Truyện 1: Tấm Cám: Phần 4

     Từ bao đời nay, tộc người phương Bắc luôn muốn đánh chiếm xuống phương Nam. Nhưng dù cho nước mạnh, binh nhiều, khi gặp một tiểu quốc tên Văn Lang, thì luôn gặp thất bại, hoặc có đánh chiếm được, thì cũng không thu phục được. Các thầy pháp nhà Hán tụ lại với nhau, phát hiện ra rằng trong chiến tranh xâm lược, muốn giữ được một nước, ngoài binh hùng tướng mạnh, còn có một yếu tố cần kiểm soát, đó là phong thủy. Sở dĩ người Hán không thu phục được Đại Việt, là vì người dân ở đây khí lực hùng cường, lại được bảo hộ bởi năm thần vật, đại diện cho năm yếu tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Thần vật đầu tiên người Hán phát hiện ra, mang yếu tố Kim, chính là chiếc gậy sắt của thánh Gióng. Thực chất, chiếc gậy, bộ áo và con ngựa sắt chế tác từ mỏ quặng đen. Người dân lớn lên ở khu vực này, trí tuệ tinh anh, sức khỏe hơn người. phát hiện ra điều đó, một tộc người phương Bắc thời đó là nhà Ân khởi binh, đánh chiếm để lấy mỏ quặng. Chúng cử đi một trong những tên thấy chấn yểm bậc nhất Trung Hoa, có khả năng chi phối sinh linh, tính khí dị thường, luôn tự nhận mình là Bụt, coi thường luân thường đạo lí, xúc phạm các bậc thánh nhân. Nào ngờ, quân Ân bị một người cưỡi ngựa sắt biết phun lửa, cầm bụi tre đánh cho tan tác. Tên thầy yểm bỏ mạng, vong của hắn bay lơ lửng, rồi mò theo long mạch, tìm đến được một ngôi đền, nơi đây dường như ẩn chứa năng lượng của thần vật thứ hai. 

     Hắn không bao giờ quên được, cảm giác sợ hãi khi đối mặt với một vị thánh. Và giờ đây, trước mặt Cám, hắn nhận ra cảm giác ấy đang xuất hiện một lần nữa. Quay trở lại với Cám, khi Tấm rút thanh gươm ra, chỉ thấy một nửa lưỡi gươm, phần còn lại khi chạm vào chiếc yếm tới đâu, đã bị nung chảy tới đó. Rồi Tấm gào lên, bàn tay chuyển sang màu tím, nhắm thẳng vào tim Cám. Tức thì, chiếc yếm thần phát sáng, lần này, toàn bộ các văn tự trong yếm xếp lại thành một vòng tròn rồi xoay tít, đẩy Tấm ra tận đằng sau. 

     Trên bầu trời, xuyên qua những đám mây xám, chẳng biết từ đâu, một cột sáng rọi thẳng từ trên xuống. không gian quanh Cám sáng dần lên. Những sợi dây trói bung ra. Hứng lấy ánh sáng từ bầu trời, từ trên người Cám, một vầng hào quang bắt đầu tỏa ra nhè nhẹ. Quân lính khi thấy động, lập tức rút khí giới ra đề phòng. Cám chầm chậm nhìn xung quanh, đôi mắt mơ màng. Rồi nàng chậm rãi đứng dậy, trên người cô, ánh sáng tỏa ra êm dịu, như mang theo hơi ấm của vạn vật trong không gian. Dưới ánh sáng ấy, sát khí tan đi, quân lính quên đi việc chém giết, chỉ nghĩ đến điều lành mà thôi, nghĩ đến một cuộc sống an bình đang chờ đợi mình. Chẳng ai bảo ai, tất cả lập tức buông bỏ khí giới. Mặt đất leng keng những kiếm, gươm. Dưới ánh sáng ấy, vạn vật như được hồi phục sinh khí. Rồi tất thảy, quân lính, nô tì, tất cả đều quỳ xuống cùng một lúc. Cám đứng ở giữa. Tỏa ra vầng hào quang ấm áp như đang thanh tẩy mọi sinh linh. Từ hào quang ấy, xuất hiện những đốm sáng nhỏ, bay nhẹ như đom đóm, đậu vào những vết thương của những người lính, vào vết chém trên người mẹ Cám, vào con gà trên sân. Mỗi đốm sáng đều chứa năng lượng của sự sống. Mẹ Cám cất tiếng thở trở lại, thị chưa chết, thị chỉ ngất đi do máu mất quá nhiều. Vào khoảnh khắc đẹp đẽ ấy, xuất hiện một tiếng gầm lớn. 

     Chẳng biết tự bao giờ, Tấm lúc này thay đổi nhận dạng, buông tóc xõa rũ rượi, quanh người xuất hiện một vầng hào quang tím đặc. Tấm ngồi xuống, lẩm bẩm bùa chú, lòng bàn tay phải đặt xuống mặt đất, từng tràng tiếng Tàu bật ra khỏi miệng, Từ năm đầu ngón tay, xuất hiện năm vết nứt lớn. Có một sinh vật cực lớn đang chuyển động dưới chân. Quân lính không để ý bị rơi xuống vết nứt ấy. Một bóng đen dài trườn qua cắn lấy từng người. Tiếng kêu gào có ở khắp nơi. Máu từ dưới bắn phọt lên, mùi tanh ngòm phảng phất trong không khí.

_ Xuất !

     Lời Tấm vừa dứt, từ dưới đất trồi lên một sinh vật có kích thước khổng lồ. Đó là một con rết đen sì, mỗi đốt của nó to bằng cả cỗ xe ngựa. Nó uốn lượn thân mình, bò tới đâu, ăn thịt người tới đấy. Xác người khắp nơi, máu chảy thành dòng. COn rết đối diện với Cám, nhởn nhơ, hai cái râu ngoe nguẩy, trên miệng nó, hàng trăm cái răng nhoe nhoét máu. Cám bước về phía con rết. Con rết khổng lồ trước mặt rùng mình, người nó rung rung, rồi phát ra một làn khói độc màu xanh lục, khói bay tới đâu, cỏ cây bị ăn mòn tới đấy, những người lính xấu số không chạy kịp bị ăn mòn cả xương thịt. Con rết hít một hơi, cái miệng của nó thổi làn khói về phía Cám. Khói độc mịt mù, ngày càng dày đặc, ánh hào quang quanh người Cám nhạt dần, biến mất trong làn khói ấy.  Tấm đứng từ xa quan sát, vẫn liên tục niệm chú điều khiển rết tinh. Làn khói bủa vây xung quanh, chẳng thấy Cám đâu nữa. Không gian bỗng trở nên im ắng ngột ngạt, chỉ nghe tiếng con rết tinh phun ra những hơi phập phù. 

     Toàn thể cây cỏ sinh linh lặng im như đang nén mình chờ đợi. Rồi giữa làn khói ấy, vang lên một tiếng gầm lớn, cư dân hàng dặm quanh khu vực ấy đầu giật mình, có kẻ đang ăn cơm còn rơi cả bát. Một cơn cuồng phong xuất hiện từ bên trong, cuốn lấy mọi loại khói độc vào trong tâm rồi bay thẳng lên trời xanh. Tấm nhìn lên, Cám đứng dưới tâm cơn lốc, trên trời, một con rồng biển phát ánh sáng vàng bay theo vòng xoắn ốc với tốc độ kinh hồn. Cám lúc này tỏa ánh hào quang, đôi mắt sáng vàng, nhìn con rết, nói thứ tiếng ngôn ngữ cổ xưa:

_ Ngươi còn nhớ ta không ?

     Con rết cụp người lại, nó nhớ lại chuyện ngày trước, cùng đại bàng và chằn tinh, ăn chất dinh dưỡng từ vỏ của một trăm bọc trứng còn sót lại, bị người con gái ấy bắt gặp, đáng lẽ những sinh vật đó đã bỏ mạng, nhưng vì lòng nhân từ, người con gái ấy đã thả chúng đi. Đến giờ, ác linh trong người Tấm mới nhận ra, hắn đang đối mặt với ai. 

     Muốn biết nguồn gốc của tấm yếm, phải quay về lịch sử hàng vạn năm trước. Thần vật thứ hai trong ngũ đại thần vật, mang thuộc tính Hỏa nay đã xuất hiện: Tấm vải đỏ của Âu Cơ. Từ thủa khai thiên lập địa, Âu Cơ và Lạc Long Quân kết duyên, sinh ra một bọc trăm trứng. Sau khi đưa năm mươi người con lên núi, nhận thấy nơi rừng sâu đầy hiểm nguy, Mẹ Âu Cơ lấy ánh mặt trời, dệt cùng ánh lửa thành một tấm vải đỏ. Thủa đó, loài người còn sống theo thị tộc mẫu hệ, người tộc trưởng nữ đảm nhiệm trọng trách khoác lên tấm vải này, đưa bộ lạc đi khai hoang. Dưới ánh sáng của tấm vải, Cỏ cây sinh trưởng tốt, dã thú không dám đến gần. Tấm vải đỏ được truyền từ đời này sang đời khác. Đến thời Hùng Vương, theo truyền thống, người công chúa sẽ đem theo tấm vải này. Khi nghề may sinh ra, tấm vải được may lại thành chiếc yếm. Sau này chiến tranh lạc loạn, để tránh thần vật rơi vào tay kẻ địch, nhà vua đã sai người đem chiếc yếm đỏ cho vào chiếc hòm đã, chôn dưới tận đất sâu. Người dân thấy xung quanh nơi chiếc yếm được chôn, cây cối sinh trưởng, vạn vật tốt tươi, bèn lập lên một ngôi đền. 

     Tại ngôi đền ấy, đã diễn ra một trận chiến giữa vong hồn của ác linh và hai người đạo sĩ. Bây giờ, tại một vùng quê hẻo lánh, có một trận chiến nữa cũng đang diễn ra. Ác linh trong người Tấm không phục, tiếp tục niệm chú. Con rết tinh quằn quại, sau đó buộc phải nghe lệnh, nó nhe những chiếc răng nhọn hoắt, tiến thẳng từ phía Cám, những cái chân của nó cắm mạnh xuống mặt đất, xuyên qua cả đá tảng, những mảnh vụn nhỏ bay đi khắp mọi nơi. Tức thì, từ trên trời, hỏa long lao xuống, toàn thân hóa thành ngọn lửa đỏ rực. Răng của hỏa long cắm vào thân của rết tinh, nhấc bổng nó trên trời cao. Tuy vậy, lớp vỏ tu ngàn năm của rết tinh cũng không phải tầm thường. Lửa thường không thể thiêu chết được nó. Nó giãy giụa trên không trung. Nhưng lửa của hỏa long không phải lửa thường. Toàn thân hỏa long đổi màu, từ ánh sáng màu vàng, giờ biến thành màu cam đậm đặc, như dung nham trong tâm trái đất, như lửa thiêng sát với mặt trời, toàn bộ không khí xung quanh hỏa long bốc khói. Hỏa long cắn chặt răng, lớp vỏ của rết tinh bị nung chảy, rồi bị xuyên qua. Phập. Những tia lửa bắn ra. Rết tinh bị cắt làm đôi, hai mảnh xác rơi xuống mặt đất. Hỏa long thổi những luồng lửa lớn, xác rết tinh bị thiêu rụi trên không. 

     Tấm đã sử dụng hết bùa phép, chẳng còn gì để sử dụng nữa, liền quay đầu mà chạy. Cám nhìn Tấm. Lập tức hỏa long đổi trạng thái, từ màu cam biến thành một luồng sáng trắng như ánh mặt trời, lập tức bay đến, cắn vào con người đang chạy kia, xuyên qua Tấm. Tấm ngã về phía trước. Còn hỏa long bay vút lên trời. Trên răng hỏa long, có một luồng khí màu đen hình người đang giãy giụa, nhìn gần sẽ thấy, đó chính là khuôn mặt của tên thầy yểm năm nào. Hỏa long nhìn về phía Cám, Cám gật đầu. Lúc này, hỏa long mới cắm chặt những chiếc răng vào luồng khí, sau đó phun ra một tia lửa lớn, sáng cả một vùng trời. luồng khí đen bị thiêu rụi rồi biến mất trong không gian. Lúc này, bầu trời xanh trở lại. Hỏa long biến thành ánh sáng rồi tan vào ánh mặt trời. Mắt Cám cũng không còn phát sáng nữa, mà trở về bình thường. Những họa tiết trên áo cũng nhạt dần đi, rồi biến mất. Mẹ Cám thì đã sống lại. Trận chiến cũng đã kết thúc. Không biết bao lâu trôi qua, Tấm tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường. Cám ngồi cạnh bên chị. Thấy mẹ Cám đem thuốc vào, Tấm òa lên mà khóc. Mẹ Cám ôm Tấm vào lòng. Lúc này, thị đã cảm nhận được hơi ấm trong người Tấm. Lần đầu tiên trong mười sáu năm qua, trên khuôn mặt Tấm ánh nên nét hồng hào, không còn nhợt nhạt hay là vô hồn nữa. Người mẹ xoa đầu Tấm, rồi nói với con:

_ Đã đến lúc ta phải đi rồi.

     Tấm ngạc nhiên. 

_ Trước trận chiến, có người đã báo về kinh việc con bị hãm hại. Nhà vua đã cho người dán cáo thị khắp nơi. Ta và Cám nay đã phạm trọng tội. Có lẽ, từ nay không thể ở bên con được nữa.

     Tấm cầm tay mẹ mình, nói rằng mình có thể khuyên can nhà vua.

_ Ta không muốn làm khổ con. 

     Hơn nữa, trên người Cám hiện đang mang một vật quý giá. Cám đã nhận ý chỉ của thần linh, ta phải đưa Cám đem thần vật về nơi cất giữ. Con hãy bảo nhà vua, mẹ con ta đã chết trong trận chiến. Như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên. Con giờ không còn bị ác linh chiếm giữ nữa, cũng không còn là cô Tấm bé bỏng ngày nào, là một vương phi, hãy khuyên can nhà vua làm điều thiện, trở thành một vị vua anh minh mà tốt cho dân. Dù thế nào đi nữa, hãy nhớ rằng ta rất yêu thương con. Từ lúc con sinh ra đến giờ, Ta vẫn mong được con gọi tiếng "mẹ".

     Tấm đang mở miệng định nói, thì bên ngoài tiếng ngựa xe rầm rập. Sau khi nghe tin, nhà vua đã lập tức rời cung, đeo theo hàng trăm tinh binh đến tận đây, chỉ để đảm bảo Tấm được an toàn.

_ Đã đến lúc ta phải đi rồi.

     Mẹ Cám đứng dậy, Cám cũng đứng dậy theo. Giữa hai người xuất hiện một làn khói ngập cả căn phòng, Cám nhìn Tấm mỉm cười, sau đó biến mất trong làn khói ấy. Khi quân lính xông vào. Chỉ thấy Tấm trơ trọi một mình, tay đưa ra trước mặt. Một giọt nước mắt khẽ rơi. 

_ Con... Còn chưa kịp gọi mẹ mà...

     Một tháng sau, từ ngày Tấm về cung, hôm nào cũng ủ rũ, thẫn thờ nhìn ra khoảng sân vắng. Trong cung nhiều hoa cây cỏ lạ, mà sao lạnh lẽo vô tình. Nhà vua tìm đủ mọi cách để làm cho Tấm cười. Vua cho rằng, Tấm vẫn bị tổn thương từ đợt bị dì ghẻ ám toán, cho bao nhiêu người đem của ngon vật lạ, đủ thứ dị thường, khi thì con vàng anh, khi thì khung cửi cho Tấm giải khuây, nhưng tất cả đều vô hiệu. Một hôm, vua gọi Tấm đến, mặt hồ hởi và nói rằng:

_ Ta biết nàng vẫn buồn. Nhưng hôm nay, cuối cùng ta đã nghĩ ra món quà quý giá nhất để tặng nàng. 

     Tấm nhìn nhà vua, vẻ mặt không hiểu. 

_ Đi theo ta.

     Vua dẫn Tấm đến một căn nhà lớn, bên trong hàng chục người đang chấm mực đen rồi ngồi viết, những chồng giấy cao được đóng thành từng quyển. Vua quay sang bảo với Tấm.

_ Từ hồi ta đưa nàng về, khắp nơi lũ dân dị nghị, nói những điều không hay. Một vương phi như nàng cớ sao phải chịu lời đơm đặt như thế ?

     Rồi nhà vua lấy một quyển đưa cho Tấm. 

_ Vậy là ta đã sai viết nên một câu chuyện cho riêng nàng. Hồi mới vào cung, nàng kể với ta về mụ dì ghẻ, về con cá bống nàng nuôi. Ta đã dùng những chi tiết đấy, viết lại thành một câu chuyện. Từ nay sẽ cho người giả trang đi tra hỏi, kẻ nào kể khác, lập tức bắt đem vào ngục, đánh cho đến bao giờ hắn nói đúng những gì ta viết thì thôi. 

     Tấm quay sang nhà vua.

_ Bệ hạ không thể làm như thế. 

     Nhà vua xua tay rồi quay đi. 

_ Nàng không muốn thì ta vẫn cứ làm. Việc này, ta đã quyết rồi. Thể diện của nàng cũng là thể diện của ta. Vương phi một nước mà chúng không coi ra gì, thì còn coi nhà vua ta ra thể thống gì nữa ?

     Nói xong, vua phủi áo đi mất, để lại Tấm trong căn phòng với những câu chuyện còn đang viết dở. Tấm cầm quyển sách trước mặt lên, trên đó có ghi "Cổ tích Tấm Cám". Không lâu sau, chiếu chỉ được ban ra, mọi người đều phải thuộc lòng câu chuyện này. 

     Một câu chuyện kể một lần người dân coi đó là đơm đặt, kể mười lần thì kẻ bán tính bán nghi, kể đến một trăm lần thì người ta tin đó là sự thật. Vậy là từ đó, trên thiên hạ, bà kể cho cháu, mẹ kể cho con, từ đời này sang đời khác. Trên các nẻo đường làng quê, người dân vẫn nghe tiếng của những đứa trẻ hát đồng dao.

" Ngày xửa ngày xưa

Có một cô Tấm

Hiền dịu, nết na

Sống cùng mẹ ghẻ

Độc ác, xấu xa

Bị hại bao lần

Tấm đầu trở lại

Tấm là chim hót

Tấm là cây xoan

Tấm là khung cửi

Tấm thực rất ngoan

Tấm trong quả thị

Tấm là cô Tấm

Tấm là cô tiên... "

     Cũng có một số dị bản xuất hiện, của những bà mẹ kể cho những đứa con hư.

" Đứa trẻ nào hư

Sẽ bị Tấm bắt

Đi cướp chồng người

Tấm sẽ khoét mắt

Đừng nhắc đến Tấm

Vào lúc nửa đêm

Tấm buông tóc xõa

Xuất hiện bên thềm...

Đôi mắt trắng dã

Tấm đứng mỉm cười

Chị nuôi cá Bống

Em muốn cùng chơi ?

Bống bống bang bang

Bống bống bang bang... "

     Rồi nhân gian kể nhau những câu chuyện được viết nên như thế, có kẻ truyền tai nhau, có kẻ ghi chép lại, kẻ thì bảo cô Tấm dịu hiền nết na, lại có kẻ bảo Tấm thật độc ác đáng sợ. Cuối cùng, việc Tấm có sống hạnh phúc cùng nhà vua đến hết đời không, cũng chẳng ai hay biết. Và đó là cách câu chuyện cổ tích Tấm Cám được lưu truyền cho đến tận ngày nay.

End

Nguồn: Internet.

Tác giả: Phan Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip