93 (Rồng bạc hà...wtf)

Thật ra trước đó vài tháng (hay tháng trước nhỉ?) mình có mơ thấy vài cái dị dị liên quan đến chú Lữ Khách

Cơ mà do bận quá nên ko ghi

Kết quả thì ai cũng biết rồi ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Nhưng mà gần đây (tháng trước) có cái khác

.

Ngày 27/10/2020

Ko phải hôm bắt đầu ghi chap, mà là hôm note lại cả giấc mơ

Tau đã bỏ làm bài tập :)

Best tác giả of the year đó, mau mau tạ ơn lão đại đi (sắp đến Lễ Tạ Ơn năm nay rồi, 26/11)

Ko, đùa đấy, vô chap đi

Cơ mà đéo ai lại đăng chap mới giờ này, gần 1 giờ sáng bên Việt Nam đúng ko nhỉ =)))

-----

Mình ngửi thấy mùi bạc hà

Thoang thoảng đâu đó trong căn phòng này

Tưởng ko nhiều, nhưng lại nhiều ko tưởng

Mình ngáp một phát...

"HỰ!"

"PHỤT!"

"Á KHỤ KHỤ! MLÈ! KHỤ KHỤ KHỤ!"

"Đ*t mẹ, cái l*n gì bay vào miệng tao thế??"

Vừa làm ràm chửi rủa vừa đưa tay lên chùi nước miếng, rồi dụi mắt nhìn xung quanh.

Mình vừa táp phải cái gì đó. Nó là bột, mà bột gì thì đéo biết mà lại có vị khói...và bạc hà. Nó rơi vô miệng mình cùng với một cái thanh gì đó nho nhỏ chắc cỡ bằng cái đầu đũa.

May là chưa nuốt, phun ra rồi

Mình đang ở trong một căn phòng ngủ, thật ra thì nhìn giống phòng trọ qua đêm hơn. Tường và sàn đều là gỗ, mình thì đang ngồi trên một chiếc giường đơn màu trắng đặt kế bên khung cửa sổ được kéo che bởi tấm màn. Có cái bàn gỗ đặt gần đầu giường của mình bên trái. Có vẻ đêm nay ko có ánh trăng, bên ngoài bầu trời tối mù mịt, thế mà bằng một cách thần thánh nào đó mà mình vẫn nhìn thấy mọi thứ được

À đâu, có cây đèn đường ở đằng xa xa kia, nhưng mà xa quá thì việc rọi vào phòng chút ánh sáng cho người ta thấy là rất bất hợp lý. Nó thậm chí còn ở góc khuất từ góc mình nhìn

Hoặc có một giả thuyết khác là do thanh niên này ở trong bóng tối lâu năm nên có tầm nhìn ban đêm tốt hơn bình thường, trích từ giả thuyết cướp biển ko đeo bịt mắt vì chột mà là để mắt thích nghi được với bóng tối. Dù nó khá ko hợp lý khi ta áp dụng khoa học vào, rằng con người ko phải loài sống vào ban đêm vì ko có một số cơ quan mắt nào đó giúp cải thiện tầm nhìn về đêm

À, thì đây ko phải là mình, nhìn phát biết rồi, mình làm quái gì đô cỡ này

Cơ mà hình như thanh niên này bị chột thật. Bên phải chột, rờ rờ thấy phần da bên mặt phải nhám nhám như sẹo, và bên dưới mí thì cũng ko thấy nhãn cầu đâu.

Ơ mà giờ cũng mới để ý, cả tay phải của thanh niên cũng có sẹo, nguyên tay luôn, như bị bỏng nặng đến mức bay màu cả lớp da ấy. Bên tay phải cũng gần như ko cảm nhận được gì nữa.

Thế sao nãy sờ mặt méo để ý nhờ?

Chẳng lẽ...

'à quên, mình bị mù phương hướng, trong đầu mình cứ định nghĩa tay phải là tay thuận'

Thanh niên này có vẻ thuận tay trái hơn, hoặc thuận 2 tay vì khi di chuyển thì cả 2 bên đều cảm giác như "tay phải"

Mà nhiêu đây đủ rồi, bố ai quan tâm mình đang ở đâu chứ, nãy đang ngủ ngon thì bị sặc cái bột con mẹ gì đó chút dậy kiểm tra sau.

Mình chường xuống nằm trên giường. Ấy đạp trúng cái gì đó, sách à? Mình dùng chân đóng quyển sách lại rồi chuyền nó lên tay. Bìa quyển sách có màu sáng, trông khá cũ rồi, còn chữ thì... Chữ Germania Cổ à??

Á đù? Nhà khảo cổ học à?

Đâu, nhìn hơi khác. Hình như đây là cổ tự trong thế giới truyện Twelve Elements tương lai của mình, thảo nào thấy quen quen =)))

Một trong vài cổ tự trong thế giới truyện này của mình thì có một cái được làm dựa trên bảng cổ tự của Germania với dấu chữ trong tiếng Việt, nhưng thứ tự chữ được sắp xếp trong câu thì là theo 96,69% Hán Việt style

Đây, thì trên bìa sách nó ghi là bla bla bla, cái gì đó mình cũng ko đọc được =ĐDD trừ khi mình có bảng chữ cái cho chính mấy cổ tự mình làm trong bộ truyện bây giờ

Nên bỏ qua

Mình đặt cuốn sách lên bàn

Nhưng mà nếu đây là thế giới truyện của chính mình, thì thanh niên này đây cũng hẳn phải là một nhân vật của mình tạo ra?

'ờ lại thấy thảo nào quen quen cái vết sẹo'

Mình ngóc đầu dậy vạch cổ quả áo ba lỗ ra xem, thanh niên này có vết sẹo bỏng lan ra gần nửa thân trên ở mặt trước. Rồi mình vòng tay sờ ra sau lưng, vết sẹo lan đến nhiều hơn nửa lưng phía sau. Tổng chắc khoảng 1/3 cơ thể bị bỏng nặng

Một nhân vật nào đó bị bỏng đến cỡ này của mình thì chắc là, à ờm, thanh niên nào đó đã từng va chạm 'nhẹ' với bố già Gilivan (ai chăm ngóng Facebook thằng điên này sẽ rõ Gilivan là ai) thời Thế Chiến 1

Là, tên gì ấy, nhớ mỗi biệt danh hay dùng là Long Vương

Thấy tội lỗi quá, 1 trong các OC con cưng của mình mà còn chả nhớ nổi cái tên :vvv

Lật note ra phát

À, Zen

Cái tên nghe tựa như tiếng sấm giáng xuống trần, Zen là con người mạnh nhất nhì bộ và cũng đồng thời là thằng già nhất bộ, sống từ thời Hy Lạp Cổ Đại đến giờ. Sở hữu linh thú là một loài rồng phương Đông, Giông Long, gọi là Hắc Long hay Long Vương cũng nó. Ông này đi đến đâu là mây mưa bão táp kéo đến đó :))), đây là một loại hiệu ứng đặc biệt mà để sau rồi nói

Nhớ ra được danh tính nhân vật thì giờ cũng hiểu được tại sao lại có mùi bạc hà ở đây. Zen cuồng bạc hà. Cái mẹp rớt vào miệng lúc nãy chắc là điếu thuốc bạc hà của ổng, này ko phải thuốc lá à nhá, nhưng giải thích thì dài dòng lắm nên thôi bỏ qua

Rồi sau đó mình chính thức đi ngủ, nói cho nó ngắn gọn

-

Mình lại đang ở một nơi nào đó rất tối, lần này là ko có một chút ánh sáng luôn nên mình ko nhìn được.

Đây là một nơi nào đó lạnh, có mùi hơi nước. Mình búng lưỡi một cái, tiếng vang đi rất xa, nhưng hình như ko có vang lại. Mình nhịp vài bước chân xuống chỗ đứng, nhưng lại ko gây ra bất kỳ tiếng động nào được trên nó.

'Phải sàn ko vậy cà? Tao nghi ngờ điều đó'

Mình cúi người xuống đưa tay chạm lên bề mặt thì một phần đầu ngón tay lỡ chạm xuyên qua cả bề mặt sàn. Và bên dưới đó cực kì lạnh, hơn cả âm độ C bên Mẽo nữa. Mình giật mình rụt tay lên lại, kiểm tra lại tay thì ko hề bị gì hết, kì lạ. Nhiệt độ ngoài da tay vẫn rất bình thường.

Thế bên dưới đó là cái gì ấy? Mình muốn biết

Ko ngần ngại, mình tiếp tục đưa tay xuống thêm một đợt nữa, và lần này là thọc thẳng vào bên dưới bề mặt sàn. Lạnh thì sao? Tưởng tau ngán chắc :)? Bố mày là cụt cánh sống ở Bắc Cực đấy nhá, cứ đùa hoài

Thật ra là chính mình đang đùa mình. Chỉ mới đưa xuống được đến phần cổ tay thôi là đã cắn răng khựng người lại vì lạnh đến tan xương nát thịt rồi. Đây vẫn là trong cơ thể Zen đấy, mà đã mạnh nhất nhì thì độ trâu bò cũng phải thuộc hàng khủng, vậy mà còn phải dừng lại để suy nghĩ nên rút lên như thế này.

Nhưng cái thốn đó chỉ là cảm giác, trên thật tế thì tay mình vẫn bình an và chẳng có vấn đề gì, cử động và cảm nhận xung quanh vẫn ổn. Mình quỳ một gối xuống bề mặt, bằng một cách nào đó thì nó ko bị lọt xuống như phần tay. Thò tay vào sâu thêm một chút nữa, càng xuống thì cảm giác càng đau, như ko có cách nào để miêu tả cảm giác đó nữa ấy. Nặng nữa.

Vẫn ko có gì ở độ sâu này

Bất chợt có một bàn tay khác từ bên dưới đó siết chặt lấy cổ tay mình

Chưa kịp phản ứng gì thì ngay lập tức một thứ gì đó kì dị đã phủ kín lên người mình khiến mình ko di chuyển được. Nó cạ nhẹ hai đầu nhọn nhọn như móng vuốt sắc dài xuống cổ mình, và thì thầm gì đó khá khó nghe kế bên tai bằng một chất giọng rất trầm

Và nó đã nói
"thằng khốn nạn, mày đến trễ"

Khi vừa dứt lời, cái thứ kì dị đó đã kéo mình chìm thẳng vào bên dưới bề mặt sàn. Về cơn đau sau đó thì ko cần nói đến, mình chỉ biết là nó kinh khủng hơn việc chỉ thò một cánh tay xuống bên dưới.

Và hình như mình tỉnh dậy ngay sau đó

-

À ko, chưa hết á?

Thiêng linh linh...

Địa linh linh...

Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, chắc do lúc mớ ngủ lỡ thả cho sức mạnh bay nên giờ đổ bão.

Thế nãy là một giấc mơ khác trong một giấc mơ nhỉ, phiên bản trong đầu của Zen.

Shiet, làm mình toát mồ hôi nhiều phết.

Mà cũng ko có gì lạ lắm khi Zen là người mơ thấy giấc mơ vừa rồi. Hầu hết tất cả OC là con cưng của mình đều sẽ có một hoặc nhiều đặc điểm dựa trên mình, và Zen thì được định là thường sẽ nằm mớ thấy những thứ lập dị như của mình hoặc lập dị hơn.

...

"Andrew..."

Có lẽ nào...

Tự nhiên nhớ đến thằng lol đó

Trong Twelve Elements cũng có một thằng khác y hệt như thằng lol 'Andrew' là ác thần Adrian, thánh là phản diện chính của hồi WW4, nhưng thánh đã bắt đầu hiện diện từ hồi trước WW2

Nói trắng ra thì Andrew là một phiên bản khác của Adrian, thánh được chuyển thể thành một COC

Cơ mà khi thằng lol 'Andrew' là COC Andrew, thì ác thần Adrian cũng chính là thằng lol 'Andrew' trong thế giới Twelve Elements

Adrian = COC Andrew = Thằng lol 'Andrew'

Nếu mình cho Zen mặc định là sở hữu đặc điểm hay mơ những thứ bất thường như mình, thì mọi chuyện giờ nó sẽ rất hợp lý khi cái thứ kì dị trong giấc mơ vừa nãy là Andrew phiên bản đã được buff thành Adrian của thế giới này vì cái thế giới trong mơ vừa nãy cũng có cảm giác giống giống với cái của Andrew mình đã từng đi lọt vào

Thôi gọi thử cái biết liền chứ gì

"Andrew êi, là mày phải ko? Cả năm trời rồi đấy"

Không có hồi đáp

"Andrew, Andrew, nghe thì hiện hồn dùm cái, thằng lol Andrew"

Vẫn ko có hồi đáp

"Hay là Adrian nhỉ? Adrian ới Adrian ơi, bợn có ở đây ko?"

Căn phòng im lặng quá

"Ghét thế...đã kêu vậy rồi mà vẫn đéo nghe"

Mình chán nản quay sang bên nhắm mắt lại tiếp, chuẩn bị đánh một giấc nữa đến sáng

"Aha, ko ngờ mày vẫn nhớ tên tao đấy, thằng lỏi" - Chất giọng trầm khàn đặc trưng đó chợt một lần nữa vang lên.

Mình mở mắt ra, mọi thứ lại quay trở về lại một khung cảnh tối đen như mực.

Dễ nhận biết quá rồi á, bạn ơi =))

"Hoh, Andrew..."

"Adrian"

"Hả?"

"Bây giờ đừng gọi tao bằng cái tên kia, bại lộ đấy"

"Rồi rồi, đứng có mà núp sau lưng tao nói chuyện nữa, khó chịu đấy"

"Tao cũng ko thể cho mày thấy tao"

"Ài khổ thế, giờ bạn muốn gì nào?"

"Mày thay đổi nhiều nhỉ? Mới có 1 năm"

"Mày thì sao?"

"Mày ko thù hằn ai nữa à? Tao ko ngửi được mùi khó chịu của mày"

"Mùi? À, adrenaline? Mũi mày thính quá nhỉ"

"..."

"Tao vã lắm rồi, đéo có lý mẹ gì nữa mà thù khi tao vốn có EQ thấp, tao ko hợp đâu"

"Sao thế? Nổi máu đồ sát à? Cứ tự nhiên, tao cũng ko quan tâm"

"Dẹp mẹ đi, tao đéo phải 1 thằng cuồng sát"

"Ờ, vân vân và mây mây, thế mày ở đây làm gì? Tao thật sự tưởng mày đi bán muối rồi cơ?"

"Tao bất tử, cơ mà đúng là xém bị bắt vô bỏ ngâm muối thật"

"Bớt cà khịa dạo đi, ko tao cười ỉa mất"

"Ỉa ỉa cục c*t"

"Sau đó lấy giấy chùi đít, tao vẫn cười mày"

"Năm nay mày bị ma nhập à?? Tao nhớ mày ngoan hiền lắm mà???"

"Phải, ma 2020"

"Tránh xa tao ra"

"Ok bạn"

"Đừng gọi tao là bạn nữa, thằng tởm lợm cuồng baodam"

"Mày biết tởm rồi á? Quá khen"

Cả hai chợt im lặng một hồi lâu, cho đến khi nó bắt đầu lên tiếng

"Tao chỉ qua thăm mày phát, tao ko thể ở đây lâu được, bọn chúng đang tìm tao"

"Bọn chúng?"

"Mày thừa biết rồi"

"À, họ"

"Nhưng tao cũng ko thể gặp mày trực tiếp, như thế liều lắm. Cũng nhờ dạo gần đây mày đang bắt đầu gầy dựng chi tiết danh tính cho tên Adrian mà tao mới phát hiện ra được vị trí của mày"

"Thế chỗ này giống như một bên trung gian sao? Để mày có thể mượn danh tính của OC tao nhỉ?

"Nếu chỉ mượn danh tính thì nó đâu có khó cỡ vậy, mày có thừa OC mà"

"Nhưng cái mấu chốt là số đặc điểm tương đồng. Chả ai ngờ được là COC của tao lại là một phiên bản khác của một OC trong thế giới khác của mày"

"Nãy tao cũng đã suy tính đến chuyện đó, nhưng mày xuất hiện màu mè quá đấy, muốn gặp thì gặp thẳng luôn đi"

"Ko thể được, đây là thế giới của mày, một loại trung gian"

"Là sao?"

"Ở đây thì mày là 'chúa', thế giới này sẽ xoay chuyển theo diễn biến giấc mơ của mày. Mày là thực thể có độ xác thật cao nhất ở đây, nhưng thế giới này ko phải là thật, nên nó được gọi là một trung gian giao tiếp do chính mày làm chủ"

"Đừng có bảo là mày ko nhận ra mày luôn vô ý tạo ra trung gian nhá?"

"À thì đúng là vậy mà"

"Tao hiện đã yếu sẵn rồi mà còn gặp thêm cái quả đầu toàn gì đâu ko của mày, thà ban đầu mày cứ nghĩ mọi thứ đen thui đi có phải dễ ko"

"Khó lắm bạn ơi, thói quen ăn sâu vào gen luôn rồi"

"Má nó, thằng điên"

"Chúng ta đều điên cả mà :)"

"Thôi tao đi đây"

"Ok thượng lộ bình an nhá"

"Ờ"

"Mà hạ lộ thì cũng nằm yên nhá"

"Im mồm"

.

..

...

"Mà này"

"Sao? Chưa đi à?"

"Mày vẫn gặp tên ronin đó chứ?"

"Ronin? Là samurai lang thang à?"

"Đã khoảng 9 năm từ khi mày bắt đầu gặp tên kì lạ đó rồi đấy, đừng bảo mày ko để ý tên đó?

"9 năm??? (từ hồi 6 tuổi đến giờ á?) Cailonma- À ý mày là chú Lữ Khách? Hình như gần đây thì vẫn có, gì ko?"

"Gọi sao cũng được. Thế mày có thấy con hươu ko? Giống như cái thứ từng xuất hiện trên ảnh điện thoại mày ấy"

"À con hươu đó, mà liên quan?"

"Đừng đùa với nó, thần đấy"

"Ừm, biết rồi"

"Hôm nay mày sẽ nhớ giấc mơ này, liệu hồn mà ghi ra trước khi quên đi"

"Ok"

"Thách mày đăng cả chap, tao ko sợ bọn chúng ở đây"

"Ây dô, gáy sớm ăn gì bạn? :)"

"Ko một trung gian nào là có trình tự giống nhau, đặc biệt khi đây là trong đầu của một thằng tâm thần như mày"

"Được thôi"

"Thế bao giờ ta gặp lại?"

Tự nhiên ngay lúc đó, nó lại phì cười

"Mày làm như tao biết ấy"

.

End

Và một tháng rồi ta chưa gặp lại ( ͡° ͜ʖ ͡°) mà chắc ko sao đâu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip