Chương 8 - Cuộc thi

Cuối ngày, sau khi tan học, Hữu Trinh liền lôi tôi đến ngay cửa hiệu của chị Mỹ Mỹ gì đó.

Cửa hiệu đó nằm cũng tương đối gần với nhà tôi, tầm 10p đi bộ. Sau cuộc trò chuyện nói dài không dài nói ngắn không ngắn cùng Hữu Trinh , cái tên " Cửa hàng Mỹ vị " đã hiện diện trước mắt tôi. Tôi và Hữu Trinh đi vào trong.

Tuy là một cửa hiệu nhỏ nhưng bên trong lại trang trí vô cùng tinh tế chứng tỏ người chủ quán rất có con mắt nghệ thuật .

Bên trong có cũng kha khá các vị khách đang dùng thức ăn. Tôi và Hữu Trinh đi đến một chiếc bàn trống, ngồi xuống và bắt đầu ngó nghiên xung quanh.

Mùi thức ăn xông vào mũi tôi khiến tôi có chút đói bụng. Hữu Trinh có lẽ đã nghe thấy tiếng bụng tôi kêu rối riếc nên nói - ' Cậu ngồi đây đợi tớ. Tớ vào trong gọi chị Mỹ Mỹ sẵn mang cho cậu tí thức ăn'

Tôi gật đầu. Hữu Trinh cô ấy vẫn chu đáo như vậy.  Lúc trước tôi bệnh toàn cô ấy chăm sóc, sau khi tôi khỏi bệnh, cô ấy vẫn thường xuyên đến để chăm sóc tôi. Cô ấy là một cô gái rất tuyệt để ở bên cạnh.

'Tới rồi đây. Cậu ăn đi cho nóng'- Hữu Trinh đi đến chổ tôi, trên tay là khay đựng hai tô mì đang bốc khói nghi ngút.

'Chị Mỹ Mỹ...'- tôi

'À! Chị ấy đang bận một chút việc trong bếp. Chị ấy lát nữa sẽ ra sau. Cậu ăn đi'

Tôi khẽ gật đầu rồi ăn phần thức ăn của mình. Khoảng lâu sau đó, quán giờ đã vắng khách chỉ còn tôi và Hữu Trinh vẫn còn ngồi ở đấy.

Lúc này , chị Mỹ Mỹ mới có dịp rảnh tay ra nói chuyện với chúng tôi.

'Chị Mỹ Mỹ! Em xin giới thiệu. Đây là Độ Nghiên, bạn thân em . Người mà em nhờ chị chỉ cho cậu ấy hát ấy'

'À chị biết cô bé này mà. Chỉ là cô bé rất ít khi ghé đây nên bọn chị chưa nói chuyện'

Tôi chỉ biết gật gật đầu trừ, chuyện của Kim Độ Nghiên lúc trước sao tôi có thể biết được chứ.

'Chị xin lỗi hai đứa nhiều nha. Đã hẹn với hai đứa mà chị lại bắt hai người đợi như vậy. Chị....'

'Không sao. Không sao đâu chị. Bọn em cũng đang đói nên ăn trước, vừa may chị vừa xong bọn em cũng vừa xong ạ'- Hữu Trinh xua xua tay.

'Vậy à!. Vậy bây giờ mình bắt đầu luyện tập thôi'- Mỹ Mỹ cười tinh nghịch rồi dẫn chúng tôi đến một căn phòng khác của cửa hàng.

'Tang tang'- Mỹ Mỹ tay mở cánh cửa, miệng kết hợp phát ra âm thanh đầy khoái chí.

'Wow'- Hữu Trinh ngạc nhiên đến thốt thành tiếng.

Tôi tuy có chút kinh ngạc trước quan cảnh trước mắt nhưng cảm xúc đó tồn tại không quá ba giây.

'Chị có hẳn một phòng thu luôn đấy à?'- Hữu Trinh chạy vào căn phòng dang tay cảm nhận cả căn phòng.

'Đây là quà của ông bà ngoại chị ở nước ngoài tặng cho chị.'- Mỹ Mỹ có vẻ rất tự hào khi nhắc đến món quà này.

'Chị thường xuyên vào đây hát lắm phải không?'- Hữu Trinh.

'Khi nào có tâm trạng thôi. Mà hai đứa ngồi đi. Để chị đi lấy nước cho'- Mỹ Mỹ nói rồi đi ra ngoài lấy nước cho chúng tôi.

Hữu Trinh vẫn miệt mài ngắm nghía cả căn phòng, thoáng chốc không thể kiềm chế liền chạm vào vài món nhạc cụ trong căn phòng khiến chúng phát ra những âm thanh nghệch ngoạch.

'Độ Nghiên!'- bỗng chốc cô ấy gọi tên tôi.

'Tớ đây'

'Cậu đã từng có đam mê hay chưa?'

'Đam mê?'

'Là hoài bão, ước mơ, là những điều mình rất mong muốn thực hiện được'

'...'- nếu nói như thế thì điều tôi muốn nhất bây giờ là tìm được SCP 052 để trở về thế giới của mình - ' Không có '

'Lúc trước...'

Tôi có chút chột dạ.

'Cậu lúc trước nói với tớ, đam mê của cậu là được hát cho mọi người nghe. Được hòa mình vào những nhịp điệu thăng hoa của âm nhạc...'

Tim tôi vì câu nói của Hữu Trinh mà không ý thức được, đập liên hồi..

*Cạch*

'Hai đứa đang làm gì đó?'

Sự xuất hiện của Mỹ Mỹ như một tấm bia đỡ đạn giúp tôi cản phá được những câu hỏi nhẹ nhàng mà khó đáp của Hữu Trinh.

'Bọn em chỉ nói chuyện phím thôi. Không có gì ạ'- Hữu Trinh chào đón Mỹ Mỹ bằng nụ cười ngọt ngào của mình.

'Vậy à.  Chúng ta tập được rồi chứ?'

'Vâng'

------------------------------------------

Cuối cùng cũng đến ngày " tôi phô trương tài năng của mình "- Cuộc thi hoa khôi học đường . Tôi giờ đang ngồi trong phòng chuẩn bị, đưa gương mặt mình ra hứng từng đợt son phấn từ tay Hữu Trinh.

'Sao lại phiền phức như thế'- tôi có hơi cáu gắt nói.

'Cậu ngồi yên xíu đi. Lệch bây giờ'- Hữu Trinh vẫn chăm chú vào đôi chân mày của tôi, chắc cô ấy đang kẻ chân mày cho tôi.

Tôi lại ngoan ngoãn ngồi yên lặng. Nhưng trong lòng vẫn còn thấy khó chịu, tại sao lại phải mang lên mặt nhiều lớp phấn son như thế chứ? Phiền phức.

'Xong. Xinh quá đi mất'- cô ấy mỉm cười vui vẻ.

Tôi nhìn vào chiếc gương trước mặt. Khá ngạc nhiên với gương mặt này của mình, trong vô cũng tự nhiên nhưng cũng không kém phần nhã nhặn, ôn hòa.

'Để tới đi lấy bộ đồ cho cậu thay'

Trước hôm nay vài ngày tôi và cô ấy đã đi mua một chiếc váy để dành riêng cho ngày hôm nay. Chiếc váy là toàn bộ số tiền dành dụm của Kim Độ Nghiên, không phải của tôi.

'Aaaaaa'- bỗng từ phòng phía cuối phòng Hữu Trinh lên lớn một tiếng thất thanh kéo dài.

'Chuyện gì đấy'- tôi vội vã chạy đến chỗ cô ấy.

'Bộ váy....'- cô ấy đưa bộ váy ra trước mặt tôi. Chiếc váy đã bị ai đó cắt thành nhiều mảnh khác nhau.

Ánh mắt Hữu Trinh đọng nước, khóc lớn. - ' Là ai làm chứ? Sao lại ác độc như vậy. Lát nữa phải thi rồi. Mà bây giờ bộ váy như thế này thì phải làm sao?'

Tôi chau cặp chân mày lại. Trước mắt tôi hiện ra diễn cảnh vài giờ trước.

'Độ Nghiên phải làm sao đây?'- Hữu Trinh lây lây tay tôi.

'Đi'- tôi mạnh mẽ kéo tay Hữu Trinh đi ra ngoài.

Tôi đi đến chỗ của Thái Chỉ Nhược và hai cô đồng bọn của cô ta đang đứng. Cô ta đang ngắm nghía chiếc đầm của mình trước gương.

'Sửa nó cho tôi'- tôi quăng chiếc váy đã rách của mình vào người cô ta.

'Kim Độ Nghiên cô điên à! Dám quăng cái thứ rách nát này vào người tôi sao? Cô có biết cả căn nhà cô đang ở cũng không bằng chiếc váy tôi đang mặc hay không?'- cô ta quát lớn và ném chiếc váy xuống đất.

'Người làm rách nó là cô. Thì người sửa đương nhiên cũng phải là cô rồi. Cô còn không mau sửa nó.'- Hữu Trinh

'Cô đừng có du khống người khác.'- Chỉ Nhược.

'Không phải cô chứ còn ai chứ'- Hữu Trinh

'Cô có chứng cớ hay không mà nói tôi như vậy'- Chỉ Nhược.

'Tôi.. '

'Camera'- tôi

Chỉ Nhược im bật. Cô ta đang cảm thấy chuyện xấu xa của mình sẽ bị phơi bày nên đã im lặng.

'Sửa nó'- tôi

'Không sửa được'

'Vậy cởi bộ đồ trên người cô xuống cho tôi mượn'

'Không đời nào. Cô không đủ tư cách để mặc nó'

'Nếu cô không đưa tôi liền đem mọi chuyện xấu xa của cô nói cho mọi người biết'

'Cô...'

'Chỉ Nhược đưa cho cô ta đi. Mình còn một bộ nữa mà. Cô ta mà nổi nóng là có chuyện lớn đó'- tôi nghe loáng thoáng Từ Nhĩ Lan nói với Thái Chỉ Nhược.

'Đợi một chút'- cô ta vào thay bộ váy ra đưa cho tôi. Tôi cầm lấy và đi về phòng thay đồ của mình.

'Nè Độ Nghiên sao cậu biết cô ta làm vậy?'- Hữu Trinh

Tôi nhìn cô ấy rồi cười nhẹ. Nhìn lại chuyện đã xảy ra đối với tôi không phải khó đâu.

-----------------------------------

P/s : ít lời nhắn nhủ từ author, rất xin lỗi các cậu vì sự chậm trễ của chương lần này nhưng wattpad của tớ dạo này không thể vào được, nên tiến độ chương mới rùa bò như thế. Cám ơn những tình cảm của các cậu đối với truyện Tôi là SCP. Thêm một tin quan trọng nữa rất có thể rất lâu nữa Tôi là SCP mới ra chương mới được. Mong lúc đó các bạn vẫn ủng hộ truyện❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip