trong sự sợ hãi và cô độc tột độ.
-----------------------------------

Đối với những ngày tuyết như thế này , uống một cốc coffee nóng thật là tuyệt, nghĩ vậy, Chỉ Nhược liền đi ra khỏi ký túc xá đến quán coffee gần đó để mua.

Đang đứng đợi mua coffee thì cô nghe loáng thoáng hai nữ sinh bên cạnh nói về Hữu Trinh, có vẻ như cô ấy đã bị tai nạn đang cấp cứu.

Còn đang ngờ ngợ về sự việc vừa nghe thì trên màn hình tivi của quán xuất hiện tin tức vụ tai nạn giao thông mà nạn nhân là người nước ngoài và cô ấy tên là Thôi Hữu Trinh. Khiến Chỉ Nhược khẳng định được sự việc.

Chỉ Nhược trước giờ chẳng ưa gì Hữu Trinh, nhưng nghĩ đi tính lại không thể bỏ mặc cô ấy không lo. Dù gì cũng cùng số phận. Thôi gọi điện cho Độ Nghiên xem sao.

'Alo'- Độ Nghiên.

'Tôi... là Chỉ Nhược đây'- Chỉ Nhược có chút ngượng.

'Có chuyện gì?'

'Chuyện là tôi cũng không phải lo cho cô ta mà nói cho cô biết , cô đừng nghĩ tôi quan tâm đến chuyện của các cô mà tôi nói.'

'Nói nhanh'

'Nói thì nói. Cô cần gì nạt nộ tôi như thế. Tôi có ý tốt mà nhìn thái độ của cô tôi hết cả lòng tốt'

'Cô không nói tôi liền kêu Thái Tận cắt chu cấp của cô'

'Được rồi. Tôi nói tôi nói. Hữu Trinh cô ta vừa bị tai nạn giao thông hiện tại đang nằm trong bệnh viện'

'Cô ấy có sao không?'

'Tôi không biết. Hiện tại chỉ biết bao nhiêu thôi. Không còn việc của tôi nữa, tôi tắt máy đây.'

Chưa để Độ Nghiên nói thêm câu gì Chỉ Nhược liền tắt máy. Đúng là làm ơn mắc oán thật mà. Đã có lòng tốt báo tin cho cô ta mà cô ta còn dám nạt nộ cô. Thật là tức chết cô mà.

----------------------------------------

Ngày mai tôi sẽ khởi hành đi biển, ngay lúc này tôi lại biết tin Hữu Trinh bị tai nạn, lòng không khỏi hỗn độn. Hữu Trinh đến giờ vẫn không muốn liên lạc với tôi, muốn biết tình hình của cô ấy cũng rất khó. Tôi rất lo cho cô ấy.Nhưng nếu tôi bỏ qua cơ hội lần này tôi sẽ rất khó tìm được cơ thể SCP của mình nữa. Tôi phải làm sao đây? Một bên là nơi tôi sinh ra , còn một bên là cô ấy?...

------------------------------------------

'Tút tút tút'

'Alo,Độ Nghiên'

'Con muốn đến Hoa Kỳ ngay bây giờ'

'Nhưng...'

'Hãy giúp con'

'Được. Ta tin tưởng quyết định của con'

Tắt máy Thái Tận tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi đã bỏ lỡ cô ấy , làm tổn thương cô ấy, khiến cô ấy rơi nước mắt quá nhiều lần vì vậy tôi bây giờ không thể bỏ mặc cô ấy một lần nữa. Hữu Trinh tớ xin lỗi cậu, hãy chờ tớ, tớ sẽ đến với cậu rất nhanh thôi!...









































P/s : Haiz😌 Con Au cục súc của các cậu trở lại rồi đây. Tớ cảm thấy văn chương của tớ dạo này nhạt nhẽo quá các cậu ạ.!!!! Ai ship cho Au chai nước mắm với =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip