Truyện 1: Tấm Cám: Phần 3.

     Câu chuyện này xảy ra sau đó ít lâu, hôm đó Tấm không đi một mình. Đi cùng với nàng là một người cận vệ lực lưỡng, Cao gấp đôi người bình thường, tứ chi to như cái cột đình. Hắn cầm một thanh đao lớn nặng gần nửa tạ, cán đao đang đặt ở phía gáy, đùng đùng sát khí. Ở phía sau là cả một đoàn lính hộ vệ gươm giáo đầy đủ. Nguyên do cũng bởi, trước khi Tấm rời cung, nhà vua đã ban cho một trăm lính tinh nhuệ, kèm với lời dặn.

_ Kẻ nào đụng đến một sợi tóc của vương phi, lập tức giết không tha.

     Tấm mỉm cười. Lúc này, Tấm không còn là người thị nữ thôn quê nữa, mà là một vương phi đầu cài trâm ngọc, tay đeo vòng vàng, khoác trên mình áo lụa vàng lấp lánh, xinh đẹp vô cùng. Chào Cám xong, Tấm sai người cận vệ hộ pháp cùng các tì nữ đứng đợi ở phía ngoài cổng. Rồi kéo tay Cám bước vào trong nhà để nói chuyện riêng. Mẹ Cám cũng ngồi xuống. Ba người cùng lặng im. Mẹ Cám nhìn vào con người phía trước, lúc này, một luồng yêu khí bốc lên sôi sùng sục, như muốn ăn tươi nuốt sống mọi vật xung quanh. Tấm nhìn mẹ Cám rồi nói nhỏ nhẹ.

_ Mẹ. Sao hôm nay ngày giỗ mà không chuẩn bị gì hết vậy ?

     Mẹ Cám ngẩng đầu lên, nhìn Tấm.

_ Ngừng diễn kịch được rồi. Ngươi biết hôm nay không phải ngày giỗ của cha Tấm chứ ?

     Tấm lấy tay áo che miệng, bật lên một tràng cười khanh khách.

_ Mẹ à... Con nói hôm nay là ngày giỗ... Chứ đâu có nói là giỗ ai ?

     Rồi quay sang nhìn Cám. 

_ Cám này. Em đã chuẩn bị hậu sự cho mẹ chưa ?

     Cám giật mình. Người trước mặt mình, không còn là chị Tấm nữa. Đoạn, Tấm nhìn chiếc yếm đỏ, sau đó cười với Cám.

_ Cám à... Em vẫn mặc chiếc yếm đó sao... Chẳng lẽ từ lúc chị đi, em không tắm hay sao ?

     Rồi. Đột nhiên, nét mặt Tấm trở nên nghiêm nghị. 

_ Đưa chiếc yếm cho chị đi.

     Cám ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn Tấm một lúc lâu. Dường như không cần giữ bình tĩnh nữa, Tấm nói lớn.

_ Đưa chiếc yếm cho chị !

     Vừa nói, Tấm vừa đứng dậy, nhoài người ra phía trước, tay hướng thẳng về phía chiếc yếm, mẹ Cám cũng đứng dậy, định ngăn cản Tấm lại. Tức thì, cả ba người cùng trông thấy những văn tự trên yếm lại phát sáng một lần nữa. Tấm thu tay về, quay lưng về phía mẹ con Cám, đi thêm vài bước, ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa nói.

_ Quả nhiên... Quả nhiên... Thần vật này người Hán chúng ta không thể chạm vào được...

     Mẹ Cám ngạc nhiên.

_ Thần vật ??

_ Nhưng người Việt các ngươi thì có thể.

     Rồi Tấm quay người lại, cho tay vào trong áo, từ từ rút ra con dao. Mẹ Cám rút ra hai lá bùa rồi hét lên.

_ Ngươi định làm cái quái gì vậy... ?

     Thị chưa kịp nói hết câu, thì đã thấy ở trước mặt, Tấm hai tay cầm dao, tự đâm vào bụng mình, Một dòng máu chảy ra lênh láng. Tấm vừa ộc máu ra cười. Sau đó người loạng choạng, bước ra phía cửa, ngã nhoài ở giữa sân. Tên đội trưởng lực điền cùng quân lính chạy tới, đỡ lấy vương phi.

_ Vương phi, chuyện gì đã xảy ra vậy ?

     Tấm chỉ tay vào nhà, nói điều gì đó.

     Người cận vệ hét lớn.

_ Lũ nô tì đâu, ngự y đâu, mau cầm máu cho vương phi.

     Sau đó hắn quay đầu lại, hét về phía sau.

_ Trong nhà có kẻ ám toán vương phi. Các ngươi hãy bắt chúng về đây cho ta. Nếu có phản kháng, tiền trảm hậu tấu !

     Quân lính nhất tề dạ vâng, cầm đao xông thẳng về phía ngôi nhà. Biết đã mắc mưu, mẹ Cám lấy trong người ra bốn cái bọc nhỏ được bọc bằng bùa vàng, cỡ bằng viên bi, kẹp vào giữa các ngón tay. Thị tính đánh lạc hướng để tìm đường thoát, nhưng nhìn xung quanh, đội cận vệ đã lập tức chặn các đường ra, vây chặt bốn phương tám hướng, đến một con kiến cũng khó thoát ra ngoài. Tình thế thật nguy hại. khi những tên lính cầm đao lao đến. Thị vắt chéo hai tay, miệng niệm chú, sau đó vung tay ném về phía trước. Chiếc túi chạm đất, phát sáng rồi nổ tung. Đất đá bắn lên, khói bụi mịt mù, quân lính một vài người bị chấn động từ phía vụ nổ, văng đi tứ phía, lục phủ ngũ tạng đều bị thương. Đám còn lại không dám tiến đến gần nữa, tất cả theo hiệu lệnh, từ từ lùi lại. Mẹ Cám nhìn xung quanh một cách dò xét, tính toán cách thoát thân. Tên đội trưởng thấy vậy, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói với tên lính bên cạnh mình.

_ Những kẻ sử dụng bùa phép ta chưa từng đối phó bao giờ. Phòng trường hợp ta không chống cự được, ngươi hãy về bẩm báo lên trên, xin cấp thêm binh lính san phẳng nơi này cho ta.

     Tên lính tuân lệnh, ghi nhớ nhận dạng của mẹ Cám, sau đó phóng ngựa đem tin về kinh. Sau đó, tên đội trưởng ra hiệu, lập tức có một đội cầm cung dàn thành hàng ngang, căng cung nhằm thẳng người đàn bà trước mặt. Mẹ Cám tay kết bùa, chân quệt xuống đất, vẽ ra vòng tròn âm dương. Hàng chục mũi tên xé gió bay đến. Thị hất lá bùa, tạo ra một luồng khí, những đường tên đang bay thẳng bị đổi hướng theo mép của vòng tròn, cắm phập vào đất, vào cây tre, vào tường ngôi nhà phía sau, xuyên qua thân con gà đang ăn thóc gần đó. Tức thì, theo hiệu lệnh, một loạt tên nữa được bắt ra. Lần này, thị vận sức, quay hẳn người một vòng, uốn người như dòng khí, lá bùa vàng như vuốt lấy đám tên, những chiếc tên bị điều khiển đổi quỹ đạo, lượn một đường vòng cung rồi bay thẳng về người bắn. Lũ lính không phản ứng kịp, bị thương vô số kể. Người đại đội trưởng dường như đã hết kiên nhẫn, mặt hắn đã đổi sang màu đỏ lừ, những đường gân trên mặt nổi lên. Rút mũi tên ở tay ra, hắn tiến về phía trước.

_ Để ta.

     Hắn bước về phía mẹ Cám. Bước chân to lớn của hắn bước tới đâu, mặt đất rung chuyển tới đấy. Mẹ Cám rút ra những bọc nhỏ, ném mạnh về phía kẻ địch trước mặt. Tên đội trưởng lập tức lấy thanh đao to bè, chém thẳng vào vật đang bay tới. Một tiếng nổ lớn vang lên. Tên đội trưởng thể lực lớn hơn người, bị chấn động một lát, hắn định thần lại, rồi gầm lên một tiếng lớn.

_ Ta đã từng vào sinh ra tử trên trăm ngàn chiến trận. Chặt đầu với hàng tá binh hùng tướng mạnh. Chút trò vặt của ngươi, giả thần giả quỷ, có gì đáng sợ ?

     Mẹ Cám nghĩ ngợi một lúc, không dùng bùa gây nổ nữa. Nhận ra điều đó, tên đội trưởng lập tức di chuyển đến trước mặt người đàn bà, nhanh như cắt, hắn chém thẳng đao xuống. Mẹ Cám đứng trong vòng tròn thái cực, hai tay cầm lá bùa lớn, định đẩy lực tấn công về phía sau. Nào ngờ, lực chém quá mạnh, so với áp lực từ con trâu lần trước thì phải hơn đến ba lần. Lá bùa bị rách khi chạm vào thanh đao, theo phản xạ, thị nhảy sang một bên, lập tức lấy tiếp trong túi những bùa nhỏ bổ sung, kết lại lá bùa lớn. Tên đội trưởng lại vung đao chém thêm lần nữa, những nhát chém từ dưới lên, rồi lại từ trên xuống, gió rít cắt da cắt thịt. Mẹ Cám đảo người, di chuyển trên mũi bàn chân, thoắt ẩn thoắt hiện, vừa lui vừa né theo đường vòng cung. Tên đội trưởng không chịu nổi nữa hét lên một tiếng lớn rồi vung đao lên.

_ Chết đi !

     Chỉ đợi khoảnh khắc ấy, mẹ Cám không lùi nữa, mà hướng về phía lưỡi đao. Khi khuôn mặt thị cách lưỡi đao chỉ một gang tay, thị lập tức đảo người sang một bên, sau đó bật lên phía trước,lộn một vòng. Trên không trung, hai ngón tay đang thả ra, ấn thẳng cái bọc nhỏ trong miệng đối phương. Lúc tiếp đất, thị nhẩm bùa chú, có một tiếng nổ lớn đằng sau. Quân lính sững sờ khi thấy người đội trưởng của mình, miệng và họng nổ tung, hai đầu gối đập xuống mặt đất, cả người sau đó về phía trước.

_ Thứ lỗi cho ta.

     Mẹ Cám lẩm nhẩm. Sau đó, thị quay vào trong nhà.

_ Cám. Chạy ngay.

     Cám chạy ra ngoài tới chỗ mẹ. Mẹ Cám tả xung hữu đột, vừa đánh vừa bảo vệ con. Lũ lính lao đến rồi  lại bị đẩy ra. Thị thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng. Quân lính phía trước mỏng lắm rồi. Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi... Chẳng biết từ đâu đến, một con rết bay đến, những chiếc răng nhọn hoắt cắn thẳng vào cổ thị. Con rết làm xong việc, rụng xuống đất, uốn éo bò đi. Mẹ Cám nhận ra chất độc đang lan trên người mình. Người thị lảo đảo, chân đứng không còn vững nữa. Trong lúc thị lấy tay tự điểm huyệt, ngăn cho chất độc không lan ra, tên lính trước mặt hét lên một tiếng rồi lao vào, chém thẳng đao xuống. Mất một lúc mọi người mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cám gào lên. Mẹ Cám nhìn xuống, trên người có một vết chém dài từ vai xuống eo. Tại nơi vết thương hở miệng, máu đỏ bắt đầu túa ra, đầu gối thị chạm đất. Quay sang Cám, người đàn bà trút hơi thở cuối cùng.

_ Chạy... đi con...

     Rồi thị gục xuống mặt đất. Cám quỳ xuống mà khóc không ngừng, quân lính lập tức trói Cám lại. Mọi người nhìn xung quanh, sau trận chiến, mặt đất giờ đây nhoe nhoét máu. Ai cũng bàng hoàng, chuyến hộ tống vương phi, không ngờ lại thành ra như thế này. Phải bẩm báo với hoàng thượng ra sao đây ? Bỗng có tiếng vỗ tay nhè nhẹ từ phía đằng sau. Từng cái, từng cái một. Mọi người quay ra. Tấm đang đứng đó.

_ Các người làm tốt lắm.

     Tất thảy đều kinh ngạc, một người bị đâm vào bụng khó có thể hồi phục nhanh  như vậy. Đoàn lính cúi người, chắp tay, người phó đội trưởng lên nói.

_ Vương phi, người không làm sao chứ ?

_ Ngự y đã chữa cho ta rồi, Các ngươi không phải lo.

_ Vậy người này xử tội thế nào?

     Người lính chỉ tay vào phía Cám. Tấm bước đến trước mặt Cám, lúc này Cám đang bị trói quỳ trước mặt. Cám ở dưới nhìn lên, Tấm ở trên nhìn xuống. Rồi Tấm nói chầm chậm.

_ Ném nó xuống hố. Đổ nước sôi vào.

     Xung quanh tất thảy đều rợn người. Người phó đội trưởng vội tâu.

_ Vương phi, người nói thật chứ ?

     Tấm trừng mắt.

_ Ngươi dám trái lệnh ta ?

     Mọi người đều e ngại. Từ lúc Tấm vào cung, tình tình hoàng thượng thay đổi một cách kì cục, coi Tấm như vàng ngọc. Từ giờ, trái ý Tấm coi như làm phật ý nhà vua, nên không ai dám kháng lệnh. Người đội trưởng đang sai quân lính đi đào hố, thì nghe thấy Cám hét lên từ phía sau.

_ Tên ác linh kia.

     Quân lính xung quanh không hiểu gì, chỉ thấy Tấm đang quay lưng bước đi bỗng đứng lại. 

_ Ngươi không dám đối mặt với ta sao ?

     Cám gào lên. Không gian trở lên im lặng một cách ngột ngạt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tấm. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra ? Tấm từ từ quay đầu lại, mỉm cười.

_ Em gái, em nói gì vậy ?

     Cám đã khóc hết nước mắt, đến lúc này, chỉ còn cơn hận trong người trào lên, sục sôi không dứt.

_ Mẹ đã kể với ta rồi. Ngươi chỉ là một kẻ chết mà không chịu siêu thoát, lợi dụng cơ thể chị ta mà sinh sống. So với những kẻ tiểu nhân núp váy đàn bà, ngươi có khác gì chứ ? Tấm vẫn cười, cơ miệng trở nên căng hơn. Lần này Tấm đi đến gần Cám hơn, đưa tay lên má em.

_ Em thì biết cái quái gì cơ chứ ?

     Trong tay áo Tấm, xuất hiện một con rết từ từ bò lên má Cám. Sau đó trườn qua tai,  bò qua sau đầu rồi đi đến phía cổ. Cám rùng mình, nhưng vẫn nói tiếp.

_ Ngươi có thể chiếm lấy thể xác chị ta, giết chết mẹ ta, chôn sống ta. Ngươi có thể lừa được toàn bộ người ở đây. Nhưng không thể lừa được toàn dân Đại Việt. Ngoài mẹ ta sẽ còn nhiều người nữa. Tất cả sẽ đến tìm ngươi. Người dân Đại Việt sẽ đến tìm ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ trấn yểm được long mạch. Ngươi sẽ không bao giờ xâm phạm được mảnh đất này. Rồi ngươi sẽ phải bỏ chạy, như tổ tiên của ngươi trước kia, chưa một thế hệ nào của nhà ngươi có thể chiếm lấy mảnh đất này. 

     Con rết bò xuống chiếc yếm, đột nhiên bốc khói xì xèo, sau đó rơi xuống.

_ Ngươi sẽ không bao giờ khuất phục được dân tộc Đại Việt !

     Cám hét lên. Tấm quay sang người lính bên cạnh.

_ Giết nó đi.

_ Bẩm... Thần không thể...

     Người lính trả lời. Tấm hừ một tiếng, rồi rút lấy thanh gươm của người lính đấy, giơ cao kiếm lên, hướng thẳng về phía Cám.

_ Chết đi.

     Trước sự chứng kiến của mọi người, thanh gươm từ từ xuyên qua tim Cám. Vào khoảnh khắc ấy, Cám vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào con người trước mặt, răng cắn chặt không chút sợ hãi.

Còn tiếp.

Nguồn: Internet

Tác giả: Phan Việt

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip